Ảnh Quỷ

Chương 14: Phiên ngoại : Tường Dương Lan

Tôi gọi là Tường

Dương Lan, tôi đã thật lâu không dùng cái tên này rồi.

Tất cả mọi người chỉ biết kính cẩn gọi tôi là Nhị thiếu.

Đúng vậy, chính là Nhị thiếu, trên tôi có người anh cả, nhưng mà sau đó anh ấy bởi vì nguyên nhân tôi không thể nói ra mà điên rồi, đã chết.

Sau này Tường

gia sẽ không còn Đại thiếu mà chỉ có Nhị thiếu.

Trước 2 giờ nữa là sinh nhật 18 tuổi của tôi thì tôi bị chú Hai ám toán, dùng hết toàn lực chạy trốn tới một cái hẻm nhỏ, đúng vậy, tựa như chuột chạy qua đường trốn đông trốn tây. Nhưng mà tôi không có khí lực, hô hấp đều cảm thấy đau đớn, thậm chí ngay cả mở to mắt đều cảm thấy cố sức.

Tôi cảm giác có một người đang tới gần tôi, anh ta là ai vậy? Là người của chú Hai phái tới sao? Tôi còn 1 chút sức lực, chính là chết cũng muốn kéo 1 người chết cùng!

Tôi không cam lòng, chỉ còn 2 giờ nữa là tôi có thể đạt được tất cả di sản, quyền thế, địa vị, tôi đều sẽ nắm giữ tất cả ở trong lòng bàn tay!

Chỉ còn 2 giờ nữa………

Nhưng mà người kia không có làm ra hành động tổn hại gì với tôi, chỉ là kinh ngạc nhìn tôi.

Anh ta không phải người của chú Hai phái tới, tôi sẽ không chết.

Trong nháy mắt kia tôi đột nhiên lĩnh hội tư vị xen lẫn xấu hổ và kinh hỉ.

Tôi quỳ rạp trên mặt đất kéo dài hơi tàn, chỉ có thể liều mạng bám gót chân của người nọ, tôi nghe thấy chính mình hèn mọn cầu xin.

“—— Cứu tôi”.

Lúc tỉnh lại thì tôi chỉ biết chính mình an toàn rồi, nhìn thấy bảo tiêu chỉnh tề trước mắt và thư của luật sư, cùng với đỉnh đầu bóng láng của chú Hai thì tôi liền biết là tôi thắng rồi. Từ nay về sau tôi không gọi là Nhị thiếu, mà là lão Đại mà bọn họ liều mạng nương nhờ.

Nhưng mà người cứu tôi sao lại không tới tranh công lãnh phần thưởng chứ?

Tôi gọi thủ hạ thu thập tư liệu của người kia.

An ta gọi là Khúc Nhạc, là cái cô nhi.

Thật thú vị, tên trên ảnh chụp cười tới ngốc hề hề cư nhiên chính là người cứu tôi, anh ta cũng xứng sao?

Bảo tiêu của tôi nói rõ thân phận của tôi cho anh ta, nhưng anh ta cư nhiên không tới tranh công.

Tức cười!

Tôi tin chắc anh ta nhất định ấp ủ âm mưu lớn hơn nữa, có lẽ ngày đó cũng không phải ngẫu nhiên, mà là một cái bẫy rập tỉ mỉ bày ra. Cư nhiên dám lừa gạt đại boss của Tường gia, tôi sẽ cho anh ta biết tay, nhưng mà đầu tiên phải tóm được đuôi cáo của anh ta.

Một tuần trôi qua.

Tôi ném một bàn ảnh chụp tới trên mặt đất, “Đây là có chuyện gì?”.

Trinh thám mặt mũi đáng khinh kia cười nịnh nói: “Tường tiên sinh, tôi theo gã ta 1 tuần, ngoại trừ phát hiện gã là tiểu viên chức thực tập của công ty PI ra, còn phát hiện gã là Gay! Ngài xem, tấm này chính là gã ra vào chỗ Gay hay đi, không nghĩ tới,

lớn lên rất nhân khuông nhân dạng, cư nhiên là cái…….”.

