“Johan, tôi phải nhắc nhở anh một việc: Jesse · Campbell không phải là người đáng để tín nhiệm.” Vinci cố ý thành khẩn nói: “Y có từng đề cập với anh: chuyện tôi và y là bạn học ở trường y không?”
Yusite lắc đầu, hắn thực sự không biết. Vinci mỉm cười, “Tôi phải thừa nhận, Campbell thật sự là người có năng lực trong giới ngoại khoa tim, rất tinh chuẩn, cũng phi thường biết suy tính.”
“Cha y là danh y, gia đình có tiếng là học giỏi, cho nên y cũng đi lên con đường bác sĩ này, cũng không phải vì có chí lớn tế thế cứu người gì.” Vinci tiếp tục lấy giọng điệu vô cùng thành khẩn gây kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Y không phải người xấu, nhưng có thế lực phi thường, y sẽ không làm ăn lỗ vốn. Tôi hy vọng y không phải là bởi vì Emily có một bệnh án đặc biệt mới trăm phương ngàn kế muốn bé chuyển viện.”
“Cám ơn anh đã quan tâm, bác sĩ Vinci.” Yusite lắc đầu, “Bất quá, tôi tin tưởng Campbell không phải vì muốn lợi dụng Emily mới chữa trị cho nó.”
“Đừng ngu nữa!” Vinci cố sức đập bàn, “Campbell tuyệt đối là có mục đích riêng! Anh đừng bị y đầu độc nữa! Lời y nói không thể tin, một chút cũng không thể tin! Nếu không, với thân phận của y sao sẽ vô duyên vô cớ đối với người như anh tốt vậy?”
Câu nói sau cùng của Vinci khiến Yusite theo bản năng cảnh giác.
Hắn rũ tầm mắt xuống, đích xác, người giống như hắn vậy, nặng nề lại phiền phức, sao có thể có người đối tốt với hắn như vậy? Hắn cũng không đáng.
Campbell có thể đơn giản tìm được rất nhiều đối tượng tốt hơn hắn, tỷ như Sophia.
Mắt thấy lời của mình dần dần có chút ảnh hưởng, Vinci đi từ từ đến cạnh cửa, nhẹ nhàng khóa lại; sau đó trở lại bên người Yusite, “Johan, tôi không có ý chế nhạo, chỉ là nhìn không được… Tôi là vì tốt cho anh.” Hắn ta ngồi xuống đối diện Yusite, có chút xấu hổ nói: “Anh biết, tôi vẫn luôn đối với anh vô cùng có hảo cảm.”
Yusite kinh ngạc, ngẩng đầu ở một giây sau, hắn lúng túng cười gượng hai tiếng, “Cám ơn anh, bác sĩ Vinci… Bất quá, tôi cũng không có…”
Không đợi Yusite nói xong, Vinci liền tiến tới hôn hắn.
Yusite cả kinh, theo bản năng lui về phía sau, Vinci lại giữ lấy cằm của hắn, đỡ phía sau đầu hắn, khiến hắn không cách nào trốn tránh; hắn chỉ có thể giơ tay lên, muốn đẩy đối phương ra.
Vinci không để ý chút đến kháng nghị của Yusite, tiếp tục cường hôn, một lúc lâu sau mới buông ra.
“Anh ghét tôi?” Vinci cuối cùng từ trên môi Yusite rời đi, đồng thời giả vờ đáng thương thấp giọng hỏi.
“Cũng không phải ghét…” Yusite suy nghĩ chuyển nhanh, muốn tìm ra một lý do tốt nhất uyển chuyển cự tuyệt đối phương. Hắn đối Vinci không có cảm giác, mặc dù đối phương đã từng đã cứu hắn. Có thể hắn hẳn là kiên quyết rời đi, thế nhưng…
Trong đầu hiện lên hình ảnh Campbell và Sophia ở bãi đỗ xe vui vẻ trò chuyện, Yusite không khỏi do dự. Hắn muốn tin tưởng tâm ý của Campbell, nhưng hành động của Campbell lại khiến người hoài nghi. Hắn đột nhiên có ý muốn trả thù, đồng thời cũng thử bản thân, “Chỉ là…”
“Anh đã có đối tượng?” Vinci thay hắn nói tiếp, sau đó lại hôn hắn.
