Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 16

Campbell ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm điện thoại di động trên bàn đờ ra. Từ khi Yusite lỡ hẹn, y không có liên lạc với đối phương; đương nhiên, Yusite cũng không có liên lạc với y.

“Bác sĩ Campbell, người quyên tặng đến rồi.” Một gã y tá thâm niên đẩy cửa ra nhắc nhở y.

Campbell gật đầu, lập tức đứng lên ra khỏi phòng làm việc.

Dưới sự trợ giúp của y tá thâm niên thay quần áo rửa tay chờ chuẩn bị làm việc, cùng đội điều trị tiến hành phẫu thuật ghép tim.

Bệnh nhân trên bàn mổ năm nay gần mười sáu tuổi, có bệnh tim bẩm sinh phức tạp. Vốn điều trị ở một bệnh viện khác, nhưng gần một năm nay tình trạng tim suy kiệt càng ngày càng nghiêm trọng, qua người quen giới thiệu mới chuyển tới bệnh viện Campbell. Sauk hi đanh giá quyết định tiến hành ghép tim, ở trong danh sách chờ đợi dài dòng hơn nửa năm mới chờ được có người quyên tặng thích hợp.

Vài giờ sau phẫu thuật kết thúc, bệnh nhân được đưa vào phòng bệnh cách ly, đán người Cambpell mới đi ra, người nhà bệnh nhân ở phòng tiếp khách lo lắng chờ đợi thấy bác sĩ lập tức tiến lên hỏi tình huống.

Campbell chuyên nghiệp và nhẫn nại giải thích cặn kẽ cho người nhà bệnh nhân, “… Con trai ngài may mắn chờ được người quyên tặng thích hợp…”

Y vốn không muốn dùng cái từ “may mắn” này, bị bệnh nào có may mắn. trước kia y đều sẽ chú ý đến tâm tình của người nhà bệnh nhà mà cẩn thận tìm từ dùng câu; ở thời điểm đó lại thốt ra, chứng tỏ tình trạng tinh thần của y rất kém.

Vì vậy, y tùy tiện tìm một cái cớ, mời một bác sĩ ngoại khoa khác tiếp tục giải thích với người nhà bệnh nhân, nói xin lỗi không tiếp được xong liền rời đi.

Trở lại phòng làm việc, chuyện đầu tiên Campbell làm đó là kiểm tra điện thoại có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn không. Không có, y thở dài một hơi. Bất chợt, y lĩnh ngộ được duyên phận so với danh sách chờ đợi còn khó hơn.

Đối tượng mong muốn, kết quả với chuyện không hợp, đó cũng là chuyện không có cách nào khác: Ép buộc kí chủ tiếp nhận cơ quan được quyên tặng không thích hợp, hệ thống miễn dịch sẽ tự nhiên sản sinh ra phản ứng bài xích, tạo thành suy kiệt. Người y thích không tiếp nhận tim của y, chỉ có thể quên đi.

Jesse · Campbell lần đầu tiên nếm được loại tư vị này.

Campbell lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, sau đó từ từ đổi quần áo thường ngày, đi ra khỏi phòng làm việc —— giống như du hồn.

“Jesse.” Đi tới hành lang, Sophia gọi y lại, “Anh muốn về sao? Có muốn đến nhà tôi ngồi chút không?”

Campbell lắc đầu.”Jesse, muốn nói chuyện chút không?” Sophia tiếp tục kiên trì.

“Không cần.” Campbell thoải mái nở nụ cười, “Mau trở về đi, bạn trai cô không phải đang đợi cô sao?”

“Hắn sẽ không chờ tôi, 『 bạn trai 』 kia có hay không có đều giống nhau.” Sophia không chút do dự nào, “Vì anh, tôi có thể vứt bỏ hắn.”

Lời như thế khiến y sinh lòng phản cảm, “Thế nhưng tôi không thể.”

Vẻ mặt của Sophia trầm xuống.”Vì sao? Bởi vì bộ dáng tôi không đẹp? Không đủ thông minh? Điều kiện không xứng với anh?” Cô bước một bước dài kéo Campbell, “Vì sao tôi không được, còn hắn thì có thể?”

Campbell không trả lời.

“Tôi không hiểu. Tôi đã sớm hoài nghi mục đích của hắn chỉ là muốn lợi dụng anh, lợi dụng anh chữa bệnh cho con gái hắn.” Sophia bắt đầu có chút cuồng loạn, “Tên tài xế kia rốt cuộc tốt ở đâu?”

