Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 50: Lời thề thật tâm (nhị)

Trong công ty, Gia Minh Diệc cũng chính là Keith nhân duyên thực sự rất tốt, có khi hắn sẽ tới giúp Lăng Phàm ra ngoài tìm bạn bè chơi. Dù vậy, Lăng Phàm rất ít để mắt tới Gia Minh Diệc, bởi vì cậu biết người này ý tứ không đặt trong lời nói, ở mặt ngoài là cùng người khác nói chuyện phiếm, thực tế là khắp nơi hấp dẫn lực chú ý của cậu. Gia Minh Diệc đương nhiên không giống giới trẻ lưu hành cách truy đuổi vợ quái dị như vậy, tây trang vẫn hàn hảo mặc ở trên người. Điều duy nhất khiến Lăng Phàm bất mãn chính là caravat bị hắn cột bừa lên cổ, khiến cho hình ảnh một nhân viên nghiêm túc gần như bị phá hư không còn.

Cái caravat lộn xộn kia khiến Lăng Phàm cả người không thoải mái, cậu cũng biết là do Gia Minh Diệc cố ý làm như vậy cho cậu xem. Cậu an ủi chính mình là bản thân cùng người khác không quan hệ, thế nhưng cảm giác không được tự nhiên không bỏ đi được, ở cùng phòng với người ăn mặc không chỉnh tề khiến dạ dày cậu khó chịu như ăn phải cái gì hỏng mất rồi.

“ Caravat của anh.”

Lại một lần nữa hai người gặp nhau ở trong thang máy, Lăng Phàm không nhịn được mở miệng.

“Rất phong cách có phải hay không?” Thật quá rõ ràng Gia Minh Diệc chỉ chờ cậu lên tiếng, liền lập tức tươi cười hướng tới bên cạnh cậu.

“Không có phong cách mà là thật không ra hình dạng thật sự của nó.” Lăng Phàm thần kinh thép, ho khan một chút.

“Phải không?” Gia Minh Diệc kinh ngạc mà trợn to mắt, cúi đầu nhìn trái nhìn phải, “Không phải chứ, rõ ràng đã ràng đã làm theo đúng như video rồi mà?”

Lăng Phàm thực sự bại dưới độ mặt dày của Gia Minh Diệc, bất đắc dĩ thở dài đi lên trước mặt hắn, thuần thục cởi ra cái caravat khó coi kia. Gia Minh Diệc kinh ngạc hít một ngụm không khí, lập tức ngoan ngoan duỗi cổ nhìn ngón tay

Lăng Phàm linh hoạt thắt lại giúp, vài giây sau xuất hiện một cái kết vô cùng xinh đẹp. Lúc này thang máy “đinh” một tiếng, đã tới tầng của bộ phận thiết kế. Hướng Lăng Phàm tươi cười gật gật đầu, Gia Minh Diệc rời khỏi thang máy.

“Tôi đi ra trước, thân ái, cảm ơn em.”

Đình đầu vang lên một tiếng sấm, một giây trước Lăng Phàm còn mỉm cười cùng Gia Minh Diệc tạm biệt, một giây sau cậu không biết làm như thế nào nụ cười cương cứng trên gương mặt. Nhìn bóng dáng nhảy nhót chạy xa của Gia Minh Diệc, Lăng Phàm thật vất vả mới có thể nhịn xuống mong muốn đạp mông hắn một phát.

Lúc này đây Gia Minh Diệc biến thành Keith mọi việc đều làm rất cẩn thận. Hắn không còn tùy hứng giống như lúc đầu nữa, đem việc tổn thương người khác ra để giải trí, mà là có chút ân cần hướng Lăng Phàm bày tỏ sự quan tâm của bản thân. Nhưng mà, Lăng Phàm sẽ không dễ dàng tha thứ

cho hắn, Lăng Phàm đã không còn nhẫn nhục chịu đựng giống như năm đó nữa. Trừ khi Gia Minh Diệc tạo ra kinh hỉ hoặc nghị lực đủ lớn để đả động cậu, bằng không, bọn họ vẫn như cũ cũng chỉ là đồng nghiệp……… Khụ.

