Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 16: Ăn tối dùng mỹ nam kế

Ninh Ninh cận thận trang điểm qua gương, thỉnh thoảng cười tủm tỉm liếc nhìn người đàn ông mặt than đang ngồi trên giường. Cô mặc chiếc váy ren xanh mà anh tặng, khuôn mặt vốn xinh đẹp, hài hòa được thoa nhẹ chút phấn trông càng sáng bừng sức sống.

“Đi thôi.” Người nào đó không sợ chết hướng anh cười ma mãnh. Phải, hôm nay cô chính là đi gặp cậu ấm thế gia- Tĩnh Thiên kia.

Mạc Từ Duệ ánh mắt viên đạn nhìn Ninh Ninh, ở cửa hung hăng hôn cô một trận, sau đó mới không tình nguyện chở cô đi.

“Nếu có việc gì thì hét lên. Anh ở ngay đằng sau biết không. Biết nguy hiểm thì…..”

“Phải chạy nhanh ra, không được liều lĩnh. Em biết, em biết rồi. Anh đã nói điều này gần 30 lần rồi.” Ninh Ninh tiếp lời anh sau đó trịnh trọng hứa: “Em sẽ thật cẩn thận. Nếu anh cứ nói mãi như vậy thì sẽ muộn buổi hẹn mất.”

Đã đến chỗ hẹn từ lâu nhưng hai người cứ ở cửa xe dùng dằng mãi không chịu xuống. Ninh Ninh thở dài nhắc nhở anh, một bàn chân vừa bước xuống đã bị anh kéo ngay lại.

“Nếu có nguy hiểm….”

“Em biết anh luôn ở đằng sau em nên em rất tự tin.” Ninh Ninh nhìn anh, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ. Chỉ là ăn một bữa cơm với người ta, anh làm như cô sắp ra chiến trường không bằng.

Tinh ranh chủ động hôn nhẹ anh, cô thành công khiến anh ‘chết đứng’, sau đó nhanh chân cầm túi sách chạy.

Hít một hơi, Ninh Ninh bình tĩnh bước chân vào Markoff restaurant, có điều cô nhận thấy bữa ăn này không phải thấp bình thường, nhìn đại sảnh không một bóng khách hàng, cô có chút kinh ngạc thoáng qua, kịch bản cẩu huyết trăm năm khó gặp ‘bao trọn một đêm ăn tối cùng mỹ nhân’ tái hiện ngay trước mắt, nhưng chả để lại ấn tượng sâu cho cô, đồ phá gia chi tử, Ninh Ninh rủa thầm.

Có điều Ninh Ninh không biết, Markoff restaurant cũng là một trong chuỗi nhà hàng thuộc quyền quản lý của Tĩnh gia, nên bao trọn hay không cũng chả sao.

“Thẩm tiểu thư, lối này.” Phục vụ chu đáo mỉm cười chỉ đường cho cô.

“Cảm ơn.”

Ninh Ninh lịch sự cười rồi chăm chú nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, đèn trong nhà hàng vụt tắt, chỉ còn lại vòng ánh sáng ở nơi cô đứng, coi cô như trung tâm của cả vũ trụ. Tiếng đàn piano theo đó mà vang lên, nhẹ nhàng, sâu lắng, chứa chan nhưng lại có sự dồn dập, gấp gáp, giống như cuộc gặp gỡ của đôi tình nhân vượt qua muôn trùng khó khăn, vội vàng quấn quýt nhau nhưng cũng vội vàng rời xa.

Tiếng đàn vừa dứt, nhà hàng bừng lên ánh sáng ấm áp. Dãy đèn sáng lấp lánh tạo thành một con đường hai bên Ninh Ninh, và ở cuối con đường đó là một bóng người áo trắng đang say mê trên những phím đàn, người đó khẽ nhìn về phía cô cười một cách rạng rỡ. Tĩnh Thiên.

Nói không cảm động là giả, nhưng nhận ra mục đích của Tĩnh Thiên, Ninh Ninh cười lạnh trong lòng. Bạch mã hoàng tử, mỹ nam kế với cô sao, hừ, đáng tiếc nhầm người rồi. Âm nhạc thanh cao, nho nhã như thế, đặt ở bên người kẻ lỗ mãng như anh ta thật không hợp.

“Tĩnh tiên sinh quả nhiên học rộng tài cao, ngay cả thú vui đánh đàn tao nhã như thế mà cũng am hiểu, Thẩm Ninh thật khâm phục.”

Cô vỗ nhẹ hai tay, ánh mắt sáng quắc nhìn Tĩnh đại thiếu gia trước mắt, ý vị thâm sâu trong lời nói của cô quả nhiên hắn ta hiểu được, khuôn mặt hắn khẽ biến đổi nhưng trong giây lát biến mất, cười thản nhiên về phía cô, khiêm tốn nói:

“Tĩnh Thiên chỉ là trong lúc rảnh rỗi.”

