Lâu đài bá tước Ái Khắc Luân tọa lạc giữa nơi quần núi vây quanh, trên
đỉnh cao nguyên núi đá đứng sững, nhìn xuống bốn phía là mảnh rừng cây
phập phồng, cảnh sắc u tĩnh tự nhiên cùng vẻ ngoài hùng vĩ của lâu đài
hòa quyện với nhau. Dòng sông bao quanh thành trong vắt thấy được cả đáy, ưu nhã chảy qua ngày. Mặc dù đã được xem qua tòa thành châu Âu thời
Trung cổ trên phim ảnh, nhưng chứng kiến tận mắt thế nàymới thật sự cảm thấy rung động. Lâm Linh nhìn tòa thành hùng vĩ nằm trước mắt, tâm lý đột nhiên dâng lên loại kích động khó hiểu.
Đúng là một lâu đài, ôi chao, lâu đài thời Trung cổ hàng thật giá thật……
Lâm Linh theo Mặc Lâm cùng Arthur vượt qua sông đào bảo vệ thành thì cảnh vật bên trong làm nàng sợ hãi than lên, hoa viên bên trong mênh mông bát ngát, cả pháo đài cổ bao quanh trong làn sương sớm, tao nhã nhưng lại không mất đi phong thái tự nhiên, bừng tỉnh như một loại ảo mông tiên cảnh.
“Mặc Lâm, ngươi mang Arthur về rồi sao?” Một vị lão nhân trung niên vội vã đâm đầu mà đến, phía sau hắn là một hài tử xấp xỉ Arthur, vầng trán thanh tú mang vài nét quật cường.
“Bá tước các hạ, cái này ngài không cần lo lắng.” Mặc Lâm nhẹ nhàng cười, xách Arthur từ phía sau hắn ra.
Ái Khắc Luân bá tước thở một hơi dài nhẹ nhõm, quay đầu đối nói với nam hài kia,“Khải, còn không xin lỗi Arthur, nếu như không phải ngươi gây sự trước, Arthur như thế nào đánh nhau với ngươi?”
Khải? Lâm Linh cảm giác được tên này hình như đã nghe qua, rất nhanh kịp
phản ứng hắn là con của bá tước Ái Khắc Luân.
Khải tựa hồ là bị ép tiến lên, cọ xát hồi lâu mới nói một câu chỉ có chính hắn mới có thể nghe,” Xin lỗi!“
Arthur quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Lòng tự trọng của Khải bị đả kích, cả giận nói,” Ta đã xin lỗi, còn muốn thế nào! Chẳng lẽ ta có nói sai sao? Nếu như quốc vương bệ hạ thích ngươi, sẽ không đem ngươi gởi nuôi ở chỗ này.“
Arthur nâng mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén, cơ hồ làm cho
đối phương không thể nhìn thẳng vào.
“Khải, con lập tức câm mồm cho ta!” Bá tước lộ ra vẻ mặt hao tâm tổn trí, chuyển mắt hướng chú ý tới Lâm Linh, không khỏi kinh ngạc hỏi,“Vị này chính là……”
“A, lần này là dựa vào cô bé này cứu Arthur ra, ta đã quyết định cũng nhận cô bé này làm đồ đệ, nếu như bá tước không ngại, có thể hay không nàng ở nơi này.” Mặc Lâm chỉ chỉ Lâm Linh.
“A, được, đương nhiên có thể, tuy nhiên cô bé này là người dị tộc?” Bá tước trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Không tồi, tuy nhiên, nàng một cô gái sẽ mang đến vận may.” Mặc Lâm cười cười.
Bá tước lập tức nở nụ cười,“Nếu Mặc Lâm ngài đã nói như vậy, như vậy càng không vấn đề gì. Các ngươi chắc cũng đói bụng rồi, trước đi dùng bữa sáng đi.”
Lâm Linh ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ, không biết có phải ảo giác hay không, bá tước tựa hồ đối với Mặc Lâm có vài phần kiêngkỵ.
Chờ đã, chờ đã, bá tước mới vừa nói cái gì? Dùng bữa sáng? Ulla vạn tuế, vậy nhất định sẽ có trứng gà!–
Nhưng khi nàng nhìn tới đồ ăn trên bàn thì có một loại cảm giác muốn đánh người.
Khăn trải bàn anh đào trải trên chiếc bàn gỗ, bày đặt một dãy bánh kem, cháo yến mạch, bánh mì, thịt muối…… Nhưng hoàn toàn không có trứng gà!
