Edit: Yunchan
Những người xông tới phần lớn là tướng lĩnh và thân binh trong quân tới tham dự tiệc cưới của Mặt Thẹo. Tất cả đều là dân độc thân, tên nào tên nấy đều đói khát như sói thiếu thịt, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này thì sao không kích động cho được! Cả đám xô xô đẩy đẩy chen lên trước, rướn cái cổ dài ngó hau hau. Lúc này lòng Điền Tuệ Anh đã chết lạnh, hai tay cô ta ôm chặt ngực, co lại thành một đống, lạnh run.
Bấy giờ Triệu Lục Tử chợt nhận ra, hắn kêu lên với vẻ mặt ngạc nhiên: “Trời ơi, đây, đây không phải là Điền tiểu thư sao?”
Hắn không kêu còn đỡ, kêu rồi lại kéo theo một loạt tiếng xôn xao nhốn nháo.
“Ồn cái gì hả, tránh ra hết cho ta!” Phía sau đám đông bất ngờ vang lên một tiếng quát như sấm.
Mọi người lật đật cúi đầu rụt cổ, lũ lượt dạt sang hai bên. Trần Quý Hùng nhắm mắt lại, giận tới run cả người, tay ông run run cởϊ áσ bào của mình khoác lên người Điền Tuệ Anh, Điền Tuệ Anh luống cuống tay chân níu lấy áo bào che kín người lại, rồi bưng mặt chạy vào phòng.
Tần Nguyên cũng đi tới đúng lúc, vẻ mặt y xấu hổ, vẫy tay dặn dò nha đầu bên cạnh: “Đi, trông chừng Điền cô nương cho kỹ.”
Nha đầu kia lên tiếng rồi chạy nhanh đi.
Bên ngoài rối thành một nùi, Trần Tín trong phòng thì vẫn ngủ say như chết. Trần Quý Hùng đẩy cửa ra, nhìn y phục ngổn ngang trên đất rồi lại nhìn sang Trần Tín, lòng đã hiểu xảy ra chuyện gì. Ông khép cửa lại, thất thểu về phòng, Trần Lục tử theo sau với cái mặt đưa đám, tay này dìu Trần Quý Hùng, tay kia thì cho mình một tát: “Lão gia, ngài đánh tiểu nhân đi, đều tại tiểu nhân không có đầu óc.”
Tuy Trần Quý Hùng phẫn nộ tới cùng cực, nhưng trong lòng vẫn rất sáng suốt, ông thở dài yếu ớt nói: “Thôi, không trách ngươi, nó đã có lòng riêng thì sớm muộn gì cũng có việc này, ngươi đi đi.” Dứt lời, ông rút cánh tay ra, loạng choạng đi vào phòng, rồi đánh ầm một tiếng lên cửa. Những người bên ngoài cũng tản hết đi.
Bọn Xuân Thảo kể lại chuyện đã xảy ra cho Văn Đan Khê nghe sinh động như thật. Văn Đan Khê cũng không nén nổi kinh ngạc, ý định ban đầu của cô là cho người tới bắt gian, để mọi người thấy rõ bộ mặt xấu xa của người này, đồng thời cho Trần Quý Hùng thất vọng hoàn toàn với Điền Tuệ Anh, sau đó cô sẽ đường hoàng xử lý người này mà chẳng cần e dè gì nữa. Ai ngờ lại phát sinh một màn hài kịch như thế, đây quả là vượt quá dự liệu của cô. Nhưng mà, như vậy… hình như càng hả giận hơn.
Đợi tới khi chuyện này lắng xuống thì đã qua canh hai. Trần Tín uống say bí tỉ, ngủ như chết nên không tài nào di chuyển được. Văn Đan Khê bèn phái người có thể tin cậy được trông chừng hắn, mình cũng yên tâm đi ngủ. Có gì đợi ngày mai sẽ xử.
Văn Đan Khê hiếm khi ngủ ngon như đêm nay, hôm sau lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Trần Tín đã thức dậy từ sớm, hắn thông qua lời kể của Trần Lục tử và Xuân Phương, nên đã biết chân tướng mọi chuyện.