“Chờ…” Yusite có chút không biết làm sao, cau mày, bị động để cho đối phương đang giữ mặt hắn, khẽ cắn bờ môi của hắn, cứng rắn gõ vào hàm răng của hắn, mυ'ŧ đầu lưỡi hắn.
Chẳng qua là hôn môi mà thôi, miệng lưỡi của sinh vật tiếp xúc, đối tượng là ai hẳn là không có chút khác biệt nào mới đúng. Không, hơi thở, cách thức và cảm giác cũng không giống… Yusite theo bản năng sinh ra bài xích, hắn biết rõ bản thân cũng không muốn hôn môi.
“Xin lỗi…” Yusite đầu hướng sang bên cạnh tránh né, nhưng Vinci lại từ sau đầu nắm lấy tóc hắn, dùng sức kéo lại. Yusite trọng tâm bất ổn, ngã về phía sau một chút; Vinci lại nhân cơ hội này ôm hắn, ngang ngược chiếm lấy môi lưỡi của hắn, thâm nhập xâm lược cái miệng của hắn. Yusite gần như không cách nào hít thở, lại không tránh thoát; dưới tình thế cấp bách, hắn nâng khuỷu tay, thúc vào người Vinci.
Bị đau, Vinci phân tâm mà buông đối phương, không cẩn thận cắn thương moooi của Yusite.
“Xin lỗi cắn anh bị thương.” Vinci vươn tay, muốn xem vết thương trên môi Yusite một chút; Yusite đè môi rướm máu, phất tay một cái biểu thị không sao; lui về sau chuẩn bị chạy trốn.
“Johan, xin anh hiểu rõ, tôi là thật tâm.” Vinci kéo cánh tay của Yusite, “Tôi không quan tâm anh có đối tượng mình thích chưa.”
Vinci giữ cổ tay phải của Yusite, dùng sức léo hắn về cũng ấn lên tường.
Hắn thật không ngờ Vinci bề ngoài ôn hòa cẩn trọng lại có khí lực lớn như vậy. Hắn vội vàng nói: “Bác sĩ Vinci, tôi cảm ơn anh đã từng cứu tôi, thế nhưng tôi cũng không…”
“Johan, anh nếu quả thật muốn cám ơn tôi…” Vinci dán ở bên tai hắn tựa như thổi khí nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi…” Sau đó, liền từ vành tai hắn, xương hàm bắt đầu hôn, liếʍ, cũng khẽ cắn ở cổ của hắn, mυ'ŧ mà lưu lại một vết hôn đỏ nhạt.
Yusite nhất thời từ sống lưng cảm thấy một trận âm hàn, cả người da gà nổi lên. Bởi tay phải bị kiềm hãm, chỉ có thể dùng tay trái để ngang trước ngực miễn cưỡng chống đỡ.
Cho dù từng là ân nhân cứu mạng của hắn, trả tiêfn viện phí cho hắn, nhưng Yusite cũng không muốn lấy cách thức như vậy báo đáp đối phương. Hắn không ngừng giãy dụa, nhưng mà, Vinci lại như thực tủy biết vị, từ từ đi xuống phía dưới hôn xương quai xanh, trước ngực hắn; tay lại vói vào quần áo của hắn, dọc theo cột sống vuốt một đường, cũng tiến vào trong quần jean của hắn, nắn bóp mông hắn, thậm chí dò vào trong rãnh mông của hắn.
“Không…” Yusite không ngừng chống cự, bắp thịt toàn thân đều vì sợ hãi mà căng cướng.
Cảm giác bị ngăn cản, Vinci biết ép buộc chỉ biết tạo nên hiệu quả ngược, vì vậy lẩm bẩm nói: “Johan, đừng cự tuyệt tôi. Tôi đã cứu anh, cứu anh chính là bởi vì tôi thật tình thích anh…”
Lời nói của Vinci khiến Yusite sinh lòng do dự. Lại trong lúc đang do dự đó, Vinci đã linh hoạt cởϊ qυầи của Yusite; giữa lúc hắn ta muốn giở trò tiến thêm một bước, một tiếng gõ cửa cắt đứt nhịp nhàng của hắn ta.