Hơn nữa câu “thân ái” kia tựa như một vật gì đó ngạnh tại cổ cậu, khiến cậu vài ngày vẫn không thể nuốt trôi khẩu khí này. Tuy rằng cậu không thay đổi được Gia Minh Diệc da mặt dày, từ mặt khác trong công việc vẫn có thể cho hắn một sắc mặt hòa hoãn là vẫn có thể, chung quy cậu vẫn không phải

là thanh niên nghiêm túc nhẫn nhục năm năm trước.

Không sai, cậu cùng Gia Minh Diệc không ở cùng một ngành công tác, tức đến hộc máu cũng không thể ngăn cản được việc Gia Minh Diệc đem caravat trên cổ hắn thắt lung tung.Thế nhưng, cậu hoàn toàn có thể cùng thủ trưởng của Gia Minh Diệc đề nghị vài câu, lấy thân phận quản lý hành chính, từ góc độ công việc hi vọng Gia Minh Diệc tại trước mặt mọi người tạo một hình tượng công nhân viên nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Lăng Phàm bắt đầu tìm kiếm thân ảnh quản lý bộ phận thiết kế ở xung quanh, đáng tiếc công ty thật sự rất lớn, bộ phận thiết kế lại cả ngày chạy lung tung khắp nơi không sang công trường cũng sẽ chạy vô phòng thiết kế đồ họa. Trừ hàng năm có một lần toàn thể công nhân viên họp mặt, bình thường muốn tìm một người nào đó trong ngành của bọn họ thật không phải là một việc dễ dàng. Thời điểm tìm người, Lăng Phàm cảm giác chính mình thật sự nhàm chán, tựa như nhiệt tình như vậy là một việc quá thừa, giống như một bác gái chuyên môn dọn vệ sinh sạch sẽ của một khu phố nào đó ( ý nói là lo chuyện bao đồng quá mức ấy =v=). Nhưng ảnh hưởng thị giác của cái caravat của Gia Minh Diệc thật sự rất lớn,thời điểm nghỉ trưa, Lăng Phàm nhắm mắt lại liền tự nhiên nhớ đến lần đó buồn bực ở trong thang máy, cái caravat cùng câu “ thân ái” của người nào đó da mặt dày, khiến cậu trằn trọc không thể bình tĩnh. Người trẻ tuổi giống như Gia Minh Diệc phải nhanh chóng vào khuôn khổ, quy tắc miễn cho sau này ngộ nhận lạc lối, băt đầu ngưu đều không thể quay đầu lại. ( Làm sai nên tưởng điều đó là tự nhiên ấy =v=)

Thậm chí cậu đã chuẩn bị sẵn lời sẽ nói với quản lý bộ phận thiết kế, hơn nữa cho rằng chính mình là ôm tâm tình chính trực, lo lắng làm chuyện này.

Đúng vậy, Lăng Phàm cho rằng bản thân thực sự chính trực khi làm chuyện này. Cậu làm như vậy, tuyệt đối không phải là do muốn đem Gia Minh Diệc đi ra đánh một trận, giảm bớt tức giận của bản thân khi ban ngày bị tên kia đùa giỡn.

Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải.

Sau khi tìm kiếm không ngừng ba ngày, Lăng Phàm cuối cùng tại canteen công ty vừa vặn gặp quản lý bộ phận thiết kế đang ăn chân gà chiên. Người của phòng thiết kế luôn xuất quỷ nhập thần cũng chỉ có nhà ăn mới loại địa phương ảnh hưởng trực tiếp đến dân sinh mới có khả năng đem bọn họ tự mình dâng lên. Nhưng kỳ thật Lăng Phàm không quá muốn cùng quản lý này giao tiếp, đó là bởi vì……

“Lăng Phàm~~” Quản lý bộ phận thiết kế dù đang ăn chân gà cũng là đầy nhiệt tình hào phóng tươi cười, vừa nhìn thấy cậu liền kề vai sát cánh ôm ấp, “Làm sao vậy? Hôm nay nghĩ đến anh đây sao? Gần đây công việc của chú vẫn thuận lợi đi? Đúng rồi anh nghe nói phòng của chú có người muốn kết hôn đúng không? Tiệc rượu vẫn phải có nha. Hiện tại tiêu phí rất nhiều tiền nha, cơm vừa đắt mà ăn không nổi a….. Đúng rồi, anh mới tải xuống được một trang web điện tử ưu đãi rất tốt chú có muốn không anh giúp chú?Nhưng mà chân gà hôm nay thực sự là rất khó ăn, ăn như kiểu gặp một đống bột nhão. Dạo này anh ở trên phòng vội vàng hoàn thành bản phác thảo, tạp âm thật sự là đáng ghét khiến anh không thể tập trung nổi….. Kỳ thật mùa xuân rất dễ bị cảm mạo, sáng sớm chú vẫn nên giữ ấm chút….”

