Lavender

Chương 9: Tình cũ tìm về

Mấy ngày sau đó, Bảo mất tích hoàn toàn. Lần nào hắn tập trung làm dự án cũng sẽ đều biến mất như thế, không mở điện thoại, không lên facebook, nếu con người ta không có cảm giác đói khát, tôi nghĩ có khi hắn còn quên cả ăn uống luôn. Tôi đã quen với thói quen đó của hắn nên cũng không lấy làm lo lắng gì. Mấy ngày nay, thay vì hàng ngày bắt taxi đi làm, tôi lại được Lâm đưa đi đón về tận nơi, đến nỗi trong cơ quan gần đây mọi người đều truyền tai nhau rằng mùa xuân của tôi đã tới rồi.

Nhiều khi, tôi rất muốn hỏi Lâm rằng liệu có phải anh đang theo đuổi tôi hay không, nhưng cuối cùng tôi lại không dám. Biết đâu anh chỉ đang thể hiện sự áy náy vì tôi bị thương ở ngay tại nhà của ông nội anh thì sao? Hoài bảo tôi, chẳng có anh chàng nào rảnh rỗi tới mức chỉ vì một đứa con gái bị thương ở nhà ông nội mình mà lại tình nguyện đưa đi đón về hàng ngày như thế. Thế nhưng tôi vẫn chẳng có gan đi hỏi, càng chẳng dám bật đèn xanh đèn đỏ gì cho anh như lời xúi giục của nó. Trước đây khi quen Hải, nếu không phải đồng nghiệp ở cơ quan gán ghép rồi vun vén vào thì chắc chúng tôi sẽ chẳng thể nào thành một đôi được. Lần này còn khác nữa, tôi mới quen Lâm được hơn hai tuần, mặc dù ngày nào cũng gặp nhau, cũng đi ăn, cũng “tình trong như đã mặt ngoài còn e” như lời Hoài nói, thế nhưng mùa xuân này tới quá chóng vánh, tôi vẫn chưa thể nào thích ứng ngay được.

Sau hôm ngủ ở nhà tôi, Hoài háo hức báo tin rằng nó sẽ cưới vào tháng sau, vì thế nó bận tối tăm mặt mũi chuẩn bị cho chuyện đại sự nhất đời mình. Tôi mừng cho nó, cũng muốn giúp nó nhưng vì chân vẫn còn đau nên chỉ có thể ủng hộ trên mặt tinh thần mà thôi. Hôm nó đi chụp ảnh cưới, tôi không đi được nên chỉ có Lương, một cô bạn thân khác của hai chúng tôi, đi cùng. Lương làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty chuyên tổ chức các tour đi nước ngoài nên cứ đi suốt, thỉnh thoảng nó có dịp ở Hà Nội dài ngày thì chúng tôi mới có dịp tụ tập với nhau. Lần này, nó xin công ty cho ở lại văn phòng để điều hành tour chứ không dẫn khách đi nữa. Nó than thở bảo rằng vì mẹ nó sốt ruột chuyện con gái chạy khắp nơi như thế sẽ khó lấy chồng nên nhất quyết bắt nó phải tìm một công việc văn phòng, nếu không thì phải về quê, vào một cơ quan nhà nước nào đó để ổn định cuộc sống.

Tôi vừa bấm “like” ảnh cưới của Hoài trên facebook vừa thổn thức với Bảo qua điện thoại:

“Bây giờ trong nhà toàn là mùi tinh dầu, mũi chị sắp tịt luôn rồi.”

Sau khi quyết định an ổn với công việc tại bàn giấy ở Hà Nội, Lương chuyển đến nhà tôi. Tôi ở một mình cũng buồn nên gọi nó sang ở cùng, nó nhận lời rất vui vẻ. Hôm qua nó dọn tới, trong lúc lăng xăng sắp xếp đồ đạc đã làm vỡ luôn chai tinh dầu oải hương mà Bảo mang từ Úc về cho tôi. Mặc dù đã mở hết cửa sổ, lau chùi rất kỹ nhưng đến hôm nay mùi hương vẫn rất nồng. Hôm nay là cuối tuần, vừa sáng ra Lương đã đi, chỉ còn mình tôi ở nhà. Vì chân còn đau nên tôi cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ có thể nằm ườn trên ghế đọc sách.

Lúc Bảo gọi, tôi đang gật gà gật gù trên ghế, sắp ngủ quên đến nơi. Nghe tôi than phiền về việc chai tinh dầu bị vỡ, hắn im lặng hồi lâu, sau đó hỏi:

“Chân chị thế nào rồi?”

