Tề Bạch cảm thấy từ sau khi xuyên đến đây, chính mình như đang bước đi trên một con đường đầy cẩu huyết, hơn nữa không có cẩu huyết nhất, chỉ có càng cẩu huyết hơn, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được. Mình phải nghĩ biện pháp đào tẩu, nếu chạy không thoát, chính là chết cũng còn hơn bây giờ.
Vốn chuẩn bị buổi tối tìm cơ hội chạy trốn, không nghĩ tới mơ mơ màng màng mở mắt, cư nhiên trời đã sáng!!
Y Lục cười tủm tỉm độc thoại “có chút mê dược vào quả nhiên bớt lo hơn.”
Nhìn Y Lục dẫn hai nha hoàn vào, đang cầm bộ nữ trang màu đỏ khủng bố tiến vào, Tề Bạch liền đem đầu rúc vào trong chăn, khóc nói “đánh chết ta cũng không mặc, bảo giáo chủ của các ngươi gϊếŧ chết ta đi!”
Hai tiểu nha hoàn hai mặt nhìn nhau, sau đó nhất tề nhìn về phía Y Lục, ý là “có nên đi bẩm báo giáo chủ không a!”
Y Lục khoát tay, nếu mọi chuyện đều phải bẩm báo giáo chủ, kia nàng cũng sớm không còn là đại nha hoàn nữa. Hầu hạ Tề Bạch vài ngày, nàng cũng hiểu rõ tính tình Tề Bạch, đừng thấy Tề Bạch đôi lúc nói năng không hề cấm kị, nói trắng ra là, kia không phải là gan lớn, kia chính là không biết gì. Hắn nếu xem qua thủ đoạn của giáo chủ, khẳng định không dám ở đây nói hươu nói vượn. Hơn nữa Tề Bạch này, thật sự là yếu ớt thật, đau một chút cũng chịu không nổi. Bất quá chỉ chịu hai châm của giáo chủ thôi, nếu là những người khác chính là hừ cũng không dám hừ một tiếng, có thể được rút châm, sẽ khóc rống dập đầu tạ ơn, hơn nữa sẽ lập tức làm trâu làm ngựa cố gắng thể hiện. Thế nào cũng không giống như Tề Bạch này, kêu chết kêu sống, lại uống thuốc lại phao tắm, dưỡng một ngày còn sống dở chết dở……
Y Lục ngồi bên giường Tề Bạch, thở dài “Tề công tử a, ngươi thất sự không chịu mặc?” sau này sẽ không kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn kêu hắn cô nương nữa.
Tề Bạch ở trong chăn rầu rĩ nói “Kiên quyết không mặc! đánh chết cũng không mặc!” Hắn là diễn viên, vai hề cũng diễn qua, long bộ diễn qua, nếu thi thử mà đạt vai Đông Phương Bất Bại, hắn còn có thể diễn nhân yêu (gay), nhưng này là diễn xuất, theo kiểu nghệ sĩ mà nói, đó là nghệ thuật, Tề Bạch hắn cũng là nghiên cứu sinh, cũng từng chịu nhiều vất vả, chạy trốn paparazi, xuất hiện trước công chúng, vì nghệ thuật hiến thân, đó là danh chính ngôn thuận. Hiện tại để giáo chủ bắt mặc nữ trang, giả làm nha hoàn, đó chính là sỉ nhục, không có cửa đâu!
Y Lục thở dài “công tử, ngươi có thể nhịn một chút?”
Tề Bạch cọ cọ khóe mắt ướŧ áŧ, nức nở nói “nhịn một chút? Bảo giáo chủ các ngươi cho ta một ly rượu độc chết đi, không thì cứ một chưởng đánh chết cũng được.”
Y Lục lại thở dài nói “kia công tử ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cãi lời giáo chủ trước đánh 50 bản cảnh cáo, nô tỳ cái này cũng là thuận mệnh mà làm thôi.”
Hai tiểu nha hoàn giật mình mở to hai mắt, Y Lục đã chậm rãi đứng lên, đi ra phía cửa.
“Ngươi quay lại……”
Y Lục thu hồi khóe miệng hơi hơi nhếch lên xoay người lại, Tề Bạch đã từ trong chăn thò cái đầu bù xù ra, một đôi mắt đỏ hoe “không phải chỉ là nữ trang sao? Ta mặc……”
Y Lục cười nói “vậy mau chút đi, giáo chủ niệm tình ngươi thân thể không khỏe, chuẩn ngươi có thể đi báo danh muộn một chút, nhưng là không thể quá muộn.” Ánh mắt đảo qua, hai tiểu nha hoàn chân tay lanh lẹ tha Tề Bạch từ trong ổ chăn ra……
Tề Bạch kéo theo đuôi váy, núp sau lưng Y Lục đi gặp Đông Phương Bất Bại.
