Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 65: Kỵ sĩ Lancelot, tỉnh lại đi!

Hai ngày sau, thủ vệ canh gác trước lâu đài hầu tước Gawain vô cùng kinh ngạc thấy hai bóng người cổ quái chạy đến, chỉ thấy một nam một nữ, tóc tai dựng đứng như bị điện giật, một người toàn nghiêng về bên trái, còn một người thì toàn nghiêng về bên phải, còn chưa tính tới ngũ quan đều bị lệch vị trí hết cả.

Hai người thủ vệ xoa mắt vài cái, lúc này ngũ quan mới trở về vị trí cũ.

Lâm Linh đang mím chặt khóe miệng, trong lòng thầm kêu may mắn, hoàn hảo hoàn hảo, còn chưa bị ma pháp chỉnh tới ngũ quan tê liệt. Ngồi cưỡi gió thật là thích, nhưng nếu con thuyền nào mà đề cưỡi gió, hừ hừ ha ha, đánh chết nàng nàng cũng không muốn tái hưởng thụ thêm lần nữa.

“Nhanh đi báo với hầu tước của mấy người là có cô gái tên Lâm Linh muốn gặp!”

Đây là câu đầu tiên sau khi nàng khôi phục khuôn mặt. Lúc này mới có kỵ sĩ nhận ra nàng, vội vàng gật đầu đi vào thông báo.

“123, đưa tiền thù lao cho ta đã rồi đi.”

Parsifal xoa khóe miệng, lưu loát nói sau khi khôi phục khuôn mặt.

Lâm Linh liếc mắt nhìn hắn, mặt bất lương quả thực không đáng yêu chút nào……

“Nhưng……”

Hắn nghi hoặc nhìn nàng một cái, buồn bực với cái tốc độ quái quỷ gì kia, nhưng không biết xuất phát từ đâu nên cũng không hỏi nữa.

“Cậu yên tâm, sẽ đưa cậu không ít tiền.”

Lâm Linh chợt thấy sắc mặt của hắn cổ quái nhìn ra phía xa, hình như tập trung ở sau lưng nàng.

Nàng chưa kịp quay đầu thì nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên:“Cô ngốc, sao cô tới trễ vậy! Nhất định lại gây chuyện gì trên đường rồi!”

Trong phút chốc nàng tưởng đâu mình nghe lầm. Nhưng tiếng bước chân rõ ràng đang tiến dần về phía nàng nói cho nàng biết, nàng không hề nghe lầm.

Nàng cứng ngắc xoay người lại, đập vào tầm mắt là hình ảnh phản chiếu của nàng trong đôi mắt kia!

Trái tim mãnh liệt nhảy loạn xạ như không còn là của nàng nữa.

Nàng chẳng thấy được gì trước mắt nữa, chỉ có mái tóc màu vàng kim và đôi mắt màu tím như thủy tinh kia đang di chuyển trước mặt.

Ở trước mặt hắn, ánh nắng cũng phải hạ, cầu vồng bay trên trời, cũng chỉ có hắn là rực rỡ.

Arthur……

Arthur……

Arthur……

“Sao, sao cậu lại ở chỗ này, là Mặc Lâm nói cho cậu biết tôi ở đây sao …… có đúng không?” Nàng cố gắng khống chế con nai con đang chạy loạn trong lòng, lắp bắp hỏi.

Đôi mắt màu tím của Arthur hơi ôn nhu, nhưng giọng điệu vẫn khinh người như trước.

“Cô ở đây thì liên quan gì tới ta, ta đến là vì Lancelot.”

Lâm Linh buồn bã, không nói gì thêm nữa.

Quả nhiên là tự mình đa tình mà, hắn vì sao lại đến đây vì mình chứ?

“Tiểu Pars, chúng ta vào thôi.” Tâm tình nàng không tốt, lôi Parsifal cùng đi vào.

Arthur nghe nàng gọi thế thì nhíu nhíu mày, lúc này mới chú ý tới thiếu niên đang đi bên cạnh Lâm Linh, cư nhiên là tên lần trước tính ám sát bọn họ.

“Lâm Linh, sao cô lại đi chung với tên này?” Hắn tức giận hỏi.

“A, là Tiểu Pars đưa ta tới.” Lâm Linh thuận miệng trả lời.

Thấy sắc mặt Arthur có chút khó coi, nàng còn tưởng rằng hắn còn nhớ vụ Tiểu Pars ám sát bọn họ, chợt nhớ tới lời của Mặc Lâm, vội vàng thay hắn trả lời:“Mấy ngày nay là nhờ có cậu ấy chăm sóc cho ta.”

Nhưng không biết tại sao sau khi nàng nói câu đó, nàng lại cảm thấy sắc mặt hắn càng ngày càng kém.

Kỳ quái……

“Xem ra các người ở chung với nhau rất hợp.” Giọng hắn lạnh băng như đá, khiến Lâm Linh không tự chủ rùng mình một cái.

Sao nàng lại cảm giác có một dự cảm xui xẻo vậy nhỉ?

Lần thứ hai đi vào lâu đài của hầu tước Gawain, Lâm Linh lại như đi vào giấc mộng.

Nàng còn nhớ rõ mồn một lần trước đã cùng mèo Arthur vượt qua khó khăn, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, khi đó mèo đen Arthur thật đáng yêu, đáng tiếc, tất cả đều đã là quá khứ.