“Vinci?” Ngoài cửa có người gọi, Yusite thừa dịp Vinci không để ý, nỗ lực giãy ra, đồng thời đẩy đối phương ra, kéo quần trượt ngồi dưới đất.
“Ai?” Vinci cảnh giác hỏi.
“Là tôi, Smith.”
Vinci thầm hừ một tiếng, nhíu mày. Nếu như là y tá, hắn ta có thể tìm lý do đuổi đối phương đi; thế nhưng Ed · Smith là chủ nhiệm khoa ngoại.
“Chờ một chút.” Hắn ta chỉnh sơ lại quần áo dáng vẻ, lấy ngón tay chỉnh sơ đầu tóc, đi tới cạnh cửa mở ra, hoàn toàn không lo ngại Yusite quần áo không chỉnh tề ngồi xổm bên tường.
Mà Yusite càng muốn nhanh chóng mặc xong quần áo, càng cài không được nút áo, càng muốn kéo quần jean lên, khóa kéo càng vướng; hắn càng muốn giả bộ dường như không có việc gì, lại càng khẩn trương.
Lúc Vinci mở cửa ra, Smith một bước tiến vào, đem một phần hồ sơ giao cho hắn ta, “Đây là lần đầu tiên hai người chúng ta hợp tác phẫu thuật ——” Tầm mắt hắn lơ đãng thoáng nhìn, “A, xin lỗi. Tôi không biết anh có bệnh nhân.” Sau đó, liền đi ra ngoài.
Yusite lập tức cầm lấy bộ dạng cơ hồ lăn một vòng vọt ra khỏi cửa.
“Tôi vừa vặn khám xong.” Vinci ở một bên ung dung giải thích, đồng thời gọi Yusite, “Tôi sẽ gọi cho anh sau. Ngày hôm nay không thể kết thúc, lần sau tiếp tục.”
Yusite căn bản không dám quay đầu lại, liền như chạy trối chết rời khỏi.
“Bệnh nhân kia là ai? Sao lại khẩn trương như vậy?” Smith cảm thấy bóng lưng của Yusite có chút quen mắt, nhất thời lại nghĩ không ra đã thấy qua ở dâu, liền thuận miệng hỏi.
Vinci lảng tránh vấn đề, trực tiếp mở hồ sơ lật xem bệnh án, “Phẫu thuật của phu nhân Godan lấy tim làm chính, hẳn là do tôi chủ đạo.”
Hai người liền thảo luận về ca phẫu thuật một lúc, Smith đột nhiên nói: “… Được rồi, tối hôm nay thọ yến bảy mươi của viện trưởng học viện y, anh đi không?”
Vinci ngay cả mí mắt lười nâng lên, “Xem tình hình…” Sau đó, hắn ta như đột nhiên nhớ tới gì, “Campbell sẽ đi sao?”
“Sẽ, bất quá rất có thể sẽ đến muộn; y vừa gọi cho tôi nói như vậy.”
Vinci lộ ra một tia cười lạnh, “Như vậy, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua.”
“Vinci, vợ tôi: Barbra cũng sẽ đi.” Smith thử dò xét hỏi: “… Anh không ngại chứ?”
Vinci ngẩng đầu nhìn Smith mấy giây, sau đó mới cười cứng ngắc nói: “Đương nhiên.”
Hắn ta làm sao có thể không ngại, đây là một trong những lý do hắn ta nguyền rủa
Campbell xuống địa ngục. Barbra · Watson, bạn gái của hắn ta khi học ở trường y, lại dám đá hắn ta. Nếu như không phải là bởi vì tên Campbell chết tiệt kia, chắc là hắn ta hung hăng vứt bỏ con đàn bà ti tiện kia mới đúng.
