Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về

Lâm Linh giờ đã hiểu rõ một việc, nguyên lai trên TV vì nguyên nhân này mà sợ hãi đến hô to gọi nhỏ đều là gạt người, bởi vì, một người đã bị kinh hách đến cực độ hoàn toàn chẳng phát ra được tiếng nào.

Giống như nàng bây giờ vậy.

Sau đó, nàng chứng kiến một chuyện rất quỷ dị, cái tay kia có chút giật nhẹ.

Ngược lại cái động đậy này lại không làm cho nàng sợ, ít nhất chắc là không phải chỉ một tay, lại càng không phải là một cỗ thi thể, mà là……

Nàng hít thật sâu một hơi, cũng không biết lấy dũng khí từ chỗ nào, đứng dậy, nhấc ngọn nến trong tay hướng nơi đó chiếu tới.

Ngọn nến trong tay nàng thiếu chút nữa rớt xuống, chiếu lần lượt từng chỗ sát vách tường, cư nhiên thật sự che dấu một người!

Từ hướng này của nàng nhìn lại, có thể mơ hồ nhìn ra đó là một nam nhân, mái tóc dài màu đen như mun che hết mặt của hắn, không nhìn thấy rõ bộ dáng. Ngay lúc nàng đang sửng sốt, nam nhân kia đột nhiên mở hai mắt ra, duỗi tay vườn tới, không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cạnh một tiếng, ngọn nến cũng rơi xuống đất, làm cho bốn phía nhất thời một mảnh đen nhánh. Ngay sau đó nàng cảm thấy cổ mình mát lạnh, một thanh chủy thủ đang đặt lên yết hầu của nàng.

“Muốn trách thì hãy trách ngươi xui xẻo.” Thanh âm của hắn trầm thấp mà yếu ớt, còn có chút đứt quãng,“Không gϊếŧ ngươi, ngươi nhất định sẽ nói cho người khác biết ta trốn chỗ này.” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

Lâm Linh kinh hồn chưa định đẩy hắn ra, nếu hắn không kịp thời té xỉu, thiếu chút nữa nàng đã đánh mất cái mạng nhỏ của mình.

Nàng đốt lại ngọn nến, nương theo ánh sáng hoa nến lay động nhìn người nam nhân đang hôn mê bất tỉnh kia, đập vào mắt là một khuôn mặt lãnh khốc nhưng vô cùng tuấn mỹ, nhưng ở khuôn mặt không chê vào đâu được kia lại mơ hồ lộ ra một chút âm độc cùng sát khí nhè nhẹ làm cho người ta có chút sợ hãi, một loại độc dược cực kỳ xinh đẹp.

Mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng nàng cũng không nhịn được trong lòng cảm thán một tiếng, đây là nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp.

Nhưng hắn rốt cuộc là ai? Sao lại ở chỗ này?

Đang nghi vấn, ánh mắt Lâm Linh dừng lại trên l*иg ngực của hắn, nhất thời rõ ràng nguyên nhân tại sao hắn bất tỉnh. Ở trước ngực hắn có một vết kiếm rất sâu, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng mất máu không ít, hắn có thể chống trụ đến giờ quả là kỳ tích.

Hắn hiển nhiên không phải người tốt, nhưng nàng không thể cứ trơ mắt mà nhìn một người chết đi.

Bởi vì, nàng còn nhớ điều luật cuối trong tám quy luật củakỵsĩ: Tinh thần. Cách đối xử lý trí nhất với mọi người là phải đối xử bằng cả lương tâm.

Lúc nàng đem rượu về tới phòng mình thì Khải đang nói đến mặt mày hớn hở, Arthur thì lại ngủ khì giữa một đống gối ôm.

“Sao cô mang rượu về lâu quá vậy?“Khải lộ ra một vẻ mặt khoa trương, “Ta còntưởngngươi ngã vào thùng nào nên say rồi chứ.”