Tại sao, đây là tại sao……
Mặc dù rất là buồn bực, nhưng nàng không thể trực tiếp hỏi nơi nào có trứng gà, nếu như khiến cho Mặc Lâm hoài nghi, chỉ sợ còn không thể dễ dàng trở về. Thôi thì ăn điểm tâm đã rồi nói sau.
Ngay lúc nàng chuẩn bị hưởng dụng điểm tâm thì chợt phát hiện một chuyện khác bất khả tư nghị.
Bên cạnh chén đĩa ngoài một con dao nhỏ, không có đồ dùng để ăn khác ……
Ôi chao? Như thế nào không có dĩa…… Nàng kinh ngạc tứ phía nhìn, phát hiện mọi người một bên thiết thịt, một bên rửa tay trong mâm nước cạn màu bạc, trực tiếp vươn tay cầm thịt bỏ vào trong miệng……
Nàng có chúthoangmang, không thể nào…… Chẳng lẽ dĩa ăn chưa được phát minh?
Ngay lúc nàng đang khϊếp sợ, đột nhiên lưu ý đến bá tước đang đánh giá Arthur cùng Khải, tựa hồ là xem xét tư thế bọn họ thiết thịt.
“Khải, lúc con thiết thịt dùng lực đều đều, như Arthur vậy.” Bá tước đột nhiên mở miệng, Khải hơi ngưng động tác, cắt đứng lên thật cẩn trọng.
“Kỹ xảo thiết thịt cũng là một môn bắt buột để trở thànhkỵsĩ.” Mặc Lâm thấp giọng nói bên tai nàng.
Nguyên lai là như vậy, xem ra muốn trở thành mộtkỵsĩthật không phải là chuyện dễ dàng gì. Nàng chậm rãi từ từ hồi tinh thần lại, hiện giờ cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, nhẫn nại một chút, đợi khi tìm được trứng gà là có thể trở về. Nàng vừa nghĩ, một bên thiết thịt trên mâm mình, bất đắc dĩ dùng dao mà bình thường mình chả bao giờ xài, cắt nhiều lần trên mâm mà không được.
Sau khi cắt n lần, nàng thấy Arthur ngồi phía đối diện đang nở một nụ cười trào phúng.
Tâm lý nàng quýnh lên, dùng thêm chút khí lực, biu một tiếng, mảnh thịt trên mâm bị bắn ra, đậu ngay vào mắt trái Arthur.
Không khí trở nên ngưng trọng…… Mọi người giữ im lặng ăn ăn gì đó trên mâm mình, Lâm Linh thấy Arthur gân xanh nổi đầy trên trán, Khải cúi đầu cười trộm.
Sau vài giây hóa đá, Arthur bình tĩnh đưa tay gạt miếng thịt trên mặt, đặt ở trên bàn, tiếp tục ăn cho xong điểm tâm của mình, giống như hết thảy chưa có chuyện gì phát sinh.
“Đúng…… Đối không……” Lâm Linh vừa mới nói vài chữ, nửa câu sau đã bị ánh mắt sắc bén của hắn cắt ngang. Nàng có chút ngượng ngùng quay đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Khải. Khải hướng phía nàng mở to mắt, nở một nụ cười sáng lạng.
Nàng cười lại với hắn, rồi lại nghe được Arthur ho nhẹ một tiếng, nàng không nhịn được nhìn lại, chỉ thấy Arthur nhẹ nhàng giật giật môi.
Khẩu hình kia, rõ ràng đang nói một chữ: Heo!
Nhìn bộ dáng nàng tức giận cũng không thể phản kích, bên môi Arthur giương lên một chút châm biếm.
Thật vất vả đợi được ăn cơm xong, Mặc Lâm buông dao ăn hỏi,“Được rồi, bá tước phu nhân đâu? Hôm nay sao không thấy nàng?”
“A, nàng đến lãnh địa của hầu tước Vice thăm biểu muội, qua vài ngày mới có thể trở về.” Bá tước dùng khăn ăn màu trắng nhẹ lau vết ăn còn dính bên môi. Đối với quý tộc mà nói, lau một cách thô lỗ là hành vi thiếu tử tế.
Lâm Linh thừa dịp bọn họ không chú ý, dùng khăn lau quẹt nhanh qua miệng, ôi, sao nàng có cảm giác như lau không sạch được.
=== ====== ====== ====== ====== ===
Điểm tâm trôi qua, Mặc Lâm dẫn nàng đi một vòng quanh dải rừng và chung quanh tòa thành, tòa thành này thật lớn, từ phòng ngủ thành chủ, phòng làm việc phụ nữ, phòng bếp, phòng bánh mì, phòng làm rượu, kho hàng, chuồng gia súc, phòng tắm, rượu diếu, thậm chí còn có ngư đường.
