Hướng Vấn Thiên trong lòng vội vã, lúc đến Hà Gian Phủ so với dự tính còn sớm hơn một chút.
Từ xa đã thấy Tang trưởng lão đứng đó ngoắc gã, Hướng Vấn Thiên xoay người xuống ngựa, tiến lên hỏi “thế nào rồi?”
Tang trưởng lão nói “thành, đám người giáo chủ trúng mười cân nhuyễn cân tán, nay bị một đám người võ lâm vây khốn trong mười dặm, song phương đều có người chết. Chúng ta bây giờ đánh úp vào, vừa lúc có thể bắt Đông Phương nghịch tặc.”
Hướng Vấn Thiên nghe vậy tâm chậm rãi thả xuống, không thể ức chế vui sướиɠ trong lòng. Gã nhìn mười dặm xung quanh, hung hăng vung tay lên, dùng thanh âm trầm thấp lớn tiếng nói “mọi người theo ta, gϊếŧ Đông Phương nghịch tặc!”
Tang trưởng lão dừng một chút, thoáng lúng túng “khụ khụ…… nếu đi từ hướng này, chúng ta sẽ đối đầu người của Ngũ Nhạc, đến lúc đó nếu không động thủ, Đông Phương Bất Bại chắc chắn cảnh giác, nếu động thủ thì khó tránh khỏi thương vong. Vẫn là đi bên kia tốt hơn, lúc đó trực tiếp đến phía sau người thần giáo, thuận tiện hành động.”
Hướng Vấn Thiên không được tự nhiên ho khan hai tiếng, phất phất tay, dẫn đầu đi dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh.
Quả nhiên người của Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng võ lâm chính phái đang giằng co, song phương có không ít người xếp bằng ngồi xuống, tuy rằng liếc mắt một cái không nhìn thấy thi thể, nhưng khẳng định là trải qua kịch chiến.
Hẳn là người trong ma giáo đã trúng mười cân nhuyễn cân tán, nỗ lực chống đỡ, mà người võ lâm chính phái không quá mức đông đảo, nên mới chống cự được đến bây giờ đi…… ý niệm thản nhiên xẹt qua trong đầu, Hướng Vấn Thiên trong lòng vui vẻ, hướng Văn, Khâu hai người sử một cái ánh mắt, ba người phân nhau trái phải đứng bên người Đông Phương Bất Bại.
Hướng Vấn Thiên đã tính toán trước toàn bộ võ lâm chính phái, đem toàn bộ ân oán trước kia đổ lên đầu Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng chuẩn bị trước Đông Phương Bất Bại mất cảnh giác, thừa dịp y không phòng bị lấy mạng y. nhưng cũng không muốn người ta nhìn thấy mình đối Đông Phương Bất Bại hành lễ. Vì thế nghiêng người, để Khâu Văn hai người kia che trước người mình, sau đó hạ giọng nói “thuộc hạ tới cứu giá chậm trễ, mong giáo chủ thứ tội.”
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, tựa hồ bị thương không nhẹ, vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên ôm ngực, cúi gập thắt lưng.
Thời cơ tốt! Hướng Vấn Thiên cùng Khâu Văn hai người đồng thời nghĩ vậy, sau đó không hẹn mà cùng xuất thủ……
Vừa đánh úp, ba người đều chọn trực tiếp dùng chưởng, ba bàn tay cơ hồ đều dán lên ngực Đông Phương Bất Bại, nội kình phun ra, lại cảm thấy…… tựa hồ cứng rắn, tay còn có……
Hướng Vấn Thiên nhíu mày, thấy Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng như tờ giấy, kinh phiêu bay về phía sau, sau đó biến mất ở rừng cây cách đó không xa.
Ba người rất nhanh liền biết tình huống không thích hợp, chính là đột nhiên cảm thấy chênh lệch một chút, vẫn là làm cho bọn họ cảm thấy chênh lệch một chút……
Bất quá mới một lát, xung quanh mới vừa rồi yên ắng đột nhiên hỗn loạn lên, không biết là ai hô lên một câu “Hướng tả sứ phạm thượng tắc loạn, gϊếŧ giáo chủ!”
