Ngày thứ hai Đại Minh sắp đặt Thẩm Mục trực tiếp chạy đến nhà trọ của Triệu Thần Thành đưa đồ cho Triệu Thần Thành, ngày kế tiếp giật tít trên trang đầu tuần san báo lá cải, còn ở công ty Tưởng Lạc Sanh cố ý ra một chiêu như vậy tạo thành chấn động một truyền mười, mười truyền trăm, Triệu Thần Thành và hai người đàn ông này thật ra có đoạn chuyện xưa không thể nói.
Vì để giữ sức nóng khi tung ra album mới, trong thời gian ngắn không thể lên tiếng được, do đó câu trả lời chính thức đối với người bên ngoài là: không rõ lắm hoặc không thể trả lời. Nhưng bản chất của tin đồn là phải khai quật ngay lúc đó. Hiện tại cửa nhà trọ của Triệu Thần Thành đầy chó săn, ngay cả trong đống cỏ khô vào bất cứ lúc nào cũng có một hai người, không biết phá hư bao nhiêu hoa cỏ, lại còn doạ rất nhiều trẻ nhỏ.
“Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vầy sớm hay muộn cũng sẽ chọc tới quan to đúng không?” Triệu Thần Thành ngồi ở phòng cất đồ để mặc Tiểu L loay hoay: “Ngộ nhỡ hù đến bà cụ ở nhà sẽ xảy ra án mạng đó.”
Buổi tối hai người phải tham gia buổi trình diễn thời trang của một thương hiệu sang trọng, Tiểu L gọi điện thoại nói cho oai rằng đến giúp Triệu Thần Thành trang điểm, thật ra thì chính là tới cướp đoạt. Phòng cất đồ của Triệu Thần Thành thật ra chính là một kho báu trong cung điện, đầy đủ đồ đạt, tất cả các nhãn hiệu, từ đồ trang sức đến quần áo của các hãng thời trang cao cấp nhất.
“Cây to đón gió, điều này cho thấy, Triệu Thần Thành, số cậu đang đỏ.” Tay Tiểu L cầm một chiếc váy ướm thử trước người Triệu Thần Thành: “Cái này màu rượu sâm banh đẹp mắt, màu sắc tươi sáng sẽ mang đến vận đào hoa nhé.”
“Vậy tớ mặc màu đen thôi. . . . . .”
“Không được. Nhân cơ hội này để cho cậu đào hoa thêm một chút nữa, đưa tới loạt tin nóng màu hồng. Để tớ đây, chị em tốt của cậu, giá trị con người cũng có thể đi lên theo chứ. Ha ha.” Tiểu L cầm váy chống nạnh cười to.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi. . . . . .” Triệu Thần Thành vỗ trán.
Cuối cùng, Triệu Thần Thành mặc chiếc váy màu rượu sâm banh phối hợp với đôi giày cao gót màu trắng nắm tay Tiểu L mặc lễ phục màu đỏ khoe đường cong cơ thể đẩy đà cùng xuất hiện tại buổi trình diễn thời trang.
Ký tên lên bản, phía trước có bố trí khu vực dành riêng cho truyền thông, hai người một trắng một đỏ tương đối bắt mắt, đèn flash không ngừng nhấp nháy về phía hai người đang đứng. Triệu Thần Thành không có khả năng tạo dáng, mặc dù gương mặt vẫn tươi cười, nhưng đứng tại chỗ lại cảm thấy mình giống như cục sắt, bị Tiểu L kéo tới đứng giữa thảm đỏ. Chụp hình, tự nhiên sẽ có phỏng vấn, nhưng mà lần này micro nhiều đến không thể cầm hết, trên tay Triệu Thần Thành và Tiểu L đầy micro.
Hai câu hỏi đầu tiên vẫn còn nhẹ nhàng với hai chị em, sau lại bắt đầu hỏi thẳng vào cuộc tình tay ba và sự kiện bắt cá hai tay. Quy tắc tạo tin nóng chính là không thể nói hết, cũng không thể im lặng, nhưng nếu phải nói trước tiên cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn của mọi người.
Ban đầu Triệu Thần Thành không mở miệng, mà để cho chị em tốt Tiểu L nhanh mồm nhanh miệng giúp cô dừng vấn đề. Cho đến khi phóng viên hỏi mệt rồi, cảm thấy không thể moi ra nội dung chính, Triệu Thần Thành mới nói một câu: “Thật ra thì tôi và Thẩm Mục quen biết nhau từ khi học cấp ba, là bạn thân. Anh ấy vẫn luôn chăm sóc tôi.” Cũng chỉ nói đến đây rồi dừng, không nói tiếp nữa, để lại một không gian đủ để cánh truyền thông tưởng tượng.