Trần Tín nghiến răng, phát ra tiếng ken két nguy hiểm, tối qua hắn mơ mơ màng màng như đang nằm mộng, chỉ biết có một nữ nhân không phải Văn Đan Khê muốn leo lên giường hắn, đầu óc hắn căn bản chẳng nghĩ gì, chỉ tiện tay vứt ra ngoài. Đâu ngờ sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy.
“Phu nhân thế nào rồi? Ta đi xem nàng.” Trần Tín chẳng màng rửa mặt chải đầu, nhấc chân toan chạy.
Trần Lục tử vội kéo lại, nói với vẻ mặt đau khổ: “Tướng quân, thuộc hạ nghe Xuân Thảo nói phu nhân còn chưa dậy, ngài nên đi gặp lão thái gia thì hơn, ông ấy nhìn… không tốt lắm.” Trần Tín căng thẳng trong lòng, việc này xảy ra thì người khó chịu nhất là nghĩa phụ. Hắn bèn cất bước đi thật nhanh tới trước cửa phòng nghĩa phụ, gấp gáp gõ cửa. Không ai trả lời, Trần Tín nóng lòng, lại ra sức gõ thêm cái nữa, lúc này mới nghe bên trong vọng ra một giọng uể oải: “Nhóc Tín, vào đi.”
Trần Tín thấp thỏm đẩy cửa vào phòng, hắn vừa giương mắt nhìn thì đã thấy nghĩa phụ đang khoác áo ngồi dựa vào giường, sắc mặt xám tro, mới đó đã như già đi vài tuổi. Trần Tín đau lòng, hắn quỳ gối trước giường, cúi đầu hối lỗi: “Nghĩa phụ, đều tại con không tốt, tối qua con không nên uống nhiều rượu như vậy, nếu con không bất cẩn thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
Trần Quý Hùng khoát khoát tay một cách yếu ớt, thở ra một hơi thật dài, rồi bất lực nói: “Thôi, ta không trách con, đây không phải là lỗi của con. Có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày phòng tặc. Ta chỉ đang đau lòng thay Điền lão đệ của ta, nhớ năm đó hai vợ chồng họ là nhân vật thanh cao trong sạch biết bao, sao lại có cốt nhục… thấp hèn thế này.” Trần Quý Hùng nói tới vế sau thì nghiến răng rít lên.
Trần Tín cúi đầu lặng thinh. Nói thật thì, hắn cũng không hiểu nổi.
Trần Quý Hùng thở hổn hển một lát mới nói tiếp: “Lần đó, lúc nó cầu xin ta tha thứ, ta vốn còn ôm chút hy vọng. Dù sao lúc đó nó vẫn chưa khôn lớn, có ai không phạm sai lầm khi còn trẻ, ta nghĩ chỉ cần bị lãnh đòn đau thì nó sẽ thay đổi, ta còn mặt dầy xin các con một phần của hồi môn cho nó, rồi tìm một người tốt để gả nó đi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ nó. Nào ngờ… haizz…”
Trần Tín muốn an ủi ông, nhưng nhất thời hắn lại không tìm được lời nào thích hợp. Cuối cùng, Trần Quý Hùng cũng mệt mỏi, ông phất tay nói: “Con đi đi, ta muốn ngủ thêm lát nữa, đi coi vợ của con đi.”
Trần Tín dạ một tiếng, rồi chậm rãi lui ra.
Hắn mới ra tới cửa phòng, đã thấy Xuân Oanh chạy tất tả tới báo: “Tướng quân không xong rồi, Điền cô nương muốn chết!”
Trong lòng Trần Tín đang cực kỳ phiền muộn, hắn không nhịn được bèn phất tay nói: “Mặc kệ cô ta, ta thấy cô ta không chết được đâu, nếu muốn chết thật thì sao không chọn đêm khuya vắng người mà chết đi?!”
