Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 47: Thanh kiếm cắm trong đá

Lâm Linh chạy khắp một vòng lâu đài nhưng vẫn không tìm thấy được bóng dáng của Arthur. Trong lòng cũng bắt đầu luống cuống, tên kia chắc sẽ không nghĩ quẩn gì trong lòng chứ? Dưới tình thế cấp bách, nàng dắt Triel từ trong chuồng ngựa ra, phi thân lên ngựa chạy vào khu rừng lân cận xem thử.

Cho đến lúc gần hoàng hôn, nàng rốt cục cũng tìm được Arthur đang ở trong mảnh rừng gần đó, nhưng làm cho nàng giật mình là hắn lại bình tĩnh ở đây bắn cung một mình.

“Vυ't – Phập!”

Mũi tên lóe lên ánh sáng màu bạc bay vụt đi, cắm phập vào giữa thân cây cũng đã chi chít mười mấy cây tên như vậy, chấn động làm rơi xuống một đống lá cây, mà cái người đã bắn mớ cung tên ấy là một thiếu niên có mái tóc vàng như ánh mặt trời, đôi lông mi không rung động dù chỉ một chút, cánh tay thon dài lần nữa lại duỗi ra móc tên từ trong bao.

Động tác của hắn đột nhiên ngừng lại, giọng nói vô cảm:“Sao cô lại tới đây?”

“Cậu chưa quay đầu lại nhìn sao biết là tôi?” Lâm Linh hỏi.

Hắn nhẹ nhàng buông cung tên xuống:“Bởi vì, trong cả lâu đài này thì người rảnh rỗi đến nhàm chán nhất là cô, không phải sao?”

“Này…… Ta hảo tâm đến xem cậu như thế nào mà?” Nàng nhíu nhíu mày, tên kia rốt cuộc thì đến khi nào mới bớt nói mấy từ ác độc lại đây?

“Ta thế nào?” Hắn xoay người nở một nụ cười trào phúng,“Xem thử ta có khóc bù lu bù loa không hả?”

“Nếu khóc một trận thì được rồi.” Lâm Linh xuống ngựa, thuận tay cột Triel lên một cái thân cây,“Đừng tưởng rằng cậu như vậy là có thể che giấu được mọi người. Tại sao không thể muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, cậu cứ tỏ vẻ cứng rắn như thế không thấy mệt mỏi à?”

Arthur có chút sửng sốt, hừ lạnh một tiếng không thèm trả lời nàng, xoay người rút tên trong bao tiếp tục một loạt hành động vừa rồi.

Sắc trời dần tối, Lâm Linh tựa vào bên cạnh Triel, chán ngán nhìn Arthur bắn tên lên thân cây đến thành con nhím, trong lòng không khỏi đồng cảm với cái cây đang bị hắn lôi ra phát tiết, lại thấy may mắn vì mình không phải như cái cây đó.

Ánh trăng ban đêm trong rừng tĩnh lặng hơn ban ngày, từng tia ánh trăng xuyên qua khẽ lá rơi xuống mặt đất. Từ bóng cây xa xa có thấy thấy mấy đốm sáng lập lòe, không biết đó là đom đóm hay đôi mắt của loài động vật nào.

Lâm Linh bị tưởng tượng của mình làm cho hoảng sợ, cuống quít lên tiếng:“Arthur, đã trễ rồi sao cậu không về?”

“Cô tự về một mình đi.” Hắn lạnh lùng quăng lại một câu.

Tự mình về? Nàng nhìn vào phía cánh rừng tối om đằng xa, sau lưng bốc lên một cỗ hàn khí, nhưng lại không muốn bị hắn xem thường, lắp bắp nói:“Vậy, tôi về đây.”

“Ân.” Hắn cũng không thèm quay đầu lại.

“Này, tôi về thật đấy……” Nàng lề mề nắm dây cương Triel.

Hắn đột nhiên xoay người đi tới bắt lấy dây cương Triel, trong mắt cười nhẹ:“Sợ thì nói ra đi, cố gắng tỏ ra cứng rắn không thấy mệt mỏi à.”