Hai người bị chặn bên ngoài gần hai mươi phút, cho đến khi Thiên hậu Vi Vi xuất hiện, lúc này các phóng viên mới vội vã rời đi. Triệu Thần Thành bị đèn flash và tiếng ồn ào gây phiền nhiễu và nhức đầu, nhanh chóng kéo Tiểu L vào hội trường, tự nhiên cũng không chú ý đến cái gì đang xảy ra phía sau.
Chỗ ngồi của Triệu Thần Thành và Tiểu L là ở hàng ghế thứ hai, đợi hơn nửa tiếng buổi biễu diễn mới bắt đầu.
Bởi vì bên trong hội trường cũng có phóng viên chụp hình quay phim, mặc dù cô cảm thấy mấy bộ quần áo mùa này xấu đến được tặng cũng không thèm mặc, thậm chí hoàn toàn không có cách nào hiểu được cấu trúc đại não của nhà thiết kế, ngồi trong buổi biểu diễn, cô cần phải luôn ngẩng đầu, tay chống cằm, ánh mắt dõi theo những người mẫu đang đi, ra vẻ như có điều suy nghĩ, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Sau đó nghiêng đầu, cười thì thầm với người bên cạnh: “Tôi cảm thấy quần áo mùa này quá đẹp rồi, quá huyền bí.” Còn cô lại quay sang nói là: “Thiết kế lần này xấu thế nào cũng không liên quan, dù sao cũng sẽ không mua để mặc.”
Triệu Thần Thành nhìn một chút, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau, tại sao nhạc nền lại chậm như thế. Đầu của cô từ từ rũ xuống, tay chống cằm, khuỷ tay đặt trên thành ghế, thân thể nghiêng về phía Tiểu L.”Triệu Thần Thành!” Tiểu L ngồi bên cạnh không ngừng lắc lắc vai của cô, dường như cô không còn dính líu đến thế giới thực tế, ngủ như chết rồi.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc buổi trình diễn kết thúc, hai người đứng dậy tính rời đi, Triệu Thần Thành nghiêng đầu ngáp một cái, lại không khéo, ánh mắt lại chạm phải bốn, năm người đang ngồi trên hàng ghế đầu, dường như Tưởng Lạc Sanh xoay người chuẩn bị rời đi, anh ta mặc bộ âu phục màu nâu đen trên tay áo là một bàn tay trắng noãn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vi Vi.
Triệu Thần Thành sững sờ, cái tổ hợp này có hơi kỳ quái. Vi Vi được phong Thiên hậu không phải ngày một ngày hai, bước lên võ đài quốc tế cũng đã một hai năm, ở trong nước là không thể nghi ngờ, nhưng cô không phải nghệ sĩ dưới cờ O&C.
“Ah, Mai Sính Vi? Làm sao cô ấy lại đến nơi này cùng Tưởng Lạc Sanh.” Tiểu L cũng chú ý tới hai người.
“L, thật ra thì cậu có thể không cần gọi cả tên họ. . . . . .”
Mai Sính Vi, không có khẩu vị, hiển nhiên Vi Vi cũng là con của một cặp cha mẹ vô trách nhiệm nào đó.
“Tớ thích.” Tiểu L buông tay ra: “Hợp đồng của Mai Sính Vi sắp hết hạn rồi, nghe nói không muốn ký tiếp, cô ấy là một con gà đẻ trứng vàng, con cưng của các dòng thời trang cao cấp, xem ra Tưởng Lạc Sanh muốn nhân cơ hội này ký hợp đồng với cô ta. Chậc chậc, cái người tổng giám đốc Tưởng này thật là có chút tài năng. Anh ta vừa có quy tắc ngầm, lại còn có thời gian rãnh rỗi lôi kéo Mai Sính Vi.”
Triệu Thần Thành khoát tay áo, mấy ông chủ lớn đều có hai ba bàn chải(*) mà, hơn nữa còn là tổng giám đốc công ty giải trí thì không phải khắp người đầy bàn chải sao!
(*Bàn chải ở đây ý ám chỉ tình nhân)
“Đi thôi, tớ mệt rồi. Cuối tuần còn phải đi tuyên truyền album mới, nắm bắt thời gian trở về ngủ bù mới là vua.”
