Ăn cơm trưa, Đồng Bách Hùng chờ các vị trưởng lão đến cầu kiến, tuy rằng buổi sáng đều tham dự đại hội, nhưng dù sao có một vài việc vẫn là không thể nói trực tiếp trong đại hội. Lúc Đông Phương Bất Bại bảo Tề Bạch đi theo, đến cửa sau, Tề Bạch chỉ thấy ánh mắt mấy vị trưởng lão nhìn hắn không chút thiện cảm. Tề Bạch vừa nghĩ liền hiểu được, chính mình là một người không rõ lai lịch, tham dự quá nhiều sự việc trong giáo sẽ làm cho người ta không yên tâm. Dù sao hắn cũng không muốn làm gì làm cho Đông Phương Bất Bại cùng thuộc hạ của y sinh ra bất đồng đâu.
Tề Bạch túm túm tay áo Đông Phương Bất Bại, cười nói “ta muốn ngủ một lát.”
Đông Phương Bất Bại tự nhiên là hiểu được chuyện gì xảy ra, nhìn Tề Bạch vài lần, thấy hắn không có gì không thoải mái, mới gật gật đầu nói “đi đi.”
Thấy Tề Bạch vào phòng, Đông Phương Bất Bại quay đầu, ánh mắt mang theo cảnh cáo liếc mấy vị trưởng lão một cái, mới hướng thư phòng đi đến. Tuy rằng y cũng hiểu được để Tề Bạch cách xa giáo vụ một chút thì tốt hơn, nhưng nghĩ đến nếu để Tề Bạch chịu ủy khuất, vẫn là không thoái mái.
Các vị trưởng lão câm như hến đi theo phía sau, trong lòng giống như kinh đào hải lãng (1). Bọn họ tận hôm qua mới trở về, chỉ nghe nói trên Hắc Mộc nhai gần đây có một vì Tề công tử lai lịch không rõ, rất được giáo chủ sủng ái. Nhưng cũng mặc kệ, Đông Phương Bất Bại lãnh tình lãnh tính, sủng ái như thế nào thì cũng có mức độ. Bất quá thì lại thêm một Dương Liên Đình nữa thôi, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của giáo chủ, quan hệ so với tưởng tượng của bọn họ còn sâu sắc hơn nhiều. Không khỏi đều nhăn mày, Tề Bạch này rốt cuộc là lai lịch như thế nào.
—————–
Tề Bạch quấn chăn nằm trên giường, lại nghĩ tới tình cảnh buổi sáng mình cùng Đông Phương Bất Bại trong thư phòng, chỉ cảm thấy tai nóng lên, kia xem như thông báo trong lòng lật đi lật lại cân nhắc mấy lần, hung hăng tốn hơi thừa lời, đại ma đầu, nói chuyện không rõ ràng, làm cho người ta vội muốn chết. Bất quá những lời này, nghĩ như thế nào đều thấy ái muội…… Tề Bạch trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong lòng có chút thích, lại có chút bất an.
Thích thì không cần phải nói rồi, bất an chủ yếu là bởi vì Dương Liên Đình. Từ sau khi hắn cùng Đông Phương Bất Bại một chỗ, hắn cũng ít khi nhớ tới Dương Liên Đình, giống như cố ý quên đi sự tồn tại của người này. Nhưng Tề Bạch biết, mình thực ra rất để ý Dương Liên Đình. Trước kia không nghĩ là không dám nghĩ, hiện tại vẫn là không dám nghĩ đến, cũng không thể không nghĩ đến. Nếu thế giới này cùng trong nguyên tác giống nhau, như vậy cuối cùng Đông Phương Bất Bại sẽ yêu Dương Liên Đình yêu đến có thể chết vì gã. Nay mình xuyên đến đây, cũng cùng Đông Phương Bất Bại cùng một chỗ, nhưng Dương Liên Đình vẫn như cũ là tổng quản Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đông Phương Bất Bại cũng không tỏ thái độ gì. Cũng không phải hắn tâm tư ngoan độc, nhất định Dương Liên Đình phải chết, một khi vẫn còn, liền nhịn không được lo được lo mất. Nói thực ra, buổi sáng ở thư phòng nghe tin Dương Liên Đình gặp nạn, sinh mệnh đe dọa, hắn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, hắn là hy vọng Dương Liên Đình chết đi. Nhưng nhìn Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, hắn lại nhịn không được nghĩ, vạn nhất nếu mình bị thương, tính mạng đe dọa, Đông Phương Bất Bại có thể hay không cũng nhăn mặt nhíu mày như vậy liền trôi qua…… Tề Bạch càng nghĩ càng phiển muộn, đành đứng dậy đi lại trong sân một chút.
