Ngay lúc thời khắc đang hết sức căng thẳng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng ca kỳ quái, mềm mại mượt mà. Giọng hát cao vυ't nhưng lại không khó nghe, lời như một bài thơ ca kỳ dị, không biết từ nới nào phát ra, có u ám, có bình đạm, nhưng mơ hồ lại vô cùng mị hoặc, phảng phất như cả hồn phách cũng đang bị tiếng ca này quyến rũ…..
Rồi một con chim lớn xuất hiện trước mặt bọn họ. Ánh trăng màu bạc chiếu lên đôi cánh cùng màu của nó, những sợi lông vũ bay tán loạn trong không khí, ánh lên một vầng sáng nhạt đẹp đẽ trong đêm.
Cái đuôi dài của nó như dòng lưu tinh kéo dài đến tận ngoài khơi, diễm lệ và chói mắt, nhưng lại tản ra một luồng hơi thở chết chóc, làm cho những sinh vật xung quanh quên cả hô hấp để sống.
Trên thân người chim đó là đầu của một mỹ nhân diễm lệ, trông vô cùng quỷ dị không nói nên lời. Mà những lời ca mị hoặc kia được phát ra từ đôi môi đỏ mọng đó, trong phút chốc đó Lâm Linh tưởng rằng lời ca của con chim là một loại ảo giác vui đùa.
“Lâm Linh, mau che lỗ tai lại.” Lancelot hô to một tiếng, nhanh chóng kéo Lâm Linh đến bên cạnh mình. Lâm Linh đang mất ý thức bị tiếng kêu của Lancelot kéo trở về, trong lòng kinh hoảng vội vàng bịt chặt lỗ tai của mình.
Salian, hóa ra đây chính là Salian!
Trong thế giới trò chơi quả nhiên dễ nhìn nhiều, ma thú cũng nhiều ....
Nàng cực khổ khiến mình tỉnh táo lại, vội vàng đọc chú ngữ Mặc Lâm đã dạy, gằn từng tiếng rõ ràng:“Ma tộc chi âm, đệ nhất thanh nhạc trên thế gian, ngươi có tiếng hát vượt mãi qua thời gian. Bay theo làn gió, hòa theo ánh trăng ....”
Quả nhiên sau khi niệm xong chú ngữ, Salian đã bình tĩnh lại, nàng lượn vài vòng duyên dáng trên không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.
Lâm Linh thấy ma thú đứng trước mặt mình, sợ đến hàm răng va lập cập vào nhau, kế tiếp mới là phần quan trọng nhất, nàng phải xướng một bài hát khiến cho nó hài lòng mới có thể tìm ra được không gian cất giấu hạt giống thần mộc .
Nhưng nếu đối phương không hài lòng ~~ trong lòng Lâm Linh sợ hãi liếc mắt xuống móng vuốt của nó, không khỏi rùng mình một cái. Nhưng giờ nàng không còn thời gian để mà do dự. Trong lúc gấp gáp, nàng vô tình chạm vào đôi mắt trấn tĩnh của công tước đang hướng về phía nàng, không có một chút cảm giác bất ngờ nào.
Nàng cũng chẳng thể nghĩ nhiều, vội vàng nghĩ một ca khúc để xướng, hên là trò chơi này là Hoa ngữ , chứ nếu là tiếng Anh thì chết nàng thật rồi. Nàng đảo một vòng con ngươi, thử hát một bài hiện đại trên TV, ai ngờ vừa mới xướng được vài câu thì đôi mắt của Salian dần phiếm hồng, nàng thấy vậy sợ đến nỗi ngưng lại.
Mặc Lâm đã từng nói, nếu hai mắt của nàng phiếm hồng thì chứng tỏ nàng đang dần chán ghét, đến lúc nó chuyển hẳn sang màu đỏ thẫm thì nàng sẽ nổi giận lôi đình. Chỉ khi nào mắt của nàng hoàn toàn thành màu xanh thì mới có thể thực hiện bước tiếp theo. Sau mấy câu hát liên tiếp đều vô dụng, còn mắt của Salian thì lại càng ngày càng hồng, từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Lâm Linh nhỏ xuống. Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một khúc ca được mẹ dạy từ bé, trong lòng đánh “thịch” một cái.