“Khá tốt. Sang tuần là có thể đi lại ngon lành rồi.”

“Thế giờ có đi được không?”

“Ra ngoài à?”

“Không, chị qua nhà em đi, em nấu cơm cho ăn.”

Tôi ngạc nhiên:

“Xong việc rồi à? Lần nào em làm dự án cũng phải mất tích đến hai tuần cơ mà?”

Tôi có cảm giác hắn ở đầu bên kia vừa khẽ cười một cái:

“Chưa xong. Nhưng cũng không tới nỗi không nấu nổi một bữa cơm cho chị ăn.”

“À, thế thì được. Có cần mua gì không?”

“Không cần.”

“Vậy chút nữa chị sang!”

“OK!”

Hiếm khi giai đẹp vào bếp nên tôi hào hứng hẳn, định bụng sẽ tắm táp một chút cho mát rồi sẽ sang nhà hắn ăn chực.

Sang đến nhà hắn cũng đã hơn 11 giờ trưa. Mở cửa cho tôi là một anh chàng thấp nhỏ, gương mặt bầu bĩnh nhìn rất đáng yêu, sau cặp kính cận tròn xoe là đôi mắt tròn xoe đang nhìn tôi đầy thăm dò. Tôi còn chưa kịp mở lời giới thiệu mình thì cậu ta đã toét miệng cười, chiếc răng khểnh nhìn đáng yêu vô cùng:

“Chào chị dâu!”

Tôi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười, trêu:

“Chào nhầm rồi! Tôi là người tới thu tiền điện nước.”

Cậu trai há hốc miệng, nhìn tôi từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên mặt một lần nữa, sau đó nói:

“Chị đừng trêu em, em từng thấy ảnh chị rồi. Chị vào nhà đi, anh Bảo đi xuống siêu thị mua đồ, dặn em trông nhà chờ chị tới rồi mới được về.”

Tôi theo cậu ta vào nhà, tháo giầy đặt lên kệ, sau đó vào phòng khách. Trên bàn ở ngoài phòng khách có hai cái máy tính đang mở, một cái của Bảo, cái còn lại chắc là của cậu trai trẻ này. Cậu vừa ta tắt máy tính, thu dọn giấy tờ lộn xộn trên bàn vừa cười nói với tôi:

“Em về nhà đây, chút nữa anh Bảo về thì chị bảo với anh ấy là tối em mới sang nhé! Đi suốt mấy ngày rồi, cũng phải về qua nhà một chút không mẹ em đánh gãy chân em mất.”

Tôi gật gù, lười nhác ôm lấy cái điều khiển ti vi đảo kênh liên tục, mặc kệ cậu ta dọn dẹp bàn. Lúc Bảo xách theo túi lớn, túi nhỏ từ siêu thị dưới tầng trệt tòa nhà về thì anh chàng trẻ măng ấy đã đi rồi. Mặc kệ tôi ngồi xem phim trên HBO, hắn xách đồ đi thẳng vào bếp, đeo tạp dề lên, bắt đầu công cuộc nấu ăn vĩ đại của mình.

Lúc tôi đi vào bếp, hắn vừa nấu canh cá, vừa loay hoay trộn salad cải bó xôi, nhìn rất ra dáng một người đàn ông đảm việc nhà. Không biết nếu chụp ảnh hắn đeo tạp dề màu xanh, đứng nấu ăn trong bếp đăng lên facebook thì sẽ có được bao nhiêu lượt “like” nữa?

“Cậu lúc nãy là đồng nghiệp của em à?”

“Ừm. Mới đi du học về, là con của sếp. Sếp giao cho em kèm cặp cậu ta.”

“Con của sếp mà cũng phải làm dự án, phải tăng ca cơ à?” Tôi hỏi, còn tiện tay lấy một quả táo trong rổ ra, gặm một miếng thật to.

“Mỗi gia đình có một kiểu giáo dục khác nhau mà. Nhà cậu ta theo tư tưởng phương Tây tiến bộ, con cái phải tự lập, tự kiếm sống, không được dựa dẫm vào bố mẹ.” Hắn giải thích, giọng đều đều.

Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lại ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt hắn hơi kém, làn da trắng bệch thiếu thức sống giống những kẻ thường xuyên trốn trong phòng, không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, xem ra mấy ngày này lại thức ngày thức đêm để làm việc. Tôi chẹp chẹp miệng:

“Chị chẳng hiểu dân IT bọn em làm việc như kiểu hành xác thế để làm gì? Người ta bảo ăn, nghỉ, làm việc điều độ mới khiến hiệu quả công việc đạt được cao nhất. Làm việc tới mức người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm thế này thì làm làm gì?”

