Ván Cờ Người

Quyển 4 - Chương 6: Sạch cửa

Chuyện của Xuyên Thanh và Tiểu Huệ đã yên, nhưng trong lòng Xuyên Thanh vẫn trăm mối ngổn ngang.

Trương Hoàng không biết thân phận của Xuyên Thanh, nếu biết, liệu anh ta có hành động gì khác không? Ông Phát phải chăng đã dẹp yên, nếu Trương Hoàng không công khai mà bí mật viết đơn tố cáo thì sao? Mất tiền mua một con tem còn tiện hơn mua một viên đạn mà sự đe dọa lớn hơn.

Xuyên Thanh suốt ngay lo lắng, sợ sẽ có chuyện gì. Cát Hồng không còn nắm chặt lấy anh như trước, cũng không làm khổ anh. Nhưng Xuyên Thanh biết, chỉ cần vợ còn chút nghi ngờ chị sẽ không tha, anh chuẩn bị tư tưởng để đối phó với vợ.

Từ sau ngày nảy sinh sự việc, Cát Hồng hầu như không nói chuyện với anh. Anh có tỏ ra nịnh nọt thì chị cũng phớt lờ, ngày nào cũng bận ở bãi đỗ xe đến tận tối mịt mới về, ti vi cũng không xem, đi tắm rồi lên giường đi ngủ ngay, ngủ rất say, có lúc còn ngáy khò khò.

Chiều thứ sáu, Xuyên Thanh tan tầm về mua thức ăn, thấy Cát Hồng từ bãi đỗ xe về rồi, chị đang nấu nướng trong bếp. Gần đây chuyện chợ búa thổi nấu đều do Xuyên Thanh, thổi nấu xong ngồi chờ vợ và con gái về.

Xem ra Cát Hồng đang vui, chị bận bịu trong bếp, thỉnh thoảng lại sai Xuyên Thanh bóc hành, bóc tỏi. Trong trí nhớ của Xuyên Thanh, lâu lắm rồi Cát Hồng mới như vậy, lúc này theo sau giúp việc cho vợ đối với anh là niềm hạnh phúc, là sự hưởng thụ hiếm hoi.

Cát Hồng làm rất nhiều món ăn ngon khiến Xuyên Thanh bất giác lo lắng, sợ chị giống như lần trước sẽ đặt tên cho các món ăn để nhiếc móc, xỉa xói, khiến cho bàn ăn trở thành chiến trường. Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón bão tố của vợ, chỉ mong bão tố không quá lớn.

Hai người ăn cơm trước, không chờ con gái về. Chị rót cho Xuyên Thanh một li rượu, rót cho mình sáu li. Xuyên Thanh thấy như vậy sợ rằng vợ đang mượn rượu để che đậy bộ mặt, vội nói gần đây chị vất vả, sợ uống nhiều sẽ say. Cát Hồng nói chị đang vui, việc sửa chữa bãi đỗ xe đã xong.

Xuyên Thanh nghe nói Cát Hồng vui vì chuyện ấy, anh yên tâm, cũng vui lây. Anh nâng ly rượu lên chúc mừng Cát Hồng: “Trong cái gia đình này anh cứ nghĩ mình là trụ cái, bây giờ xem ra chính là em, em vất vả quá!”. Không bỏ lỡ thời cơ, anh nịnh vợ.

Cát Hồng lắc đầu, một hơi uống cạn li rượu đỏ. Chỉ một lúc mặt chị đỏ bừng, chị chỉ vào mặt mình, hỏi Xuyên Thanh: “Trước đây anh bảo em uống một chút rượu vào mặt đỏ như hoa đào, bây giờ trên mặt em có hoa đào không?”.

Xuyên Thanh trả lời có, anh định khen thêm, nhưng chị hỏi: “Anh thấy em như thế này có hấp dẫn đàn ông không?”. Xuyên Thanh không trả lời nổi, Cát Hồng đẩy anh một cái: “Anh trả lời đi, phải nói thật đấy nhé”. Xuyên Thanh nói: “Rất có thể”.

Cát Hồng cười khanh khách: “Vậy là em sẽ nhân lúc người chưa già mặt chưa nhăn cũng sẽ phiêu lưu một chuyến, tìm một anh nào đó”.

Xuyên Thanh mặt tươi cười nhưng bụng không cười, trả lời: “Vậy thì tốt!”. Cát Hồng lại uống một li nữa, nói: “Có gì tốt với không tốt, anh có nói không tốt cũng không ích gì, anh có nhìn được em không? Giống như em không thể nhìn nổi anh vậy?”. Xuyên Thanh nhận ra Cát Hồng sắp gây chuyện, không dám tranh luận, rót cho mình một li đầy rượu, đang định uống. Cát Hồng nắm cổ tay anh, dùng sức mạnh, giọng nói nũng nịu: “Anh không được uống, không được uống nữa!”. Xuyên Thanh không biết ý đồ của vợ, thấy chị uống gần hết chai rượu đỏ, nhưng đến li cuối cùng chị đổ rượu ra bàn.

Xuyên Thanh đứng dậy lấy cho Cát Hồng li nước, chị đẩy li nước anh đưa đến, lảo đảo đứng dậy vào nhà vệ sinh. Xuyên Thanh đi tới đỡ chị, chị vùng thoát khỏi tay anh, đứng thẳng, nói: “Em không say, em đi cho anh xem”. Xuyên Thanh thấy bước đi xiêu vẹo của chị, chợt cười nhưng rồi không dám. Đi đến cửa nhà vệ sinh, Cát Hồng đứng lại, nói: “Vào nôn xong coi như không có chuyện gì”.

