Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 16

Trong phòng khách, Dương Kiến Bang mặc trang phục áo sơ mi trắng bỏ lửng vài nút phía trên cùng quần tây được cắt may khéo léo, ngồi yên lặng ở ghế da, đối diện là Lâm Phương Phương sắc mặt lạnh nhạt. Sau hôm cô bỏ về từ Huyền Vũ anh cố gắng liên lạc vào điện thoại cô rất nhiều lần nhưng không được. Đắn đo khá lâu, hôm nay anh mới mượn được cái cớ thương thảo việc cấp dưỡng sau li hôn để đến đây. Dương Kiến Bang thầm cười khổ trong lòng, từ khi nào mà anh lại trở nên hèn mọn như vậy, muốn gặp một người cũng cần phải tìm cớ? Mà nhìn vẻ mặt cô cũng không giống như vui vẻ khi gặp được anh. Lâm Phương Phương của lúc trước yêu anh cuồng nhiệt nay đã không còn, bây giờ tất cả những gì anh nhận được từ cô chỉ là thái độ hờ hững miễn cưỡng.

Lâm Phương Phương ngồi trên ghế da ngoài mặt vẫn duy trì im lặng. Tuy vậy cô vẫn không khỏi cảm thán trong lòng, không hổ là nam chính ngôn tình, đẹp đến không thể tả nổi, phần ngực rắn chắc hơi lộ ra sau lớp áo cùng với làn da màu đồng cổ khiêu gợi vô cùng, Lâm Phương Phương âm thầm nuốt nước miếng một tiếng, hảo nam nhân a. Nếu không phải đọc trước truyện, biết tính cách của Dương Kiến Bang được tác giả miêu tả thập phần bá đạo, lạnh lùng đến cực điểm, ngoại trừ nữ nhân đặt ở trong lòng ra thì đối với bất kỳ ai anh ta cũng có thể xuống tay không chút thương tiếc, thì có lẽ cô cũng sớm đổ gục trước dụ hoặc này rồi. Có điều nghĩ cũng lạ, không phải anh ta đối với vợ trước Lâm Phương Phương là vô cùng chán ghét hay sao, vì cớ gì năm lần bảy lượt kiếm cớ gặp mặt, còn thái độ ôn nhu kia nữa là sao? Chợt nghĩ đến kết cục truyện, Dương Kiến Bang lợi dụng nữ phụ Lâm Phương Phương một lòng si mê anh mà nhẫn tâm lừa vào tay cả một tập đoàn Lâm thị, trong lòng cô không khỏi rét lạnh, liên tục tự lẩm bẩm trong đầu, không thể bị vẻ ngoài kia mê hoặc, không thể, ngàn vạn không thể!

Hai người ngồi yên lặng như vậy được một lúc, không khí có chút quỷ dị, Dương Kiến Bang chỉ đành hắng giọng một chút, phá tan trầm mặc lên tiếng.

“Khụ, hôm nay anh đến đưa em xem giấy tờ liên quan đến chu cấp sau ly hôn, em nhìn qua xem còn có yêu cầu gì nữa không anh sẽ thêm vào?”

Ngồi nhìn anh không chớp mắt cả một lúc lâu, Lâm Phương Phương cũng có chút cảm thấy ngại ngùng, nghe thấy anh lên tiếng hỏi, cô mới nhỏ giọng lên tiếng.

“Thật sự đối với tôi chuyện chu cấp như thế nào không quan trọng. Anh thấy muốn đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Miễn cho sau này chúng ta nhiều lần gặp mặt riêng rẽ như vậy. Tôi sợ sẽ tạo ra hiểu lầm!”

Lâm Phương Phương vừa dứt lời, cả khuôn mặt Dương Kiến Bang đã cứng ngắc, ôn nhu trên mặt dần dần chuyển thành đau đớn. Cô cứ như vậy mà lạnh lùng với anh, bây giờ, đừng nói là yêu, đến cả nhìn cô cũng không muốn. Đây có tính là đáng đời anh không? Chỉ biết từ khi cô thay đổi tính tình sau tai nạn, anh ban đầu chỉ là ngạc nhiên chú ý cô nhiều hơn một chút, nhưng càng chú ý cô lại càng bị cô thu hút, cho đến ngày hôm nay, khi hiểu ra được lòng mình muốn gì thì cô cũng đã như cánh chim bay đi mất, làm cách nào cũng không thể vãn hồi, anh thà rằng cô tức giận mà mắng chửi anh, còn hơn như bây giờ, lạnh lùng xa cách, không cần bất cứ thứ gì từ anh nữa.