“A, tôi tìm hơi lâu.” Nàng tận lực giả bộ như không có việc gì, đem rượu đặt ở trên bàn. Mặc dù tự nói với mình phải luôn tỉnh táo, nhưng trái tim vẫn vẫn đùng đùng nhảy không ngừng.

“Quả nhiên là – đồ ngốc.” Arthur mở mắt, đôi mắt tím hiện ra một mảnh trong suốt gợn sóng, lạnh nhạt tĩnh lặng như dưới ánh trăng bay xuống từng mảnh cánh hoa lung linh, có một tia châm biếm xẹt qua rồi biến mất không dấu vết.

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái,“Được rồi, đã không còn sớm, các người cũng nên đi đi, đây là khuê phòng của con gái đó, hiểu không? Khuê phòng.”

Giờ nàng đang thầm nghĩ nên sớm đuổi bọn họ đi nhanh một chút, miễn cho chính mình lộ ra chân tướng. Nhất là ở trước mặt Arthur, chỉ cần không cẩn thận chút ít sẽ bị hắn nhìn ra sơ hở.

“Được rồi được rồi, thật là mất hứng” Khải ra vẻ thương tâm dụi dụi con mắt, quay đầu hướng Arthur, đổi thành một bộ tươi cười,“Đến phòng ta tiếp tục nói chuyện tử tước Gia Sự khi nãy đi.”

Hắn chưa nói xong Arthur đã biến mất không thấy tăm hơi ……

Vất vả đợi tới khi mọi người đều đi nghỉ cả, nàng cầm một bộ giường chiếu chuồn ra khỏi phòng, suy nghĩ một chút lại lén trở về lấy một thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, mặc dù nàng đúng là hảo tâm muốn cứu hắn, nhưng là cái mạng nhỏ của mình cũng rất quan trọng. Thừa dịp phòng bếp không ai nàng lại lấy đi một ít bánh kem và bánh mì, lúc này mới vội vã đi xuống hầm nhưỡng rượu.

Lúc nàng chạy tới đây, nam tử tóc đen kia hình như đã tỉnh. Thấy nàng xuất hiện lần nữa, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng ngại vết thương, hắn chỉ nhíu nhíu mày mà không nói gì.

Lâm Linh đặt ngọn nến ở trên mặt đất, đưa bánh mì và nước tới trước mặt hắn, “Mấy thứ này anh cứ yên tâm mà ăn, tôi sẽ không gọi người tới bắt anh đâu, cho nên, anh cũng không cần gϊếŧ tôi.”

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Linh nhìn thấy màu mắt của hắn thì sửng sốt một chút, hắn thậm chí còn có một đôi mắt màu bạc! Giống như ánh trăng chảy xuôi, lưu quang bay múa, lúc này, cặp mắt lạnh lẽo quỷ dị kia đang phát ra yêu quang tà mị khϊếp người, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần bí hiểm,“Không chừng ta có thể là người xấu.”

Lâm Linh do dự một chút nói,“Anh tự nhiên muốn gϊếŧ người, còn không muốn cho người khác biết anh trốn ở chỗ này, nhìn vết thương của anh giống như là bị đuổi gϊếŧ, tôi đoán anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Nhưng cho dù là người xấu cũng có quyền lợi được sống.”

Hắn hạ mi mắt dài như cánh điệp, kéo kéo một chút khóe miệng, thoáng như hồ nước phản chiếu tia sáng kỳ dị trong sáng của ánh trăng, dắt ra một tia rung động mỹ lệ.

“Tiểu cô nương, sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì đã cứu ta.”

Nói xong, hắn cũng cầm một miếng thức ăn lớn. Sau khi đồ ăn trước mặt đã bị hắn ăn hết, tinh thần của hắn cũng tốt hơn một ít so với trước.