“Cút!”. Tôi đột nhiên cảm thấy một trận phiền muộn, nóng giận.

“A? Tường tiên sinh…….”.

“Cút xéo đi!”.

Trinh thám cầm tiền

từ chỗ thư ký, liền chuồn đi, không dám ở lại thêm. Nếu lại chần chờ nữa giây nữa thì tôi nghĩ tôi nhất định sẽ làm ra chuyện làm cho gã hối hận.

Trong văn phòng chỉ còn lại có 1 mình tôi.

Tôi thích loại cảm giác này, không cần cố làm ra vẻ, không cần hao tổn tâm cơ.

Tôi là vương của chính tôi.

Nhưng mà hôm nay tôi cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng ngày càng bực bội, ngực giống như biến thành 1 cái bánh bao hỏng đã để nhiều ngày, bị ném vào nước, ngâm nở ra, có lẽ nhân bánh bên trong muốn lòi ra ngoài.

Người đàn ông trên tấm ảnh cười tới thiên chân vô tà, sáng lạn chói mắt, tôi nheo mắt lại, khắc dáng vẻ của anh ta vào trong lòng, vì sao tôi sinh hoạt tại trong bóng tối, mà người đàn ông nhỏ bé vô năng này lại có thể vui vẻ như thế?

Tôi phải phá hủy anh ta.

Tôi là muốn như vậy.

Tôi không có lại phái thám tử tư theo dõi anh ta, mà là tự mình đi theo, anh ta đi làm thì tôi ngay tại chỗ cách anh ta không xa nhìn chằm chằm, anh ta tan tầm thì tôi đưa mắt nhìn theo anh ta đi vào tiểu khu, anh ta về tới nhà thì tôi ngồi ở trước máy tính thưởng thức cuộc sống hằng ngày của anh ta từ các loại góc độ, anh ta đi công tác thì tôi cũng sẽ “trùng hợp” đi công tác, anh ta sinh hoạt thâu đêm thì tôi vẫn ở chỗ không ai nhìn thấy như cũ theo dõi anh ta.

Theo từng ngày một trôi qua thì tôi phát hiện chính mình càng ngày càng mê muội

hành động như vậy, tôi từ một nơi bí mật gần đó giám thị nhất cử nhất động của anh ta, nhưng anh ta cũng không biết sự tồn tại của tôi, không biết tôi nắm trong tay mọi thứ của anh ta.

Loại cảm giác này làm cho tôi say đắm.

Về phần vì sao thì tôi sẽ không quan tâm, tôi chỉ quan tâm như thế nào mới có thể làm cho loại quan hệ này tiếp tục kéo dài.

Nhưng mà 1 buổi tối sau khi anh ta chơi đùa điên cuồng ở Pub thì cả người lại xụi lơ tựa vào trên người một người đàn ông, người đàn ông kia vẻ mặt cười da^ʍ, bàn tay tiến vào trong áo của anh ta, lập tức khiến cho anh ta vô ý thức

rêи ɾỉ một trận, tôi thấy người đàn ông kia hai mắt đỏ ngầu nhẫn nại, chỉ 1 lát sau thì 2 đồng bọn của gã ta tới đây, đối mặt lẫn nhau, quẹo vào trong hẻm nhỏ bên cạnh.

Bọn họ bắt đầu cởϊ qυầи áo

của anh ta, cư nhiên muốn ở trong ngõ nhỏ xâm phạm anh ta.

Kết quả đương nhiên cái gì cũng chưa làm thành, tôi vẫy tay 1 cái, bảo tiêu liền xử lý bọn họ.

Tôi khiêng người đàn ông ngu ngốc đang hôn mê kia trên vai, sau đó ném tới trên giường của khách sạn, anh ta một đầu chui vào cái gối, xoay người, cư nhiên không tỉnh, liền như vậy đã ngủ.