“Em có thể đừng trừng phạt anh như vậy có được không, Phương Phương? Những ngày qua anh quả thật đã hối hận lắm rồi!”

Những lời này vừa nói xong, Lâm Phương Phương kinh ngạc trợn to mắt. Có phải cô đã nghe lầm không? Sao mọi chuyện lại phát triển không giống trong truyện vậy? Nam chính Dương Kiến Bang này phải chán ghét nữ phụ như cô vô cùng mới đúng. Giờ này anh không lo cùng nữ chính Liễu Thu Thu yêu đương vui vẻ, lại chạy đi tìm cô hối hận cái gì? Khóe miệng Lâm Phương Phương khẽ run rẩy, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm gương mặt đối diện. Ở trong ánh mắt Dương Kiến Bang liền hiểu thành cô quá xúc động đến mức không biết phải nói gì. Anh vội vàng đến bên cạnh, ôm chặt cô vào lòng ôn nhu nói.

“Đừng như vậy, anh bảo đảm sau này sẽ không tổn thương em nữa, chỉ cần em quay trở về bên cạnh anh. Van cầu em, trở về bên anh đi Phương Phương!”

Lâm Phương Phương thầm kêu khổ trong lòng, ông trời ơi, sao tình tiết lại trở nên như thế này? Cô chỉ là một vai nữ phụ thôi mà, nam chính làm ơn buông tha cô đi, cô không muốn cùng nữ chính tranh giành đâu a, mĩ nam như này cô cũng không muốn. Đôi môi cô mấp máy mở miệng muốn nói gì đó, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng nói đầy tức giận của Lâm Dật Phong vang lên.

“Mau buông Phương Phương ra!”

Đồng thời anh nhanh chóng bước tới tách rời hai người, mạnh mẽ kéo cô vào ngực. Chóp mũi ngập tràn mùi hương nam tính quen thuộc khiến Lâm Phương Phương khẽ mỉm cười, không tự giác vùi đầu mình càng sâu vào trong ngực anh, miệng nỉ non.

“Phong, hôm nay anh về sớm…”

Lâm Dật Phong từ lúc vừa vào nhà liền nhìn thấy Dương Kiến Bang ôm chặt con mèo nhỏ của anh vào lòng, trong ngực vốn dĩ tức giận vô cùng, không nghĩ đến bộ dạng ỷ lại hiện giờ của cô lại như một gáo nước lạnh, dập tắt đốm lửa của anh hơn phân nửa, giọng nói anh cũng bất giác mềm xuống.

“Anh không về sớm, chỉ sợ Phương Phương của anh bị người khác dỗ đi mất rồi!”

Lâm Phương Phương tức giận trừng mắt.

“Anh dám nghĩ em như vậy?”

Bất ngờ bị đoạt đi Lâm Phương Phương, Dương Kiến Bang cảm thấy cả người lập tức trống rỗng, nhìn lên một màn hai người đối thoại với nhau trước mặt, cảm thấy một cỗ chua xót dâng lên trong ngực. Anh cố gắng trấn định lại tâm trạng, bình tĩnh mở miệng nói.

“Tôi chỉ là muốn cùng Phương Phương nói chuyện một chút. Lâm tổng không cần quá khẩn trương.”

“Hừ, nói chuyện cũng không cần ôm ôm ấp ấp như vậy. Nên nhớ hiện tại em gái tôi và anh đã không còn quan hệ, Phương Phương, hai chữ này cũng không thích hợp cho anh gọi, từ nay anh liền xưng hô một tiếng Lâm tiểu thư là được.”

Cả người Dương Kiến Bang cứng ngắc, giọng nói có phần đè nén.

“Anh cũng không cần ép tôi quá mức. Tôi đối với Phương Phương tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, nhất định sẽ làm cô ấy một ngày không xa hồi tâm chuyển ý. Tôi có việc, xin phép đi trước.”

Nói xong cũng không chờ đáp lại, Dương Kiến Bang nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa. Hình ảnh Lâm Phương Phương dựa dẫm trong ngực Lâm Dật Phong quả thật quá chói mắt, cho dù bọn họ là hai anh em thì anh cũng khó có thể bình tĩnh nhìn cô trong vòng tay người đàn ông khác. Quả nhiên, bỏ lỡ một lần, hối hận muộn màng, xem ra tương lai anh sẽ phải rất khó khăn rồi!