Mãi cho đến cạnh chuồng ngựa của bá tước, Mặc Lâm mới ngừng lại. Trong chuồng nuôi không ít ngựa tốt, thể tráng to lớn, bề ngoài tỏa sáng.
“Nơi này chính là ngươi chỗ ngươi sẽ ở tạm thời, tới khi Arthur trở thành quốc vương ngươi có thể rời khỏi lâu đài này.”
“Cái gì? Nhưng hắn hiện tại mới 7 tuổi, nói cách khác, ta sẽ ở trong thế giới trò chơi nhiều năm như vậy?” Lâm Linh nhất thời cảm thấy da đầu một trận tê dại.
“Đây là bất đồng thế giới a,” Hắn nhẹ nhàng cười,“Ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng, không mấy ai trong đời sinh ra có được cơ hội này đâu. Hơn nữa ngươi yên tâm, thời gian nơi này so với thế giới kia nhanh hơn, lúc ngươi hoàn thành toàn bộ trò chơi, thế giới cũng chả có thay đổi bao nhiêu.”
“May mắn? Ta xem ta là người xui xẻo nhất mới đúng.” Nàng thấp giọng nói.
“Hiện tại, ta muốn nói cho ngươi biết toàn bộ kiến thức cơ bản,” Hắn cười vuốt một đầu tiểu mã, tiểu mã nhẹ nhàng cọ cọ tay hắn, bộ dáng tựa hồ rất thân mật,“Ở trên cái thế giới này, nam hài trong gia đình quý tộc, tới độ tuổi nhất định thì sẽ thay phụ thân lĩnh chủ hoặc gánh vác gia đình mình, bắt đầu học giáo dục củakỵsĩ. Đứa nhỏ này lúc ban đầu thân phận là thị đồng, chịu huấn luyện để trở thành một vịkỵsĩchân chính. Lễ tiết, dáng vẻ, lời ăn tiếng nói, thái độ đối với xã hội đều là những hạng mục quy củ phải học. Phụ trách giáo dục những quy củ là nữ chủ nhân của tòa thành, cũng chính là bá tước phu nhân thành này, về phầnkỵmã, vận dụng các loại vũ khí, cùng với kĩ nghệ chiến tranh, những bản lĩnh vốn thành chủ phải dạy, nhưng bá tước đã toàn quyền ủy thác cho ta……”
“Cái đó và ta có quan hệ gì?” Nàng không nhịn được cắt đứt lời của hắn.
“Đương nhiên là có quan hệ, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cũng phải học tập những thứ này.”
“Cái gì!!” Nàng kêu sợ hãi một tiếng, nhờ, nàng chỉ là học sinh trung học, tại sao phải học tập mấy thứ đó a.
Mặc Lâm tựa hồ đoán trước đưuọc phản ứng của nàng,“Quên rồi sao? Đây là trò chơi, cho nên ngươi phải ở trong này chăm chút tích lũy kinh nghiệm, đề cao cấp bậc bản thân, nói như vậy, mới có thể trong tương lai trợ giúp Arthur vương tìm được chén thánh. Nếu như không đúng tý nào, còn nói tới cái gì hoàn thành trò chơi.”
“A a……” Nàng nhụt chí đặt mông ngồi ở trên ghế gỗ trong viện, đột nhiên cảm giác được tâm tình rất ác liệt. Càng cấp bách muốn trứng gà.
“Ta nói ngươi cũng hẳn là biết rõ rồi,” Mặc Lâm đi lên phía trước đi, đột nhiên lại quay đầu sang,“Được rồi, đã quên nhắc nhở ngươi,trên cái ghế kia có một bãi điểu phân nha.”
“A!” Nàng như chạm phải điện giật nảy lên, duỗi tay sờ…… Một tay dính một thứ nóng hầm hập gì đó……
“A a a……” Thân ảnh của hắn đã biến mất để lại một tràng tiếng cười phiêu tán trong không khí.
Tại sao nàng luôn xui như vậy…… Nàng đang buồn bực định trở về, đột nhiên nghĩ mới vừa rồi ngang qua chuồng gia súc thấy có chuồng gà, nhất thời trước mắt sáng ngời, hẳn là cũng sẽ có trứng gà a……
Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng nhất thời kích động đứng lên, chẳng quan tâm đến việc thay quần áo, vội vàng chạy về phía chuồng gà.