Tương Tỉnh

Chương 13: “Có bạn gái chưa?”

Áo khoác rộng thùng thình đắp lên người, làm cô nhìn qua hết sức gầy yếu.

Trần Thứ nâng khuỷu tay cô dậy, cảm giác được cô đang run rẩy.

Đồng nghiệp cùng tới lúc nãy cũng đang vây xem, ngạc nhiên nói: “Trần Thứ, cậu biết cô ta sao?”

“Bạn tôi.” Trần Thứ nói nhanh, vội vàng xem xét Khương Tỉnh.

“Khương tiểu thư?” Nóng lòng xác nhận cô có tốt không, trong lúc cấp bách không rảnh suy xét vấn đề xưng hô, gọi bằng cách phổ biến nhất.

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, Khương Tỉnh ngẩng đầu lên, Trần Thứ nhìn thoáng qua, ngực đột nhiên căng lên.

Tinh huống của cô thật sự không ổn, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, bên mặt bị đánh sưng lên, môi không chút máu.

Trần Thứ nhíu chặt mày.

Khương Tỉnh đột nhiên đưa tay níu lấy áo sơ mi của anh.

“Tôi không muốn ở lại đây nữa.” Khương Tỉnh nhìn anh, cánh môi động đậy, trong mắt hình như có hơi nước.

Trần Thứ thấp giọng hỏi: “Đi được không?”

“Được.”

Trần Thứ cũng không cố kị gì nữa, tay phải ôm vai cô, tay trái cầm cổ tay cô, đưa cô ra ngoài.

Đồng nghiệp liền vội vàng đuổi theo, chăm chú nhìn bọn họ, vừa đi vừa nói với Trần Thứ, “Ai da, hay là đi bệnh viện đi? Tôi đi lấy xe, đưa hai người đi.” Vừa nói vừa sốt ruột chạy ra cửa.

Chân Khương Tỉnh vô cùng đau đớn, bước chân lảo đảo, nửa người đều dựa vào trong lòng Trần Thứ, dường như là nhờ anh đỡ đi.

Trần Thứ nhìn ra cô đang run rẩy, đi được nửa đường, bất chấp có đường đột hay không, vội vã bế cô lên, bước nhanh ra cửa.

Trần Thứ muốn đưa cô đến bệnh viện, Khương Tỉnh không chịu, “Tự tôi có thể xử lý.” Cô có kinh nghiệm, thương thế kia dù đau nhưng vấn đề không lớn, thuốc mỡ thuốc bôi cô đều có, không cần đi bệnh viện phiền phức.

Trần Thứ không yên tâm, nhưng Khương Tỉnh kiên trì không đi, anh chỉ có thể nhờ đồng nghiệp đưa bọn họ đến đường bờ sông.

Xe đi về phía trước, Khương Tỉnh dựa vào cửa sổ không nói một lời.

Trấn Thứ thấy vết thương trên đùi cô không hề nhẹ, đầu gối còn rách da. Sắc mặt cô vẫn tái nhợt.

Anh dời tầm mắt đi, phát hiện hai tay cô vẫn siết chặt, giống như chưa thoát ra khỏi cảnh tượng ban nãy.

Anh nhìn cô rất lâu, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.

Một hồi sau, anh hơi nghiêng người qua, cầm tay cô, ôn hòa mà nghiêm túc an ủi, “Không sao đâu.”

Bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên nắm tay cô, không dùng sức, lại khiến Khương Tỉnh ngơ ngác một chút.

An ủi như vậy thật sự rất thành khẩn.

Cô ngước mắt nhìn anh, mắt anh chuyên chú, giờ phút này chỉ nhìn cô.

Thời gian trôi qua, mọi chuyện đều thay đổi, duy chỉ có đôi mắt này vẫn như trước đây, tĩnh lặng, sạch sẽ.

Một cảm xúc xa lạ đột nhiên nảy lên trong lòng, cổ họng cô hơi ngứa, không nói nên lời.

Sau khi trở về, Khương Tỉnh muốn đi tắm, Trần Thứ nói: “Xử lí vết thương trước đi.”

“Trên người tôi rất bẩn, tắm xong lại xử lí sau.” Khương Tỉnh rút khỏi tay anh, đứng dựa vào cửa, “Có thể lấy giúp tôi quần áo và khăn lông không?”

Trần Thứ chỉ có thể gật đầu, bước nhanh đến ban công nhỏ lấy quần áo đã phơi xuống, một chiếc váy ở nhà màu trắng, áo ngực màu xanh đậm và qυầи ɭóŧ cùng màu, cùng với một chiếc khăn lông lớn màu trắng.

Khương Tỉnh cảm ơn anh, nhận lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh.

Trần Thứ đứng ở bên ngoài, hơi lo lắng. Chân cô bị thương như vậy, nếu không cẩn thận lại trượt ngã, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.

Cũng may trừ tiếng nước chảy không nghe thấy dộng tĩnh gì khác, khoảng hai mươi phút sau, Khương Tỉnh mặc quần áo tử tế đi ra.

