Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa sen cũng khép nụ, có lẽ muốn chờ người trở lại mới bung nở, hết thảy đều vì người.’

——

Văn Nhất Đa

***

Blantyre cách thủ đô Lilongwe ba trăm sáu mươi cây số, dưới sự hướng dẫn của Hà Bình, Tô Nam tự mình lái xe tới đó. Đến nơi, gặp nhân viên của chi nhánh công ty H ở Blantyre, nhận tài liệu, rồi đi đến khách sạn Hà Bình đã giúp đặt chỗ trước nghỉ ngơi. Buổi tối gặm tài liệu, sang ngày hôm sau gọi điện thoại cho khách hàng.

Khách hàng là người bản địa, phát âm giọng địa phương rất nặng, Tô Nam toát hết mồ hôi mới hẹn được thời gian hai bên gặp mặt nói chuyện.

Hạ tuần tháng mười hai, Malawi đã bước vào mùa mưa, sau buổi trưa nhiệt độ oi bức, trời lộp độp rơi xuống một trận mưa, trong không khí nồng nồng mùi hơi đất.

Tô Nam lái xe đến công ty của khách hàng, nhưng bị nhân viên lễ tân là một cô gái địa phương ngăn lại, sau khi kiểm tra lịch làm việc, nói cô không có hẹn trước. Tô Nam gọi điện thoại cho khách hàng, mới biết được anh ta vừa đi ra ngoài, bảo cô đợi ở công ty.

Tô Nam không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại chờ.

Cô lấy máy tính xách tay ra, ngồi ở sofa trong đại sảnh tranh thủ vừa làm việc vừa chờ, khoảng hai tiếng đồng hồ sau, có một người đàn ông da đen mặc áo sơ mi màu xanh da trời đi vào.

Tô Nam không phân biệt rõ được khuôn mặt của người da đen, đến Denzel Washington và Will Smith cô cũng còn nhầm lẫn. Nhìn thấy người đó có phần giống trong ảnh, nhưng không dám xác định bèn vội vàng lấy điện thoại di động ra nhấn số gọi đi.

(*Denzel Washington và Will Smith là hai diễn viên da màu nổi tiếng của Mỹ.)

Tiếng chuông vang lên.

Tô Nam nhanh chóng cất laptop vào túi, chạy chậm qua, giải thích mục đích đến nơi này.

Người nọ dừng bước, liếc nhìn cô một cái, miệng nói câu gì đó, Tô Nam phản ứng một giây mới hiểu được là bảo cô đi theo.

Nhưng buổi nói chuyện này hoàn toàn không suông sẻ.

Trở ngại về giọng nói chỉ là thứ yếu, cái chính là người này có phần phản đối bài Hoa. Mấy năm nay, công ty H gần như phá thành nhổ trại ở Malawi, các trạm thu phát gốc lần lượt dựng lên khắp nơi, người này cảm thấy đây chính là chủ nghĩa thực dân mới, phẫn nộ sôi sục, kịch liệt lên án Trung Quốc có mưu đồ nắm giữ huyết mạch thông tin của Malawi.

(*Hệ thống trạm gốc là một phần của mạng thông tin di động GSM nó chịu trách nhiệm truyền và giao tiếp giữa máy điện thoại di động và hệ thống chuyển mạch.)

Tô Nam chỉ có thể lắng nghe tiếp thu ý kiến, sau đó uyển chuyển thay đồng nghiệp và đồng bào làm sáng tỏ, liệt kê những tổ chức phi chính phủ và các đoàn hỗ trợ y tế đã đến Châu Phi nhằm chung tay hành động vì sự phát triển của cộng đồng, cố gắng bày tỏ thiện chí.

Nhưng không biết câu nào đã chọc phải người anh em này, hắn bất thần không nói bằng tiếng anh nữa mà đập bàn đứng dậy, xí xao xí xào bắn ra một chuỗi ngôn ngữ thần bí, giống như nghe đọc rap.

Tô Nam sững người ngơ ngác.

Hắn khoát tay, tâm trạng sôi sục nói: “Go out!”