Qua cánh cửa khép hờ thấy Cát Hồng đang nôn thốc nôn tháo, dù có là tượng gỗ thì Xuyên Thanh cũng hiểu trong lòng chị đang trĩu nặng tâm tư.

Từ nhà vệ sinh ra, Cát Hồng ôm lấy Xuyên Thanh khóc, chị khóc nức nở. Xuyên Thanh đỡ chị vào phòng, để chị nằm xuống. Anh đưa cho chị cái khăn mặt nóng. Cát Hồng chỉ lên mặt, bảo anh lau giúp. Xuyên Thanh rất ôn tồn nhẹ nhàng lau cho chị, anh vỗ nhẹ lên khuôn mặt chị.

Cát Hồng đã được lau mặt không còn khóc nữa, chị dậy ra phòng khách lấy túi xách, lục tìm trong đó cái đĩa VCD, chị giơ lên bảo để chữa bệnh cho Xuyên Thanh. Xuyên Thanh không hiểu, ngơ ngác nhìn. Cát Hồng cho cái đĩa vào máy, cho đến khi cảnh làʍ t̠ìиɦ hiện lên màn hình anh mới hiểu.

Xuyên Thanh không chú ý đến nội dung đĩa, chỉ nghĩ bụng không biết Cát Hồng lấy đâu ra cái đĩa này, anh nghi ngờ nhưng không dám hỏi, chỉ đưa mắt nhìn qua màn hình. Xem một lúc, Cát Hồng đến sờ xem anh có phản ứng gì không, thấy anh vẫn trơ ra, chị đứng dậy thay đĩa khác, nói châu Âu không ổn, bây giờ xem Đông Nam Á. Xuyên Thanh vẫn ngồi yên, Cát Hồng thất vọng cởϊ áσ quần, nói: “Hết việc rồi, đi ngủ nhé”.

Xuyên Thanh ngồi im lặng một lúc rồi anh tắt ti vi.

Lúc nằm trên giường, Xuyên Thanh bắt đầu hỏi dò chuyện vừa rồi chị nói trong bữa ăn: chị định phiêu lưu, tìm một người đàn ông. Chị có thể làm không kể làm gì, nhưng nói ra là để hù dọa ai? Không nhất định! Trai gái phục thù nhau bằng chuyện ấy cũng nhiều lắm, ông ăn chả, bà ăn nem là chuyện bình thường.

Xuyên Thanh rất sợ Cát Hồng có chuyện trai gái ở đâu đó. Vợ của mình không thể có chuyện đó, tuyệt nhiên không thể. Anh cho rằng phụ nữ không thể có chuyện bồ bịch, cho dù chỉ một lần. Đối với phụ nữ chỉ cần bước qua giới hạn đó thì chỉ một lần cũng như trăm lần, không có thay đổi về chất.

Cát Hồng đang mơ mơ màng màng ngủ bỗng áp sát cơ thể nóng hôi hổi vào người Xuyên Thanh, cơ thể anh chợt có phản ứng, cảm thấy một luồng hơi nóng vô cớ. Anh thấy người đàn bà nằm bên cạnh - người vợ mà về mặt tâm lý hay sinh lý anh đã chán ghét và ác cảm - có một sự thèm khát không thể kiềm chế nổi mà từ lâu không gặp.

Anh muốn hôn Cát Hồng, muốn vuốt ve, không phải vì chị có khuôn mặt trái xoan xinh xắn và một cơ thể gợi cảm. Anh nhớ lại trước đây mình đã chinh phục Cát Hồng như thế nào, để chị phải nói không một người con trai nào lọt vào mắt chị, để chị không còn ý nghĩ vớ vẩn liên quan đến nɠɵạı ŧìиɧ.

Cát Hồng ngủ rất say, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, l*иg ngực lên xuống kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Anh hôn lên cái cổ trắng ngần của chị, chị vẫn không có phản ứng; anh lại hôn bên vành tai rất gợi cảm của chị, chị vẫn không có phản ứng. Phản ứng của anh mãnh liệt lắm rồi, anh nghĩ bụng lúc này thật tuyệt vời, lại có tác dụng ngay trước mặt chị.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Xuyên Thanh phát hiện Cát Hồng đã dậy từ lâu, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Anh khẽ đẩy chị. Ánh mắt Cát Hồng vẫn không rời trần nhà: “Anh Thanh, anh có tâm địa bất chính với phụ nữ, đúng không?”

Xuyên Thanh không trả lời ngay, anh muốn trả lời thật xác đáng, với vấn đề này có khi dùng một trăm câu cũng không thể nói rõ.

Cát Hồng nói tiếp: “Anh không cần nói, em đối với anh là nhà sư ăn chay, trong bụng cũng đã nghĩ anh sẽ trả lời những câu đại khái như: lòng dạ trong sáng thì đất trời rộng mở”.

Xuyên Thanh đã nghĩ kĩ, anh nói: “Em đừng bảo anh có tà tâm, lòng dạ xấu xa. Anh không như thế, không phải em không biết”.

“Em làm sao biết được? Tối hôm qua cho anh xem phim sεメ là để thử lòng anh, xem anh có bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không. Nếu có, nhất định anh đã làm chuyện xấu xa với con Huệ rồi. Vậy thì, em với anh li hôn. Cũng may, anh vẫn không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ”.

Xuyên Thanh chợt sợ hãi, rất may, tối hôm qua xem phim sεメ không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, về sau bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng không bị bại lộ. Nếu lúc ấy đánh thức Cát Hồng dậy làʍ t̠ìиɦ, như vậy chẳng khác nào mình tự chui vào lưới.