Mặc kệ, hát trước cái đã! Nàng hắng hắng giọng, hát rõ từng tiếng.
“Ánh mặt trời trên bầu trời trong xanh, hương hoa cỏ trong vườn, chim nhỏ chim nhỏ, hãy tự do bay lượn trên những cánh đồng, qua những bãi cỏ, đến bên hồ, xuyên đồi núi, chim nhỏ chim nhỏ ca hát đón mùa xuân,thể hiện tình yêu mùa xuân, yêu ánh mặt trời, yêu hồ nước, yêu hương hoa. Chim nhỏ chim nhỏ, bạn tốt của tớ, hãy bay lượn cùng chúng tớ, la la la la……”
Một chuyện kỳ diệu xảy đến, màu hồng trong đôi mắt của Salian nhạt dần, hơn nữa khi nghe đến câu “Chim nhỏ chim nhỏ, chúng ta đúng là bạn tốt” còn nổi lên một tầng xanh biếc.
Ha, hóa ra Salian này có một tâm hồn trẻ con! Lâm Linh kiềm chế kích động trong lòng, tiếp tục hát thêm một vài câu nữa. Trong khoảnh khắc đôi mắt của nó đã hoàn toàn hóa thành màu xanh, Lâm Linh nháy mắt với Lancelot. Lancelot lập tức hiểu ý, lấy ra một bộ cung nhỏ bằng bạc, giương cung lên, mũi tên nhanh như chớp bắn ra thành một luồn sáng bạc cắm phập lên lưng Salian.
Phập!
Quả nhiên như lời Mặc Lâm nói, Salian đứng yên một chỗ không nhúc nhích, rồi đột nhiên nàng huýt dài một tiếng làm cả hòn đảo nhỏ lay động, khiến tay chân Lâm Linh có cảm giác vô lực như ăn trúng trứng gà.
Đúng lúc đó, đất dưới chân Lâm Linh nứt ra một khe hở lớn, tách nàng và Lancelot sang hai bên.
“Lâm Linh!” Lancelot lo lắng vươn tay muốn kéo nàng lại.
“Tiểu Lan!” Trong đầu Lâm Linh một mảnh hỗn loạn, muốn bắt lấy tay của Lancelot nhưng lại không thể với tới.
“Lâm Linh, mau nắm lấy cái này!” Lancelot rút vỏ kiếm bên hông đưa sang. Lâm Linh cố dùng sắc bắt lấy vỏ kiếm, nhưng ngay lúc tay nàng sắp chạm được đến vỏ kiếm thì mặt đất rung động dữ dội, đất dưới chân đã hoàn toàn nứt ra, nàng chưa kịp phát ra tiếng nào, “bùm” một tiếng rớt xuống đại dương lạnh giá.
Nước dưới những lớp băng kia lạnh hơn những gì nàng tưởng. Dòng nước đen tuyền, ép chặt, cách không khí càng ngày càng xa.
Áp lực của nước khiến tai nàng đau nhức. Thị giác dần mơ hồ. Từng dòng chất lỏng nhẹ nhàng bao lấy nàng. Không gian yên tĩnh tối tăm không một tiếng động.
Trước khi mất dần ý thức, Lâm Linh cố quẫy tay chân về hướng kia , nhưng tứ chi đã hoàn toàn bị đóng băng đến mất cảm giác. Cả người dần dần chìm xuống đáy biển, đột nhiên có một cỗ lực nâng nàng lên, làm cho nàng như lơ lửng trong không trung. Bốn phía vô cùng đen tối và yên tĩnh. Trong màn đen đó mơ hồ còn có tiếng chảy của nước, và ý thức của linh hồn dần rời khỏi thể xác, và mỗi góc trên không đang yên lặng nhìn vào cơ thể nàng.
=== ====== ====== ======.