“Tài nghệ tốt như vậy, lúc rảnh rỗi của Tĩnh tiên sinh quả nhiên không bình thường.”

Ninh Ninh vừa cười ngọt ngào, vừa như vô ý nói, không quan tâm cũng chả để ý không gian lãng mạn này bị cô phá sạch sành sanh.

“Khụ. Mới gặp nhau mà như đã thân quen, không biết Tĩnh Thiên có thể gọi Thẩm tiểu thư là tiểu Ninh không?”

Tiểu Ninh. Da gà cô nổi hết lên rồi.

“ Tĩnh tiên sinh thật ngại quá, cứ gọi tôi là Thẩm Ninh Ninh đi, tôi cũng không quen người ta coi mình như trẻ ba tuổi.”

Ý tứ rất rõ ràng: cô không phải trẻ con nai tơ mà dễ dàng sa bẫy. Đồ cáo già, tung hoành trên thương trường nhiều năm khiến cho hắn dù bị chọc tức thế nào cũng mặt không đổi sắc. Ninh Ninh rủa thầm trong lòng.

Hắn ta vẫn ở đó ý tứ dạt dào:

“Vậy… Ninh… Ninh, đi hướng này.”

Hắn dẫn cô đến một chiếc bàn ăn lớn đặt giữa nhà hàng. Ninh Ninh không thích bàn ăn kiểu Tây bởi vì khi ăn hai người sẽ ngồi ở rất xa nhau, không có cảm giác ấm áp nhưng trong trường hợp này cô lại vô cùng ưng ý. Lịch sự kéo ghế ra mời, hắn ta làm như vô tình chạm nhẹ vào tóc cô, phật tay thật nhanh, bông hoa hồng đã ở ngay trước mắt Ninh Ninh.

“Tặng em.”

Ninh Ninh đơ người trong chốc lát. Trong im lặng, bóc mé sự thật. Trong phim, chàng trai e thẹn vắt nhẹ tóc cho cô gái, mắt tràn đầy tình cảm tặng bông hoa hồng hẹn ước tình yêu, còn Tĩnh Thiên kia mắc bệnh sạch sẽ, chỉ chạm vào mấy sợi tóc cô đã vội rút tay ra, bất ngờ cũng theo đó mà chả còn.

“Cảm, cảm ơn.”

Ý cười trong mắt hắn lan tràn, đắc ý, cô ta thích hoa hồng, dùng 10 cách không thể nào thất thủ cả 10 được.

Cổ nhân nói người biết ‘tương kế tựu kế’ là người thông minh. Hắn ta dùng mọi cách lấy lòng cô mục đích là khiến cô vui vẻ, cảm động, khóc lóc sướt mướt cảm nhận chân tình của hắn, thuần phục con mồi sau đó mới ra sức lợi dụng. Ninh Ninh cũng thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế để xem hắn đang âm mưu gì.

“Anh Tĩnh Thiên quả thật chu đáo. Người ta thích a.”

Ninh Ninh mỉm cười ngọt ngào, lượng đường vượt quá mức cho phép. Cô đứng lên, giả vờ như có ý định hôn nhẹ lên má hắn, nhưng hắn đột ngột nhảy ầm ra. Dùng mỹ nam kế mà không hiến thân sao, chuyện lạ à nha.

“Chúng…ta cũng lên ăn tối thôi.”

“Dạ vâng.”

Trước sau bất nhất chính là tình trạng bây giờ. Cô như một nàng dâu e thẹn ăn một cách từ tốn chậm rãi, cắt từng miếng thật nhỏ, thật chậm. Làm được điều này không hề dễ dàng, Ninh Ninh cố gắng đếm từ 1 đến 10 sau đó mới thật nữ tính le lưỡi cắn, chưa kịp cảm nhận vị ngon của thịt đã tan hết vì miếng nhỏ quá, cô lại đếm ngược từ 10 về mới bắt đầu cắt miếng bít tết bé tý tiếp theo.

“Ninh Ninh, nghe nói em nấu ăn rất ngon, anh có vinh dự được thử không?”

“Tất nhiên, hôm nào em sẽ mời anh Tĩnh Thiên một bữa thật hoành tráng.”

Có mới là lạ, tính sạch sẽ của hắn ta không biết có dám ăn đồ ăn cô nấu không, có khi la hét bát cơm nhà cô có vi khuẩn cũng nên.

“Vậy em có thích ăn món …a,b,c…không.”

“Ôi, anh Tĩnh Thiên cũng thích ăn ạ. Chúng ta thật là hợp nhau.”