Sau đó xung quanh rất nhiều thanh âm hô lên, lúc Hướng Vấn Thiên định lui lại, lại phát hiện rất nhiều người vây quanh mình. Trang phục màu đen mang theo hoa văn đỏ sẫm, thường xuyên thấy bên người giáo chủ, là ám vệ của giáo chủ, chính là…… vì sao đột nhiên có nhiều như vậy? câu hỏi này mãi đến thời gian một nén nhang sau đó, vẫn tràn ngập trong đầu Hướng Vấn Thiên……
Mười dặm xung quanh nhất thời ồn ào lên, người võ lâm đến xem người ma giáo nội đấu.
Giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo còn lại giống như con kiến mất đầu chạy tới chạy lui, kêu lên “mau tìm giáo chủ!”
Có người kêu “Hướng Vấn Thiên phản loạn! Khâu trưởng lão, Văn trưởng lão phản loạn!”
Còn có người kêu “bắt sống Hướng Vấn Thiên, hắn đánh cắp bảo vật thần giáo……” Người võ lâm vây xem dựng thẳng lỗ tai, tuy không nghe rõ rốt cuộc bảo vật là cái gì, nhưng dùng từ bảo, tự nhiên không phải vật tầm thường. Vì thế sau này giang hồ đồn đãi đủ mọi thể loại, đều nói Hướng Vấn Thiên đánh cắp bảo bối ma giáo, có người nói bảo đồ, có người nói bí tịch, có người nói tuyệt thế thần binh…… hoặc là bọn họ tâm tâm niệm niệm cái gì thì nói thành cái đó……
Trong tiếng quát tháo hỗn loạn, có một thanh âm không phải lớn nhất, nhưng là đặc biệt nhất, mọi người có chút thận trọng còn nhớ rõ, một mỹ mạo tiếu niên rơi lệ đầy mặt, quát to chạy tới bóng dáng ngồi dưới gốc cây trong rừng, ngồi bên người Đông Phương Bất Bại, cùng y cử chỉ vô cùng thân thiết.
Người Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo hoặc là người tróc nã phản loạn, hoặc là đi tìm Đông Phương Bất Bại, cơ hồ không có ai để ý đến hắn, mặc kệ hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào rừng cây……
—————
Đồng thời, một cái xe ngựa bình thường từ hướng khác chạy vào rừng cây.
Tề Bạch mặc một thân y phục vải bố đỡ người trên xe xuống. Đưa mắt nhìn bốn phía, phía trước là rừng cây ngút ngàn, hắn hướng về phía trước chạy hai bước nói “Đông Phương chính là mất tích ở đây sao?”
Trung Thúc lắc lắc đầu, chỉ mười dặm phía trước nói “là ở nơi đó, bất quá chỗ đó người võ lâm nhiều, rất nguy hiểm, hơn nữa một mảnh rừng chúng ta đã tìm qua hai ba lần, giáo chủ hẳn là không ở bên kia.”
Nói xong vỗ vỗ tay, hai thị vệ nhảy từ trên cây xuống. Trung Thúc nói “giáo chủ đột nhiên gặp chuyện không may, lão phu còn phải đi xem tình huống thần giáo hiện tại, không thể bồi công tử tìm kiếm, để bọn họ bảo hộ công tử đi.”
Tề Bạch lung tung gật gật đầu, chạy vào trong rừng sâu. Trung Thúc nhìn theo hắn đi xa, quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại lẳng lặng đứng phía sau.
“Giáo chủ.” Trung Thúc chắp tay hành lễ nói.
Đông Phương Bất Bại khoát tay áo, thản nhiên nói “ngươi đi đi, đừng đả thương võ lâm chính đạo, phàm là người trong thần giáo có phản tâm, bắt toàn bộ lên Hắc Mộc Nhai.”
“Dạ.” Trung Thúc ngẩng đầu lên đã không thấy Đông Phương Bất Bại.