“Bình tĩnh một chút, Sophia, nghe kỹ đây.” Campbell kéo tay của Sophia ra, bình tĩnh nói: “Bộ dáng của cô rất đẹp, rất thông minh, điều kiện vô cùng tốt; thế nhưng tôi đối với cô không có cảm giác… Tôi có thể cùng cô có tình một đêm, nhưng sẽ không thích cô. Với cấp trên và cấp dưới mà nói cũng không phúc hậu. Mà tất cả những thứ này không liên quan đến chuyện tôi thích Yusite.”

“Về phần Emily… Nói cho cô biết một bí mật: Thật ra là tôi lợi dùng bé để tiếp cận cha của bé, hiểu không?” Campbell nháy mắt mấy cái, nói: “Mau về đi.”

Đêm đó, Campbell ở trên giường lật qua lật lại lại ngủ không được.

Tuy rằng chỉ ở trên giường của Yusite qua một đêm, sợ rằng đã chìu hư khẩu vị của y.

Trải qua ân ái cùng người yêu xong rồi ôm nhau ngủ tốt đẹp, y nhất thời không quen ngủ một mình, đột nhiên cảm thấy hiện nằm trên cái giường lạnh như băng lại cứng ngắc này, so với dưới nệm có hạt đậu còn khó chịu hơn.

Sáng hôm sau, Campbell đúng giờ đến bệnh viện, đi làm, tan tầm, xã giao, y bắt đầu cảm giác mình như một cỗ máy; buổi tối, lại làm bạn với những giấc mơ linh tinh cùng ngủ nông. Yusite không liên lạc y, y cũng không tiện chủ động liên lạc: Y hứa sẽ không quấy rối đối phương.

Như vậy qua hai ngày, y càng ngày càng khó có thể chịu được.

Quá tàn khốc, Campbell nghĩ thầm.

Để y đối mặt với một thứ yêu thích, lại cảnh cáo y: Chỉ có thể nhìn lại không thể chạm, chỉ có thể chạm lại không thể có, có thể có lại không thể hưởng thụ. Y đã rất chán nản, cũng cảm thấy quá lâu lại mệt mỏi chịu đựng loại trò chơi này.

Y bắt đầu động não: Có lẽ có thể bịa cái cớ nào đó để tìm Yusite đến bệnh viện thảo luận bệnh tình của Emil… Sau đó, y lập tức khinh bỉ cái ý nghĩ này.

Cân nhắc nhiều lần cả buổi, y quyết định lấy điện thoại ra nhấn một dãy số. Vang lên vài tiếng, đột nhiên bị người cắt đứt.

Xem ra, Yusite thực sự cự tuyệt nghe điện thoại của y. Đã như vậy, Campbell một không làm hai không nghĩ, gọi lại một lần nữa. Vang lên hai tiếng, lại bị cắt đứt; sau đó, y lại gọi lần thứ ba, kết quả đối phương thẳng thắn trực tiếp tắt máy.

Campbell ném điện thoại sang bên cạnhi, ra khỏi phòng làm việc.

Lúc Campbell trở lại bệnh viện đã là buổi chiều.

Còn chưa có bước vào phòng làm việc, y tá liền nói cho y biết có bệnh nhân vừa đăng ký khám bệnh đang ở bên trong chờ y. Campbell căn bản lười hỏi, cũng biết cái bệnh nhân này vừa đăng ký là ai.

“Ngài David · Mc Dowell.” Campbell vừa vào cửa lập tức lấy giọng điệu chuyên nghiệp lại lạnh như băng hỏi: “Ngài có vấn đề gì không?”

“Bác sĩ, người em thích gần đây vô cùng lạnh nhạt, làm em thực sự không nuốt trôi lại lăn lộn khó ngủ, làm sao bây giờ?” Mc Dowell cố ý ra vẻ vô tội hỏi.

“Loại triệu chứng này hẳn là đến khoa nội khám.” Campbell đứng ở cửa, làm ra tư thế tiễn khách, “Tạm biệt.”

Vẻ mặt của Mc Dowell như đạp phải mìn, “Được rồi. Em thừa nhận là đến hưng sư vấn tội.” Cậu ta từ balo mang theo lấy ra một cuốn tạp chí Gossip, lật tới một trang trong đó, “Anh sao có thể hẹn hò với Sophia · Fisher?”