Tô Nam lủi thủi ra về, hôm sau cô lại tới thăm hỏi, nhưng liên tiếp bị ngó lơ đóng cửa không tiếp, chỉ có thể đi theo trò chuyện xã giao với cô gái da đen làm ở quầy lễ tân, mới biết được nhiều năm về trước có một tổ chức phi chính phủ đến Blantyre, tình nguyện viên của tổ chức đó đã gây ra một vụ bê bối tìиɧ ɖu͙©, mà vị khách hàng này chính là người đã được sinh ra trong vụ bê bối đó.

Những lời Tô Nam nói mấy hôm trước, quả thực đã chọc chính xác ngay vẩy ngược của rồng.

Lại dây dưa tới lui một thời gian dài, trình bày những lời hợp tình hợp lý, chân thành xin lỗi hy vọng có thể xóa bỏ được khúc mắc, cuối cùng vị khách nọ cũng chịu mở lời, nói chuyện này anh ta không thể đưa ra quyết định cuối cùng, bảo cô đến gặp giám đốc phát triển kinh doanh tại trụ sở chính ở Salima.

Tô Nam đã mất khá nhiều thời gian ở Blantyre nên vốn dĩ định nghỉ lại thêm một đêm rồi sáng sớm hôm sau mới bắt đầu xuất phát đi Salima, nhưng sau một hồi cân nhắc đã quyết định trực tiếp lên đường. Dự tính nếu lái xe nhanh, có thể đến được Salima trước khi trời tối.

Đi đường M1, rồi chuyển sang M5. Được nửa đường, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống nện rào rào vào cửa sổ.(*M1: motorway; M5: highway)

Mưa như thác giội từ trời, tầm nhìn thấp. Cô không dám chạy tiếp, chỉ có thể tạm thời cho xe dừng lại đậu ven đường.

Tô Nam lấy điện thoại ra xem, đã gần sáu giờ. Malawi gần xích đạo, trời nói tối là tối, gần như không có thời gian quá độ chuyển tiếp.

Tô Nam sốt ruột lo lắng, không có đủ thời gian để đợi mưa tạnh.

Đang chuẩn bị khởi động lại xe, thì bỗng ‘rầm’ một tiếng, thân xe chấn động dữ dội.

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã nghe thấy tiếng ‘loảng xoảng’ ở cửa sổ, kính thủy tinh vỡ một mảng lớn.

Tô Nam hét lên, ôm lấy đầu.

Nghe thấy phía ngoài gào to: “Money! Money!”

Tô Nam sợ tới mức toàn thân run lật bật, vội lấy ví tiền trong túi xách ném ra ngoài.

Một trận xí xô xí xào, qua một hồi, âm thanh xa dần.

Lúc này Tô Nam mới dám ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ra ngoài, mấy đứa trẻ giơ cao ví tiền và côn sắt trong tay chạy băng qua phía bên kia đường, trong màn mưa có thể nhìn thấy lờ mờ những nóc nhà tranh hoang tàn đổ nát.

Cả người cô vẫn không ngừng run rẩy, qua một hồi lâu sau mới lấy lại được nhịp thở bình thường.

Hà Bình đã từng kể cho cô nghe, thời điểm công ty H vừa đến, an ninh của Malawi không được tốt như bây giờ, khi đó thỉnh thoảng lại có người tới phá cửa sổ cướp bóc. Trước khi Tô Nam xuất phát, đã đặc biệt dặn dò cô tách riêng tiền và giấy tờ quan trọng ra không để trong ví, gặp phải cướp đừng cò kè mặc cả, cứ trực tiếp ném ví ra, bọn chúng sẽ không lấy xe, vì có lấy cũng không có tiền đổ dầu.

Mưa xối xả trút vào khoang xe từ cửa sổ bị vỡ, Tô Nam đè tay lên ngực hít thở mấy hơi thật sâu, cũng không có thời gian dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ, không dám tiếp tục chậm trễ, lấy dây thun trong túi ra buộc tóc lên, giẫm mạnh ga, phóng như bay lao thẳng vào màn mưa dày đặc.