Trong lòng tôi có cái thanh âm nói với tôi, đó là một cơ hội tốt, tôi có thể thừa dịp hiện tại phá hủy anh ta.

Nhưng mà tôi đã làm gì? Ngày hôm sau nhớ lại thì tự tôi đều sẽ vì chính mình cảm thấy uất ức, cảm thấy thẹn.

Tôi thật vất vả cởϊ qυầи áo của anh ta, sau đó thật cẩn thận hầu hạ anh ta tắm rửa, lúc sau lại thả anh ta lên trên giường nằm tốt, đắp kỹ chăn. Anh ta ngủ say sưa còn tôi mệt tới thở hồng hộc.

Tôi thật không hiểu chính mình đang nghĩ gì nữa, tôi rốt cuộc đang làm cái gì?

Tôi ngồi ở bên giường nhìn anh ta ngủ say, đầu ngón tay lướt dọc mặt mũi của anh ta, trượt xuống, dùng sức bóp chặt cổ họng của anh ta, nội tâm tôi điên cuồng gào thét, bóp chết anh ta, ai bảo anh ta không tới tìm tôi, không tới gặp tôi, không tới……..

Không tới…….

Không tới cái gì?

Mặt của anh ta nhất thời một mảnh nghẹn đỏ, trong cổ họng thầm thì khẽ kêu rên, nhưng bởi vì do dược lực nên anh ta vẫn hôn mê ngủ say như cũ, không có tỉnh lại, cũng không phát hiện ngay tại vừa rồi anh ta thiếu chút nữa mất đi mạng nhỏ.

Cuối cùng tôi vẫn không thể gϊếŧ anh ta.

Hai năm sau tôi vẫn đi theo anh ta như cũ, mặt trời lặn mặt

trăng lên, thời gian như nước, qua càng lâu tôi càng không rõ chính mình suy nghĩ cái gì.

Ngực có 1 cái gai, từ ngày đó ở hẻm nhỏ gặp anh ta liền đâm vào trong, càng ngày càng sâu, tôi chỉ biết tôi không thể để anh ta vui vẻ bởi vì tôi không vui.

Bên người anh ta có người đàn ông nào ve vãn đều bị tôi dẹp gọn, cho nên mấy năm nay anh ta đều là độc thân, cho nên anh ta bắt đầu có quy luật ra vào Mùa Xuân Ảnh Lâu.

Đó là chỗ tốt.

Anh ta chân trước rời khỏi từ Mùa Xuân Ảnh Lâu thì tôi chân sau liền đi vào. Anh ta coi chính là cuộn băng nam nữ XXOO, nữ phóng đãng, cũng bày ra các loại tư thế hấp dẫn khó khăn cao siêu, dáng người nam to lớn, dương v*t lại cực lớn, nhưng tôi không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tôi khắc chế tâm tình muốn bỏ đi, trong ghế lô nhỏ hẹp đơn sơ bốc lên 1 mùi tanh tưởi, khi tôi ý thức được đây là mùi gì, là mùi của ai lưu lại thì vỏ đại não của tôi tê rần, giống như bị búa tạ đánh mạnh để

lại chấn động.

dương v*t của tôi sưng đứng lên.

Từ đó về sau tôi đều sẽ không khống chế được chính mình, mỗi khi ở 1 mình thì anh ta lại xuất hiện ở trong đầu của tôi, anh ta tươi cười sáng lạn, đôi mắt khờ dại vô tội làm cho tôi từ nội tâm muốn xé nát anh ta, nuốt ăn vào bụng.

Tôi là ma quỷ, anh ta là tế phẩm hiến cho tôi.

Chỉ chớp mắt chính là 10 năm.

Tường

gia rốt cục hoàn toàn nằm chắc ở trong tay của tôi, hàng năm tôi đều sẽ gặp chú Hai đầu bóng lưỡng kia, ông ta liền ở tại nghĩa địa công cộng ở ngoại ô, ở cùng một chỗ với ông ta còn có cha tôi và anh trai thân yêu của tôi.