Lâm Phương Phương nhìn theo bóng dáng thất lạc của Dương Kiến Bang rời đi, trong lòng hiện lên một tia không nỡ. Khó trách nha, trên đời này là như vậy, những kẻ đẹp đẽ xuất sắc, luôn dễ dàng có thêm thiên vị đồng tình từ người khác. Mải mê suy nghĩ, cô không phát hiện Lâm Dật Phong ôm cô càng lúc càng chặt, giọng anh cất lên phảng phất có vị chua.

“Nhìn như vậy có phải em không nỡ bỏ không?”

Lâm Phương Phương giật mình, người đàn ông này cũng có lúc ăn giấm sao? Cô vội vàng in lên mặt anh một nụ hôn, cười cười lấy lòng.

“Không phải em là người biết thương hương tiếc ngọc sao, nam nhân kia cũng soái như vậy, nhưng nói lại, còn không bằng một góc Dật Phong của em đâu.”

“Hừ!”

Lâm Dật Phong giận dỗi hừ một tiếng, sau đó nhanh chóng bế cô đi lên phòng. Trần Hiểu Lan núp ở trong góc nghe lén từ đầu đến cuối, cho đến khi bóng dáng hai người kia biến mất trên cầu thang, cô ta mới bước ra ngoài, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập ghen tị oán độc. Dựa vào cái gì mà nam nhân xuất sắc từng người từng người một nâng niu Lâm Phương Phương kia như trân như bảo? Cô nhất định làm cho tất cả sáng mắt, cô mới là người con gái đáng giá làm cho Lâm tổng yêu thương.

Lâm Dật Phong một đường bế Lâm Phương Phương lên trên phòng. Cửa phòng vừa khép lại sau lưng, anh mạnh mẽ đem cô đặt lên giường nệm, áp dưới thân mình, đem môi mọng của cô liếʍ mυ'ŧ. Nụ hôn không còn dịu dàng ôn nhu như thường ngày mà mang theo cuồng dã chiếm đoạt, đầu lưỡi anh cuốn chặt lấy cái lưỡi mềm mại không xương của cô, nước bọt cả hai giao thoa với nhau tràn ra ngoài miệng, rơi xuống giường kéo thành một đường chỉ bạc mỏng manh. Hai tay anh thô bạo đem quần áo của cô xé toang, làm lộ ra đôi nhũ hoa đã sớm dựng thẳng đứng. Ngón tay lần mò tìm kiếm xuống phía dưới tiểu huyệt xoa nắn không ngừng. Lâm Phương Phương dưới sự tấn công bất ngờ của anh không ngừng rêи ɾỉ. Đầu ngực sớm bị anh ngậm trong miệng trêu chọc, hạ thân phía dưới lại bị ngón tay thon dài của anh ra vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Kɧoáı ©ảʍ ập đến làm cô có phần chống đỡ không được. Cảm giác tê dại nhanh chóng đánh úp tới, từng tế bào trên người cô như bị anh đánh thức. Lúc này trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chơi vơi trong khoảng không mù mịt. Lâm Dật Phong thổi nhẹ bên tai, ngón tay vẫn liên tục ra vào nơi tiểu huyệt non mềm của cô làm nó liên tục tiết ra xuân thủy.

“Thế nào? Anh có làm em cảm thấy sướиɠ hay không bảo bối?”

“Ưm, Phong… không cần… không cần như vậy… ưm…”

Lâm Phương Phương cong người theo từng nhịp ra vào của anh. Cả người ngứa ngáy như ngàn vạn con côn trùng cắn nuốt làm cô cực kỳ khó chịu. Hạ thân đã sớm ướt đẫm. Lúc này cô chỉ muốn anh lấp đầy bên trong, cùng anh phiêu diêu miền khoái lạc, đâu còn nghe rõ những câu da^ʍ mị anh nói bên tai. Lâm Dật Phong vẫn không bỏ cuộc, tuy nam căn của anh đã sớm cứng rắn, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nại kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô. Nghĩ đến một màn Dương Kiến Bang ôm cô lúc nãy, tức giận lại dâng cao, ngón tay đưa vào rút ra càng nhanh hơn.

