Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 15: Đại hội

Lúc Tề Bạch tỉnh, hai nha hoàn đang chải đầu cho Đông Phương Bất Bại. Tựa hồ nghe thấy trên giường có động tĩnh, Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn thoáng qua, có y phục hoa lệ phụ trợ, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo như bạch ngọc, có vài phần lãnh, lại có vài phần diễm, dưới hàng lông mi thật dài, một đôi mắt như trân trâu đen trầm tĩnh, trong trẻo, khóe mắt hơi hơi xếch, lại có vài phần mị thái. Tề Bạch một thoáng có cảm giác bị điện giật, đem mặt rúc vào chăn cọ vài cái, còn cảm thấy mặt có điểm nóng.

“Làm sao vậy?” Tề Bạch ngẩng đầu, Đông Phương Bất Bại đứng ở bên giường, nha hoàn vừa nãy đã lui xuống.

“Sao lại mặc cái này?” Tề Bạch giơ tay sờ sờ ống tay áo Đông Phương Bất Bại, lành lạnh, vuốt thực thoải mái.

“Đại hội.” Đông Phương Bất Bại hé miệng, phun ra hai chữ. Kỳ thật y không cần thiết phải giải thích sự việc trong giáo với Tề Bạch, nhất là hiện tại thân phận Tề Bạch còn chưa rõ ràng, tuy rằng mình đã phái người đi theo dõi, nhưng cho hắn biết càng ít càng tốt. Chính là giọng điệu Tề Bạch nói với y liên miên cằn nhằn, thật giống như hai người bằng hữu nói chuyện phiếm, tuy rằng cảm giác lạ lẫm, nhưng y rất thích, thường thường đầu óc chưa kịp phản ứng, miệng đã tự động trả lời rồi. Thật giống như y vốn không nên để Tề Bạch ngủ tại đây, chính là mỗi lần xong chuyện, Tề Bạch đều giống như con thỏ nhỏ rúc trong lòng y, y không nỡ đẩy ra, liền ôm hắn ngủ thẳng đến sáng.

“Nga.” Tề Bạch ngáp một cái, phất tay “ngươi đi đi, ta còn muốn ngủ.”

Đông Phương Bất Bại chớp chớp mắt, tâm nói lời này như thế nào nghe thấy không được tự nhiên, giống như bổn tọa muốn làm cái gì còn phải chờ ngươi phê chuẩn. Thấy Tề Bạch đã muốn rúc vào chăn, khó chịu đưa tay kéo chăn vứt xuống cuối giường.

“Ngươi làm cái gì a!” Tề Bạch chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, chăn không thấy, hắn tối hôm qua nhưng là cởi sạch sẽ, cuống cuống lấy cái gối đầu che đi. Đáng tiếc gối đầu nhỏ, Tề Bạch lại chắn gấp, từ góc độ của Đông Phương Bất Bại, nửa kín nửa hở…… giáo chủ đại nhân vẻ mặt thâm trầm không ít, thùy hạ mi mắt, thản nhiên nói “đứng lên, đi theo bổn tọa.” Đông Phương Bất Bại vốn không muốn cho Tề Bạch đi, nhưng lời đã nói ra rồi cảm thấy vậy cũng không sao, vừa lúc cho hắn ra mắt, coi như cho mọi người thấy thái độ của mình đối Tề Bạch, đỡ cho một số tên không có nhãn lực đánh tới trên người Tề Bạch.

Tề Bạch bị y nhìn cả người rét run, ôm lấy gối đầu nói “ngươi gọi người lấy quần áo của ta vào đã.” Đông Phương Bất Bại hôm qua thuần thục cởi sạch sẽ quần áo của hắn ném lên giường, sáng hôm sau tìm quần áo, thực là một chuyện thực xấu hổ.