Hắn khẽ cười không nói, đặt bát salad vào tủ lạnh, sau đó mở tủ rượu, lấy ra một chai rượu nho xách tay từ Úc sang. Tự rót cho mình một ly, hắn thưởng thức nó bằng vẻ mặt suy tư, sau đó quay sang hỏi tôi:

“Chị đã từng yêu đơn phương bao giờ chưa?”

Tôi bị câu hỏi của hắn làm cho suýt phun cả miếng táo đang nhai trong miệng ra. Miếng táo vướng trong cổ họng khiến tôi bị sặc, ho tới đỏ cả mặt, vội vàng cướp lấy ly rượu trên tay hắn uống vào. Miếng táo trôi xuống bụng, tôi vuốt vuốt ngực một hồi, sau đó mới trừng mắt mắng:

“Hồi đi học, làm gì có ai chưa từng thầm mến một vài người chứ?”

Hắn nhìn tôi với vẻ như đang cố nhịn cười:

“Em chỉ hỏi chị đã từng hay chưa thôi, làm gì mà xúc động nghẹn ngào thế?”

“Cái đó thì có liên quan gì tới chuyện chị đang nói với em chứ? Hay em làm việc nhiều quá nên đầu óc trở nên mụ mị rồi?”

Hắn quay lưng về phía tôi, cắm cúi nhặt từng cọng rau thơm. Tôi nghe hắn thở dài một tiếng.

“Yêu đơn phương cũng là một kiểu hành hạ bản thân. Ăn cũng nhớ, làm cũng nhớ, trước khi chìm vào giấc ngủ là lúc nhớ nhất. Vì một nụ cười của người ta mà vui cả ngày, vì người ta chợt buồn một chút mà lo đến mất ăn mất ngủ. Yêu mà không dám nói, chỉ có thể để ở trong lòng, đốt cháy cả tuổi trẻ vào một thứ tình yêu câm lặng, chỉ sợ chạm vào là tan đi như bong bóng xà phòng. Chỉ có yêu đơn phương mới làm người ta điên cuồng đến thế thôi, chị hiểu không?”

Tôi sững sờ nhìn tấm lưng dài, bờ vai rộng lớn của hắn, chưa bao giờ cảm thấy lúc này hắn đứng ở trước mặt mình mà cách xa vời vợi. Thế giới của hắn chỉ cách tôi có một gang tay nhưng tôi lại không thể nào chạm vào được, chỉ có một mình hắn cô đơn và lẻ loi đứng trong thế giới đó. Bất giác, tôi lặng người đi, thấy cổ nghèn nghẹn, khó chịu hơn cả khi miếng táo mắc lại, trong lòng dấy lên một nỗi buồn khó tả. Hắn thấy tôi lặng im thì quay đầu lại, tôi vội vàng cúi gằm mặt, giả vờ gặm táo.

Lại nghe hắn nói:

“Thực ra, yêu đơn phương cũng không phải chuyện tệ hại gì. Nó là kiểu tình yêu khắc cốt ghi tâm, rất đáng trân trọng. Có rất nhiều người, được ở bên người mình yêu rồi nhưng cuối cùng lại không biết trân trọng nhau.”

Tôi nuốt buồn bực vào bụng, ngẩng đầu cười với hắn, kể:

“Hồi chị còn học cấp ba, cũng từng thầm mến mấy anh khóa trên, nhưng chóng thích cũng chóng quên, đến giờ thì chẳng còn nhớ gì cả, thậm chí tên của mấy anh đó cũng quên rồi, hình như cũng chưa từng có cảm giác đau đớn hành hạ như em kể. Chắc em phải thích người ta lâu lắm?”

Hắn trầm ngâm không đáp, lại quay sang cho rau thơm vào nồi canh cá, nêm nếm thêm chút gia vị rồi tắt bếp. Tôi còn tưởng hắn sẽ lảng tránh câu hỏi của mình, đang định quay lưng ra ngoài ghế ngồi thì chợt nghe hắn đáp.

“Hai năm.”

Tôi quay người nhìn hắn. Ánh mắt Bảo thăm thẳm làm tôi chới với, vội vã liếc đi chỗ khác. Hắn lại nhắc lại.

“Em đã yêu thầm cô ấy suốt hai năm.”