Xuyên Thanh tùy cơ ứng biến: “Kết quả thì em biết rồi đấy, anh không bị. Xem ra, nửa sau cuộc đời anh có lỗi với em”. Cát Hồng nói: “Vậy thì tốt, nếu đúng như vậy thì em yên tâm. Sau ngày mất việc, em đã tìm thầy bói cho một quẻ. Thầy nói, trước bốn mươi tuổi em giày vò anh, anh sau bốn mươi tuổi giày vò em. Dù chuyện gì giày vò em cũng không sợ, chỉ sợ anh làm chuyện xấu với đàn bà con gái ở đâu đó. Anh biết đấy, em căm giận nhất là chuyện ấy”.

Xuyên Thanh đúng là một diễn viên có tài, anh làm ra vẻ bi thương: “Anh không ổn rồi, những điều hôm qua em nói anh đã hiểu. Anh đồng ý để em đi tìm bạn trai, điều này chỉ trách anh không còn làm gì được, biết làm thế nào bây giờ?”.

Cát Hồng cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tìm gì, dọa anh thế thôi. Anh ra hiệu thuốc bảo vệ sức khỏe mua cho em cái ấy, nghe nói có hiệu quả lắm”.

Xuyên Thanh rất thận trọng: “Biết đâu sau này em chữa khỏi bệnh cho anh”. Cát Hồng nói: “Em cũng muốn thế”.

Cát Hồng nói, bãi đỗ xe đã làm xong, có thể đi vào khai thác thử. Trước khi đi vào khai thác, chúng ta nên làm mấy bàn tiệc, mời những người có liên quan đến dự. Bãi đỗ xe là nghề ăn cơm trăm họ, sau này phải dựa vào người ta. Xuyên Thanh nói anh cũng nghĩ như thế, phải mời đầy đủ những người có liên quan, dù phải làm vài ba chục mâm.

Hai vợ chồng bàn nhau danh sách khách mời, cuối cùng phải hai chục mâm. Xuyên Thanh bảo chia làm vài đợt, đừng ồn ào quá. Cát Hồng được Xuyên Thanh suy tính chu đáo, chị nói đàn bà con gái làm gì không có đàn ông cũng không ổn. Xuyên Thanh biết Cát Hồng đang động viên mình, không đắc ý vì câu nói của Cát Hồng.

Cát Hồng bảo phải mời vợ chồng Hồ Bằng và Oánh Oánh, làm phiền anh ấy khá nhiều, chị muốn nhân cơ hội này để biếu Oánh Oánh chút quà. Chị là chị họ của Hà Thụy, nhờ chị tìm Hà Thụy còn tiện hơn Hồ Bằng rất nhiều.

***

Hồ Bằng và Oánh Oánh lấy nhau hơn một năm, trong thời gian ấy Oánh Oánh ít đi chơi, rất ít khi cùng Hồ Bằng xuất hiện trước công chúng. Không phải Oánh Oánh không muốn mà liên tục xảy ra chuyện này khác và tâm lý vốn rất băn khoăn, lo lắng. Với lời mời của Xuyên Thanh, lúc đầu Oánh Oánh không muốn đến dự. Xuyên Thanh là bạn của Hồ Bằng, Cát Hồng là bạn chơi mạt chược trước kia, mọi người biết rõ nhau không nói làm gì, nhưng đây là lễ khai trương, không đến cũng rất bất tiện. Thϊếp mời đưa đến nơi, Oánh Oánh phải đặt một lẵng hoa để chúc mừng. Không ngờ, hôm mời khách hai vợ chồng Xuyên Thanh đích thân đến tận nơi mời, nhất định mời bằng được Oánh Oánh và Hồ Bằng, Xuyên Thanh và Cát Hồng tha thiết mời, cũng thật khó từ chối.

Hồ Bằng không muốn đi dự, cũng không muốn đi cùng Oánh Oánh. Oánh Oánh không thể hiểu nổi tâm tư anh. Oánh Oánh là người hết sức chu đáo mỗi dịp lễ lạt như vậy, bảo người ta đến tận nhà mời, không đi rất thất lễ, không nể mặt bạn bè.

Để đi dự dạ tiệc, Oánh Oánh phải chọn lựa đắn đo mãi trước tủ áo quần, soi gương trang điểm rất lâu. Chị nói, bây giờ trông chị thật thê thảm, mái tóc khô không khốc. Thật ra thì chị cũng đã già, nhưng soạn sửa một lúc trông rất tươi tắn, trẻ trung, chị muốn nghe nhận xét của Hồ Bằng, nhưng anh không nói gì.

Ngay cửa bãi đỗ xe đầy những hoa, mặt đất đầy hoa giấy, xác pháo, mùi thuốc pháo nồng nặc không khí. Oánh Oánh và Hồ Bằng đến muộn cùng nhìn nhau cười, họ tránh đám đông huyên náo.

Cát Hồng đứng ở cửa đón hai người, chị mặc xường xám nhung tơ màu đỏ rượu viền đen, vẻ đoan trang lịch sự không tự nhiên, nụ cười cố tình tỏ ra nhiệt tình nhưng lại sợ đánh mất thân phận.

Oánh Oánh nói chuyện với Cát Hồng, bảo chị lên làm bà chủ trông thay đổi hẳn. Cát Hồng thiếu tự tin hỏi thay đổi thế nào? Oánh Oánh nói, trông điềm đạm, sang trọng hẳn lên. Cát Hồng nghe nói, để lộ tình cảm chân thật, giọng nói trở về với thời xưa: “Anh Thanh bắt mình phải mặc cái xường xám này đấy chứ, tưởng như không mặc sẽ làm xấu mặt anh ấy, mình không dám ngồi xuống, chật tưởng như sắp tung cả đường chỉ, để lộ da thịt người ta cười chết!”