“Quá tốt, tôi từ lúc nào biến thành con chó theo đuổi đối tượng.” Campbell liếc mắt, “Cậu thậm chí ngay cả những bài báo này cũng tin, thực sự là quá nhàm chán lại không biết gì.”

“Trong tạp chí nói anh và Sophia cùng dùng cơm, sau đó anh còn lái xe đưa cô ta về nhà, vô cùng thân mật.”

Campbell không nhịn được thở dài một hơi, “Tôi thông qua

giới thiệu của cô ấy mà mua được nhà, mời cô ấy ăn bữa cơm là chuyện đương nhiên.”

“Như vậy, anh sẽ không nghiêm túc với cô ấy chứ?” Mc Dowell chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

“Cho tới bây giờ chưa từng cân nhắc qua.”

“Với em thì sao? Chỉ là vui đùa một chút mà thôi?”

“Đương nhiên.”

Mc Dowell tựa hồ đã sớm ngờ tới Campbell sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn giả bộ ra vẻ thất vọng, vẻ mặt như đưa đám. Tiếp đó cậu ta lại mang ra một đống tên bạn tình Campbell từng qua lại, từng cái ép hỏi.”… Joe cũng vậy? Natalie cũng thế?”

“Mấy cái tên này một chút ấn tượng cũng không có.” Campbell đầu tiên là không yên lòng tùy tiện trả lời lây lệ, cuối cùng rốt cục kéo cửa ra, hạ lệnh đuổi khách: “Nơi này là bệnh viện. Cậu muốn chơi đố vui thì nên đi tham gia quiz show.”

Thấy Campbell tựa hồ thực sự thấy phiền, Mc Dowell vì vậy đứng lên, cất tạp chí chuẩn bị rời đi.

Tới trước cửa cậu ta đột nhiên giả vờ lơ đãng hỏi: “Như vậy, anh đối với tài xế của anh cũng là vui đùa một chút mà thôi?”

Nghe được đối phương ám chỉ Yusite, Campbell lập tức có ánh mắt phòng bị, “Chuyện đó không liên quan tới cậu.”

“Lời xưa bà nội hay nói: Có thể từ bề ngoài xét đoán một con ngựa xấu hay tốt, nhưng lại không cách nào nhìn ra bản tính của một con người.” Mc Dowell cố ý nói thổ ngữ Scotland, “Tài xế của anh bề ngoài thoạt nhìn thuần lương vô hại, không nghĩ tới cũng là một người tâm cơ rất nặng lại phức tạp… Anh biết hắn bình thường đều cùng hạng người gì lui tới không?”

Campbell không trả lời, chỉ hai tay ôm ngực nhìn cậu ta chằm chằm.

Mc Dowell còn nói: “Tôi có vài thứ…” Hắn từ trong balo lấy ra một phong thư giấy, “Anh có thể có hứng thú muốn biết.”

“Đừng nói với tôi đó là ảnh chụp theo dõi của thám tử tư.” Campbell nhìn thoáng qua phong thư, phòng bị trừng mắt nhìn Mc Dowell.

“Là theo theo dõi tài xế của anh. Em… Bởi vì em quan tâm anh.” Mc Dowell biện bạch.

“Đặc biệt mời thám tử tư theo dõi người kia không gọi là 『 quan tâm 』, gọi là 『 cố chấp 』.” Y biết Mc Dowell có chút trẻ con bướng bỉnh, lại không nghĩ rằng lại cực đoan như vậy, “Có nghe qua cái gì gọi là xâm phạm riêng tư chưa?” Khiến y để ý nhất, là một phần thời gian Yusite ở cùng y, theo dõi Yusite ở trên ý nghĩa nào đó cũng là theo dõi y.

Ánh mắt của Campbell nhất thời lạnh đến cơ hồ kết băng, “David · Mc Dowell, tôi tin tưởng cậu phải tìm một bác sĩ khoa tim khác… Và một luật sư giỏi.”

“Không không không, Jesse! Xin anh!” Thấy thái độ của Campbell vô cùng nghiêm túc, Mc Dowell không khỏi luống cuống, “Đều không phải giống như anh nghĩ … Em chỉ là, chỉ là…” Cậu liền vội vàng áp lên cửa, lập tức giải thích: “Em có lý do không tin tài xế của anh… Ý của em là, em 『 trùng hợp 』 ở một nơi không tốt đẹp gì trùng hợp thấy hắn và người của 『 Bang Columbia 』 cùng một chỗ… Nói chung, là tư oán.”