Tôi gật đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên quay trở về sô pha, lại tiếp tục xem ti vi một cách nhàm chán.

Ăn cơm trưa xong, Bảo đi cắt tóc, dặn tôi cứ ở nhà ngủ đến chiều đỡ nắng rồi hãy về. Tôi gật đầu, không quên dặn hắn khi về nhớ mua một cốc trà sữa thêm trân châu và pudding, loại mà tôi hay uống, sau đó chui vào phòng hắn, bật điều hòa thật lạnh rồi cuộn chăn thật chặt. Giường nệm của Bảo thoang thoảng mùi bạc hà thanh lạnh làm cơn ấm ách, khó chịu trong lòng tôi dần dần dịu đi. Lăn lộn trên giường vài lần, rốt cuộc tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tôi thò đầu ra khỏi chăn lần nữa, mò tìm được điện thoại, nhìn màn hình mới biết đã gần ba giờ chiều. Điện thoại có hai tin nhắn gửi đến, có lẽ vì ngủ say quá nên tôi không nghe thấy chuông báo. Một tin nhắn từ Lâm, một tin nhắn từ đầu số lạ. Tôi đọc tin nhắn từ đầu số lạ trước, vừa đọc đã đoán ra được người gửi tới là tên kỳ thủ Tốt Đen.

“Mọi việc vẫn ổn cả chứ?”

Tôi không trả lời, cũng không muốn mất thêm thời gian vào việc thuyết phục con người vô tâm này. Tin nhắn còn lại của Lâm, anh đang đi Sài Gòn dự hội thảo khoa học, đến trưa thứ hai tuần tới mới bay ra Hà Nội, vì thế anh dặn tôi bắt taxi đi làm, không được tự đi xe máy khi chân còn yếu. Tôi cười ngọt ngào, nhắn lại một câu để anh yên tâm, sau đó mới chậm chạp gấp chăn lại. Tôi đoán là Bảo đã về vì nhiệt độ điều hòa đã được tăng lên, cửa phòng cũng chỉ khép hờ chứ không đóng chặt như trước khi tôi đi ngủ.

Và nhờ cái cửa khép hờ ấy, tôi đã nghe được một cuộc trò chuyện không nên nghe.

“Tại sao anh lại sang Việt Nam thế? Nếu ở Úc, anh có thể tìm một công việc tốt, một cuộc sống thoải mái, dễ chịu hơn so với ở đây mà?”

Tôi sửng sốt khi nhận ra đó là tiếng của một cô gái, khá dịu dàng, dễ nghe. Bảo chưa từng mời con gái tới nhà, không biết vị khách vừa lên tiếng ngoài kia có quan hệ thế nào với hắn nhỉ?

“Vậy lý do em về Việt Nam là gì?” Bảo nhẹ nhàng hỏi lại. Hắn chưa nặng lời với bất kỳ ai, luôn dùng một thái độ đạm mạc, bình thản khi giao tiếp với người khác, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn nói năng dịu dàng như thế với một cô gái.

“Nhà em ở đây, người thân của em cũng ở đây, đây là nơi em nên trở về rồi. Em tìm anh lâu như thế, người nhà anh cũng chỉ nói anh ra nước ngoài làm việc, em không ngờ anh lại sang Việt Nam.”

“Ông bà nội, ông bà ngoại của anh đều ở đây, bố anh cũng được sinh ra trên đất nước này, mặc dù quốc tịch của anh có khác, nhưng đây vẫn là nhà của anh.” Bảo im lặng một chút, lại hỏi tiếp. “Tại sao em biết địa chỉ nhà anh?”

“Mấy tháng trước, em gặp Jack trong lễ cưới của Christina, anh ấy nói anh đang làm giám sát công nghệ tại chi nhánh INC ở Việt Nam… Em vào INC mấy tháng mới xin được về chi nhánh Việt Nam làm việc. Sau này em sẽ là đồng nghiệp của anh.”

“Công việc ở INC không phù hợp lắm với em?”

“Không quan trọng. Quan trọng là em có thể theo đuổi những điều mà em đã bỏ lỡ.”

Câu chuyện của họ bị ngắt bởi tiếng chuông điện thoại của cô gái kia. Tôi tự hỏi mình có nên rời giường và ra khỏi phòng không, chẳng lẽ nếu cô gái kia ở đây tới tối thì tôi cũng cứ ở trong phòng tới tối sao? Nghe qua câu chuyện ban nãy, có thể đoán cô gái này có quan hệ không tồi với Bảo khi ở Úc, thậm chí còn xin vào cùng công ty với Bảo, giờ lại xin về làm cùng chi nhánh ở Việt Nam. Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một cô gái theo đuổi Bảo nữa?

Tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì Bảo đã xuất hiện ở ngưỡng cửa. Hắn thấy tôi đã dậy thì bước hẳn vào, còn cẩn thận đóng cửa lại. Tôi ngồi hẳn dậy, cười hỏi:

“Em đang có khách à?”

“Ừ. Chị cũng dậy đi, em đưa chị về.”

“Chị tự về được mà. Lúc sáng chị nghe đồng nghiệp của em nói là chiều lại tiếp tục công việc, em cứ ở nhà làm việc đi, lúc nào rảnh thì sang.”

“Ngày mai mới tiếp tục. Em định đưa chị về rồi sang chỗ thầy một chút. Mấy hôm nay bận việc, chẳng đánh được ván cờ nào.”

Nghe hắn nhắc tới cờ, tôi thở dài một tiếng.

“Hôm trước chị có sang nhà thăm thím Mai. Thím ấy vẫn không nói gì, cũng không kể chuyện nằm viện. Chị nghĩ chuyện này vốn rất dễ giải quyết. Một người nɠɵạı ŧìиɧ, nếu hai vợ chồng không thể bỏ qua cho nhau thì cứ chia tay là xong, sao lại phải làm khổ người khác tới mức này chứ?”

Hắn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của cô gái kia:

“Anh Bảo, em có thể ở nhờ nhà anh một vài ngày được không? Em định đầu tuần tới công ty trình diện, sau đó mới xin nghỉ về quê thăm bố mẹ mấy ngày.”

Bảo nhìn tôi, tôi không hiểu cái nhìn đó của hắn có ý nghĩa gì, nhưng tôi thấy được sự ưu phiền trong mắt hắn. Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, và tôi nhìn thấy cô gái kia.

Một cô gái nhỏ nhắn, nước da trắng, khuôn mặt rất cân đối và ưa nhìn, mặc dù không xinh nhưng lại tự tin ngời ngời. Đôi mắt to tròn, lanh lợi của cô nàng sau khi nhìn thấy tôi thì tối sầm lại. Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau, ngượng ngùng không biết chào thế nào, cho đến khi Bảo lên tiếng giới thiệu:

“An, đây là Hiên, cô ấy mới ở Úc về.”

Tôi không chờ Bảo giới thiệu về mình đã nhanh nhảu nói:

“Chào em. Chị là Thảo An, chị của Bảo.”

Hiên vẫn im lặng đánh giá tôi, vài giây sau mới mỉm cười đáp:

“Em chào chị. Em mới ở nước ngoài về nên còn nhiều cái chưa quen, có gì mong chị giúp đỡ ạ!”

Tôi gật gật đầu, coi như đã làm quen xong. Nếu tôi không nhanh mồm nhanh miệng nói mình là chị gái của tên kia, không biết cô nàng này sẽ còn nhìn tôi bằng vẻ mặt xét nét thế nào nữa?

Lúc này, Bảo mới trả lời vấn đề khi nãy của Hiên.

“Nhà anh chỉ có một phòng ngủ. Hơn nữa thời gian này đồng nghiệp luôn ở đây qua đêm để làm dự án cùng anh, em ở đây sẽ không được tiện lắm. Để chút nữa anh đưa em ra khách sạn gần công ty, thứ hai em đi bộ tới cũng rất tiện.”

Hiên gật đầu cười:

“Vâng. Thế cũng được ạ! Em xin nghỉ về nhà chơi chừng một tuần, sau đó sẽ lên làm việc. Đến lúc đó anh giúp em tìm thuê nhà nhé?”

“Ừ.”

“Vậy anh chị cứ nói chuyện đi, em ra ngoài đợi.” Nói xong, Hiên lại cười với tôi một cái rồi mới quay người bước ra ngoài.

Một cô gái luôn cười sẽ đem tới cho người khác thiện cảm rất lớn, tôi nghĩ mình cũng sẽ rất thích cô gái này nếu không phải ban nãy, trong một khoảnh khắc rất nhanh, tôi nhận thấy ánh mắt của cô ấy nhìn mình đầy sắc bén. Có lẽ trong lòng Hiên không thích tôi?

Ừ, thực ra tôi cũng chẳng thích cô ấy cho lắm.

Trước khi ra khỏi phòng theo Hiên, Bảo nói với tôi, Hiên là người yêu cũ của hắn khi hai người còn ở Úc.