“Nói anh nghe, em yêu anh, nói mau bảo bối. Anh với Dương Kiến Bang em yêu ai hơn?”

“Ưm, em yêu anh. Em chỉ yêu anh… Phong!”

Nghe câu trả lời của cô, Lâm Dật Phong mỉm cười hài lòng, cởi bỏ nốt kiện quần áo cuối cùng trên người, rồi trườn xuống dưới đối diện hoa huy*t của cô, nhìn thấy nơi đó sớm đã ướt đẫm từ bao giờ, chảy nước loang lổ cả một mảnh drap giường, màu hồng phấn nộn nơi hai cánh hoa như mời gọi, anh không chần chờ há miệng hút một cái. Khi lưỡi anh đưa vào bên trong càn quét, tiểu huyệt cô như có sức hút, nhanh chóng co bóp lấy. Lâm Dật Phong chỉ cảm thấy càng liếʍ mυ'ŧ lại càng không đủ, bên trong cô quá chặt chẽ, quá mê người. Khẽ xoay người một cái, đem cự long nóng bỏng đến sát miệng cô, anh khẽ nỉ non.

“Bảo bối, ngoan, ngậm vào cho anh!”

Lâm Phương Phương lúc này gần như đã mất hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy tiếng anh nói, vô thức há miệng đem nam căn thô to cứng rắn nuốt vào trong miệng, một giọt lóng lánh phía trên đỉnh cự long tiết ra, hương vị mằn mặn thơm tho như liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng làm cho hạ thân cô không ngừng tiết ra mật dịch.

m thanh chậc chậc phát ra tràn ngập trong phòng cùng tiếng nam nữ rêи ɾỉ động tình.

“Ahh, bảo bối, em giỏi quá! Mυ'ŧ anh thật sướиɠ. Ừm… ừm!”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ một hồi, sau khi cảm nhận được nơi đó của cô đã sẵn sàng, anh mới mau chóng xoay người lại, một đường dứt khoát đem nam căn nóng bỏng vùi vào bên trong, sau đó không ngừng rút ra chọc vào. Lâm Phương Phương chỉ cảm thấy cả người như được lấp đầy, sung sướиɠ cực hạn, hoa huy*t liên tục nuốt vào rồi phun ra cự long, nơi kết hợp vang lên tiếng phành phạch cùng tiếng rêи ɾỉ thống khoái của cả hai. Cảm giác tê dại phía dưới hạ thân truyền lên, tường thịt bên trong cô chặt chẽ siết lấy côn th*t của anh làm Lâm Dật Phong như muốn phun hết tất cả ra ngoài, anh gầm gừ bên tai cô.

“Bảo bối, thả lỏng một chút, em muốn cắn đứt anh hay sao?

Ân… hừ…”

“Phong… đừng nói nữa… ừm… a.a..a..

Ân…”

“Không muốn anh nói, vậy em trực tiếp nhìn!”

Nói xong, anh với tay lấy cái gối kê người cô ngồi lên một chút, côn th*t trong lúc anh làm vẫn không ngừng chống đẩy vào nơi sâu nhất của cô. Lâm Phương Phương trực tiếp nhìn thấy một màn này, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng thân thể lại như cảm nhận được thêm một tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cô như muốn đạt tới cao trào.

“Phong, em không được... anh ngừng lại… em… a.. Ừm.. A”

“Em nhìn xem cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ kia không ngừng cắn nuốt lấy côn th*t anh kìa. Còn muốn anh ngừng sao…

Ân.. A..a..”

Từng lời da^ʍ ngữ của anh lọt vào tai cô không sót một chữ, dưới hạ thân bị anh va chạm càng thêm mãnh liệt làm cả thân hình Lâm Phương Phương run rẩy, tử ©υиɠ mạnh mẽ co bóp liên tục. Bất ngờ, một dòng nước ấm nóng xối mạnh lêи đỉиɦ nam căn của Lâm Dật Phong cùng hai vách tường thịt bên trong hoa huy*t hung hăng siết chặt anh không ngừng. Lâm Dật Phong khẽ gầm một tiếng rồi thúc mạnh thêm mười mấy cái, mang tất cả tinh hoa của mình bắn vào nơi sâu nhất của cô.

“Ahh, tiểu yêu tinh, em thật đem anh sướиɠ chết mất. Phương Phương, anh yêu em…”