Trên đường đi gặp nha hoàn tiểu tư, giáo chúng trong Nhật Nguyệt Thần Giáo. Bọn tiểu tư nha hoàn thấy Y Lục đều tiến lên hành lễ, thoạt nhìn không giống tiểu tư, cũng sẽ cùng Y Lục chào hỏi, xưng một tiếng Y Lục cô nương. Nhưng là mọi người giống như đều không nhìn thấy hắn, ánh mắt cũng chưa từng liếc hắn một cái, càng khỏi nói đến cái gì nhàn thoại. Kỳ thật người ta đều thấy được, cũng là cố ý nhìn hắn, chỉ là Tề Bạch không phát hiện mà thôi……
Cứ như vậy, Tề Bạch cũng trở nên tự tại chút, bất quá cũng oán thầm một trận, trên dưới Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo đồ, thật sự là không tự do a không tự do. Cúi đầu nhìn mình tha nữ trang, trong lòng càng thêm bi đát.
Đông Phương Bất Bại buổi sáng vừa mở mắt liền cảm thấy tựa hồ hôm nay có chuyện gì, ngay lập tức nhớ tới Tề Bạch, vì vậy đứng dậy thay quần áo gọi Kỳ Môn tiến vào. Trong phòng ngủ của y không cho phép người ngoài tự ý vào, cho nên bình thường đều tự mình thay quần áo, rửa mặt chải đầu linh tinh mới để hạ nhân hầu hạ. Kỳ Môn đi vào dẫn theo một hàng người, cầm vài cái chậu, có rửa mặt, rửa tay, đánh răng, súc miệng. Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái, không thấy Tề Bạch, nhíu nhíu mày, y tin tưởng mệnh lệnh của mình không ai dám vi phạm, cũng không nghĩ có ngoại lệ, liền chưa nói gì.
Đợi cho đến lúc ăn cơm, bày bát đũa, chia thức ăn…… ai cũng đều lên một lần, Đông Phương Bất Bại lạnh mặt, vẫn là không có. Y nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra mình lệnh cho Tề Bạch đến hầu hạ nước trà, buổi sáng là ăn cháo, tự nhiên không có trà.
Đông Phương Bất Bại thanh thanh cổ họng “người tới, cấp bổn tọa chén trà.”
Kỳ Môn trộm liếc Đông Phương Bất Bại một cái, rõ ràng như vậy, nàng tự nhiên biết ý tứ Đông Phương Bất Bại, chính là Y Lục buổi sáng tới đây tìm nàng nói qua, Tề Bạch hôm qua cảm xúc không ổn định, sợ xảy ra chuyện gì, hạ dược trong thuốc của hắn, không nghĩ tới Tề Bạch thân thể hư, hạ nhiều quá, lúc này mới dậy, chỉ sợ cũng là mơ mơ màng màng. Hơn nữa nếu không thuyết phục Tề Bạch, làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời giáo chủ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chỉ sợ các nàng cũng đều phải chịu tội. Hy vọng buổi sáng lúc giáo chủ hỏi Tề Bạch, nói giúp một chút, thư thả chút thời gian. Kỳ Môn cùng Y Lục đã hầu hạ bên người Đông Phương Bất Bại khá lâu, quan hệ thân thiết, hai người đối Đông Phương Bất Bại đều có chút hiểu biết, biết đây là phương pháp tốt nhất, tự nhiên đáp ứng. Bất quá…… xem biểu hiện giáo chủ hiện tại, chỉ sợ Tề công tử kia trong lòng giáo chủ phân lượng không thấp, chỉ hi vọng Y Lục có thể làm cho Tề công tử ngoan ngoãn nghe lời đi.
Kỳ Môn nghĩ, quỳ xuống nói “giáo chủ, buổi sáng Y Lục báo lại, nói Tề công tử thân thể suy yếu, buổi sáng ngủ say chưa tỉnh, sợ hắn tinh thần không tốt, hầu hạ không chu toàn làm phạt lòng giáo chủ, mong giáo chủ thông cảm, chuẩn Tề công tử muộn một chút đến hầu hạ.” Dừng một chút lại nói “đều là thuộc hạ sơ sẩy, không đúng lúc bẩm báo giáo chủ, mong giáo chủ thứ tội.”
Đông Phương Bất Bại nhớ tới Tề Bạch ngày hôm qua một bộ dáng suy nhược, thần sắc hòa hoãn một chút, rộng lượng phất phất tay áo “vô phương.”
Nha hoàn bên người vẫn là bưng chén trà tiến vào, chính là giáo chủ đại nhân liếc cũng không thèm liếc một cái.
Ăn xong điểm tâm, Đông Phương Bất Bại có chút không biết làm gì. Bình thường sau hội nghị thường kì giáo chúng, y sẽ trực tiếp đến phòng luyện công, sau đó có thể là phát ngốc một ngày hoặc là phát ngốc vài ngày. Chính là trong phòng luyện công không cho người ngoài tiến vào, đưa cơm cũng là do thị vệ bên người mang đến, thử độc, sau đó để ở ngăn tủ ở cửa phòng luyện công, càng miễn bàn tới hầu hạ nước trà.