Giáo chủ đại nhân nhíu mày, đây là ra lệnh cho bổn tọa sao? Bất quá thấy thời gian không còn nhiều lắm, cũng lười cùng hắn so đo, xoay người phân phó Y Lục đem quần áo vào.

Lúc đứng dậy khỏi giường chân có điểm nhuyễn, chủ yếu là do giáo chủ đại nhân rất không vừa, giữa trưa đã làm vài lần rồi, đến buổi tối hắn mới tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng ăn cơm, chớp mắt đã bị giáo chủ ném lên giường. Thẳng đến buổi chiều từng chút tinh lực đều bị rút cạn mới cho hắn nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mạng nhỏ khó lưu a…… Tề Bạch nhu nhu eo, yên lặng nghĩ.

——————-

Đại hội của Nhật Nguyệt Thần Giáo có rất nhiều người đến dự, giáo chủ đích thân chủ trì, họp tại Thành Đức điện. Tham dự đều là lực lượng chủ chốt trong giáo. Bởi vì trong giáo đều là người võ lâm, bình thường đều đi khắp nơi thiên nam hải bắc, cho nên cũng không yêu cầu mỗi lần hội nghị đều phải đến, chính là dù đến hay không thì trước khi diễn ra hội nghị vẫn phải báo về giáo có xác nhận tham gia hay không. Đương nhiên Đoan Ngọ đại hội hàng năm nhất định phải đến, còn có nếu là giáo chủ tuyên bố triệu tập, cũng là tất đến.

Lần này đến đây có chín trưởng lão, ba vị đường chủ, xem như đông đủ. Lúc Tề Bạch theo Đông Phương Bất Bại vào Thành Đức điện, hai bên ánh mắt soi mói nghiên cứu làm lưng Tề Bạch phát lạnh.

Đông Phương Bất Bại đi lên bậc thang, ngồi vào ghế giáo chủ.

Bên dưới mọi người nhất tề quỳ xuống nói “Nhật Nguyệt Thần Giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”

Tề Bạch đứng trên bậc thang không biết làm gì, thấy phía sau nhất tề quỳ xuống, cũng quỳ theo, chính là khẩu hiệu kia như thế nào cũng không nói ra miệng được, mặt nghẹn đến đỏ bừng, nguyên lai thực sự có khẩu hiệu như vậy a.

Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “đứng lên đi.”

Người bên dưới đồng loạt đứng dậy, Tề Bạch cũng đứng lên, thấy phía sau có cây cột, lập tức lui lại hai bước, đứng ở bên cột, chắn tầm nhìn của người bên dưới.

Đông Phương Bất Bại liếc Tề Bạch một cái, không quan tâm hắn. Dưới kia đã muốn nhất nhất bắt đầu hội báo.

Một bên là phân tích hướng đi của bạch đạo, một bên là báo cáo mấy việc vặt xảy ra trong giáo.

Tề Bạch đứng ở trên nghe, nghĩ rằng Nhật Nguyệt Thần Giáo không hổ là đại ma giáo đối đầu với danh môn chính phái, quả nhiên vẫn là có chút thực lực.

Mắt thấy các trưởng lão đều đã báo cáo xong rồi, Đông Phương Bất Bại đang chuẩn bị phân phó tan họp, lại thấy một người tiến lên từng bước, khom người nói “thuộc hạ Quang Minh tả sứ Hướng Vấn Thiên, có việc yếu báo.” Nói xong ngẩng đầu, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tề Bạch.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày “nói.”

Hướng Vấn Thiên tiến lên từng bước, chỉ vào Tề Bạch đứng trên bậc thang, lớn tiếng hỏi “thuộc hạ muốn hỏi Tề công tử, hôm qua vì cớ gì khinh bạc thần giáo Thánh cô?” lời này vừa nói ra, cả điện đều ồ lên.