Triệu Thần Thành vốn tưởng rằng có thể thoát được Tưởng Lạc Sanh, lúc ra gần đến cửa, sẽ đi nhanh hơn bọn họ, lại không nghĩ rằng bọn họ bước ra sau, đúng lúc chạm mặt Triệu Thần Thành.
“Tổng giám đốc Tưởng. Tiểu thư Vi Vi, chào mọi người.”
Triệu Thần Thành cười đến rất chân chó, Tiểu L ở một bên liếc mắt nhìn cô, nhưng quay đầu lại cũng nở nụ cười hoà ái với hai người, hoà nhã đứng dậy: “Tổng giám đốc Tưởng. Tiểu thư Vi Vi, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Tiểu L người chủ trì chương trình Càn Long đến rồi.” Đưa ánh mắt khi dễ nhìn Triệu Thần Thành.
Tưởng Lạc Sanh gật đầu một cái, vẻ mặt cứ như ai thiếu anh ta năm ngàn vạn, lễ phép nhưng lạnh nhạt. Còn Vi Vi đứng bên cạnh lộ ra nụ cười ưu nhã như một quý bà, nói: “Thật hân hạnh gặp các người. Tôi cũng hy vọng có cơ hội hợp tác với tiểu thư L. Nhưng bây giờ tôi có chút chuyện, trước thất lễ. Xin lỗi.”
Đợi hai người đi xa, L lại khôi phục sắc mặt thật sự: “Cô gái kia nói chuyện thật là chuẩn mực, khi phỏng vấn nhất định rất thú vị. Nhưng thái độ của Tưởng Lạc Sanh, không để ý tới tôi coi như chẳng có gì, lại giống như không biết tới cậu! Nhất định là kẻ thay lòng bội tình bạc nghĩa! Cậu chọn Thẩm Mục đi, mặc dù tớ cũng rất thích anh ta. . . . . .”
“Tớ cũng cảm thấy Thẩm Mục tốt hơn, mặc dù anh ta có hơi bảnh bao, mặt mũi hơi gầy một chút. . . . . . Ít nhất cơ bắp và sắc mặt bình thường. Không giống Tưởng Lạc Sanh, không có thất tình lục dục(*), gương mặt lúc nào cũng đen thui.”
(*thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại du͙© vọиɠ do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
“Triệu Thần Thành. . . . . .” Tiểu L vốn là cây ngay không sợ chết đứng, giọng nói trước sau như một.
“Sao thế?” Triệu Thần Thành nghi ngờ nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của Tiểu L, nghiêng một góc 45 độ, ánh đèn đẹp mắt khiến cô gần như rơi lệ: “Tưởng. . . . . . Tổng giám đốc Tưởng, tôi đang nói ngài. . . . . . lực kiềm chế tốt, ừ. Ừ. Cái đó. . . . . . Tại sao ngài lại trở về. Tiểu thư Vi Vi. . . . . .”
“Cô ấy đi cùng với nhà thiết kế, về phần tôi. . . . . .” Tưởng Lạc Sanh chậm rãi cong khóe môi lên, vừa đúng bốn mươi lăm độ, dịu dàng khiến Triệu Thần Thành muốn cắn đầu lưỡi của mình: “Đặc biệt muốn chứng minh với cô, tôi thất tình lục dục, rất dồi dào.”
“Tiểu thư Từ, tôi mượn cô ấy nhé, không ngại chứ.” Từ đầu Tiểu L đã bị nụ cười của Tưởng Lạc Sanh làm cho kinh sợ, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Vì vậy, Tưởng Lạc Sanh nắm tay Triệu Thần Thành đi ra ngoài. Đi thẳng ra cửa chính, nơi đó vẫn có rất nhiều phóng viên vây quanh như cũ, nhìn thấy hai người nắm tay, trong lúc này biển người nhanh chóng nhìn về phía Triệu Thần Thành, mắt của Triệu Thần Thành bị đèn flash đâm vào không thể mở nổi, cho đến khi có người đàn ông che trước ngực cô, cô vẫn chưa hoàn hồn lại. Đầu óc vẫn trôi nổi lơ lững.
Thất tình lục dục của tôi, rất dồi dào. . . . . . Thất tình lục dục, rất dồi dào . . . . . dồi dào. . . . . . mạnh mẽ. . . . . .