Tóc cô ướt nhẹp rơi trên vai, chân hơi cà nhắc, lúc đi ra lung lay một cái, Trần Thứ lập tức duỗi tay, Khương Tỉnh mượn lực đứng vững, Trần Thứ đỡ cô đến bên giường ngồi xuống.

Khương Tỉnh chậm rãi lau tóc, Trần Thứ lại hơi nóng nảy, “Không phải nói có thuốc sao, ở đâu?”

“Bên cạnh ngăn kéo.” Khương Tỉnh chỉ cho anh.

Trần Thứ tìm tìm, tìm ra một cái bình nhỏ, khóe môi hạ xuống, mấy giây sau, ngồi xổm xuống định mở nắp bình.

Khương Tỉnh sững sờ, Trần Thứ không được tự nhiên ngẩng đầu nói: “Nếu cô không để ý, tôi có thể giúp cô.”

Anh hỏi ý kiến cô.

Khương Tỉnh rủ mắt lẳng lặng nhìn anh, một lát sau, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Được cho phép, Trần Thứ cúi đầu xuống, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, phủ lên vết thương trên chân cô, kiểm soát lực nhẹ nhàng xoa bóp.

Lòng bàn tay anh vốn rất ấm áp, xoa nhẹ vài cái liền nóng lên, Khương Tỉnh cảm giác trên đùi cũng nóng lên, còn hơi ngứa, cảm giác này lấn át cả đau đớn.

Cô hơi nhếch môi, ánh mắt rơi trên chóp mũi cao ngất của Trần Thu, đi xuống, là đôi môi mỏng, lại dời xuống, nhìn bàn tay bận rộn của anh.

Một cảm giác quái dị chạy dọc toàn thân, Khương Tỉnh giật mình. Cảm giác này cô không lạ gì, cũng đã rất lâu trước kia, lâu đến nỗi cô cho rằng sẽ không có nữa.

Cổ họng Khương Tỉnh khô khốc, yên lặng nhìn một hồi, quay mặt đi hít vào một hơi, siết chặt khăn lông tiếp tục lau tóc.

Trần Thứ nghiêm túc xoa bóp cho cô, sau đó đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tôi đi xuống lấy ít đá, chườm lên vết thương một chút.”

Nói xong nhanh chóng đi ra, đến đầu bậc thang đứng một hồi, nhiệt độ bên tai dần hạ xuống. Anh hít một hơi, bước nhanh xuống lầu.

Khương Tỉnh vứt khăn lông xuống, nằm lên giường, đầu óc hỗn loạn. Lúc này di động vang lên, Khương Tỉnh cầm lên nhìn, vừa nhìn, là tin nhắn của Tôn Du, hỏi cô mọi việc thế nào.

Khương Tỉnh liếc mắt, chợt cảm thấy mệt mỏi, chỉ trả lời: Tốt lắm, ngày mai nói tiếp.

Trần Thứ quay lại rất nhanh, anh dùng túi đựng một ít đá, lại lấy khăn mặt gói kỹ sau đó đặt vào tay Khương Tỉnh.

Khương Tỉnh nhận lấy chườm lên má trái, cảm giác lạnh buốt làm cô thoải mái hơn nhiều.

Trần Thứ ngồi xuống tủ đầu giường, nhìn cô chườm mặt.

Trong phòng cực kì yên tĩnh nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Một lúc sau, Khương Tỉnh đột nhiên gọi: “Trần Thứ.”

“Sao?”

Khương Tỉnh hỏi: “Chuyện hôm nay ở khách sạn anh đều nhìn thấy?”

Không nghĩ cô sẽ hỏi chuyện này, Trần Thứ hơi giật mình, “Không có.” Anh chỉ thấy từ khi cô được người khác đỡ dậy, quần áo bị rách, trên mặt trên đùi đều là vết thương. Lúc anh đi qua nghe người bên cạnh nói “tiểu tam” gì đó, nhưng anh cũng không muốn tìm hiểu.

Cô như vậy đứng ở đó, vừa chật vật vừa đáng thương, anh không kịp nghĩ nhiều.

Khương Tỉnh nghiêng đầu nhìn Trần Thứ: “Tôi đến đó xem mắt.”

“… Xem mắt?” Trần Thứ kinh ngạc.

“Ừ.” Khương Tỉnh gật đầu, nói: “Lần đầu tiên xem mắt liền trở thành tiểu tam bị đánh, rất khó tin đúng không?”

Trần Thứ không biết trả lời thế nào.

Khương Tỉnh cũng không đợi anh trả lời, vẫn cười cười, không nói thêm gì nữa. Mấy giây sau, nghe được Trần Thứ trầm giọng.

Anh nói: “Không sao.”

Khương Tỉnh chườm đá xong, thời gian cũng không còn sớm, Trần Thứ đem phần đá còn lại vứt bỏ, xoay người giúp cô đắp chăn.