——————-
Tề Bạch không biết phương hướng cứ thế chạy vào trong rừng sâu, trải qua một trận hỗn loạn vừa rồi, lúc này hắn đã muốn trấn định không ít. Ít nhất đã biết bắt đầu tự hỏi, mà không phải trong đầu trống rỗng.
Chính là các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến, ở trong đầu hắn ong ong tác hưởng.
Hắn thật sự không rõ, vì cái gì đột nhiên biến thành như vậy…… Đông Phương Bất Bại không phải một người bình tĩnh thong dong sao? Như thế nào lại rơi vào tình cảnh bị thương mất tích?
Chỉ thần nghĩ tới lúc này Đông Phương Bất Bại bị thương đe dọa đến tính mạng, Tề Bạch hận không thể đấm cho mình vài quyền. Hắn lúc trước vì tị hiềm, rõ ràng biết Đông Phương Bất Bại có nguy hiểm, lại cái gì cũng không truy vấn. Nếu hắn hỏi, ít nhất có thể nói cho Đông Phương Bất Bại biết ai đáng tín nhiệm, ai không thể tin. May ra Đông Phương Bất Bại có thể tránh qua một kiếp này…… có lẽ, Đông Phương Bất Bại không phải trải qua một kiếp này, là vì hắn xuất hiện cải biến kịch tình, cho nên mới……
Tề Bạch có điểm mơ hồ, có lẽ hắn căn bản không nên xuất hiện…… trong nguyên tác tuy rằng Đông Phương Bất Bại cũng phải chết nhưng cũng là sống qua rất nhiều năm…… Tề Bạch chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, dựa vào gốc cây, có chút vô lực ngồi xuống.
Đông Phương Bất Bại cách đó không xa nắm chặt quyền, có xúc động muốn đi ra, chính là đại tâm huyết của y, đây là cơ hội thử thách Tề Bạch, nếu bỏ qua lần này, sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, nghĩ vậy, y bắt buộc chính mình thu chân lại.
“Công tử?” thị vệ đứng phía sau tiến lên từng bước lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Tề Bạch quay đầu, khóe mắt có chút hồng, thần sắc thực bình tĩnh. Chính là trong bình tĩnh lộ ra một cỗ tức giận mờ mịt, làm cho người ta đau lòng. “các ngươi không cần đi theo ta, tản ra cùng nhau tìm đi.”
Hai thị vệ có chút khó xử liếc nhìn nhau.
“Ta không sao.” Tề Bạch lập lại, kiên trì nói “có việc gì ta sẽ kêu các ngươi.” Hắn hiện tại thực sự cần yên tĩnh một chút.
“……vâng.” Hai thị vệ đều biết Đông Phương Bất Bại ở đằng sau, cho nên làm bộ chần chờ một chút, sau đó ly khai, chia phương hướng ra đi tìm.
Chờ hai thị vệ đi xa, Tề Bạch mới tựa cây đứng lên, phía trước là rừng cây nhìn không thấy giới hạn, liếc mắt một cái nhìn lại, trời đất mênh mông bức bối. Đông Phương Bất Bại lúc này rốt cuộc ở nơi nào, hắn rốt cuộc có hay không tìm được y?
Tề Bạch đi rất chậm, nhưng vẫn cố gắng đi, ngẫu nhiên dừng lại nghỉ một chút, lại một lần cũng không có quay đầu.
Hắn nghĩ nếu thật sự tìm được Đông Phương Bất Bại thì sẽ như thế nào? Hắn đi làm sao? Chính là ý niệm này vừa hiện ra trong đầu đã bị hắn trốn tránh bỏ qua, nếu Đông Phương Bất Bại thật sự…… Tề Bạch nghĩ, có lẽ hắn chết đi cũng tốt.
Tuy rằng cảm tình với Đông Phương Bất Bại còn chưa sâu nặng đến mức chết cùng nhau. Có lẽ nếu là ở xã hội hiện tại, hắn yêu một người so với yêu Đông Phương Bất Bại còn sâu nặng hơn, thất tình cũng tuyệt đối không lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình.