Bên ngoài im ắng, Đông Phương Bất Bại không thích trong viện có quá nhiều hạ nhân. Cho nên sau khi y đi ra ngoài, nha hoàn hầu hạ liền lập tức không thấy, chỉ đến lúc ăn cơm rửa mặt mới xuất hiện. Hôm nay trời mặc dù nắng, nhưng cũng không nóng, gió thu mang theo chút mát mẻ thổi qua, trong viện hương hoa quế thoang thoảng, Tề Bạch nhất thời cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít, thấy dưới tàng cây hoa quế có cái ghế nằm, liền đi qua nghiêng người nằm xuống, sau đó trong gió nhẹ mơ mơ màng màng ngủ thϊếp……
Lúc Tề Bạch nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy xung quanh tựa hồ có nhiều người đi qua đi lại, đang lúc mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy có người nói “Nghe nói Dương tổng quản bị thương rất nặng.”
“Đúng vậy, giáo chủ quả nhiên là rất sủng ái Dương tổng quản, vừa nghe nói Dương tổng quản bị thương đã tự mình xuống núi……”
“Hư, đừng để Tề công tử nghe được……”
“Sợ cái gì, cũng đắc ý không được bao lâu……”
…………..
“Công tử…… tỉnh tỉnh……” Tề Bạch là bị Y Lục đánh thức, lúc hắn ngồi dậy còn có điểm lăng lăng…… Y Lục bên cạnh cầm kiện áo choàng khoác lên người Tề Bạch, miệng còn liên miên cằn nhằn “công tử như thế nào có thể ngủ ở chỗ này, mấy hôm nay trời có chút lạnh, ngài ngủ lại không đắp chăn, cũng không sợ bị đông lạnh thành bệnh……”
“không sao…… ta không chú ý……” Tề Bạch nhìn bốn phía, mặt trời đã hạ, viện tử giống như trước khi ngủ bốn bề im lặng, hắn hỏi “hình như vừa rồi có nhiều người đi vào đây……”
Y Lục nghi hoặc nhăn mặt nhíu mày “không có a, chỉ có mình ta vào đây, bằng không sao lại để cho ngươi một mình nằm ở đây…… bên kia viện tử của giáo chủ có mấy người đi vào, bất quá thanh âm hẳn là không truyền đến bên này……”
Tề Bạch nhu nhu mày, cười nói “đại khái là ta nằm mơ đi.” Chính là ý cười có chút thản nhiên, làm cho người ta có cảm giác thực ưu thương. Y Lục trong lòng đột nhiên có điểm ê ẩm, nhớ tới chuyện mình vừa nghe được, muốn nói lại thôi……
Tề Bạch hướng Y Lục cười cười nói “ngươi đi làm việc đi, ta muốn ra ngoài một chút.” Thấy Y Lục vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, an ủi vỗ vỗ vai nàng, phủi phủi nụ hoa rơi trên người xuống.
Có lẽ là do các trưởng lão đều đã trở lại, trên Hắc Mộc nhai so với bình thường náo nhiệt hơn nhiều, nhóm nha hoàn tiểu tư chạy đến chạy đi, thấy Tề Bạch đều hướng hắn hành lễ. Tề Bạch lại cảm thấy náo nhiệt này thật xa lạ, chính mình đứng trong đó, ngột ngạt đến cực điểm, giương mắt nhìn phía sau núi ít người hơn một chút, cước bộ vừa chuyển liền đi qua.
Vẫn là con đường trải đá thật dài, mơ hồ có thể thấy hòn giả sơn ở cuối con đường. Một trận gió thổi qua, thanh âm lá cây kêu sàn sạt, làm cho người ta không tự giác trầm tĩnh trở lại…… Tề Bạch vẫn là đi đến một nửa liền rẽ vào trong rừng cây, tìm một gốc cây ngồi xuống. Hắn cũng không biết chính mình là làm sao, chỉ muốn tìm một chỗ không người yên lặng ngồi xuống, còn muốn uống rượu……
Đang nghĩ, liền phát hiện bên cạnh có một người, vạt áo đỏ sẫm dính một chiếc là khô. Tề Bạch tiện tay lấy xuống, ngẩng đầu, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại đang cúi đầu nhìn hắn, mặt mày có phần ôn nhu. Hắn cười cười nói “sao ngươi lại tới đây?”