“Tôi đi về đây.” Lâm Linh đứng dậy, giả bộ thu dọn dụng cụ ăn uống, thuận tay đem chăn phủ lên người hắn,“Buổi tối ở đây rất lạnh, cái này sẽ giúp anh đỡ một ít. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục mang đồ ăn tới cho anh. Cho nên,” Nàng dừng một chút,“Đừng có tùy tiện mà chết đấy.”

Khóe miệng duyên dáng của hắn thong thả cong lên một tia mỉm cười như tám cây anh đào to lớn tầng tầng lớp lớp nở hoa.

“Ngươi tên là gì?”

“Lâm Linh. Vậy anh gọi là gì?”

“Ta sao?” Màu bạc sáng trong trong mắt hắn mơ hồ lan tràn một chút thần sắc ác ma,“Ta gọi là — Lucifer.”

“Lucifer?” Lâm Linh thấy tên này có chút quen tai nhưng cũng không để ý gì nhiều…

Đến khi nàng trở về gian phòng của mình mới đột nhiên nhớ ra, Lucifer, không phải chính là thiên thần có sáu chiếc cánh được ghi chép trong Thánh kinh …… Linh quang lóng lánh nhất, Kim đọa thiên sứ (thiên thần sa ngã) sao! Hắn vốn là thiên thần đẹp nhất trên Thiên giới, bởi vì cự tuyệt thần phục Thánh tử Jesus, lôi kéo một phần ba thiên thần giương cờ chống lại. Trải qua ba ngày thánh chiến, phản quân của hắn rốt cuộc bị Jesus đánh tan, trong lúc hỗn loạn rơi xuống chín tầng địa ngục, trở thành Satan – Ma vương đứng đầu.

Đừng hỏi nàng tại sao biết rõ như vậy, mấy kiến thức này đều là từ truyện tranh mà ra cả.

Nàng ở trên giường lăn lộn, nhắm hai mắt lại. Chắc là hắn chỉ tùy tiện nói với nàng một tên thôi. Nếu như hắn thật sự là Ma vương, khắp nơi đều sẽ ngập tràn bi thương chết chóc. Nhưng làm gì có người xấu nào lại có thể tùy tiện nói ra đích danh bản thân chứ……

Người nam nhân này thật sự rất tà ác giống Lucifer……

Nàng cứu hắn thì rốt cục có đúng hay không?

Tối hôm sau, lúc Lâm Linh mang đồ ăn đến lại chỗ cũ, phát hiện nơi đây người đã đi đâu mất, trên mặt đất vẫn còn để lại chiếc chăn dính máu.

Lâm Linh nhặt tấm chăn lên, trong lòng dân lên một tia không rõ, tên nam nhân kia rốt cục cũng không có tín nhiệm nàng, cho nên mới khôi phục được một tý sức lực đã không đợi được rời khỏi nơi này……

Cuộc sống lại ngày một ngày qua đi, Lâm Linh đã sớm quên chuyện nam tử bị thương kia. Trước khi Mặc Lâm trở về từ La Mã, tòa thành bá tước Ái Khác Luân đột nhiên có hai vị khách.

“Boraliaskỵsĩ! Metia, là các cậu!” Lâm Linh không ngờ lại là hai người bọn họ, vui mừng lẫn sợ hãi ngênh đón đưa vào trong đại sảnh.

“Lâm Linh, chúng ta tới là để từ biệt cô.“Metia tươi cười nói.

“Từ biệt?” Lâm Linh ngẩn người,“Các cậu phải rời khỏi nơi này sao?”

Boralias tiến lên hành lễ,“Đúng vậy, tiểu thư Lâm Linh, mẫu thân của ta báo tin thúc giục ta trở về, cho nên ta tính mang nàng cùng về nước Pháp.”

“Nguyên lai ngươi là người nước Pháp?” Lâm Linh có chút giật mình.

“Cũng không hẳn, mẫu thân ta là biểu muội của Quốc vương nước Pháp.” Hắn khẽ cười cười,“Cha của ta lại là người Scotland.”

“Thì ra là vậy,” Lâm Linh chợt nhớ tới lời Mặc Lâm, vịkỵsĩBoralias sau này thật sự sẽ trợ giúp bọn họ sao?