Ngồi ở đối diện quản lý bộ phận thiết kế Lăng Phàm trương miệng vài lần muốn nói nhưng không có cơ hội mở miệng. Không sai, đây chính là nguyên nhân cậu không muốn qua thân thiết nói chuyện cùng người này, bởi vì hắn rất hay lảm nhảm a~. Vị quản lý chẳng những lảm nhảm nhiều hơn nữa tư duy phi thường khác người. Chỉ cần hắn mở miệng nói đến một đề tài nào đó khi người khác mất ba giây định hình sau đó chuẩn bị nói cùng hắn thì hắn đã nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. Đối với việc khuyết thiếu trí tưởng tượng, hơn nữa dùng ngôn từ không tốt, tốc độ lại chậm, Lăng Phàm nghiêm trang cùng với vị quản lý thiên địa nam bắc loạn nói này, còn không bằng để cậu phê duyệt một ngàn công văn còn dễ dàng hơn.

“Kỳ thật….. Tôi chỉ muốn nói chuyện công nhân viên phòng anh có người gọi là Keith…..”Sau khi quản lý bộ phận thiết kế nói mười phút, thừa dịp hắn cúi đầu dùng lực cắn chân gà, Lăng Phàm nhanh chóng mở miệng.

“ A, nói đến Keith sao!” Quản lý lập tức dùng lực nuốt xuống chân gà ngẩng đầu, tìm đến đề tài lải nhải mới, “Tiểu tử kia a, vừa chạy ra công trường liền điên không thấy bóng người, mời khách ăn cơm còn chọn nơi tốt nhất, trở về còn muốn anh đây trả tiền cho hắn. Chỉ là tháng này anh đây bị quản lý tài vụ mắng mười lăm lần……. Tiểu tử đó tây trang cả ngày còn không được giặt kịp thời, mệt anh đây còn vì hắn giới thiệu vài tiệm giặt đồ….”

“Khụ….. cái kia, thời gian nghỉ trưa không còn bao nhiêu….” Giả vờ ho khan một cái, Lăng Phàm uyển chuyển nhắc nhở. Chung quy năm năm bảo dưỡng tu thân thành một người có giáo dưỡng tốt cậu lên tiếng nhắc nhở hắn, đánh gãy lời nói của người khác là không lễ phép, cho dù đối phương lảm nhảm vô cùng dài dòng.

“A! Đúng rồi, buổi chiều anh còn phải ra ngoài một chuyến.” Được Lăng Phàm nhắc nhở, quản lý mới từ trong mộng tỉnh lại nhảy dựng lên. Hắn một bên chùi miệng, một bên đem chân gà đang ăn dở “bang” một tiếng ném vào trong đĩa.

“Thế nhưng nhân viên tên Keith….” Lăng Phàm suy yếu nhắc lại nguyên nhân lúc đầu khiến cậu tới nơi này.

“Chú là muốn nhắc tới việc liên hợp huấn luyện lần này đi? Nghe nói chốc nữa sẽ đưa xuống bên chú, nội dung viết rất chi tiết, Keith tiểu tử kia tuy rằng có chút điên cuồng, nhưng năng lực vẫn là không sai, hi vọng hai ngành chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Nhanh chóng ném một đống mạc danh kỳ diệu mà nói, quản lý bộ phận thiết kế xoay người liền chạy mất, một giây sau liền tiêu thất khỏi canteen.

Lăng Phàm ngồi tại chỗ không hiểu ra sao, cảm giác vị quản lý này hình như hiểu lầm mục đích lần này cậu tới gặp.

Hơn nữa tựa hồ hắn vừa nhắc tới một việc vô cùng quan trọng?

Liên hợp huấn luyện?

Ai cùng ai a?