Cát Hồng nói xong rồi cười khúc khích, đi đón khách. Oánh Oánh nhìn theo tấm thân đẫy đà của Cát Hồng, hỏi Hồ Bằng: “Cái xường xám có đẹp không?”. Hồ Bằng nói: “Trông như quả bầu”. Oánh Oánh bảo anh nói ác ý quá, nhưng chị cũng cảm thấy cái xường xám này mặc không đúng mùa, có thể bên trong Cát Hồng mặc thêm đồ giữ ấm.

Tiệc tổ chức trong phòng riêng, Hồ Bằng không biết có mấy mâm. Hai người ngồi cùng bàn với khách lạ, như thế càng tốt, đỡ phải chuyện trò rắc rối. Giữa bữa tiệc Xuyên Thanh và Cát Hồng đến chúc mừng mọi người, rất khách khí đối với Hồ Bằng và Oánh Oánh, chúc riêng hai người, mời họ sau bữa tiệc ở lại cùng vui vẻ.

Tiệc kết thúc, Xuyên Thanh mời hai người vào phòng chơi bài. Anh bảo, cuối cùng mình đã có địa bàn, có người phục vụ, tha hồ vui vẻ. Cát Hồng lôi Oánh Oánh đi đánh mạt chược, Oánh Oánh nhìn Hồ Bằng, sợ anh không đồng ý. Hồ Bằng phá lệ, nói anh và Xuyên Thanh sẽ đánh cờ hoặc chơi trò “đấu địa chủ”.

Oánh Oánh nói với Hồ Bằng: “Các anh cũng tìm người chơi mạt chược với nhau”. Hồ Bằng lắc đầu: “Bạn bè không chơi ăn tiền, anh Thanh đây là bạn thân”. Cát Hồng cười hỉ hả: “Tôi với chị Oánh đây không phải là bạn à? Chúng tôi chẳng có gì phải phá lệ”. Nói xong, Cát Hồng lôi Oánh Oánh đi chỗ khác.

Xuyên Thanh bảo đã đủ người chơi tú-lơ-khơ, Hồ Bằng vào thì thấy Tiểu Mãn. Xuyên Thanh lấy làm lạ tại sao Hồ Bằng lại quen Tiểu Mãn, Tiểu Mãn nói anh và Hồ Bằng có họ hàng với nhau. Hồ Bằng thấy Tiểu Mãn hình như đã uống nhiều, không tiếp chuyện với anh. Rất may Xuyên Thanh không hỏi gì thêm, nếu không anh sẽ không đứng vững. Hồ Bằng và Xuyên Thanh cùng một cặp, bắt xong bài Hồ Bằng hỏi chuyện lại, hỏi có phải từ ngày thôi việc anh về làm bảo vệ cho Trung tâm thời trang. Tiểu Mãn chỉ cười không trả lời. Xuyên Thanh trả lời giúp: “Cậu không biết à, vợ cậu ấy là bà chủ xưởng may, là người đầu tiên vào Trung tâm thời trang đấy”.

Hồ Bằng ngạc nhiên, đúng là ai cũng có thể làm ông chủ, bà chủ, ma cũng có thể làm chủ. Tiểu Mãn nhận ra ý nghĩ của Hồ Bằng, nói chỉ thuê mấy gian nhà lợp tôn làm xưởng, thuê mấy công nhân để kiếm đủ bát ăn. Tiểu Mãn càng nói càng thoải mái, Hồ Bằng càng lúc càng không thoải mái, điếu thuốc cháy đến tay anh mới biết và vứt đi.

Cả hai đều biết, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, liền bắt đầu chơi bài. Tiểu Mãn chơi không giỏi như Hồ Bằng, nhưng bài luôn đỏ, thường xuyên bắt được năm cơ hoặc át chủ, hai bên được thua tương đương. Hồ Bằng bảo chơi chán lắm, phải có gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi ván năm trăm đồng. Xuyên Thanh tán thành, một người khác cũng bảo không có ý kiến gì. Tiểu Mãn không đồng ý, anh bảo không phải làm mọi người mất hứng, nhưng xưa nay anh không chơi tiền, một đồng cũng không chơi.

Hồ Bằng chơi uể oải, được thua gì cũng không quan tâm.

Hội chơi mạt chược của Oánh Oánh chơi đến hai giờ đêm. Trên đường về chị không nói gì đến mạt chược, chỉ ôm người, bảo rất lạnh.

Về đến nhà, Oánh Oánh nói với Hồ Bằng, Cát Hồng cho chị đôi vòng ngọc Mianma, chị phải từ chối mãi. Hồ Bằng tâm trạng như để đâu đâu, chỉ “ờ” một tiếng, giống như vội đi ngủ.

Oánh Oánh nói: “Không có công thì không hưởng lộc, tại sao chị ấy cho, Bằng cũng không hỏi à?”. Hồ Bằng nói: “Chuyện đàn bà, Bằng không quan tâm”.

Oánh Oánh hắng giọng: “Chị ấy nhờ Oánh đến chỗ cậu Thụy, giúp cho anh Thanh. Bằng bảo, Oánh có nên giúp không?”. Hồ Bằng không trả lời câu hỏi của Oánh Oánh, nói với giọng bất cần: “Cậu Thanh còn muốn gì nữa? Tận cùng rồi còn gì?”.

Oánh Oánh nói: “Chị Hồng cũng xem thường Oánh, cho đôi vòng để tìm cậu Thụy liệu có tác dụng gì, nếu cho phải cho thứ đáng giá, cho đồng hồ, Rolex hoặc Omega…”.