“Đúng rồi, Arthur điện hạ đâu?” Metia ngó nghiêng xung quanh.

Lâm Linh chỉ chỉ ra bên ngoài,“Hắn đang ở tầng hầm vũ khí tìm cái gì ấy.”

“Chúng ta ở đây đợi một lát, nhất định cũng phải từ biệt với ngài ấy, không có hai người, tôi cùng Boralias cũng không……” Nàng cùng Boralias liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Lâm Linh trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, thấy được người khác hạnh phúc cũng là một chuyện rất đáng vui mừng đây.

“Được rồi, đây là một chút tạ lễ nho nhỏ của tôi.” Metia hướng một cái hộp về phía nàng,“Đây là món điểm tâm ngọt tôi tự làm, hy vọng các cậu có thể nếm thử.”

Lúc nàng xốc lên chiếc khăn che hộp, trước mắt Lâm Linh sáng ngời, kinh ngạc bật thốt,“Pudding?” Nàng không biết Pudding hiện đại chính là Pudding truyền thống của nước Anh cổ đại được truyền thụ lại, cho nên kinh ngạc cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng Pudding tự nhiên thời này lại không ngon miệng bằng Pudding thời hiện đại, giống như là một loại đồ ngọt sền sệt……

“Pudding? Tên này hay lắm a.” Metia cười cười,“Cô nếm thử xem, ăn rất ngon đấy, tôi còn bỏ thêm một ít trứng gà.”

Tay cầm hộp của Lâm Linh có chút run lên,“Không phải trong kuôn viên mấy trăm dặm quanh đây không có trứng gà sao?”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải vất vả đợi gà đẻ ra được quả trứng đầu tiên, mới làm món điểm tâm ngọt này.”

Trứng gà, đúng là trứng gà…… Chỉ cần ăn cái này, là có thể về được thế giới hiện thực! Trong lòng của nàng mừng như điên một trận, rất kích động nhưng trong tích tắc cũng thoáng do dự, này — có tính bỏ cuộc không đây?

Có lẽ sẽ làm rất nhiều người thất vọng, nhưng ý niệm muốn trở về của nàng đã khống chế toàn bộ ý thức, duỗi tay cầm lên một cái Pudding, ngay lúc muốn bỏ vào miệng chợt nghe một tiếng hét lớn.

“Cô ngốc, ngươi cứ như vậy mà về sao!!”

Nàng hoảng sợ, giương mắt liếc nhìn một cái, Arthur nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, màu tím trong mắt hắn âm trầm như muốn tóe lửa, có lẫn hàn quang làm cho người ta sợ hãi.

Hắn đã nghe thấy được đoạn đối thoại mới nãy? Hắn không phải dị ứng với trứng gà sao? Lâm Linh nuốt một ngụm nước miếng, áy náy cúi đầu không dám nhìn lại hắn.

Lúc Pudding trượt vào yết hầu, nàng chưa kịp nếm ra được vị gì, chỉ nghe giọng mình nhỏ như muỗi,“Xin lỗi, ta muốn trở về.”

“Vậy ngươi trở về đi, sau khi trở về thì đừng quay lại, đừng để cho ta thấy ngươi!”

Trước khi mất đi ý thức nghe được những lời này, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười khổ, đúng là thật vất vả để có thể hòa hoãn mối quan hệ với Arthur, đúng là hoàn toàn không có khả năng hòa hảo ……

Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm, dù sao nàng cũng không chắc là sẽ trở lại.

Gió nhẹ nhàng thổi, nàng mở to mắt phát hiện mình đang ở trong nhà bếp, trên bàn vẫn bày một đống thức ăn chưa ăn xong.

Cá đường giấm chua, thịt hầm, cà chua, cùng món hành thái sao trứng tản mát ra mùi thơm.

Hết thảy giống như chưa có chuyện gì xảy ra.