Tề Bạch cũng là cả kinh, mắt nhìn xuống dưới điện, có mấy đại hán trợn mắt nhìn mình. Đại hán ngày hôm trước đυ.ng mặt cũng đang ở dưới điện, nếu không phải có Đông Phương Bất Bại ngồi trên điện, chỉ sợ sẽ lập tức xông lên gϊếŧ mình. Hắn có chút hoảng sợ nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, vừa lúc Đông Phương Bất Bại cũng liếc qua, trong mắt như có ý trấn an, ý bảo hắn đừng nói gì, liền quay đầu đi, Tề Bạch lấy lại bình tĩnh, cảm thấy tốt hơn nhiều lắm, cũng cúi đầu nhìn xuống bên dưới.

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn xuống điện, có kinh nghi bất định, có cúi đầu không nói, có tức sùi bọt mép…… cười cười không rõ ý tứ hàm súc hỏi Hướng Vấn Thiên “tả sứ nghe lời ấy ở nơi nào a?”

Hướng Vấn Thiên giận dữ nói “hôm qua ta trên đường đi gặp thánh cô, thấy nàng quần áo không chỉnh tề, cổ áo tay áo đều có chút tổn hại, lúc ấy e sợ làm Thánh cô bất ngờ, nên đã chất vấn hạ nhân. Nghe nói Tề công tử ngẫu ngộ Thánh cô, liền muốn vào rừng nói chuyện, hạ nhân đều bị sai đi lấy rượu lấy thức ăn, không nghĩ tới trở về đã thấy……”

Lời này vừa nói ra, người không biết chuyện nhưng không dám phát ngôn lung tung đều có sắc mặt giận dữ, một lão giả dáng người cao ráo tiến lên nói “giáo chủ, thằng nhãi này hủy hoại danh dự Thánh cô, việc này phải nghiêm trị không tha.”

Đông Phương Bất Bại nghe xong Hướng Vấn Thiên nói, nhíu mày, trong lòng có chút hiểu được. Trong lời nói đều là nghe qua lời bọn hạ nhân, đến lúc đó chỉ cần nói là lo lắng Thánh cô, dưới tình thế cấp bách không biện tình hình cụ thể, có thể phủi sạch không còn một mảnh…… Nói vậy hắn chuyện này từ đầu đến cuối đều biết tường tận, nói không chừng là chính hắn xúi giục Nhậm Doanh Doanh…… Về phần nguyên nhân, Đông Phương Bất Bại bí hiểm cười cười, tâm nói ngươi nói hay như vậy, bản giáo chủ không nhất định không đồng ý. Nay làm ra thủ đoạn như vậy…… bổn tọa cùng ngươi chơi đùa……

Phía dưới Hướng Vấn Thiên chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, nghe Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “Đồng đường chủ đừng vội, Tề Bạch thân không võ công, mà Doanh Doanh học võ từ nhỏ, chỉ sợ có hiểu lầm. Sao không kêu Doanh Doanh đến kiểm chứng một chút?”

Vừa nói ra, Đông Phương Bất Bại nhìn người bên dưới, Đồng Bách Hùng nhíu nhíu mày, liếc Tề Bạch một cái, lui trở về, ánh mắt lại liếc Hướng Vấn Thiên vài lần, có loại thản nhiên hoài nghi. Đông Phương Bất Bại trong lòng âm thầm gật đầu, Đồng Bách Hùng tuy rằng nhìn thô, tâm lại tế (tinh tế, tế nhị), hơn nữa hắn luôn là đối Hướng Vấn Thiên có chút đề phòng, nay phát giác sự tình khác thường, quả nhiên không hề xuất đầu. Còn lại mọi người phần lớn là nhân tinh, cũng đều biết có khác thường, nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có Tần trưởng lão, ánh mắt nhìn Tề Bạch vẫn là không tốt. Đông Phương Bất Bại thầm than, Tần trưởng lão này võ công không tệ, người cũng thành thật, cho nên mình mới đề bạt lên làm trưởng lão, chính là nay xem ra…… thật sự có chút thành thật quá.