Đến Salima tìm một phòng khách sạn tiêu chuẩn trú lại, sau đó kiểm tra tình hình hư hỏng của chiếc xe.

Đuôi xe bị đập móp một mảng lớn, cửa sổ ghế lái cũng phải thay mới.

Gọi điện thoại cho Hà Bình.

Hà Bình bị dọa sợ đến mức không nói nên lời, bảo lúc đó quên dặn cô, ở lục lịa đen không có ai mù mờ lái xe lang thang trên đường, ngàn vạn lần không được tùy tiện dừng xe dọc đường.

Bảo cô đừng lo lắng, người không có chuyện gì mới là quan trọng nhất, cuối cùng cười ha ha nói: “Biết tại sao xe của anh sập xệ như vậy rồi chứ?”

Mấy lời này là cố ý làm cho Tô Nam vui.

Hà Bình giúp Tô Nam tìm gara sửa xe ở Salima, nhắn địa chỉ qua chô cô rồi bảo cô lái xe đến đó lắp kính, đồng thời thuê một chiếc ô tô khác của gara để đi lại tạm thời.

Sau một hồi ngược xuôi, về lại tới khách sạn rồi, lúc này cái cảm giác hoảng sợ và tủi thân mới cuồn cuộn trỗi dậy như từng đợt sóng trào.

Nhẩm tính thời gian, trong nước đã là hai giờ sáng, Tô Nam không gọi cho Trần Tri Ngộ mà chỉ gửi tin nhắn, báo mình đã tới Salima.

Chụp ảnh căn phòng khách sạn đang ở, gửi qua cho anh.

Trải qua một trận bị đập xe thất kinh hồn vía, cuộc đàm phán với giám đốc phát triển kinh doanh bên phía khách hàng lại suông sẻ lạ thường, không lẽ ‘định luật bảo toàn vận may’ phát huy tác dụng.

(*Định luật bảo toàn vận may: là từ ngữ lưu hành trên mạng, vận may bất biến, gặp chuyện tốt vận may bị tiêu hao, gặp phải chuyện xấu thì vận may sẽ được tích góp.)

Lại tiếp tục mất thêm một quãng thời gian ở Salima, sau khi xe được sửa chữa xong, Tô Nam quay trở về Lilongwe, đưa cho Hà Bình một bản hợp đồng mà cô thiếu điều suýt mất nửa cái mạng để đổi lấy.

Hà Bình không kìm được cảm khái: “Lần đầu tiên nhìn thấy em ở sân bay, trong bụng anh còn mắng thầm trụ sở chính, nghĩ rằng cái vùng đất hổ sói hoang dã này, phái một cô nhóc con tới làm gì, làm loạn chắc?”

Tô Nam nhoẻn miệng cười.

Hà Bình bật ngón tay cái: “Ai phỏng vấn em thế? Trở về anh phải cảm tạ hắn mới được.”

“Dạ, Từ Đông. Tổ trưởng Hà có biết không ạ?”

Hà Bình vỗ đùi: “Từ Đông à! Từ béo! Là bạn đại học của anh! Sao em không nói sớm?”

Sau khi biết được chuyện này càng đánh giá cao Tô Nam hơn, hào phóng báo thời gian công tác của cô tăng lên thêm một ngày, để cô nghỉ ngơi lấy lại sức.

Hai ngày sau, Tô Nam nhận được tin của Cô Điền.

Cô Điền xuất phát đến Tanzania trễ hơn Tô Nam một tháng, cô nàng thích ứng vô cùng nhanh chóng, vẫy vùng như cá gặp nước, thích cát vàng màu da đen mặt trời đỏ và sự niềm nở nhiệt tình của người Châu Phi, chỉ thiếu điều biến nơi này thành quê hương thứ hai.

Hỏi Tô Nam tết dương lịch có rảnh không, cô nàng bay qua Malawi bồi dưỡng tình cảm.

Tết dương lịch, công ty H rộng rãi cho nhân viên nghỉ hai ngày.

Tô Nam đón Cô Điền, dẫn cô nàng đi dạo một vòng khắp Lilongwe.