Chị quay sang nhìn phản ứng của Hồ Bằng nằm bên cạnh, anh như đã ngủ, ngáy khe khẽ.

***

Văn phòng nơi Hồ Bằng làm việc vừa có một phó trưởng phòng mới điều về, Oánh Oánh bảo người này sẽ thay chân ông Mâu, chị không nói gì thêm. Không nói thì Hồ Bằng cũng hiểu, không còn cửa đề bạt đối với anh. Ngay hôm sau anh có ngay phản ứng tiêu cực, ở nhà ngủ dài, không đi làm.

Oánh Oánh cũng không cổ vũ anh, cứ mặc kệ. Từ hôm ở bãi đỗ xe về, chị nói gần nói xa, mong anh đem đồng hồ trả cho Xuyên Thanh, nhưng anh vờ như điếc. Theo chỉ số thông minh của Hồ Bằng, anh phải biết Oánh Oánh đã nắm vững sự việc.

Trước khi Cát Hồng đưa Oánh Oánh vào bàn mạt chược, hai người vào văn phòng một lúc, chị cho Oánh Oánh đôi vòng ngọc cảm ơn Oánh Oánh và Hồ Bằng đã quan tâm đến Xuyên Thanh. Cát Hồng bảo Xuyên Thanh cho Hồ Bằng hai cái đồng hồ là để anh đưa lên tỉnh bán, khoản tiền bán Omega không nhiều, Cát Hồng hỏi có nên biếu thêm Hà Thụy gì nữa không. Liệu Oánh Oánh có thể nói được gì? Chị chỉ có thể nói không cần biếu.

Oánh Oánh rất giận chuyện Hồ Bằng giấu chị làm cái trò kia. Trước mặt chị Hồ Bằng làm ra vẻ không biết gì khiến chị càng không chịu nổi, suýt nữa thì chị hỏi thẳng cái đồng hồ Omega kia đâu rồi. Hai cái đồng hồ thì cái Hamilton không cần phải hỏi, gần đây anh đem ra dùng. Chắc chắn cái Omega không đem cho Hà Thụy, vậy ở đâu? Oánh Oánh nghĩ, phải trả lại cho Xuyên Thanh hai cái đồng hồ ấy, nếu sự việc bị bại lộ sẽ ảnh hưởng đến Hà Thụy, làm anh vô cớ liên lụy. Cả họ chỉ có một mình Hà Thụy làm quan to, lên được vị trí ấy không dễ chút nào. Hà Thụy cũng rất quan tâm đến bà chị họ, chị cũng không muốn làm hại đến Hà Thụy.

Oánh Oánh biết, Hồ Bằng có chết cũng không nhận có chuyện ấy, nếu nhận chẳng hóa ra anh tự lột mặt nạ. Lòng Oánh Oánh thật mâu thuẫn, không biết phải thế nào.

Trong lúc chưa biết phải thế nào, chị đưa ra chiêu “lừa hơn la”, chị nói với Hồ Bằng: “Oánh biết Bằng thích đồng hồ tốt, Oánh mua cho bằng cái Rolex ba chục nghìn, còn hơn cả Omega”.

Không ngờ Hồ Bằng nói không cần. Oánh Oánh lấy làm lạ, hỏi tại sao? Hồ Bằng nói: “Nếu Oánh định bỏ ra nhiều tiền như vậy thà rằng để Bằng bán cái mô-tô Toyota, bán xe thêm tiền đồng hồ sẽ có bốn năm chục nghìn, có thể mua được cái xe cũ. Bằng có bằng lái hai ba năm nay nhưng vẫn chưa được đυ.ng vào xe của mình”.

Oánh Oánh tức lắm, không ngờ Hồ Bằng không nhượng bộ, không nhận ra lý lẽ phải trái. Chị nói rõ hơn, hỏi Hồ Bằng: “Anh Thanh nhờ Bằng biếu đồng hồ cho cậu Thụy, bằng đã đưa cho cậu Thụy chưa? Chưa đưa thì đừng đưa nữa, đừng làm hại người khác bằng việc phạm kỉ luật”.

Hồ Bằng nói dối không chớp mắt, anh ta bảo đưa rồi, lần trước lên tỉnh biếu trứng đưa luôn đồng hồ. Anh bảo Oánh Oánh có thể hỏi để xác nhận sự việc này.

“Bằng không nói với Oánh, vì việc này càng ít người biết càng tốt, như vậy cũng là có trách nhiệm với cậu Thụy”. Giải thích của Hồ Bằng cũng hợp tình hợp lý.

Oánh Oánh chợt nóng tiết, ngực như nghẹt thở. Không còn cách nào khác, chị chỉ thẳng vào Hồ Bằng: “Được! Được lắm!”

Liền ba ngày ba đêm Oánh Oánh không chợp mắt. Chị nói với Hồ Bằng: “Cơ thể Oánh như thế này chắc là sụp đổ mất, thật ra chết sớm đi còn hơn”.

Nghe Oánh Oánh nói vậy, đầu tiên Hồ Bằng gật đầu, sau rồi lắc đầu. Oánh Oánh hi vọng Hồ Bằng hiểu được ý chị, nhưng anh giả vờ không biết gì. Chị đưa cái chết ra: “Oánh tìm được một cách, uống thật nhiều thuốc ngủ, hoặc một cách đơn giản hơn, chỉ một nhát…”.