Thật tốt.

Nhưng cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới đi gặp Khúc Nhạc, hiện tại anh ta đã là quản lí của phòng đối ngoại công ty PI, anh ta sống rất vui vẻ, hoàn toàn không biết chính mình sống ở dưới sự khống chế của một người khác, tự do của anh ta là

tôi ban cho, cuộc sống ấm no của anh ta là tôi bố thí.

Tưởng tượng tới điểm ấy thì tôi hứng thú phấn chấn tới cả người run rẩy, anh ta tới chết sẽ không biết được chuyện này.

Cho tới 1 ngày tôi phát hiện cấp trên của anh ta bắt đầu mưu đồ gây rối, Khúc Nhạc một bước lên mây quá nhanh, đưa tới ghen tị bốn phương tám hướng, nhưng không có người nào dám trắng trợn như vậy.

Tôi quyết định xử lý tên cấp trên có mắt như mù kia.

Tôi quyết định xích anh ta ở bên người của tôi.

Tôi lại theo đuôi anh ta tới Mùa Xuân Ảnh Lâu, tôi vốn là đi khỏi đó theo anh ta, nhưng hôm nay bị ma xui quỷ ám, tôi phát hiện chính mình không khống chế được tư tưởng của chính mình, cả đầu óc tôi đều là anh ta ở tại trong này, lúc anh ta xem cuộn băng video đang làm cái gì, là vẻ mặt gì, nghĩ tới ai?

Tôi lại một lần nữa không khống chế được chính mình, ngồi xuống vị trí mà anh ta vừa rời đi.

“Phanh ——”.

Tôi nghe thấy ghế lô cách vách vang lên một trận tiếng súng, đó là thanh âm tôi quen thuộc.

Nhưng mà tôi rốt cuộc cũng không có sức lực đứng lên.

Chờ tôi tỉnh lại từ trong phòng bệnh riêng thì đã qua 1 tháng. Theo lời thủ hạ của tôi nói thì trong một tháng này tôi đều hôn mê, bác sĩ nói đại não tôi hoạt động bình thường, nhưng lại không rõ nguyên nhân vì sao hôn mê.

Tôi chỉ cảm thấy chính mình mơ 1 giấc mộng.

Tôi biến thành một con quỷ oán khí đầy người.

Con quỷ này gặp một người đàn ông tên là Khúc Nhạc, hơn nữa làm anh ta.

Mộng này thật tốt đẹp, khóe miệng tôi nhếch lên rồi nở nụ cười.

Hai tháng sau, 1 tờ báo nhỏ ở thành phố này đăng 1 tin tức: “Cảnh sát họ Đổng trong quá trình truy lùng tội phạm không may mất mạng”. Mà

trang bìa của báo chí đăng chính là áp phích single mới nhất của thiên vương âm nhạc đi châu Âu lưu diễn.

Thật sự là buồn cười.

Tôi đang bận họp, sau đó đi gặp 1 người mà tôi từ 10 năm trước vẫn muốn chân chính gặp mặt, tóm anh ta lại, làm cho anh ta không bao giờ có thể xuất hiện ở trong tầm mắt của người khác nữa.

Anh ta chỉ có thể là của tôi.

Chiếc xe chạy với tốc độ cao, một chiếc Jeep Cherokee đột nhiên ngừng lại, lái xe của tôi đương nhiên không kịp phanh lại, đầu xe chồm lên.

“Rầm rầm ——”.

Một người đàn ông tòan thân tây trang giày da

bước xuống Jeep Cherokee màu trắng, anh ta nhìn nhìn vết xước, vội vàng chạy tới, giải thích với lái xe của tôi.

Lái xe cũng thấp thỏm nhìn tôi.

“Thịch thịch”

“Thịch thịch”

Tôi nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt. Tôi còn sống. Tôi hạ cửa kính xe.

“Xin chào. Tôi là Tường Dương Lan”.