Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 57

Edit: Yunchan

“Không sao thật chứ? Mấy cô nương kia trông rất hung dữ.” Văn Đan Khê có vẻ lo lắng.

Trần Tín cười tự tin: “Nàng đừng coi thường lão Ngũ, nếu cả mấy cô nương kia mà đệ ấy còn không đánh bại được thì còn làm ăn gì nữa.”

Trần Tín vừa dứt câu đã nghe giọng oang oang của Mặt Thẹo vang lên đằng sau: “Tặc bà kia, ta là đại nam nhân không thèm động thủ với cô, thế này đi, nếu trong vòng mười chiêu, gậy của cô có thể đánh tới ta thì cô thắng.”

Một giọng nữ tục tằng mắng lại xa xả: “Đồ Vương Bát thối, lão nương đây chả cần ngươi nhường. Xem chiêu của ta đây!” Tiếp theo đó là tiếng đập nhau chí chóe.

Văn Đan Khê đang nghe chăm chú thì Trần Tín bỗng cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi vén một lọn tóc rối trên trán của cô qua bên, miệng còn biện minh: “Ta không dùng tay được, hì hì.”

Cái mặt cười này của hắn nhìn hệt như con mèo chôm được thịt, vừa phởn chí nếm lại cảm giác, vừa thận trọng quan sát sắc mặt của chủ nhân. Văn Đan Khê chợt hiểu tại sao mình lại thấy hắn giống mèo con, đôi mắt màu lam mở to như bảo thạch vừa ngốc vừa tròn. Người này ghê gớm thật, không làm cô liên tưởng tới cún thì cũng là mèo. Lẽ nào thuộc tính động vật trên người hắn quá nặng sao?

Văn Đan Khê phì cười, duỗi tay ra bóp mũi hắn. Trần Tín thấy mình phá rào mà vẫn không bị mắng, lòng hắn bỗng mềm ra, sướиɠ rơn. Hắn càng được nước lấn tới, lấy mũi dụi vào ngón tay cô như đòi nghịch. Cứ thế hai người đùa giỡn ầm ĩ hệt như hai đứa trẻ.

Ra khỏi con hẻm, người đi đường dần nhiều hơn. Trần Tín phải miễn cưỡng thả cô xuống.

“Đan Khê, chúng ta quay lại ngõ đi dạo thêm lần nữa đi?” Trần Tín nhìn dòng người tấp nập trên đường, đột nhiên dừng lại không chịu bước tiếp.

“Chàng không thấy mệt sao, ngốc.”

“Không mệt, không mệt chút nào.” Trần Tín nhìn cô mong đợi.

Văn Đan Khê đanh mặt nói: “Bọn Nhị đệ đang bận tối mắt tối mũi, còn chúng ta thì đi đạo ở đây, để họ biết thì không tốt đâu. Chẳng bao lâu sẽ có người bảo chàng mải mê trụy lạc không có chí tiến thủ này nọ cho xem. Đi mau đi mau, xử lý công vụ cho tốt vào đi, tới tối ta sẽ làm đồ ngon cho chàng.”

Văn Đan Khê cảm tưởng như mình đang dỗ trẻ con. Trên thực tế, sau khi hai người xác định quan hệ thì biểu hiện của Trần Tín càng ngày càng giống y như trẻ con. Hắn giở trò gian xảo bằng cách của trẻ con để thử phản ứng của cô, nếu như cô không phản đối thậm chí còn đáp lại, thì thể nào hắn cũng lấn thêm một bước, nếu cô có hơi nổi cáu thì hắn sẽ dừng lại ngay. Còn nếu cô bận chuyện của mình không rảnh chơi với hắn thì hắn sẽ hết sức bất mãn, sau đó nhảy qua nhảy lại, vờn tới vờn lui để gợi sự chú ý của cô. Điều này làm Văn Đan Khê thật muốn dở khóc dở cười.

Trần Tín thấy mặt Văn Đan Khê lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vội nói: “Ừ, nàng nói rất có lý, ta đâu nói là không về, ta chỉ đang nghiệm lại lời nàng thôi.” Chẳng hiểu sao hôm nay hắn chẳng muốn rời cô một giây nào.

Văn Đan Khê mỉm cười đáp: “Vậy mới đúng, chúng ta đi thôi.”

Trần Tín bí xị: “Được rồi được rồi, chúng ta về.”

Hai người định cất bước, chợt nghe Mặt Thẹo kêu với theo ở phía sau: “Đại ca chờ chút đã!”

Hai người cùng ngoái đầu lại, thấy Mặt Thẹo áo quần tả tơi thở hồng hộc chạy tới nơi, Trần Tín thấy thế, sắc mặt khẽ biến, ngạc nhiên hỏi: “Ngũ đệ, chuyện gì vậy? Cô nương kia coi trọng đệ nên xé xiêm y của đệ tại chỗ à?”