Hồ Bằng không gật đầu mà cũng không lắc, anh bỏ đi không nghe Oánh Oánh nói. Anh không sợ Oánh Oánh tìm đến cái chết. Lần trước với Văn Hòa chị cũng đã dùng đến chiêu này rồi, chị đã viết chúc thư buộc Văn Hòa phải đưa khoản tiền tiết kiệm ra. Bây giờ chị diễn lại chiêu kia, không có gì mới. Anh không sợ Oánh Oánh kết liễu đời mình. Anh nghĩ, Oánh Oánh không rời anh, người đàn bà này bám chặt lấy anh, không đủ tư cách để làm mình làm mẩy đối với anh.

Chừng như điều này đã thành thói quen, mỗi lúc có chuyện không vui anh lại về thăm mẹ, thăm con, mua một ít thức ăn ngon ăn với bà cháu một bữa, quan tâm đến một già một trẻ của đại hậu phương. Oánh Oánh không đi theo anh, chị không ưa mẹ Hồ Bằng, mà cũng không thích thằng “Gấu mèo”.

Thằng Hâm tan học, nó không làm bài tập, mở DVD xem phim cờ bạc Hồng Công “Vua mạt chược”. Hồ Bằng đã xem phim này rồi, phim do Hoàng Thu Sinh và Trần Tiểu Xuân cùng diễn.

Hồ Bằng hỏi con: “Bà đâu rồi?”. Thằng Hâm trả lời rất ngang: “Trước đây thì mẹ của con suốt ngày mạt chược, bây giờ đến lượt mẹ của bố, chơi hết hai chục rồi về vườn”.

Hồ Bằng cau mày muốn nói gì đó nhưng không nói nổi, mẹ thì không ở nhà. Mẹ chỉ chơi mạt chược, rất ít quan tâm đến thằng cháu, tan học không bắt nó làm bài tập mà để nó xem đĩa hình.

Thằng Hâm thấy bố như vậy, nó nói với giọng bất mãn: “Bố đừng cau có như vậy, bố cứ phát cho bà già nhiều tiền để bà già đánh lớn, đánh chỉ dăm hào, một đồng, chơi cả ngày cũng chỉ được hai chục đồng. Nếu là con có ngứa tay thì chà vào tường cho đỡ ngứa, không thèm chơi cái thứ bài cò con ấy”.

Hồ Bằng thấy thằng con càng nói càng không ra gì, anh đi tới ấn đầu nó xuống: “Bà chơi mạt chược cấm mày hỏi, mày chỉ có một việc, học cho giỏi”.

Thằng Hâm tự hào: “Con không những học giỏi mà ngày ngày còn phấn đấu vươn lên, thành tích không tồi lắm, không thuộc loại kém, cũng tàm tạm”.

Hồ Bằng hạ giọng: “Con cần gì bố mua cho, phải ngoan, học tập giỏi, cần gì bố cũng chiều”. Thằng Hâm hô lên: “Có thật không?”. Hồ Bằng nói: “Tất nhiên thật rồi, bây giờ bố có tiền, về kinh tế không lo”.

Thằng con ranh mãnh: “Con biết. Nếu trước đây bố nói như vậy con sẽ nghĩ bố chơi mạt chược được tiền. Bây giờ con biết lắm, bố đã lấy được bà vợ giàu có”. Hồ Bằng cau mày, nghiêm giọng: “Mẹ mày dạy mày thế à?”.

Thằng con nói: “Con di truyền cái thông minh của bố đấy, lúc bố bằng con, bố kém hơn con một chút. Không phản ứng nhanh như con bây giờ, mà cũng không biết nói năng như con. Bà nói với con như vậy đấy”.

Hồ Bằng vui trong bụng, miệng bảo: “Lúc bố bằng con bố không ghê gớm như con”.

Mẹ Hồ Bằng về, miệng lầm bẩm chửi, xem ra bà chơi mạt chược bị thua. Hồ Bằng thử không nói gì, bà trách anh: “Anh đưa cái đồ súc sinh này đi đi, suốt ngày nghịch ngợm. Tôi bây giờ đến tuổi nghỉ ngơi hưởng thụ, nhưng lại phải chịu tội vì anh”.

Hồ Bằng an ủi mẹ, thằng Hâm học xong tiểu học anh sẽ cho nó học trung học nội trú, như vậy mọi người đỡ bận. Chợt bà mẹ lo vì không có tiền tiêu, bảo cứ để thằng cháu lại đây cho tiết kiệm. Bà dặn Hồ Bằng phải tiến cho chắc, đừng có chơi bời mê muội với vợ thằng tham nhũng.

Hồ Bằng nói liền mấy câu: “Biết rồi, biết rồi!”.

***

Nhân cơ hội đến thăm con học ở Nam Kinh, chị về thành phố S ở vùng Tô Nam. Hà Thụy vừa được đề bạt làm bí thư thị ủy ở đấy.

Oánh Oánh nói với cậu em họ về khoản tiền bẩn Văn Hòa để lại, đề nghị Hà Thụy giúp chị nghĩ cách giải quyết. Chị bảo chị sẽ nghe theo, muốn giải thoát triệt để, nếu không lúc nào cũng không yên tâm.

Hà Thụy bảo Oánh Oánh chủ động trình báo với cơ quan tư pháp, tranh thủ sự khoan hồng. Giữ được công tác coi như giữ được tất cả. Ở một cơ quan chuyên quản việc bán buôn thuốc lá, tiền lương và tiền hưu trí đều rất cao, có thể bảo đảm cuộc sống sau này. Hà Thụy nói đúng tâm lý Oánh Oánh: “Có những lúc tiền không phải là thứ tốt lành, nhất là khi nó trở thành nỗi lo của chị”.