Buổi chiều đến nhà hàng ăn cơm, Tô Nam tranh thủ gọi điện thoại cho Trần Tri Ngộ.

Chuông vừa reo một tiếng đã có người bắt máy,

Tô Nam: “Thầy Trần, chúc mừng năm mới.”

Trần Tri Ngộ phì cười: “Hôm nay em không đi làm à?”

“Dạ không. Tốt xấu gì cũng là năm mới, không cho nghỉ nhân viên sẽ tạo phản ạ. Anh ở nhà một mình sao?”

Trần Tri Ngộ: “… Không thì còn ai hửm?”

“…” Tô Nam biết anh cố tình xuyên tạc ý mình, cũng hùa theo trêu anh: “Nói không chừng, biết đâu có cô gái nào đó muốn ở bên anh đón năm mới…”

“Đúng là có thật.”

Tô Nam: “…”

Trần Tri Ngộ: “Tên là Tô Bắc, đợi em về, anh đưa em đi gặp mặt.”

Tô Nam: “… Ngài còn chuyện gì để nói hươu nói vượn hơn nữa không?”

Trần Tri Ngộ cười vang, hỏi cô đang ở đâu.

“Dạ, ở bên ngoài, đang ăn cơm với Cô Điền… Anh không tin sao? Không tin em chụp ảnh selfie cho anh xem…”

“Tự sướиɠ?” Cô Điền từ trong nhà vệ sinh đi ra, đúng lúc tóm ngay hai chữ này, bước tới bên cạnh Tô Nam.

Tô Nam chụp ảnh tự sướиɠ của hai người, gửi qua cho Trần Tri Ngộ, rồi tiếp tục nói chuyện với anh.

Trần Tri Ngộ: “… Sao em lại phơi thành ra đen thui thế này?”

Tô Nam: “…”

Trần Tri Ngộ cười một tiếng, bảo cô ăn cơm đi.

Cô Điền chớp đôi mắt tròn xoe, đặc biệt vô tội dòm Tô Nam: “Nam Nam, có chuyện này tớ thật sự rất tò mò?”

Tô Nam cầm chén trà lên: “Hở?”

“Hai người ở hai đầu trái đất… Vấn đề sinh lý giải quyết thế nào nhỉ?”

Tô Nam: “…”

Cô Điền: “… sεメ?”

“Phốc!” trà trong miệng Tô Nam phọt thẳng ra ngoài.

Hai ngày nghỉ loáng cái đã qua hết, tiễn Cô Điền xong, Tô Nam lại tiếp tục lao vào công việc bộn bề.

Ngày hôm nay, tan làm về đến nhà, Tô Nam cảm thấy hơi chóng mặt, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, uống hai viên thuốc cảm, nhắn tin cho Trần Tri Ngộ rồi lên giường nằm.

Buổi sáng thức dậy, nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ. Đồng hồ báo thức mấy lần, vậy mà cô không hề nghe thấy.

Tô Nam lật đật ngồi dậy, đột nhiên thấy trời đất quay mòng, lỗ tai ong ong, cổ họng đau rát, hơi thở nóng hầm hập.

Cô đi xuống bếp, nấu một ít cháo, ăn xong, gọi điện thoại cho Hà Bình.

“Giám đốc Hà, cho em xin nghỉ một ngày được không ạ, em bị lên cơn sốt.”

Bên kia yên lặng chốc lát: “… Không phải em bị ngược* rồi đấy chứ?”

(*Hà Bình nói ‘ngược’



đồng âm với



bệnh sốt rét – là cách nhân viên công ty H dùng để gọi bệnh sốt rét.)

Chưa tới nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa vang lên.

Phu nhân Hà tới đưa thuốc thanh hao hoa vàng cho Tô Nam, bảo cô nhanh chóng uống vào, sau đó lái xe đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả xét nghiệm, malaria1, bệnh sốt rét.

Bác sĩ kê toa, bảo Tô Nam về uống thuốc liên tiếp bốn ngày, sau đó đến tái khám kiểm tra lại.