“Em sợ hắn tiếp cận anh là có mưu đồ khác, mới tìm thám tử tư theo dõi hắn… Không có xâm phạm riêng tư của anh, tuyệt đối không có! Hy vọng anh hiểu được ý của em.” Mc Dowell lo lắng đã có chút nói năng lộn xộn, “… Em có được một tin rất… 『 khẩn cấp 』, cân nhắc thật lâu… Em biết anh có thể sẽ mất hứng; thế nhưng… Cuối cùng vẫn cảm thấy hẳn là để anh biết ——” Cậu ta ba chân bốn cẳng mở phong thư, lấy ảnh chụp bên trong lấy ra bày ở trước mắt Campbell, giọng nói cơ hồ mang theo sám hối, “… Em rất xin lỗi.”

Campbell đầu tiên tùy tiện liếc nhìn một cái ảnh chụp, sau đó trợn to hai mắt, đoạt lấy tấm ảnh nhìn lại một lần, gần như không thể tin được thứ thấy trước mắt.

Tựa như bị điện cao thế bắn trúng, trong nháy mắt cứng đờ, kinh ngạc đến nói không ra lời. Hai giây sau, y lớn tiếng chất vấn Mc Dowell: “Lúc nào?”

“Anh và Sophia Johan… Cũng chính là ngày ký hợp đồng mua nhà.”

Campbell không nói hai lời, lập tức thông báo hộ sĩ hủy tất cả lịch hẹn, sau đó liền không quay đầu lại lao ra khỏi bệnh viện. Mc Dowell nắm tay đập tường một cái, cũng vọi vàng đuổi theo.

Campbell rốt cuộc biết lúc ký hợp đồng mua nhà ngày đó, Yusite vì sao lại lỡ hẹn; hoặc đổi cách nói chính xác hơn, tại sao lại mất tích.

Yusite cảm thấy đầu vô cùng đau, giống như bị nứt ra vậy.

Tứ chi của hắn tựa như bị đổ xi măng, tê tê e rằng không cách nào nhúc nhích; mí mắt rất nặng, sau nhiều lần cố gắng, miễn cưỡng mở được mắt phải, mắt trái lại không biết là sưng hay bị thứ gì dán lại, làm thế nào cũng không mở ra được.

Có một mắt có thể nhìn luôn luôn tốt, hắn phát hiện phía trước một mảnh u ám mờ mịt, cố sức chớp chớp, khi mắt thích ứng với ánh sáng, ánh sáng hơi yếu, hắn phát hiện mình ngồi dưới đất, hai tay bị dây xích lớn trói chặt ở ống sưởi trên tường, hai chân cũng bị thanh sắt trói chặt, bởi vậy hắn mới không có cách nào nhúc nhích.

Chỗ của hắn tựa hồ không có cửa sổ, chỉ từ nơi nào đó loáng thoáng chiếu vào không biết là ánh đèn trong phòng sát vách hay là ánh mặt trời bên ngoài, miễn cưỡng có thể nhận rõ hoàn cảnh. Ở quanh hắn có một số đồ vật bằng kim loại, một cái rương, một đống đồ lặt vặt;

xa một chút có từng hàng đồ gì đó, bởi vì quá tối, không cách nào nhận rõ mấy thứ kia là cái gì. Trong không khí mơ hồ có chút ẩm ướt và bụi, hắn tựa hồ ở trong một nhà kho.

“…” Yusite muốn kêu to, nhưng không cách nào mở miệng, mới ý thức tới cái miệng của hắn bị băng keo dán lại, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô mà không thể nói.

Yusite không biết mình ở nơi nào, không biết đã như vậy bao lâu; trong đầu của hắn hoàn toàn không có cách nào, chỉ cảm thấy sợ hãi hoảng loạn. Sao lại biến thành như vậy? Sao lại…

Hắn không nên ở cái chỗ quỷ quái này, hẳn là đang xem nhà, ký hợp đồng mua nhà, phải cùng người hắn yêu cùng một chỗ… Nhưng mà tựa như hắn vẫn lo lắng: Người xui xẻo như hắn đây, sao có thể sẽ có được chuyện tốt chứ? Hiện tại không phải chứng minh đó quả thật là một cái bẫy của vận rủi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Yusite ép buộc bản thân bình tĩnh nhớ lại.