“Đừng suy nghĩ gì, nghỉ ngơi thật tốt.”

Anh xoay người rời đi, vừa đi một bước, tay bị giữ chặt.

Tay Khương Tỉnh vừa cầm đá, lạnh đến dọa người, anh không tự chủ hơi run rẩy.

“Đừng đi.”

Giọng cô vang lên sau lưng, nhẹ đến có thể bỏ qua.

Trần Thứ sợ run một giây, xoay người.

“Phiền anh ở lại đây một lúc.” Khương Tỉnh nói.

*****

“Một lúc” này lâu bao nhiêu, Khương Tỉnh không biết. Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, trong phòng không có Trần Thứ. Anh thấy cô đã ngủ mới rời đi.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chui vào, trên mặt đất xuất hiện một dải sáng ngời.

Đã là một ngày mới.

Những chuyện tối hôm qua một chút cũng không lưu lại, chỉ có đau đớn nhắc nhở cô không phải là mơ.

Khương Tỉnh đứng lên, đến nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị bò xuống lầu tìm ít đồ ăn. Cô mở cửa, nhìn thấy ở cửa có một hộp giữ nhiệt màu xanh, ở dưới có một tờ giấy.

Khương Tỉnh ngồi xuống thấy rõ chữ trên tờ giấy…

Không cần thiết thì không cần xuống lầu, chờ cô Tôn đến đi.

Mười ba chữ, Khương Tỉnh nhìn gần một phút. Cô cầm hộp giữ nhiệt vào phòng, ăn hết trứng gà và cháo bên trong.

Tôn Du tới sớm hơn bình thường, vừa vào cửa liền đi lên tìm Khương Tỉnh, thấy vết thương trên người cô thì sắc mặt thay đổi, “Sao lại thế này?”

Khương Tỉnh nói: “Bị đánh.”

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua không phải đi gặp luật sư Hà sao, sao lại thành thế này?”

Khương Tỉnh kể lại một lần, sau cùng biếu đạt ý kiến của mình, “Em cảm thấy có lẽ vận khí của em có vấn đề, sau này không cần đi xem mắt nữa.” Giọng nói của cô nhàn nhạt, giống như không thèm để ý chuyện hôm qua.

Tôn Du lại tức giận muốn chết, mặt đều xanh lại, chưa nói hai lời lấy điện thoại ra gọi cho người bạn kia mắng đến tối tăm mặt mũi, tiếp theo còn thấy không đủ, lao xuống lầu lái xe đi, đến buổi chiều mới trở lại, tiệm sách Tháng Bảy vì thế đóng cửa một ngày.

Có lẽ là cảm thấy áy náy với Khương Tỉnh, Tôn Du cũng không nhắc lại việc này, chỉ quan tâm vết thương của Khương Tỉnh.

Khương Tỉnh bị thương, cả ngày đều nghỉ trên lầu, viết bản thảo xong, cô không còn việc gì, chạng vạng đến sân phơi xem mặt trời lặn, mãi đến khi trời tối.

Trần Thứ trở về thấy đèn sân phơi sáng, đi qua nhìn, thấy cô ngồi trên tảng đá, không biết đang ngẩn người hay làm sao. Anh đi tới hỏi: “Vết thương sao rồi?”

Khương Tỉnh đột nhiên hoàn hồn.

“Về rồi sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừ.” Trần Thứ nhìn mặt cô, phát hiện đã tốt hơn nhiều.

Khương Tỉnh cố gắng đứng lên, bất đắc dĩ chân không vững, cô nghiêng ra phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống.

Trần Thứ đỡ cô, Khương Tỉnh ổn định chân, chuyển đến dựa vào lan can, Trần Thứ cũng đi tới bên cạnh cô.

Khương Tỉnh đột nhiên hỏi: “Tối

hôm qua anh rời đi khi nào?”

“Cô ngủ rồi liền đi.”

Khương Tỉnh nhìn anh, đột nhiên tiến về phía anh, khoảng cách bỗng nhiên gần hơn. Mặt Trần Thứ căng thẳng, vô thức lùi về sau một chút.

“Sao lại làm bữa sáng cho tôi?”

“Chân cô bị thương, xuống lầu không tiện.”

“Liên quan gì đến anh?”

Trần Thứ sững sờ, “Tôi…” Môi động đậy, không nói nên lời.

Khương Tỉnh vẫn nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn, không e dề, điều này làm anh căng tẳng, anh phát hiện tim đập khác hẳn bình thường.

Khương Tỉnh rất lâu không lên tiếng, hai người im lặng đối mặt, ai cũng không dời mắt đi.

Ban đêm gió thổi, ngọn đèn ở xa.

Khương Tỉnh đột nhiên hỏi: “Có bạn gái chưa?”

Trần Thứ hơi đờ người, lắc đầu: “Không có.”

“Đã biết.”

Cùng với một tiếng này, cô ngang nhiên xông tới, kiễng chân.