Đông Phương Bất Bại đem người kéo lên, hỏi ngược lại “như thế nào lại đến đây?”
Tề Bạch miễn cưỡng tựa vào lòng Đông Phương Bất Bại nói “nơi này yên tĩnh thôi……” sau đó tà liếc Đông Phương Bất Bại một cái, cười nói “ta đi chậm như vậy, ngươi đi theo phía sau cũng không ngại phiền.”
Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, cảm thấy lời này tựa hồ có ý tứ. Đem người trong lòng kéo ra trước mặt hỏi “sao lại không vui?” y nhớ rõ người này vừa nãy vẫn tốt, chẳng lẽ là lúc y nghị sự cùng các vị trưởng lão không cho hắn đi theo?
“Không có.” Tề Bạch thùy hạ ánh mắt, cảm thấy có chút mệt, túm túm tay áo Đông Phương Bất Bại nói “ta đói bụng, trở về đi.”
Đông Phương Bất Bại cùng Tề Bạch chậm rãi trở về, y quả thật là theo Tề Bạch một đường tới đây, bất quá không phải theo dõi hắn, chính là cảm thấy bộ dáng của Tề Bạch lúc đó thực thương tâm, bất tri bất giác liền đi theo. Hiện tại cảm thấy giống như Tề Bạch hiểu lầm, lại không biết giải thích như thế nào.
Trời tuy rằng còn sáng, bất quá cũng đã chạng vạng rồi. Hôm nay trong giáo nhiều người, trong không khí tràn ngập hương thơm đồ ăn. Tề Bạch cùng Đông Phương Bất Bại nắm tay cùng nhau đi đến viện tử, chỉ thấy mấy nha hoàn nâng mấy thùng nước ra ngoài, Tề Bạch tò mò hỏi “làm cái gì vậy?”
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “ngày mai ngươi theo ta xuống núi một chuyến.”
Tề Bạch dừng một chút, cái gì cũng không hỏi, chỉ gật gật đầu, đi mau hai bước vào phòng.
Đông Phương Bất Bại vào theo, y cảm thấy Tề Bạch có điểm không thích hợp, cũng mơ hồ biết nguyên nhân, chính là y là Đông Phương Bất Bại…… y làm chuyện gì chưa bao giờ cần giải thích với ai. Hơn nữa lần này xuống núi là kết quả thảo luận cùng các vị trưởng lão, đề cập đến không ít chuyện không hợp lí…… Đông Phương Bất Bại ngồi bên cạnh Tề Bạch, nhăn mặt nhíu mày nói “Giang Nam bên kia có một số việc, ta phải xuống núi xem……” nói một câu, lại không biết giải thích như thế nào.
Tề Bạch chờ y nói xong, cười tủm tỉm nói “Đông Phương, ta muốn uống rượu.”
Bình rượu thon dài, hương hoa quế thuần túy, Đông Phương Bất Bại uống hết hai bình, Tề Bạch uống hết ba bình.
Lúc đi ngủ, Tề Bạch tựa hồ có chút say, nằm trên giường không nhúc nhích. Đông Phương Bất Bại đưa tay theo xương quai xanh một đường sờ xuống, cảm giác làn da dưới ta run rẩy, y gợi lên khóe miệng, sáp lại liếʍ tai Tề Bạch, sau đó là cổ.
Tề Bạch run rẩy, vẫn là không nhúc nhích. Đông Phương Bất Bại có chút không kiên nhẫn, trực tiếp chạm đến chỗ kia của Tề Bạch, lại phát hiện đã muốn cứng ngắc thẳng tắp, sờ vào tay nóng bỏng.
“Không cần sao?” Đông Phương Bất Bại ở bên tai Tề Bạch cười nói, Tề Bạch không nói lời nào, lại chuyển thân, đưa lưng về phía Đông Phương Bất Bại. Không khí lập tức lạnh xuống.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng đứng dậy, phương diện này bị cự tuyệt, là cái y khó chịu nhất. Y cảm thấy chính mình chật vật như vậy, cơ hồ có xúc động muốn gϊếŧ Tề Bạch. Nhưng cuối cùng y chỉ nắm chặt nắm tay, xoay người xuống giường.