Trên đường chị về Tứ Phương, Hà Thụy gọi điện cho ông Lư, Bí thư thành ủy, vốn là bạn học, bảo bà chị họ Oánh Oánh được anh giáo dục, nhận ra tội lỗi giấu khoản tiền hối lộ của chồng cũ là Văn Hòa, chị ấy sẽ chủ động trình báo với cơ quan tư pháp.

Oánh Oánh về đến Tứ Phương liền đến Cục Chống tham nhũng của Viện Kiểm sát thành phố giao nộp khoản tiền một triệu hai trăm bảy mươi nghìn. Chị có đủ căn cứ, ghi chép rõ từng khoản. Tiếp chị là một nữ phó cục trưởng, bà ta bảo khoản tiền này đã qua một thời gian dài, từng khoản không lớn, khoản lớn nhất cũng chỉ ba nghìn đồng, nhưng cộng lại thì lớn.

Oánh Oánh hỏi, chị làm như thế có phải là tự thú, có phải là lập công? Bà phó cục trưởng nói, tất nhiên là thế. Lập xong biên bản bà ta để Oánh Oánh về, còn bắt tay chị. Hành động ấy khiến Oánh Oánh yên tâm.

Hơn ba giờ chiều Oánh Oánh về đến nhà, chị lên giường đi ngủ. Giấc ngủ nặng nề, chị ngủ đến tận chín giờ tối mới dậy. Trong lúc đó, Hồ Bằng đi làm về thấy vợ ngủ, anh cũng không thổi cơm, anh bực tức đá thúng đυ.ng nia nhưng cũng không làm Oánh Oánh tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, Oánh Oánh vẫn nằm trên giường, nói với Hồ Bằng: “Những ngày ngủ được thật dễ chịu, dễ chịu chết đi được!”.

Hồ Bằng nói: “Như vậy là Oánh đã sống lại?”. Thấy Oánh Oánh không nói gì, anh lại tiếp: “Không biết suốt ngày Oánh nghĩ những gì?”.

Oánh Oánh trả lời: “Đúng vậy, Bằng lúc nào cũng nói yêu Oánh, chúng ta sống có tình cảm, Oánh nghĩ gì Bằng cũng không biết, như thế chẳng phải là miệng nói thế này nhưng bụng lại nghĩ khác hay sao?”.

Hồ Bằng cau có: “Oánh định cãi nhau đấy à?”.

Oánh Oánh suy nghĩ giây lát rồi cười. Đúng là hai người chưa cãi nhau bao giờ, nguyên nhân là bởi chị không muốn và không thích cãi nhau với anh. Chị dậy, rửa mặt đánh răng rồi đưa Hồ Bằng đi ăn tiệm.

Ăn xong, Oánh Oánh nói với Hồ Bằng: “Hôm nay Oánh muốn, Bằng làm cho Oánh thật đã nhé”.

Hồ Bằng nhìn Oánh Oánh, anh không bằng lòng: “Oánh yêu cầu Bằng à?”. Oánh Oánh nói: “Không phải”. Hồ Bằng đưa lý do: “Hôm nay Bằng mệt lắm, không giống như Oánh ngủ đẫy giấc, tinh thần sảng khoái”.

Thật ra, nguyên nhân anh từ chối là bởi Oánh Oánh từ Nam Kinh về có biểu hiện rất lạ, anh cảm thấy có gì đó không bình thường.

Oánh Oánh lại hỏi: “Mệt thật hay giả vờ? Để Oánh thức tỉnh tình cảm của Bằng nhé?”. Hồ Bằng lườm chị. Oánh Oánh tiếp tục: “Mỗi lần làm Oánh cho Bằng mười nghìn, để xem Bằng làm được bao nhiêu lần, để xem Bằng kiếm được bao nhiêu tiền”. Hồ Bằng bực lên, không thèm để ý đến Oánh Oánh. Anh cho rằng Oánh Oánh có dụng ý khác, định làm trò gì đó. Anh không muốn để Oánh Oánh điều khiển, trở thành công cụ của chị.

Oánh Oánh vào nhà tắm, một lúc sau quấn khăn tắm đi ra, mặt đỏ bừng bừng. Chị liếc mắt đưa tình với anh, đẩy anh vào nhà tắm. Hồ Bằng tắm rất lâu, anh cố tình ở trong đó, kiên quyết bỏ mặc chị.

Lúc lên giường, anh như khúc gỗ, nhắm mắt vờ ngủ. Oánh Oánh đẩy anh, bảo anh vờ ngủ, bảo anh nhìn tập tiền để trên đầu giường.

“Đây là một trăm nghìn Oánh Oánh chiều nay vừa rút từ thẻ tiền lương ra, Bằng có thể lấy tất cả”. Hồ Bằng hé mắt, nhưng vẫn nằm bất động. Oánh Oánh nói: “Oánh không đùa đâu”.

Hồ Bằng mở mắt, gạt tay Oánh Oánh, nói: “Cô đem cái đồng tiền thối tha của cô đi đi, tôi thấy cô mót lắm rồi đấy…”.

Oánh Oánh cười cười, ôm anh: “Tiền không thối đâu”.

……

Lần thứ nhất kết thúc, Oánh Oánh lấy ra mười nghìn, ném lên tủ đầu giường của Hồ Bằng.

Hồ Bằng trở mình, lại leo lên người Oánh Oánh, mắt nhìn xoáy vào chị: “Oánh sỉ nhục Bằng đấy à?”. Oánh Oánh lắc đầu bảo không phải.

Lần thứ hai kết thúc, Oánh Oánh vẫn như bắn pháo, ném tiền lên tủ đầu giường. Hồ Bằng, nói: “Đúng là Oánh sỉ nhục Bằng rồi”. Oánh Oánh bảo: “Oánh khẳng định không phải thế”.