Bây giờ hắn đã là quốc vương England cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là một cái vỏ sò ở giữa biển khơi rộng lớn không đáng chú ý.

Nghĩ vẩn vơ một hồi, ánh mắt nàng lướt về phía Arthur, dường như là hắn cũng đang chú ý đến nàng, trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Linh không biết có phải mình bị ảo giác không, nhưng ánh mắt Arthur lúc đó vô cùng ấm áp và ôn nhu.

Đúng lúc đó, hầu tước Gawain hoa lệ lệ xuất hiện, mái tóc xoăn màu nâu rám nắng lộng lẫy động lòng người, mặc một bộ trường bào rộng thùng thình có thêu kim tuyến, trên chiếc đai lưng màu nâu có đính những viên bảo thạch nhỏ màu xanh, vẻ cao lớn anh tuấn của hắn càng khiến hắn thêm hoa mỹ tuần tú, lại vô cùng hợp với nụ cười tỏa nắng của hắn, toàn thân tỏa ra khí chất của một ngôi sao! (tui thấy ổng giống hũ kim tuyến di động hơn, đi đâu cũng lấp la lấp lánh:v)

“Tiểu Linh của ta rốt cuộc cũng đã tới rồi!”

Vừa thấy Lâm Linh, nụ cười trên môi hắn càng tươi như một đóa hoa, hoàn toàn không để ý quốc vương Arthur đang ở bên cạnh, nhiệt tình bay qua.

“Hầu tước Gawain, cô ấy tới cũng đã tới rồi, mời ngài trả Lancelot lại cho ta đi.” Arthur đúng lúc chắn trước mặt Lâm Linh,“Là một kỵ sĩ, ngài nhất định phải giữ lời hứa của mình chứ.”

Gawain hơi nhếch môi:“Đương nhiên, Tiểu Linh giữ lời hứa, ta cũng sẽ giữa lời hứa của mình giải trừ ma pháp cho kỵ sĩ Lancelot.”

Hắn dừng một chút:“Ta biết, Lancelot là đệ nhất kỵ sĩ ngài, bệ hạ, ngài nguyện ý đánh đổi bất cứ thứ gì để đổi lấy an toàn cho hắn sao?”

Arthur bình tĩnh nhìn hắn:“Đương nhiên.”

“Vậy, nếu ta nói, ngài phải dùng Lâm Linh để dổi lấy Lancelot thì thế nào?”

Sắc mặt Arthur hơi đổi:“Ý ngài là gì?”

“Ý của ta là, nếu như trong hai người này ngài chỉ được phép chọn một người, vậy ngài sẽ chọn ai?” Vẻ mặt Gawain bí hiểm.

“Hầu tước Gawain, ngài có biết hậu quả của việc này không?” Arthur lạnh lùng nhìn hắn,“Là đối nghịch với quốc vương England.”

Gawain nở nụ cười tỏ vẻ không quan tâm:“Bệ hạ, kỵ sĩ Lancelot vẫn còn đang nằm trong tay ta nha.”

Arthur mặt không đổi sắc nhìn hắn, hơi suy tư.

Lâm Linh vừa nghe những lời Gawain nói, trong lòng rơi “lộp bộp” vài tiếng.

Tên đại thúc hầu tước biếи ŧɦái này không chỉ không từ bỏ ý đồ, cư nhiên còn đưa ra một tình huống như vậy!

Mặc dù theo lời Mặc Lâm, nàng sẽ là người phò trợ Arthur vương, nhưng tác dụng của nàng trong trò chơi này vô cùng nhỏ bé, so với Lancelot tiếng tăm lừng lẫy không lịch sử, nàng thật sự không đang là bao.

Nếu như nàng là Arthur, nàng nhất định sẽ bỏ đi một đồ ngốc để đổi lấy một đệ nhất kỵ sĩ.

Mặc dù đã đoán trước được lựa chọn của hắn, nhưng nàng vẫn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

“Được, vậy ta nói cho ngài biết, hầu tước Gawain,” Arthur tiến lên, màu tím trong đôi mắt chói lọi như sao, lấp lánh ánh sáng kiên định.

“Dù là người yêu, hay bạn bè, hoặc người thân, ta cũng không có quyền quyết định vận mệnh của họ, nhưng cũng không buông bỏ bất kỳ một ai! Chỉ có họ mới có quyền quyết định cuộc đời của mình. Bọn họ đều là bạn của ta, nên, cho dù là Lancelot hay Lâm Linh, ta cũng sẽ không bỏ qua, đó là lựa chọn của ta!”

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, hầu tước phức tạp nhìn Arthur, ngay cả thần sắc trên mặt Parsifal cũng lộ ra vẻ khác thường.

Arthur thật giống như ánh mặt trời, khiến trong lòng Lâm Linh đột nhiên có một cảm giác ấm áp, như một dòng sông chảy giữa sa mạc, chậm chạm, thong thả, rót vào mỗi hạt cát nóng trên đó, cuối cùng thản nhiên hóa thành hơi nước, vô hình tan biến đi.

Nàng giống như một vỏ sò biển nhỏ, nhỏ bé đến nỗi cho dù có động đến mấy cũng không lay được biển rộng, nhưng cũng như một cái quạt nhỏ, có tình có ái, có cười.

Arthur, ta chỉ là một cô gái tầm thường, nhưng lại thích một người không tầm thường.