“Tôi……” Nàng nhất thời nghẹn lời. Lúc này rồi mà tên kia vẫn còn có tâm tình đùa nàng!“Được rồi, là tôi sợ, muốn cậu đi về chung với tôi, được chưa? Tôi cũng đã không thèm cứng rắn, sợ thì nói sợ, không có như người nào đó đến ngay cả phụ thân mình qua đời cũng không dám biểu lộ chút thương cảm gì!”

Arthur lẳng lặng nhìn nàng, màu tím trong con ngươi phủ một tầng sương mù, lượn lờ không rõ ràng, nàng ngây ngốc không biết nói gì, im lặng nhìn chằm chằm vào đối phương, có cảm giác như một ảo giác vừa thoang qua vậy.

“Lâm Linh, cô nhìn lên trời đi.” Nháy mắt hắn khôi phục lại thần sắc thường ngày.

Lâm Linh ngẩng đầu lên, đập vào đôi mắt là một bầu trời đầy sao đang chuyển động theo quỹ đạo của chính mình. Đứng dưới một bầu trời sao như vậy, khiến nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

“Đứng dưới bầu trời sao như vậy cô có cảm thấy mình thật nhỏ bé không? Chết cũng như vậy, tính mạng của con người chẳng qua chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ này, nháy mắt một cái đã biến mất. Vì thế, sự thống khổ do cái chết mang lại không quan trọng.” Hắn nhẹ nhàng giương cằm, ánh mắt nhìn vào xa xăm, mái tóc vàng hoa mỹ lóe lên những tia sáng vàng nhạt.

Bầu trời bống nhiên xẹt qua một tia sao băng, giống như nước mắt của người nào đó, nhẹ nhàng lưu chuyển, chợt lóe rồi biến mất.

Nàng không biết nói gì, lẳng lặng đứng im nhìn hắn.

Ầm ầm — một tiếng sấm nổ tung trên bầu trời, bầu trời đêm vừa rồi còn đầy sao trong nháy mắt bị mây đen bao phủ, những hạt mưa lớn nhanh chóng lộp bộp nặng nề rơi xuống.

Arthur thấy mưa càng lúc càng lớn, vội vàng kéo Lâm Linh đang thất thần vào một cái hang động gần đó.

Tuy đã là đầu hạ, nhưng cơn mưa to trong đêm vẫn đem lại cảm giác mát mẻ, nhất là khi vẫn còn đang mặc quần áo, Lâm Linh vừa mới vào sơn động đã hắt xì vài cái.

“Cảm mạo sao, ôi quên đem thuốc rồi” Nàng oán giận nói

Arthur nhặt mấy cành cây khô tứ tán xung quanh dồn lại thành một đống, sau đó móc ra từ trong ngực túi một loại đồ vật.

“Di, sao bật lửa lại ở chỗ cậu?” Lâm Linh mở to hai mắt.

“Rất lạ sao?” Hắn thuần thục ấn nút đốt đám nhánh cây, rất có kinh nghiệm chặn lại gió bên hông,“Ta đã phải chịu đựng Khải lải nhải bên tai suốt ba ngày nên mới lấy thứ này đi đấy.”

Hả? Nàng đột nhiên muốn cười, Arthur nhất định đã bị hành hạ không ít.

“Đây là vật lúc trước phụ vương đã đưa cho ta, ông ấy bảo hãy trao lại cho cô.” Arthur vừa nói vừa móc từ bên túi ra chiếc vòng cổ màu hổ phách.

“Nhưng là, đó là của mẫu hậu cậu……”

“Ông ấy cho thì cô cứ nhận đi.” Ánh mắt Arthur có chút mất tự nhiên,“Nhưng cô phải bảo quản nó cho tốt, nếu cô mà làm mất nó thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

“Ách…… Cái này là uy hϊếp sao?” Nàng cẩn thận tiếp nhận vòng cổ.