Xuân Oanh bị nghẹn họng, vừa ngẫm lại thì thấy Tướng quân nói cũng đúng, nếu muốn chết thật, thì chẳng phải chết ban đêm dễ hơn sao? Cô ta đòi chết lúc này, sợ là đang tìm một cái thang cho mình leo xuống thôi.
Quả nhiên, Xuân Liễu lại chạy tới bẩm: “Tướng quân, Điền cô nương được ta khuyên rồi, cô ấy nói muốn gặp mặt Xuân Phương.”
“Cứ kêu Xuân Phương tới đi.” Nói rồi Trần Tín đi thẳng tới chủ viện mà không dừng lại bước nào.
Xuân Phương nhận lệnh tới nơi, trong lòng cô đương nhiên hiểu rõ Điền Tuệ Anh gọi mình tới là vì chuyện gì, song, cô lại không sợ. Cô cười chào Xuân Oanh một tiếng, rồi đẩy cửa đi vào.
Điền Tuệ Anh ăn mặc tươm tất ngồi ở mép giường, mặt chẳng có tí huyết sắc nào, cô ta vừa thấy Xuân Phương tới thì cặp mắt như ngâm độc, lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm Xuân Phương. Rồi bất thình lình, cô ta gào lên một tiếng, nhào thẳng tới, vươn móng tay dài ngoằng cào vào mặt Xuân Phương, Xuân Phương đã có chuẩn bị nên chỉ lắc nhẹ người, giơ một chân lên đạp cho cô ta ngã ngửa ra đất. Điền Tuệ Anh vốn đã tổn thương trong lòng, bây giờ còn nhận một đạp như vậy nên nhất thời nằm mọp dưới đất, không bò dậy nổi.
Xuân Phương đứng cách cô ta thật xa, nói bằng giọng trầm thấp mà rõ ràng: “Ta biết, cô oán ta lừa cô! Nhưng sao cô không động não nghĩ lại, phu nhân đối xử với bọn ta thế nào. Trước đây cha ta ngã bệnh, chính phu nhân đã chữa cho ông khỏi bệnh, sau đó còn thu nhận hai cha con chúng ta. Còn cô, lại vọng tưởng dùng chút lợi nhỏ để mua chuộc ta, giúp cô làm loại chuyện vô liêm sỉ này, cô cho là ai cũng như cô, vì tiền mà cái gì cũng bán đứng được sao? Ta đúng là được mở mang kiến thức, ta đã thấy rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đáng khinh như cô!”
Điền Tuệ Anh nghiến răng trèo trẹo, trong miệng phát ra tiếng chửi rủa nham hiểm, mặt cô ta méo mó dữ tợn, còn muốn vùng vẫy đứng lên cào mặt Xuân Phương. Xuân Phương lại chẳng buồn đếm xỉa tới cô ta, lấy cây trâm cô ta hối lộ mình mấy hôm trước quẳng xuống trước mặt cô ta, rồi quay ngoắc người bỏ đi.
Điền Tuệ Anh nằm sấp trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt chảy ra tí tách. Trong nhất thời bao nhiêu nhục nhã, tuyệt vọng, căm phẫn đều ồ ạt xông lên đầu, đương nhiên, nhiều hơn vẫn là oán hận. Cô ta hận Văn Đan Khê, hận Trần Tín! Nếu không phải do bọn họ, thì cô ta đã không tới bước đường này! Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến đôi cẩu nam nữ kia nếm thử loại mùi vị này!
Cô ta dùng cánh tay chống lên đất để đứng dậy, đảo tới đảo lui trong phòng hệt như cái xác không hồn, suy nghĩ kỹ rồi cô ta bỗng hạ quyết tâm: Nói tóm tại mọi chuyện đã ra nông nỗi này, ai cũng xé rách mặt nạ hết rồi, cô cũng chả cần kiêng nể gì nữa. Cô không dễ chịu, thì ả kia cũng đừng hòng dễ chịu. Cô phải lột bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ả xuống, để cho ả nếm thử mùi vị bị người ta phỉ nhổ, tức chết ả, tốt nhấy tà tức đến mức ả phải sinh non!