Cảm giác đầu tiên sau khi nàng khôi phục được ý thức là một cỗ mát lạnh chảy khắp lục phủ ngũ tạng của mình, cả người thoài mái, tựa như lúc mới ngủ dậy liền ra đứng bên cửa sổ, để những tia sáng đẹp đẽ và hương hoa thơm ngát phả vào mặt, sảng khoái đến tận xương tủy.
Lúc nàng mở mắt ra thì mới nhận thấy rằng mình đang ở dưới đáy biển. Trước mặt nàng hiện giờ là một cung điện màu trắng không lẫn một chút tạp chất. Trong cung điện tràn ngập những bức tượng hắc ám đang giương nanh múa vuốt, như một con dã thú đang ẩn mình quan sát sự thay đổi bên ngoài, lúc nào cũng bừng bừng sát khí. Đại điện mơ màng mà âm trầm, những bãi đá bừa bộn trải dài, mơ hồ như một bức phù điêu có hình dáng của một con người. Tấm thảm đỏ trải dài đến cửa cung điện.
“Xem ra dây chính là nơi cất giữ hạt giống thần mộc.” Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng nàng.
Nàng khϊếp sợ quay mặt lại, thốt lên:“Duagloth, ngươi đã ở đây từ khi nào?”
Môi công tước Duagloth hơi động:“Đi theo cô là có thể biết được thần mộc ở chỗ nào.”
“Tại sao ngươi lại muốn hạt giống thần mộc? Sao ngươi biết nó ở chỗ này? Tại sao lại đi theo ta thì sẽ biết được chỗ của nó?” Lâm Linh có rất nhiều nghi vấn .
“Ngươi không cần biết làm gì, chỉ cần giúp ta tìm ra thần mộc là được rồi.” Hắn lạnh nhạt trả lời.
Sự nghi ngờ trong đầu Lâm Linh càng lúc càng lớn, xem ra công tước đã sớm chờ sẵn bọn họ ở trên đảo. Nhưng sao hắn lại biết thần mộc ở đây? Là ai đã nói cho hắn? Mọi thứ cứ như đã nằm trong kế hoạch của hắn, chờ nàng đến, chờ nàng khống chế Salian, chờ nàng lấy được hạt giống thần mộc, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà lúc nãy hắn bảo Lancelot để nàng lại?
Nếu như hạt giống thần mộc mà bị công tước lấy đi ~~~~
Tim nàng giật thót một cái, như vậy bàn tròn kỵ sĩ sẽ thuộc về công tước sao? Mọi thứ đã loạn sẵn hết rồi…… Tuyệt đối không thể để mọi chuyện đi xa hơn được nữa!
Công tước đã đi thẳng vào trong cung điện.
Cánh cửa được khắc hoa văn tinh xảo của cung điện dần mở ra một cách kỳ lạ, một ánh sáng chói mắt tán loạn chiếu vào mặt, những cánh hoa đỏ thẫm bay ra ngoài cung điện như có gió thổi, tiếng nước biển chảy như phát ra một bản nhạc huyền diệu mê hoặc linh hồn con người.
Khắp nơi là một cánh đồng hoa hồng, hồng đến chói cả mắt, những cánh hoa bay múa tán loạn, như những con mãnh thú cô đơn đang cuốn cuồn xông ra, làm nhộn nhạo cả một vùng biển cả.
Bộ y phục màu đen của hắn công tước nổi bật lên giữa cánh đồng hoa đỏ thẫm, tỏa ra một hơi thở thần bí và tà ác. Khiến cho người ta có cảm giác đang muốn lại gần hắn, nhưng lại bị ánh mắt lơ đãng tà mị của hắn áp lại, vô thức không dám tiến lên. Như một ngọn gió hú thổi qua cánh đồng xơ xác tiêu điều, không thể nhìn thẳng vào hắn, nhưng một khi đã nhìn vào thì không dời mắt đi được. Những cánh hoa phiêu linh phủ lên y phục màu đen của hắn một tầng màu hồng, như một vị quan tư tế toàn thân nhuốm đầy máu tươi sau một lễ tế thần.