Nhật Nguyệt Thần Giáo bình thường cứ mười ngày một lần lại mở một lần đại hội, trong mười đêm, cứ năm đêm lại mở một tiểu hội. Thời gian khác nếu có sự vụ cần xin chỉ thị giáo chủ, thì đến thư phòng yết kiến giáo chủ. Hai ngày trước vừa mở tiểu hội, trong giáo cũng không có chuyện gì, liền ngay cả Dương Liên Đình đều bị y phái xuống núi làm việc, ngày hôm qua y bị Dương Liên Đình một câu nửa ngày trời không nói xong, nhớ tới mấy ngày nay Dương Liên Đình không ngừng chỉnh ra yêu thiêu nhân, lúc này bảo thị vệ bên người, phái Dương Liên Đình đi Giang Nam kiểm toán, lúc ban đêm thị vệ liền hộ tống Dương Liên Đình xuống núi.
Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, vẫn là đi thư phòng. Thư phòng Đông Phương Bất Bại tuy rằng cũng là giáo trung trọng, nhưng cũng là thường xuyên ở trong này nghị sự, cũng có không ít giáo đồ trong này tiến tiến xuất xuất, bí tịch trọng yếu tự nhiên không thể đặt trong này. Vài cái giá sách trong thư phòng cũng không có cái gì trọng yếu, chủ yếu là mấy bản thêu thư.
Đông Phương Bất Bại mấy năm gần đây đối với vấn đề ăn mặc của mình càng ngày càng xem trọng, y phục màu gì, bên trên thêu hoa văn gì, kia tất cả đều phải do chính mình chỉ định. Y một đại nam nhân, lại xuất thân cùng khổ, làm sao hiểu được mấy thứ này. Nay đột nhiên ham mê, liền mệnh Nhật Nguyệt Thần Giáo lập ra một xưởng thêu, đem hoa văn cùng hình thức y phục viết thành sách, sau đó đưa đến Hắc Mộc nhai. Mỗi khi chuẩn bị làm một bộ y phục mới, y đều căn cứ theo hình thức trong sách. Có đôi khi hưng trí lên, còn có thể chính mình vẽ ra vài mẫu khác nhau.
Ngày hôm qua lúc y đi chọn quần áo cho Tề Bạch, đã nghĩ trước bộ dáng như thế nào, hoa văn mẫu mã, thị vệ tiến vào thông báo, Y Lục dẫn Tề công tử đến.
Đông Phương Bất Bại khóe miệng nháy mắt vểnh vểnh lên, sau đó bình tĩnh phất phất tay áo, cho bọn họ tiến vào.
Tề Bạch có chút không yên theo sau Y Lục, sau đó ngẩng đầu liếc Đông Phương Bất Bại một cái. Tề Bạch từ lúc xuyên đến thế giới này, chỉ nhìn qua Đông Phương Bất Bại ba lần, lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại đến tìm hắn tra hỏi, tự nhiên không có sắc mặt đẹp đẽ gì. Lần thứ hai tuy rằng Đông Phương Bất Bại đối hắn có điểm hảo cảm, nhưng là một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, cuối cùng vẫn là thưởng cho hắn mấy cây tú hoa châm, làm cho hắn ăn đủ khổ. Lần thứ ba Đông Phương Bất Bại đang rối rắm, thiếu chút nữa thân thủ bóp chết hắn, tự nhiên vẫn là đáng sợ.
Nhưng là giờ phút này tâm tình Đông Phương Bất Bại đang tốt, không khí quanh thân ôn hòa, hơn nữa bộ dáng y có điểm nam nữ bất phân, Tề Bạch liếc một cái, tim không thể khống chế bang bang nhảy mấy cái. Lại thấy Đông Phương Bất Bại bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, giống như nhìn thấu tâm sự của mình, túm vạt váy trước, co quắp cúi đầu nhìn chân mình, vừa cúi đầu liền thấy vạt váy đỏ dưới chân, trong lòng lại thêm khó chịu, tự cho là không dấu vết trừng mắt liếc Đông Phương Bất Bại một cái.
Đông Phương Bất Bại từ lúc thấy Tề Bạch vào cửa, trái tim cũng không chịu khống chế nhảy mấy cái, sau đó thấy Tề Bạch sợ hãi ngẩng đầu liếc mình một cái, đột nhiên cảm thấy miệng có điểm khô. Lại thấy Tề Bạch giống như khó chịu cúi đầu xuống, Đông Phương giáo chủ ổn định tâm trí, đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại thấy Tề Bạch cư nhiên ngẩng đầu trừng y một cái.
Giáo chủ đại nhân cảm thấy trong lòng như bị mèo cào, lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, theo bản năng bưng lên chén trà, ực một cái nuốt sạch sẽ.
Sau đó đem chén trà hạ xuống, mắt đảo qua Y Lục nói “đi, cấp bổn tọa chén trà.”
————–
Hết chương 8……