Điền Tuệ Anh lại trở về với bộ dạng trước đây, cô ta thay một bộ xiêm y khá mới, mặt hất lên trời, tóc tai rối bời. Cộng thêm đôi mắt khóc tới sưng đỏ, làm ra vẻ đáng thương. Người không biết rõ chân tướng không chừng sẽ bị mắc lừa.
Gian phòng cô ta ở cách phòng của Trần Quý Hùng không xa, chỉ băng qua mấy bụi hoa là đến. Cô ta đẩy cửa nhìn vào khoảng sân vắng vẻ, rồi rảo nhanh bước chân, đi thẳng tới phòng của Trần Quý Hùng.
Lúc này Trần Quý Hùng đã rời giường, ông đang ngồi bên lò sưởi đọc binh thư, nhìn thấy Điền Tuệ Anh đến nhưng ông vẫn bất động, chẳng có chút phản ứng nào, đó là một loại lạnh nhạt hoàn toàn, thậm chí ngay cả thất vọng cũng lười thể hiện.
Điền Tuệ Anh bỗng dưng cảm thấy sợ sệt, cô ta phịch một tiếng quỳ mọp xuống trước mặt Trần Quý Hùng, nghẹn ngào cầu xin: “Bá phụ, người phải làm chủ cho con!”
Trần Quý Hùng vẫn thờ ơ, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói xem ta phải làm chủ cho ngươi thế nào?”
Điền Tuệ Anh dập đầu bình bịch, rồi ngẩng phắt đầu lên, tố cáo với cặp mắt mông lung đẫm lệ: “Bá phụ, người không thể để cho ả độc phụ họ Văn đó lừa gạt. Ả luôn đeo cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa, ả nói là phái người hầu hạ con, nhưng thật ra là giám sát con. Ả còn để cho bọn nha đầu lừa dối con, xúi giục con —“
Không đợi Trần Quý Hùng trả lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng hét đầy phẫn nộ: “Điền Tuệ Anh, ngươi câm miệng cho ta! Vợ ta lừa ngươi thế nào? Loại người như ngươi từ trước tới nay luôn thích đổ lỗi lên người khác! Lẽ nào tối qua là vợ ta cởi sạch ngươi rồi nhét ngươi vào trong chăn ta sao?!”
“Ngươi —-“ Điền Tuệ Anh nghe hắn nhắc lại chuyện đáng hận của mình, tức đến nỗi da mặt căng lên tím tái.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Điền Tuệ Anh toan nói lại thì đã bị Trần Quý Hùng giơ tay cắt ngang: “Đi đi, Tuệ Anh, ngươi đi đi, sau này ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Điền Tuệ Anh chết điếng, bất ngờ gào khóc nức nở, lê đầu gối lên mấy bước ôm lấy chân của Trần Quý Hùng, khẩn cầu: “Bá phụ, con xin người, tha thứ cho con một lần nữa thôi, người không nghĩ tới con, cũng hãy nghĩ tới cha mẹ đã chết của con. Thương xót con không cha không mẹ…”
Chân mày Trần Quý Hùng chau lại, ông nhắm hờ mắt, nói với giọng mệt mỏi bất lực: “Tuệ Anh, mỗi lần xảy ra chuyện, ngươi đều lấy cha mẹ mình ra làm cớ sao? Ngươi hãy tự đếm lại xem, tổng cộng là bao nhiêu lần rồi? Đừng nói ta chỉ là bằng hữu của phụ thân ngươi, dù là cha ruột thì tình cảm của chúng ta cũng đã cạn hết rồi. Nói khó nghe chút, nếu ngươi thật sự là con gái ruột của ta, năm đó lúc ngươi chẳng biết liêm sỉ đòi làm tiểu thϊếp của Triệu tài chủ, thì ta đã đánh chết ngươi rồi, đâu để tới hôm nay ngươi lại gây ra chuyện xấu hổ này! Bây giờ ngươi thấy nhóc Tín có tiền đồ, nên bám lấy. Vậy trước đây sao ngươi lại bỏ đi? Chẳng phải năm xưa ta đã nói đi nói lại với ngươi, Tín đệ tuy tính tình thô lỗ, nhưng lòng dạ tốt vô cùng, nhân phẩm rất đáng tin, nếu ngươi theo nó thì tuyệt đối không sai lầm, nhưng lúc đó ngươi đã nói thế nào? Thôi, chuyện quá khứ ta cũng không muốn nhắc lại nữa. Tới giờ này ta đã hiểu, không phải bất cứ ai cũng có thể biết sai thì sửa. Ngươi chính là loại chó ăn phân không bao giờ biết hối cải!”