Từ sau khi Campbell rời khỏi nhà hắn, hắn căn bản đứng ngồi không yên; rửa mặt thay quần áo xong, hắn đầu tiên đến văn phòng luật sư; liền sau khi đối mặt với một chồng lớn tài liệu kiện tụng xong, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, mà là tràn đầy lòng tin.

Mười hai giờ đúng, hắn rời khỏi văn phòng luật sư, ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn,trong lòng chỉ muốn trực tiếp đến chỗ hẹn. Ra khỏi ga tàu điện ngầm, để nhanh chóng đến nơi, hắn quyết định đi hẻm tắt.

Hắn đang đi qua một trăm mét cuối cùng. Ngẩng đầu ngắm, ra khỏi hẻm đích đến liền ở trước mắt, khóe miệng của hắn không khỏi lộ ra mỉm cười. Có thể chính vì vậy, hắn vô cùng vui sướиɠ mà đi tới, bất chợt cảm thấy phía sau bị tàn bạo hung hăng gõ một cái, một trận đau đớn kịch liệt lan ra toàn thân, sau đó liền rơi vào trong bóng tối sâu thẳm.

Yusite không biết kẻ tập kích là ai, không biết bắt hắn vì mục đích gì. Tiền sao? Hắn cũng không phải người có tiền, cũng không có tài sản để người khác ham muốn, hắn chỉ là một người bình thường, thế nào cũng nghĩ không ra bắt cóc hắn có thể được lợi gì…

Hắn không thể ngây ngô ngồi ở đây chờ thủ phạm đến hành hạ.

Yusite bắt đầu giãy dụa, dây xích trên cổ tay trói rất chặt, giãy dụa chốc lát liền ma sát da đến rướm máu, xây xích lại vùi vào trong thịt; cố nén đau đớn tiếp tục cố gắng muốn giãy ra, chỉ thấy máu từ từ thấm vào ống tay áo, dây xích lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Ai tới cứu ta! Yusite không tiếng động gào thét kêu cứu.

Hắn không biết mình ở cái chỗ quỷ quái này đợi bao lâu, có người để ý hắn mất tích không? Campbell… Campbell sẽ tha thứ cho hắn đến muộn không? Yusite trong lòng cơ hồ sợ hãi, hắn phải nhanh chóng thoát ra, đến một cuộc hẹn quan trọng. Đáng giận! Yusite ở trong lòng chửi bới, càng lo lắng xoay cổ tay, muốn cởi trói buộc, càng tốn công vô ích.

Lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân: Có người đang đi lên cầu thang. Yusite tạm thời ngừng giãy dụa, ngừng thở; bởi vì mức độ hắn có thể chuyển động có hạn, không cách nào quay đầu lại xem người đến là ai.

Hắn cẩn thận nghe, phát hiện tiếng bước chân đều mà vững, người kia tận lực rón rén. Sẽ là ai? Yusite bắt đầu phỏng đoán phân tích, nếu như là thủ phạm, không cần để ý cẩn thận như vậy, bởi vì với tình trạnh trước mắt của hắn căn bản không hề có năng lực phản kích. Vì vậy, người này có lẽ là tới cứu hắn…

Tuy nghĩ như vậy, Yusite vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ chốc lát sau người kia đi tới bên người Yusite, tựa hồ cho là hắn còn hôn mê, liền đưa tay đè đầu hắn; Yusite nhất thời đau đến bắn lên một chút, mới biết được trên đầu hắn thật sự bị thương.

“Anh đã tỉnh?” Người kia nói.

Yusite cảm thấy giọng nói có chút quen tai, người kia đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra mặt của hắn, “Anh đã bất tỉnh vài ngày. Vết thương còn đau sao?”

Thế mà là Karl · Vinci.

Yusite đầu tiên sửng sốt một chút, hắn không nghĩ đến sẽ thấy Vinci. Hai giây sau, hắn bắt đầu không an phận gây rối, cầu cứu; bởi ngoài miệng bị dán băng keon, hắn chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên mơ hồ không rõ.