Lúc bắt đầu lần thứ ba, Hồ Bằng nói: “Lần này thì Bằng cho Oánh tiền, cho một đồng”. Oánh Oánh hào hứng: “Vậy thì lần này Oánh cho Bằng chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng”.

Hồ Bằng như điên, động tác thật mạnh trên người Oánh Oánh, làm như trút giận…

Sau lần này Hồ Bằng như rã rời, nằm vật bên người Oánh Oánh.

Hồi lâu sau anh phát hiện Oánh Oánh chảy nước mắt, anh hỏi có chuyện gì, chị bảo không có chuyện gì.

Một lúc sau, chị khẽ đẩy Hồ Bằng, bảo; “Đủ rồi, có được lần chơi này, Oánh sẽ nhớ đời”.

“Đủ gì?”, Hồ Bằng nhìn Oánh Oánh đang lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, anh cảm thấy hoang mang.

Oánh Oánh ở trong nhà vệ sinh tắm hơn một tiếng đồng hồ, lúc quay về giường thì Hồ Bằng đã ngủ như con lợn chết.

Sáng sớm hôm sau, vẫn ở trên giường, Oánh Oánh nói với Hồ Bằng, chị sẽ li hôn với anh, Hồ Bằng trố mắt kinh ngạc. Anh không hỏi nguyên nhân, hi vọng chị chủ động nói ra.

Oánh Oánh nói chị giữ khoản tiền bẩn của Văn Hòa, vì trong lòng giấu chuyện ấy cho nên luôn luôn thắc thỏm, ăn ngủ không yên, luôn luôn ác mộng, không có lấy một ngày bình yên, thanh thản. Bây giờ thì tốt rồi, chị đã đến Cục Chống tham nhũng của Viện Kiểm sát để tự thú, đem tiền nộp lại, gồm cả một triệu trong số tiền gửi tiết kiệm của Hồ Bằng.

“Oánh không thể sống với Bằng, sống như vậy Oánh cũng sẽ không thanh thản. Oánh cũng không thể để liên lụy đến Bằng, chưa biết cơ quan tư pháp sẽ xử lý Oánh thế nào, rất có thể cùng đi tù với Văn Hòa”. Oánh Oánh buồn bã nói.

Hồ Bằng hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, tàn thuốc rơi cả lên giường. Phải hồi lâu sau Hồ Bằng mới nói ra câu này: “Oánh tùy tiện quá”.

Câu nói không rõ ràng. Là bảo Oánh Oánh nói đến li hôn hay chỉ chị đến tự thú ở Viện kiểm sát? Oánh Oánh cũng không để ý, chỉ vào tập tiền trên tủ đầu giường Hồ Bằng: “Đây là tiền cho Bằng, cũng chỉ có thể cho Bằng bấy nhiêu, đấy là tiền lương của Oánh để dành. Oánh còn phải sống, thằng Thực sau này lấy vợ Oánh cũng phải bỏ tiền ra tổ chức cho nó. Nếu Oánh còn công tác, không phải vào tù, cũng có thể tiết kiệm được ít nhiều cho nó. Dù sao thì cuộc sống sau này của Oánh cũng không dễ chịu. Bằng hiểu cho Oánh, hãy xa Oánh”.

Hồ Bằng bình tĩnh: “Chuyện như vậy Oánh nên bàn với Bằng, Bằng sẽ giúp đỡ Oánh, Bằng không vì Oánh không có tiền mà chúng ta không phải vợ chồng với nhau. Cách làm của Oánh chứng tỏ Oánh không tin Bằng, trong con mắt Oánh không có Bằng. Tại sao Oánh làm như thế? Oánh khiến Bằng thất vọng và cũng rất bực mình”.

Oánh Oánh hỏi: “Như vậy là Bằng giận Oánh, đồng ý li hôn với Oánh không?” Hồ Bằng không phản ứng gì. Oánh Oánh nói tiếp: “Trên đời này có hai người đàn ông hận Oánh, anh Hòa và Bằng. Anh ấy hận nhưng vẫn yêu Oánh; còn Bằng, hận nhưng không có gì, chẳng qua Oánh với Bằng chỉ có một khoảng thời gian hai người bên nhau. Oánh nghĩ kĩ rồi, chuyện là thế, chiều nay chúng ta đi làm thủ tục nhé”.

Hồ Bằng không bày tỏ đồng ý mà cũng không phản đối, làm ra vẻ buồn bã, gục đầu hút thuốc.

Thật ra anh đang toan tính, đoán xem nguyên nhân thật sự nào để Oánh Oánh đòi li hôn, anh suy nghĩ có nên cứu vãn tình hình, ngăn cản Oánh Oánh không.

Oánh Oánh nói đã nộp tiền không phải không có khả năng, chị là người biết tự bảo vệ mình, mà cũng rất thủ đoạn. Chị thay đổi thái độ mọi chuyện thuận theo trước đây nhất định phải quyết tâm lắm.

Liên hệ với những gì mà hồi trước Oánh Oánh đối với Văn Hòa, Hồ Bằng hiểu ra, nhưng anh không cảm thấy bực tức, bỗng anh ôm chầm lấy Oánh Oánh.

Oánh Oánh tỏ ra không bằng lòng, giọng gay gắt: “Anh làm trò gì thế?”

Anh ghé vào tai Oánh Oánh: “Bây giờ thì Bằng muốn, Bằng không cho Oánh tiền đâu, chỉ cưỡng ép Oánh thôi”.

Oánh Oánh đẩy mạnh Hồ Bằng, vùng thoát: “Không, Oánh đã tắm rửa sạch sẽ rồi”.