Từ đầu đến cuối Ninh Ninh luôn hòa theo anh ta, cô không quên nháy nháy mắt, phát ra điện thế cao áp của mình, dùng giọng điệu ỏn à ỏn ẻn trả lời.

“Thật sao? Em cũng thấy như vậy ư?” Giọng hắn ta ngân cao lên có chút đắc ý, tự mãn.

“Đúng vậy a. Anh rất tốt bụng, lại rất tài giỏi…..” Kể ra một loạt ưu điểm của hắn ta, cô chớp chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng nói: “Với lại,…em cũng rất thích anh.”

“Ninh Ninh.”

Tiếng gọi trầm thấp báo hiệu cho cô biết mục đích thực của bữa ăn này đã đến. Cô chớp chớp mắt đầy chờ mong. Nói, nói mau đi.

“Ninh Ninh chúng ta….tiến thêm một bước nữa được không? Ý anh là kết hôn đó. Chúng ta môn đăng hộ đối, lại hợp nhau như vậy, chắc chắn sống rất hòa hợp.”

Ninh Ninh không thích kiểu kết hôn ‘vợ chồng tương kính như tân’, kết hôn chính trị, cô luôn muốn quậy phá, đùa vui, thỉnh thoảng cãi lộn nhau, đó mới chính là cuộc sống hôn nhân mà cô yêu thích. Như với Mạc Từ Duệ.

“Anh Tĩnh Thiên gặp tiếng sét ái tình với em sao?” Ninh Ninh lảng tránh vấn đề.

“Phải,…phải…”

“Nếu thế thì….” Ninh Ninh ngâm dài ra không nói, phút trầm ngâm khiến người đối diện tưởng nhầm sự lưỡng lự có thành ý của cô.

“Ninh Ninh, sau khi kết hôn anh sẽ cho em một điều kiện tốt nhất, em có chi tiêu mua sắm thoải mái,đi du lịch hay làm bất cứ điều gì đều được ….” Tĩnh Thiên kia lại thêu dệt một câu chuyện tương lai, giấc mơ màu hồng của biết bao cô gái, sau đó thâm trầm:

“Nhưng anh bất tài, vừa mới thành lập công ty mà lại gặp vấn đề về xoay vốn, hạng mục này đối với anh rất quan trọng, nếu thành công sẽ thu về lợi nhuận gấp ba bốn lần, nhưng đáng tiếc….”

Diễn rất hay, nói rất cảm động, Ninh Ninh nghe mà mủi lòng vì da gà nổi lên, cô vẫn cười, nụ cười tươi roi rói hơn bao giờ hết:

“Anh thật khiêm tốn, ai cũng biết Tĩnh đại thiếu gia anh tuấn bất phàm, tài năng hơn người, Ninh Ninh còn chưa kịp khâm phục hết nữa là.”

“Thật sao? Em khâm phục anh ư? Vậy là em đồng ý giúp anh.”

Trời, thật logic, kiểu suy luận này, Thẩm Ninh Ninh đỡ không nổi.

“Đây là các giấy tờ, em xem một chút rồi kí thỏa thuận với anh.”

Nói hăng say còn hơn việc muốn kết hôn với cô. Ninh Ninh nhìn qua một lượt: đơn đồng ý chuyển nhượng cổ phần, đơn xin vay lãi ngân hàng, giấy ủy quyền,….

“Nếu được em có thể xin ba mẹ giúp anh được không?”

Đã xưng ba, nhận mẹ với cô rồi, Thẩm Ninh Ninh đầu đầy hắc tuyến, vừa uống ngụm nước thì lập tức phun ra khi nghe hắn nói:

“Đây đều là vì tốt cho tương lai chúng ta.”

Hay cho câu tương lai của chúng ta, hắn do là quá ngu ngốc hay là quá tin vào công phu diễn trò của chính mình đây. Muốn chiếm đoạt Thẩm gia- một đời khổ công gây dựng của ba cô, nghĩ cũng đừng mơ.

Nhận ra sự lưỡng lự trong mắt cô, hắn ta siết chặt tay, mồ hôi chảy ra ròng ròng, nhớ tới tên khốn Tĩnh Kỳ đã từng cao ngạo nói: “Nữ nhân ấy mà, chỉ cần cưng chiều một chút, ôm hôn làm cho nàng ta phiêu dật, sung sướиɠ rêи ɾỉ thì thế nào nàng ta cũng chiều theo.”

Hắn nhìn đôi môi dính chút mỡ của cô, nghĩ đến màn giao lưu nước bọt, vi khuẩn, khẽ rùng mình. Áp chế chút run rẩy, đã làm thì làm đến cùng, hắn tiến về phía cô, khuôn mặt xanh mép khẽ cúi xuống.

Trong góc khuất, người nào đó chứng kiến một màn này bùng lên ngọn lửa giận dữ.