“Tôi biết, tôi biết. Đây là thuốc giảm đau, đừng khẩn trương ——” Vinci trấn an Yusite, đồng thời từ trong hộp cứu thương mang theo lấy kim tiêm chích cho hắn một mũi, “Anh muốn hỏi: Anh bị ai bắt tới đây, tôi tại sao lại đến đây? Tôi chỉ có thể nói, Johan, anh chọc tới người không nên dây vào.” Vinci vừa nói, vừa xử lý vết thương cho hắn, “Anh làm sao lại dính dáng đến người của 『 Bang Columbia 』? … Vết thương trên đầu khôi phục còn có thể… Trên mặt… Mắt trái của anh thấy được không?”

Vinci cầm đèn pin nhỏ chiếu vào mắt trái của Yusite, đột nhiên thấy ánh sáng mạnh, Yusite nhất thời cảm thấy chói mắt mà chảy nước mắt.”Ừ, khá tốt nhãn cầu không có vấn đề gì, chỉ bị thương bên ngoài… Anh muốn nhìn bản thân biến thành bộ dạng gì không?”

Yusite gật đầu.

Vinci cầm một cái gương nhỏ để trước mặt Yusite. Mới liếc một cái, Yusite liền hối hận: Má trái của hắn sưng đỏ, hốc mắt trái sung một mảng xanh tím, thái dương bên phải có một vết máu; cả người cực kỳ thê thảm.

“Ba ngày trước, người của Bang Columbia đột nhiên đến bệnh viện ép tôi khám ngoài, đến xem, mới biết được người cần trị liệu là anh.”

Ba ngày? Hắn đã ở chỗ này ba ngày?

Yusite trừng lớn hai mắt, lần thứ hai phát ra tiếng hừ hừ mơ hồ.

“Anh bán hôn mê ba ngày… Xin lỗi, tôi quên, miệng của anh bị băng keo dán lại.” Vinci nói: “Johan, anh phải bảo đảm không kích động kêu loạn, tránh bị phát hiện.”

Yusite gật đầu. Xé băng keo xong, hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hỏi Vinci có thể cho hắn chút nước không; Vinci lắc đầu biểu thị không có.

“Giúp tôi trốn, nhờ ngươi!” Yusite chỉ có thể liếʍ liếʍ môi, tận lực đè thấp giọng vì khô khan mà có vẻ khàn khàn, lo lắng nói: “Ta không biết Bang Columbia là cái gì, cũng không có hứng thú muốn biết… Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này!”

“Anh không biết Bang Columbia?” Vinci có chút kinh ngạc, “Bất quá, rất xin lỗi tôi không thể thả anh đi.” Hắn ta mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Ta cũng bị uy hϊếp mới…”

“Vinci, tôi phải rời khỏi nơi này… Tôi có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng…” Yusite đau khổ cầu xin, đồng thời lại bắt đầu giãy dụa, “Bọn họ trói tôi đến tột cùng là muốn làm gì?”

“Rất xin lỗi, tôi thực sự bất lực.” Vinci cau mày, vẻ mặt khó xử.”Bất quá, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh ra ngoài, tin tôi đi!”

Mắt thấy cầu xin không được, Yusite nhanh trí, “Không phải… Hãy giúp tôi một chuyện.” Hắn nhìn xung quanh một chút, “… Điện thoại của tôi đâu? … Bác sĩ Vinci, giúp tôi liên lạc Jesse · Campbell…”

Nghe được tên Campbell, vẻ mặt của Vinci trong nháy mắt u ám, một giây sau liền trở lại như cũ.

Hắn ta nhìn chăm chằm vào Yusite một lúc lâu, sau đó bắt đầu ung dung đi qua đi lại. Hắn ta đi chéo vào một góc, đột nhiên, tựa hồ nhìn thấy một thứu gì đó, liền cúi người xuống, “Này là của anh sao?”

Vì Vinci đưa lưng về phía hắn, Yusite không biết hắn ta chỉ cái gì.

“Điện thoại di động.” Vinci xoay người, để hắn nhìn đồ vật trên tay, “Johan, anh sao lại ngu như vậy?”

Yusite híp mắt tận lực nhận rõ, hẳn thật sự là điện thoại di động của hắn, không biết tại sao lại ở nơi đó. Vinci chậm rãi đi tới trước mặt Yusite ngồi xổm xuống, “Johan, ba ngày nay y căn bản không có đi tìm anh.”