Mặt Thẹo hết chịu nổi, trợn trắng mắt, nổi điên: “Không phải cô ta xé mà là chó nhà cô ta xé. Kiểu người gì không biết, đánh không lại thì thả chó cắn. Con chó điên cứ nhắm ống quần người ta mà phập, nếu đệ không chạy lẹ thì mất quần luôn rồi.”

Nói rồi hắn nhìn qua Văn Đan Khê cười ngượng.

Ba người cùng quay về. Trần Tín đưa Văn Đan Khê về nhà xong thì dẫn Mặt Thẹo nhanh chóng về lại phủ nha. Lúc sắp đi, trên mặt còn tỏ vẻ không tình nguyện.

Bọn họ vừa đi Văn Đan Khê đã nhanh nhảu bắt tay vào việc của mình. Dịch Châu giờ đây hoang tàn đổ nát, có rất nhiều chuyện đang đợi để xử lý, Tần Nguyên càng bị công việc quay cuồng như chong chóng. Văn Đan Khê không tiện làm phiền y, nên khi trở về đã gọi thẳng Triệu Lục Cân tới bàn chuyện thành lập tửu lâu, Triệu Lục Cân biết bản thân được trọng dụng thì mừng rỡ cực kỳ.

Văn Đan Khê đề xuất: “Mở tửu lâu này, một là vì kiếm ít chi dùng hàng ngày, hai là để tiện thăm dò tin tình báo, trong tửu lâu có nhiều khách từ nam chí bắc tới lui, đủ mọi loại người, tin tức vừa đa đạng vừa hỗn tạp, cho nên hỏa kế nhất định vừa phải có mắt nhìn vừa phải lanh lợi, tốt nhất là phải biết chữ. Nếu cậu chọn được người nào thích hợp thì cứ báo với ta.”

“Tiểu nhân hiểu rồi, phu nhân. Tiểu nhân nhất định cố gắng hết sức.”

Văn Đan Khê gật đầu hài lòng: “Sau này ta còn phải bận nhiều chuyện khác, nên chuyện tửu lâu này giao hết toàn quyền cho cậu, chưa làm bao giờ cũng không sao, chỉ cần học là được rồi. Cậu bớt ít thời gian đi tìm hiểu xem chọn chỗ nào là tốt nhất nhé.”

Triệu Lục Cân vui vẻ ra mặt, vâng dạ lui ra.

Triệu Lục Cân đi chưa bao lâu thì Lý thẩm đã dắt Tôn nha bà và mấy nha hoàn vào.

Văn Đan Khê thầm cảm thán, những nha đầu này đúng là đặc sắc hết chỗ chê, có béo tròn đen đúa, có lực lưỡng cao to, thậm chí trên mặt một người còn có bớt dài. Thảo nào Trần Tín bảo cô cứ yên tâm, chuyện này đúng là làm khó cho nha bà.

Cơ mà, Văn Đan Khê chỉnh lại nét mặt rất nhanh, mỉm cười chào hỏi: “Tôn đại nương vất vả rồi, mau ngồi xuống uống miếng nước đi.”

Tôn nha bà khách sáo một hồi cũng ngồi xuống, cười híp cả mắt nói: “Ai dè người nào cũng khen phu nhân trông như thiên tiên, hôm nay lão nhân được tạng mặt mới biết quả là trăm nghe không bằng mắt thấy.”

Văn Đan Khê cười trừ, nhìn lướt qua những nha hoàn kia, nói: “Đúng lúc ta cần vài người làm việc tay chân, nhờ đại nương chọn giúp.”

Tôn nha bà nói vội: “Mấy người này ấy mà, tuy tướng mạo hơi bình thường, nhưng ai cũng chịu thương chịu khó. Phu nhân cứ xem thử chút đi, nếu không hài lòng ta sẽ đổi lại.”

Văn Đan Khê nhìn những người đó với vẻ mặt ôn hòa, nói: “Các cô hãy giới thiệu bản thân chút đi.”

Thật sự cô không quen việc mua bán người này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, về sau cô muốn làm việc gì mà bên cạnh không có ai giúp đỡ thì cũng khó, vả lại nếu cô không mua họ thì cũng có người khác mua thôi. Chỉ cần sau này cô đối xử tốt với họ là được rồi, cứ coi như mình nhập gia tùy tục vậy.

Văn Đan Khê vừa dứt lời, những cô gái này nhìn nhau một lát, cuối cùng người béo tròn đen đúa bước lên khom lưng thi lễ trước tiên: “Muội là Hắc Nữu, năm nay mười lăm tuổi, người Thanh Châu, mùa xuân năm nay vừa chạy nạn tới đây.”

“Muội là Tráng Nha…”

“Muội là Xuân Thảo…”

Mọi người giới thiệu bản thân xong, Văn Đan Khê hỏi qua loa vài vấn đề rồi giữ lại hết. Trong đó Hắc Nữu, Xuân Thảo và Tráng Nha ở lại trong viện của cô, những người khác thì được Lý thẩm và Vương thẩm dẫn đi chỉ việc. Tất cả đều không đổi tên, vẫn dùng tên cũ.