Đến tối, tất cả các triệu chứng của bệnh sốt rét đồng loạt xuất hiện.

Đi ngoài, đau đầu chóng mặt, lúc nóng lúc lạnh.

Không được tắm rửa, cũng không được mở điều hòa.

Vất vả lắm cuối cùng mới chợp mắt được một lúc, nhưng bị cơn lạnh kéo trở dậy, cơn sốt ập đến liên tục.

Cô thều thào gọi: “Thầy Trần ơi…”

Thẫn thờ giây lát, mới nhớ ra nơi này là Malawi.

Cả ngôi nhà chìm trong ảm đạm, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của đồ vật.

Không bật đèn, không biết đã mấy giờ.

Căn biệt thự hai tầng không một âm thanh tiếng động.

Mò tìm điện thoại, cơ thể lạnh run, tay cũng run rẩy theo.

‘Bộp’ một tiếng, điện thoại rớt xuống nền nhà.

Qua thật lâu, vậy mà không thể nào gắng gượng được sức để bò xuống nhặt.

Trong lặng yên tĩnh mịch, cô bất giác bật khóc.

Hai ngày kế tiếp, các triệu chứng cũng tương tự như vậy.

Tới ngày thứ tư đã đỡ hơn rất nhiều, có thể sinh hoạt trở lại bình thường. Tô Nam tự mình lái xe đến bệnh viện tái khám, sau khi xét nghiệm lại, đã bình phục.

Cũng may có Hà Bình bao nhiêu năm kinh nghiệm ‘chống ngược’, phát hiện kịp thời.

Tô Nam cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, dựa người vào chiếc xe jeep không cũ cũng chẳng mới của Hà Bình, gửi tin nhắn cho Trần Tri Ngộ.

Nơi này tín hiệu 3G không tốt, ‘đang chuyển’ xoay tròn một hồi lâu mới gửi đi.

Mấy hôm nay bị bệnh, sợ Trần Tri Ngộ lo lắng nên chỉ nói với anh bị cảm cúm.

Lái xe, chạy trở về biệt thự.

Tô Nam ngồi trong xe ló đầu ra cửa sổ, quẹt thẻ bên ngoài cổng chính của ký túc xá, thanh chắn barrier nâng lên, đang định cho xe chạy vào, trong khóe mắt bỗng thốt nhìn thấy một dáng hình.

Tô Nam sững sờ giây lát, thả chân ga, tắt máy.

Cô vội vàng tông cửa xe, nhảy xuống.

Ở đằng trước, người đó đứng bên cạnh cabin bảo vệ, dưới chân là va li hành lý dựng thẳng đứng.

Đã nhập gia tùy tục mặc trên người một bộ quần áo sáng màu, quần đũi dài màu lam đậm, áo sơ mi vải lanh màu trắng, tay áo xắn cao.

Một Trần Tri Ngộ thoải mái, phóng khoáng, phong trần thế này.

Cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Không hiểu sao cô cứ đứng lặng như vậy không nhúc nhích, hồi lâu sau, ngồi xổm xuống, bưng mặt khóc nức nở.

Chưa đầy khoảnh khắc, người đó bước tới, duỗi tay kéo cô ôm vào lòng, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt tò mò của nhân viên bảo vệ, bàn tay bưng lấy khuôn mặt cô, duỗi ngón tay lau nước mắt lấm lem trên má cô, cúi đầu hôn xuống.

Tô Nam vội dùng sức đẩy anh ra: “Em mới bị sốt rét! Sẽ lây cho anh!”

“…” Trần Tri Ngộ không chịu nổi cô nàng này nữa, búng một cái lên vầng trán nhỏ xinh: “… Bệnh sốt rét có thể lây qua hôn môi hả? Em – con muỗi này – đủ bự đó.”

***(*Văn Nhất Đa (1899-1946) là một nhà thơ và học giả người Trung Quốc. Ông bắt đầu hoạt động chính trị năm 1944 và bị mật thám Quốc Dân Đảng ám sát vào năm 1946.)

***

(Thanh hao hoa vàng)(Quần đũi)(Áo lanh)