Nhưng giờ phút này, nếu Đông Phương Bất Bại thực sự chết, hắn cũng có cảm giác sống không nổi. Có lẽ từ khi xuyên đến đây, thế giới của hắn chỉ xuất hiện Đông Phương Bất Bại, chỉ một mình Đông Phương Bất Bại. Thân ảnh màu đỏ kiêu ngạo kia chiếm trọn tầm mắt hắn, đầy sức sống. Cho nên một khi y chết, trụ cột chống đỡ thế giới của hắn ầm ầm đổ xuống, thế giới của hắn chỉ còn tường đổ, không thể trở về ban đầu.
Trong rừng cây càng ngày càng không dễ đi, rừng cây này trên núi, địa thế nhấp nhô, có nơi cơ hồ không rõ đường đi.
Tề Bạch càng chạy càng kiệt sức, đi một đoạn lại phải tựa gốc cây nghỉ ngơi một lúc. Chỉ một lúc ngắn ngủi, quần áo giày dép bàn tay đều là bùn đất, mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt khổ sở.
Tề Bạch đột nhiên cười rộ lên, hắn nghĩ tới Đông Phương Bất Bại khiết phích như vậy, không biết lúc này y chật vật thế nào. Có phải hay không trên mặt cũng dính bùn đất, không biết có phải hay không bị thương, không biết miệng vết thương có phải hay không đổ máu, không biết y có xé y phục băng bó vết thương hay không…… không biết y giờ phút này…… có hay không nghĩ đến hắn……
Giọt nước mưa rơi trên bùn đất, Tề Bạch sờ sờ mặt, trên mặt một mảnh trơn dính, bùn đất trên tay cùng với nước mắt, Tề Bạch nghĩ đến giờ phút này mình vô cùng chật vật, dùng tay áo che mắt, rốt cuộc ức chế không được khóc lên thành tiếng……
Đông Phương Bất Bại cảm thấy tim mình như nát ra rồi, y ôm ngực mình, nghĩ rằng mặc kệ mục đích Tề Bạch đến bên người y là để làm gì, nhưng có thể bởi vì y gặp nạn mà đến tận đây đã quá đủ…… cứ như vậy đi…… chính là vừa mới chạy ra hai bước lại ý thức được mình không thể cứ thế mà chạy ra ngoài, chỉ đành tránh đằng sau cái cây, trước đem y phục mình xé rách một chút, lại lấy chút bùn đất bôi lên mặt lên người, sau đó tìm trên người một vật, làm thành máu nhiễm đầy y phục, sau đó từ gốc cây đi ra, lại thấy Tề Bạch lảo đảo ngã sấp xuống, sau đó nằm trên đất không nhúc nhích……
“Tề Bạch……” Đông Phương Bất Bại cảm thấy tim mình co rút một cái, một đường chạy như điên qua, gắt gao đem Tề Bạch ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy trong tay run rẩy. Y cúi đầu xem người trong lòng, sau đó ngây ngẩn cả người……
Tề Bạch đang lẳng lặng mở to đôi mắt nhìn y, không chút sợ hãi, cũng không giận……
“Ngươi…… ngươi biết ta ở phía sau?” bởi vì chột dạ thất kinh giáo chủ đại nhân ấp a ấp úng hỏi.
Tề Bạch có chút mờ mịt nhìn, đưa tay sờ sờ mặt Đông Phương Bất Bại, giọng điệu có chút mơ hồ thản nhiên nói “Đông Phương…… ta yếu như vậy, không có võ công, đi cũng không được bao nhiêu đường…… vạn nhất ta tìm không thấy ngươi làm sao bây giờ? Nếu ta mất tích bị thương là ta thì tốt rồi…… ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể tìm ra ta……” Tề Bạch thản nhiên cười cười nói “ta đột nhiên nghĩ, nếu ta bị thương, cần ngươi, không biết ngươi có hay không cứ đột nhiên như vậy xuất hiện trước mặt ta……”
———-
Hết chương 25……