“Quên đi, cô ngốc như vậy, có khi đánh rơi lúc nào cũng không biết nữa,” Hắn thu hồi vòng cổ, giọng nói cả giận,“Xoay người lại, ta giúp cô đeo!”

Mặc dù nàng rất khó chịu với cái thái độ đó của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn thành thật xoay người lại. Ngoài động mưa tầm tã cọ rửa từng nhánh cây, tiếng động ầm ầm như mấy binh vạn mã. Nơi đầu ngón tay của hắn mát lạnh như một dòng suối nhỏ, lành lạnh ngọt ngào xẹt thấu tới đáy lòng.

“Trong đêm ở lại hoàng cung kia, ta đã nói ra.” Hắn đột nhiên trầm thấp nói,“Ta đã nói với phụ vương, rằng ta, cũng yêu ông ấy rất nhiều. Cho nên, cho dù ông ấy đã rời xa ta, ta cũng không còn gì tiếc nuối.”

Lâm Linh trong lòng hơi động, một cỗ ấm áp dấy lên từ đáy lòng, đọng lại ở chỗ lòng ngực, như muốn xúc động rơi lệ.

Đám củi đang cháy phát ra tiếng “lách tách”, thi thoảng còn có vài khối tia lửa tinh nghịch nhảy ra, như ánh sao chợt lóe trên bầu trời, tỏa ra tia ấm áp, rồi rơi xuống mặt đất biến mất không tăm hơi.

Nhánh cây dần dần bị đốt sạch, hai người đồng thời cùng nhặt nhánh cây bên người tiếp tục ném vào đốm lửa, ngọn lửa muốn tắt lại được tiếp thêm năng lượng bùng lên.

Tiếng “lách tách” vẫn tiếp tục vang trong đêm tĩnh lặng.

Ngọn lửa vẫn không tắt.

Ấm áp vẫn còn mãi.

=== ====== ======.

Tang lễ của quốc vương đã kết thúc nhưng vẫn chưa tìm ra được người thừa kế.

Tình thế trong nước rung chuyển, các thần tử tranh đoạt quyền thế, hai phái quý tộc vì người nào mới xứng đáng làm quốc vương Angland tranh chấp không ngừng, khiến cho cả giáo chủ (người đứng đầu nhà thờ thời xưa) cũng vạn phần đau đầu. Arthur bởi vì không phải do vương hậu sinh ra, mẫu thân lại thân phận thấp, điều đó đã tạo nên một trở ngại vô hình với hắn.

Cục diện hỗn loạn này vẫn tiếp tục kéo dài đến cuối thu đầu đông.

Đúng lúc đó, kinh thành Camelot lại truyền đến một tin tức kinh người.

Phiến đá dùng để cầu khấn trong giáo đường St. Paul kỳ tích xuất hiện một thanh bảo kiếm cắm vào trong đó. Kỳ diệu hơn là trên phiến đá còn khắc một dòng chữ: Người nào có thể rút được thanh kiếm này thì người đó chính là thân mệnh chi vương.

Giáo chủ tin rằng chuyện kỳ lạ này chính là ý chỉ của Thượng Đế, vì vậy quyết định, bất luận là ai có thể rút được thanh kiếm này, mọi người sẽ phải tuân theo ý mệnh của Thượng Đế tôn người đó lên làm quốc vương England.

Tin tức này vừa truyền ra lập tức có rất nhiều quý tộc từ bốn phương tám hướng đến thử rút kiếm. Thử nghĩ xem ai lại không muốn làm quốc vương England cơ chứ?

Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể rút được thanh kiếm.

Tin tức quan trọng như vậy đã được Khải sớm đem truyền khắp lâu đài bá tước Ái Khắc Luân.

“Arthur, con cũng nên tới đó đi.” Mặc Lâm mạn bất kinh tâm thay nước trong bình hoa hồ điệp,“Thanh thiên mệnh chi kiếm kia đang chờ con.”