Trần Quý Hùng nói xong thì dùng sức đạp mạnh, hất Điền Tuệ Anh ra, rồi phất tay áo bỏ đi.
Trần Tín theo sát sau lưng ông, Trần Quý Hùng dừng lại nhìn hắn một cái: “Con theo ta làm gì.”
Trần Tín gãi đầu, nhất thời nghẹn lời.
Trần Quý Hùng khoát khoát tay: “Về đi, ta đi tìm Đào thúc nói chuyện.”
Trần Tín đứng tại chỗ nhìn theo bóng Trần Quý Hùng dần dần đi xa, còn mình thì cũng đeo theo cái mặt chán nản trở về.
Giờ phút này Điền Tuệ Anh đã thật sự mất hết hy vọng. Văn Đan Khê và Trần Tín có thể vì nể mặt Trần Quý Hùng mà tha thứ cho cô, nhưng hôm nay ngay cả Trần Quý Hùng cũng bỏ mặc cô, rốt cuộc cô chẳng còn bất cứ chỗ dựa nào nữa. Cô có ở mãi trong phòng hao hết tâm tư tính toán cũng vô dụng.
Khi Trần Tín về phòng, vừa hay đυ.ng phải Đào Quyên Tú đang đến thăm Văn Đan Khê. Hắn đứng ngập ngừng ở cửa một hồi, chẳng thể làm gì hơn là quay lưng đi tìm Mặt Thẹo. Không biết Mặt Thẹo dùng “Binh pháp” hắn dạy thế nào rồi?
Đào Quyên Tú cũng là một người thẳng tính, cô nói vài câu ngoài lề xong thì bắt đầu nhắm thẳng chủ đề chính: “Tẩu, muội nghe người ta nói tối qua có kẻ không biết xấu hổ thừa cơ leo lên giường đại ca, có chuyện này thật à?”
Văn Đan Khê cười cười, nhủ thầm cô nàng này đúng là thẳng thắng. Nhưng mà, cô lại thích cái tính thẳng như ruột ngựa này, cho nên cô cũng không giấu diếm mà kể sơ lại chuyện đã xảy ra.
Đào Quyên Tú điên tới mức xắn tay áo: “Tẩu, nếu tối qua muội ở đây thì phải đạp một đạp, đạp chết đồ thối tha đó. Nuôi chó nó còn ngoắc ngoắc đuôi, cô ta thì ngược lại, chiêu đãi cô ta ăn ngon mặc đẹp, mà cô ta lại ngầm chọc gậy bánh xe!”
“Tẩu, tẩu định xử cô ta thế nào, chuyện này không cần tới tẩu ra tay, cứ đệ muội xử là đủ rồi!” Đào Quyên Tú sốt sắng.
Văn Đan Khê vừa định lên tiếng thì đã thấy Xuân Liễu hộc tốc chạy vào hét lớn: “Phu nhân, Điền Tuệ Anh treo cổ chết rồi!”
Văn Đan Khê lại không kinh ngạc mấy, vì Điền Tuệ Anh này đã đòi chết mấy lần. Lần nào cũng được người ta phát hiện đúng lúc, cô cho là bây giờ cũng như thế.
Nào ngờ, Xuân Liễu thở hộc ra một hơi rồi nói tiếp: “Phu nhân, lần này là chết thật!”