Hướng Vấn Thiên liếc Đông Phương Bất Bại một cái, nhíu mày nói “Thánh cô dù sao cũng là nữ tử, lại đã trải qua sự tình kia, nay lại bảo Thánh cô đi lên đại điện thuyết minh, chỉ sợ không ổn. Thuộc hạ nghĩ, danh dự của Thánh cô là việc lớn, gϊếŧ không tha.”

Nghe được mấy chữ “gϊếŧ không tha”, Đông Phương Bất Bại ánh mắt mị mị, một cỗ tức giận trong lòng bốc lên, nếu hôm qua y không đến kịp lúc ngăn lại, chỉ sợ việc này sớm đã bị mọi người biết hết. Nhậm Doanh Doanh là con gái Nhậm Ngã Hành, giáo chúng đối nàng rất coi trọng. Chính mình nếu che chở Tề Bạch, sẽ làm người trong giáo đối hắn càng thêm phẫn hận, theo đó cũng đối mình bất mãn, thực sự là nước cờ hảo a.

Đông Phương Bất Bại ánh mắt lạnh vài phần, cười nói “này không ngại, vừa vặn lúc ấy bổn tọa cũng ở đó, có thể chắc chắn Doanh Doanh không bị tổn hại gì. Nay kêu nàng đến thuyết minh, chính là làm cho các vị trưởng lão rõ ràng hơn chân tướng sự thật thôi.”

Hướng Vấn Thiên ánh mắt chợt lóe, khom người nói “nếu đã như vậy, Hướng Vấn Thiên tuân lệnh giáo chủ.”

Không bao lâu Nhậm Doanh Doanh cước bộ nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào, trước đối Đông Phương Bất Bại hơi hơi khom mình nói “Đông Phương thúc thúc.”

Sau đó đối các vị trưởng lão trong điện hơi cúi đầu nói “các vị thúc thúc bá bá hảo.”

Nói xong quay đầu cười nói “Đông Phương thúc thúc tìm Doanh Doanh tới làm gì vậy?”

Đông Phương Bất Bại liếc Hướng Vấn Thiên một cái nói “Doanh Doanh, Hướng tả sứ nói Tề Bạch mạo phạm ngươi, có việc này?”

Nhậm Doanh Doanh nhìn Đông Phương Bất Bại một cái, lại quay đầu liếc Hướng Vấn Thiên một cái, tròng mắt chuyển chuyển, cười nói “Tề đại ca là mạo phạm Doanh Doanh……”

Trong điện mọi người cả kinh, lại nghe Nhậm Doanh Doanh nói tiếp “hắn hôm qua cũng không chịu bồi Doanh Doanh ngoạn, Doanh Doanh sinh khí, không cẩn thận ngã, y phục đều bị rách. Này không phải mạo phạm Doanh Doanh sao? Đông Phương thúc thúc, ngươi đánh hắn bản tử đi.” Lời này chẳng những làm sáng tỏ Tề Bạch không mạo phạm Nhậm Doanh Doanh, lại còn thuyết minh sự tình ngày hôm qua đều là do nàng hồ nháo tạo thành.

Nhậm Doanh Doanh cười hì hì nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lãnh ý trong mắt dịu đi đôi chút, Hướng Vấn Thiên đứng bên cạnh cảm giác lãnh ý hơi giảm, cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn này cũng là đi một nước cờ hiểm, thứ nhất là muốn thử địa vị của Tề Bạch trong lòng Đông Phương Bất Bại, thứ hai…… cũng không nghĩ ngay lúc này chọc giận Đông Phương Bất Bại.

“Đều là hiểu lầm, bổn tọa an tâm, Doanh Doanh lui ra đi, không được hồ nháo.” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

Nhậm Doanh Doanh lại tiến lên từng bước, điềm nhiên nói “Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh còn có chuyện muốn nói.”

———-

Hết chương 15……