Tôn nha bà ngồi một lát cũng cáo từ ra về.

Liên tiếp mấy ngày sau, Văn Đan Khê bận tới bù đầu, vừa phải hướng dẫn cho những nha hoàn và sai vặt mới tới, vừa phải thu xếp chuyện y quán và tửu lâu. Chuyện nào chuyện nấy đều đổ ập tới cùng lúc.

Tửu lâu đã chọn được chỗ, ngay trên trung tâm con phố lớn Bình An, vì đã có sẵn mặt tiền cửa hàng nên chỉ lắp đặt dụng cụ sơ sơ là có thể khai trương, tửu lâu khai trương, người mừng nhất chính là Mặt Thẹo.

Hôm đó Văn Đan Khê đang chỉ huy nhóm Xuân Thảo quét tước sân, thì bỗng nghe bên ngoài chí chóe ầm ĩ.

Sau đó tiếng của Triệu Lục Cân vọng vào: “Ngươi thập thà thập thò ở đây làm gì hả?… Ngươi bớt nói nhảm lại cho ta, vào gặp phu nhân nhà ta rồi hẵn nói!”

Chẳng bao lâu sau đã thấy Triệu Lục Cân xách một nam tử áo xám vào sân.

Triệu Lục Cân ném phịch người này xuống trước mặt Văn Đan Khê, lạnh giọng nạt: “Qùy xuống! Nói, tại sao lén la lén lút ngoài cửa, rốt cuộc ai phái ngươi tới đây? Nếu ngươi không nói thật thì đừng trách ta không khách sáo!”

Văn Đan Khê đánh giá người trước mặt thật kỹ, hắn trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vóc dáng cao gầy, vai sụp, cặp mắt nhỏ thỉnh thoảng lóe lên tia gian xảo, khiến người ta vừa nhìn qua đã không có thiện cảm.

Văn Đan Khê suy nghĩ một hồi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì, từ đâu tới? Tại sao lại lảng vảng ở cửa nhà ta? Nếu không nói rõ thì ta sẽ đưa ngươi lên quan!”

Người nọ lén quan sát Văn Đan Khê, la lớn: “Xin phu nhân tha mạng, giá nào cũng đừng đưa ta lên quan.”

Văn Đan Khê để ý thấy tuy người này la hét tha mạng, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có vẻ sợ sệt, trái lại còn có cảm giác thờ ơ.

Lòng Văn Đan Khê trỗi dậy dự cảm không lành, cô quay sang nói với Triệu Lục Cân: “Lục Cân, nếu hắn không chịu nói thì cứ đưa lên quan, ta thấy vẻ mặt người này rất gian tà, e là kẻ cắp chuyên nghiệp, cứ đưa lên quan phủ rồi đánh hắn sáu mươi đại bản trượng trước đi.”

Tới tận lúc này nam tử áo xám mới sợ hãi thật sự. Nếu bắt hắn ăn sáu mươi đại bản trượng thật, thì cái mạng con cũng hắn đi tong mất. Thế là hắn hớt hải lớn tiếng nói: “Phu nhân, tiểu nhân không phải kẻ trộm, tiểu nhân là thân thích trong nhà phu nhân.”

“Gì cơ? Thân thích?” Văn Đan Khê cứng người, chẳng lẽ là nhà cô thật? Cô nhớ ngờ ngợ dường như ở Bình Châu còn có vài thân tộc.

“Vậy ngươi nói tên mình ra xem? Trong nhà còn những ai?” Văn Đan Khê bình tĩnh hỏi.

“Tiểu nhân là…” Hắn còn chưa nói hết câu, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Là Trần Tín trở về.

“Lại để cho một tên tiểu tặc bạo gan xông vào? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả!” Trần Tín còn chưa thấy đâu mà tiếng quát tháo đã oang oang.

“Đan Khê nàng không sao chứ?” Hắn bước vội tới cạnh Văn Đan Khê, ân cần hỏi.

Văn Đan Khê nhìn hắn cười cười, chỉ vào người trên đất: “Không có gì, người này cứ dòm ngó trước viện nên ta tưởng là trộm, nhưng hắn lại nói là thân thích nhà ta nên mới hỏi cho rõ thôi.”

“Sao.” Trần Tín cười thờ ơ, nếu là thân thích nhà cô thật thì nuôi là được rồi. Bằng không người ta lại nói hắn là cô gia keo kiệt.

Thế nhưng khi ánh mắt hắn đảo lên người áo xám trên đất, sắc mặt lập tức đại biến.

Người nọ vừa thấy Trần Tín, đã lập tức giở ra nụ cười nịnh nọt. Giả vờ ngạc nhiên kêu lên: “Lập Hổ lão đệ, ta là Vương Trung Quán đây. Đệ còn nhớ chứ?”