“Đông Phương……” Tề Bạch cũng dậy, ngồi trên giường nhìn Đông Phương Bất Bại mặc quần áo, trong nháy mắt, hắn muốn nhìn Đông Phương Bất Bại cứ như vậy rời khỏi. Nhưng cuối cùng nhịn không được vẫn là kêu một tiếng.
Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lãnh ý trong mắt làm hắn nhảy dựng trong lòng. Hắn cúi đầu, tránh ánh mắt Đông Phương Bất Bại, đưa tay túm tay áo Đông Phương Bất Bại. Lôi lôi kéo kéo vẫn không nhúc nhích, đành phải chính mình đi qua, ôm eo Đông Phương Bất Bại, rầu rĩ nói “ta uống rượu……”
Lại lôi kéo Đông Phương Bất Bại, vẫn là bất động “Đông Phương…… ta say…… trong lòng mất hứng…… nhưng là luyến tiếc ngươi……”
Lại túm túm, cúi đầu nói “không tha thứ ta sao?” hàn ý tựa hồ giảm đi chút, nhưng vẫn là không nhúc nhích.
Tề Bạch bĩu bĩu môi nói “ta nghe người ta nói Đông Phương giáo chủ vừa nghe Dương Liên Đình bị thương liền vội vã tự mình xuống núi đi thăm…… còn nói Tề công tử đắc ý không được bao lâu……” nói còn chưa dứt lời, bên hông đã bị vòng tay ấm áp ôm trụ.
Tề Bạch ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, đáng thương nói “Đông Phương…… ta quả nhiên thất sủng sao……” Đông Phương Bất Bại thở dài, một chút tính tình đều không có.
“…… Ta xuống núi làm việc, Dương Liên Đình đã báo cáo lại yên ổn rồi, ngươi không muốn……” Ôm người lên giường, Đông Phương Bất Bại giải thích được một nửa, lại bị người cắn một ngụm trên cổ……
Người trong lòng cười hì hì nhả ra, cúi đầu nhìn vết cắn, y còn chưa có phản ứng, lại một ngụm cắn lên xương quai xanh của y……
“Ngươi là cẩu sao……” Đông Phương giáo chủ thở phì phò cả giận nói, Tề Bạch cắn cũng không phải quá đau, chính là da y vốn mẫn cảm, Tề Bạch còn chuyên tìm chỗ nhạy cảm nhất mà cắn, chỗ bị cắn vừa đau lại vừa ngứa, thật sự có điểm chịu không nổi……
Tề Bạch nằm trong chăn lăn a lăn, từ ổ chăn lộ ra cái đầu bù rù, hướng về phía Đông Phương Bất Bại cười thực vui vẻ, cúi đầu, cắn lên ngực một cái, còn hút hút hai cái, Đông Phương giáo chủ cả người chấn động, Tề Bạch đá văng chăn, đem hai cái đùi giáo chủ đặt lên vai……
“Làm cái gì……” Đông Phương Bất Bại cả kinh, y từ trước đến giờ đều là ở trong chăn đưa lưng về phía người kia làm, nay như vậy, thân thể hết thảy đều để lộ dưới ánh trăng, làm cho y thấy vô cùng xấu hổ. Chính là vừa rồi bị ép buộc, vô lực tránh thoát.
Tề Bạch cười tủm tỉm cắn lên miệng Đông Phương Bất Bại một ngụm, sau đó dùng lực đỉnh đầu, tiến vào……
Sau đó đối với Đông Phương giáo chủ mà nói, quả thật là một trải nghiệm nước sôi lửa bỏng, Tề Bạch tiến vào cái nặng cái nhẹ, có đôi khi y chịu không nổi, nhiều lúc lại có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, không được thỏa mãn……
Cố tình mỗi lần y nghĩ sắp đến lúc cao trào, Tề Bạch đều ghé vào trên người y phì phò nghỉ ngơi một hồi, tra tấn y nghiến răng nghiến lợi, lại bất lực……
Cuối cùng tuy rằng chỉ làm một lấn, nhưng làm xong giáo chủ đại nhân cũng bị ép đến không được…… trừng mắt liếc Tề Bạch nằm trong lòng y, ngủ như heo một cái, Đông Phương Bất Bại oán hận lúc nãy tốn hơi thừa lời.
Lại nghe Tề Bạch trong lòng bĩu bĩu môi, lẩm bẩm nói “ta muốn nhân danh ánh trăng, cắn chết ngươi đại ma đầu không tuân thủ nữ tắc này!”
Kinh đào hải lãng: sóng lớn cuồn cuộn↑
———-
Hết chương 18……