“Ân, nói rất phải, nếu không lại không biết cái tên công tước Joseph kia lại giở ra cái chủ ý kỳ quái gì.” Khải gật đầu đồng ý.

“Nghe nói công tước vẫn chưa rút kiếm,” Lancelot đứng bên cạnh nói,“Có thể là do sợ nếu rút không ra thì mất tư cách.”

“Ôi dào, mấy người còn đứng chỗ này bàn luận suy luận cái gì, mau xuất phát đi a!” Lâm Linh đứng ngồi không yên thúc giục bọn họ.

Arthur không chút hoang mang liếc nàng một cái:“Cô đừng thiếu kiên nhẫn thế, ngày mai ta sẽ lên đường.”

“Tôi đi với các người!” Nàng vội vàng tiếp lời.

Hắn do dự một chút:“Không cần, ta đi với Khải và Lancelot là được rồi, cô ở trong lâu đài đợi chúng ta đi.”

Thấy nàng lộ vẻ thấy vọng, Khải đưa tay vỗ vỗ đầu nàng:“Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại, mùa đông ở Camelot lạnh lắm.”

Nàng không nói gì thêm, ngẩng đầu lên thì thấy Lancelot đang ôn nhu nhìn nàng gật gật đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Sau khi mọi người quyết định đều đi chuẩn bị ngày mai lên đường, Lâm Linh đang muốn đi theo mọi người ra ngoài thì chợt nghe tiếng Mặc Lâm gọi ngược nàng lại:“Lâm Linh, ngươi khoan đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Trong lòng Lâm Linh đánh “thịch” một cái, không biết tại sao, trong lòng của nàng có một dự cảm không tốt.

“Ta muốn hỏi ngươi chuyện về hắc công tước.” Lời nói của hắn khiến chân Lâm Linh hơi run một chút, trong lòng âm thầm kêu không ổn, xem ra vẫn không thể tiếp tục gạt hắn.

“Lúc ta đi La Mã, ngươi đã cứu hắn từ trong hầm rượu, có đúng không?”

Lâm Linh kinh hoảng đồng thời có chút kinh ngạc. Mặc Lâm rốt cục là ai, chuyện này căn bản là không ai có thể biết được, sao hắn lại biết rõ như vậy? Hơn nữa, hình như hắn cũng vừa mới biết…… Hay là nhờ vào ma pháp của hắn?

Nhưng cũng quá kỳ quái, sao hắn lại biết được tin này?

“Trả lời ta.” Hắn đập bàn.

Quên đi, đúng là họa không tránh khỏi!

Nàng cắn răng một cái, gật gật đầu:“Đúng vậy, là ta cứu hắn, nhưng lúc đấy ta căn bản không biết hắn là hắc công tước!”

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới nói một câu,“Lâm Linh, có biết là ngươi đã làm trật tự trò chơi bị đảo lộn lên hết rồi không?”

“Đảo lộn? Vì hắn là một nhân vật không thể tồn tại sao?”

“Hắc công tước là một tên hết sức lợi hại, lúc đầu kiểm tra thấy hắn quá mức cường đại, có thể chiến thắng cả Arthur vương, cho nên ta mới loại hắn ra khỏi trò chơi để giảm độ khó. Lâm Linh, từ giờ cô chuẩn bị tâm lý đi,” Ánh mắt hắn hỗn tạp nhìn nàng,“Trò chơi này sẽ bắt đầu khó hơn ngươi tưởng rồi.”

Lâm Linh như chìm vào trong vực thẳm, chần chờ chốc lát lại hỏi:“Như vậy, nếu như hắc công tước tìm được chén thánh trước thì như thế nào?”

Hắn trầm mặc không nói, nhưng rất nhanh lập tức lại nhẹ nhàng nở nụ cười,“Vậy thì toàn bộ trò chơi sẽ bị bắt đầu lại từ đầu.”

Dọa nàng sao? Nàng cảm thấy hình như não mình cũng sắp bị biến thành miếng đậu hũ rồi.