Yusite trừng mắt nhìn màn hình di động, không có hiện bất kỳ tin nhắn gì.”Có thể tín hiệu không tốt… Hết pin… Nói chung…” Vài giây sau, hắn có chút nói năng lộn xộn nói: “Không sao, giúp tôi nhấn số của Jesse, tôi nói với y…”

“Johan! Tỉnh táo lại đi!” Vinci ôm mặt của hắn, giọng nói nghiêm khắc, “Jesse · Campbell căn bản không quan tâm anh! Anh mất tích ba ngày, hắn không có nỗ lực liên lạc, ngay cả một lần cũng không có!”

Yusite trầm mặc. Hắn muốn giải thích, tiềm thức lại đồng ý với giải thích của Vinci: Không ai quan tâm hắn có tồn tại hay không, không ai chú ý hắn mất tích, không ai nỗ lực đi tìm hắn, bởi vì hắn chỉ là một vật bị vứt bỏ có cũng được không có cũng được.

Trong phút chốc, hắn tựa như một gốc cây thực cây bị sâu mọt gặm cắn ăn mòn, lập tức tiều tụy héo rũ.

“Johan…”

Vinci vốn muốn ôm Yusite định an ủi, nhưng mà có thể bởi vì bên trong quá tối, Vinci đột nhiên cảm thấy Yusite giống như lập tức gầy đi một vòng, biến thành một bộ xương khô xám xanh, không khỏi kinh hãi mà rút tay về.

“Một mình anh yên tĩnh một chút.” Vinci thở dài một hơi, xoay người rời khỏi chỗ giam giữ.

Toàn thân cứng ngắc trói tại chỗ, Yusite cho là hắn sẽ khóc, sẽ khổ sở, sẽ đau, kết quả lại không có. Không có chút cảm giác nào là cảm giác duy nhất của hắn, cả người trống rỗng; giống như hắn trong tiềm thức đã sớm biết sẽ có kết quả này.

Campbell đương nhiên sẽ không liên lạc hắn. Bởi vì hắn đến trễ —— trễ ba ngày đã không tính là trễ, mà là lỡ hẹn. Hắn nhớ rõ ngày đó Campbell nói:

“Nếu như em không xuất hiện… Từ nay về sau chúng ta cũng chỉ là quan hệ bác sĩ trưởng và người nhà bệnh nhân, tôi sẽ không quấy rầy em nữa.”

Bởi vì hắn vắng mặt, cho nên Campbell không cần hắn. Chính là như vậy, thêm một hay hai suy luận cũng giống nhau.

Đã như vậy, hắn bị người nào bắt cóc, những người đó mốn bắt hắn thế nào, có thể trốn ra ngoài không, có thể bị nguy hiểm không… Nhất thời đều không quan trọng nữa.

Hắn dùng lực chuyển động cổ tay, chỗ bị xích sắt ma sát bắt đầu chảy máu, nhưng lại không cảm thấy đau đớn. Yusite đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoang đường, liền cười ha ha. Kỳ thực hắn cũng không cảm thấy thú vị chỗ nào, chỉ là cười gượng. Cười thật lâu, mệt mỏi, liền ngừng lại; sau đó hắn rũ tầm mắt xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Hắn mặc dù giương mắt, lại như linh hồn bay ra, trong đầu trống rỗng. Tựa hồ có một máy hút chân không đang đem từng tầng ký ức hút ra, thậm chí có thể nghe được bên tai truyền đến tiểng gió thổi “phù phù phù”i.

“Có một việc chuyện rất quan trọng…”

Yusite đột nhiên nghe được bên tai có một tiếng người nhỏ như tiếng muỗi bay loạn.

” Có một việc rất quan trọng: Lời tôi tối qua nói với em, không phải là lời tán tỉnh thốt ra dưới bầu không khí đói… Mà là tâm ý thật sự của tôi.”

Tựa như lỗ tai bị cùng một con muỗi chích, một trận ngưa ngứa khiến Yusite khôi phục tri giác.

Tôi yêu em, tôi yêu em, tôi yêu em… Có người từng ghé vào lỗ tai hắn nói vô số lần những lời này.Tin tưởng một lần nữa đi, con muỗi kia nói cho hắn biết, cùng lắm thì lại bị lừa thêm một lần, trừ cái đó ra không có tổn thất nào khác.

Như vậy, tạm thời tin tưởng một lần nữa đi.