Hắn ta tuyệt đối sẽ trả thù Campbell, Vinci thề trong lòng, hắn ta sẽ tận lực phá hủy tất cả những gì Campbell quan tâm nhất, khiến Campbell thống khổ…
Về đến nhà, nhìn trong gương chiếu ra mấy vết hôn đậm nhạt khác nhau trên cổ, Yusite nhịn không được dùng trán đánh lên gương. Hắn vốn cho là tiếp xúc thân thể, như là hôn môi, âu yếm, làʍ t̠ìиɦ… Mọi việc như thế, có thể chỉ là phát tiết du͙© vọиɠ, không hề liên quan đến tình cảm; thên tình cảm vào mặc dù sẽ làm cho những tiếp xúc này tăng thêm thỏa mãn về tinh thần, nhưng về bản chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống nhau. Nói cách khác, cùng người không có tình cảm hôn môi, âu yếm, làʍ t̠ìиɦ trong lòng sẽ cảm thấy trống rỗng, thế nhưng mang tới hưng phấn về sinh lý cũng không khác nhau.
Cho tới bây giờ, Yusite mới biết mình sai rồi.
Lúc hôn môi với Vinci, hắn có cảm giác tội lỗi vô cùng sâu, cảm thấy rất tệ. Hắn biết mặc dù là Vinci cường hôn hắn, nhưng hắn đích xác theo bản năng phóng túng hành vi của đối phương.
Hắn muốn đem toàn bộ việc này chôn dấu vào chỗ sâu nhất trong ký ức, không muốn nhớ lại. Áp lực cuộc sống của hắn đã đủ nặng nề, không cần thiết phức tạp hóa hơn.
Nhưng mà từng vết hôn trên cổ lại như dấu vết rõ nét nhắc nhở hắn. Tiềm thức của Yusite cảm thấy phản bội bản thân, hắn không có mặt để gặp Campbell.
Thở dài một hơi, Yusite thay áo cao cổ xong, kiểm tra xung quanh, sau khi xác định có thể hoàn toàn che khuất vết hôn, ra ngoài đón Emily tan học về nhà. Sau đó mới đến trước bệnh viện: đêm nay Campbell phải tham gia một buổi tiệc sinh nhật, hắn phải đảm nhiệm tài xế.
Vừa đến bệnh viện, Yusite mới đột nhiên nhớ tới bản thân để quên tư liệu bệnh án của Emily ở chỗ Vinci.
“Ngài Yusite, ngày hôm nay rốt cục có thể làm xong thủ tục chuyển viện sao?” Thấy Yusite ngây ngô đứng ở trong hành lang, Sophia đi tới bên cạnh hắn, mang trên mặt nụ cười hoàn mỹ, khách sáo nói.
Nhớ tới một màn không nên thấy lúc trưa, Yusite nhất thời giống như mất đi giọng nói, không biết nên nói cái gì. Nhìn kỹ Sophia, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, ở cùng một chỗ với Campbell, tuyệt đối là một đôi tình nhân sáng chói khiến người nhìn chằm chằm. Điều kiện tốt như vậy, thảo nào Campbell sẽ thích; bản chất con người, hắn không cách nào trách cứ.
Yusite biết rõ bản thân so ra kém đối phương, gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Rất xin lỗi, tôi đã quên… Hôm nào tôi nhất định làm xong…”
Nhìn Yusite một lúc lâu, Sophia trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ bắt bẻ và chán ghét, như tự lẩm bẩm nói: “… Thật không hiểu nổi y coi trọng anh ở điểm nào.”
Sophia nói cực nhỏ, Yusite nghe không rõ, “Xin lỗi, cô vừa nói cái gì?”
“Không có gì.” Sophia lắc đầu, lại lộ ra nụ cười hoàn mỹ, “Được rồi, tôi vẫn rất tò mò: Xin hỏi anh là thế nào quen biết với Jesse? Sao lại trở thành tài xế của y? Y là một người tùy tâm sở dục, để tài xế đi theo khắp nơi, không giống tác phong của y.”
Đích xác, tài xế hắn đây cũng không phải là Campbell tìm. Yusite trong lòng bội phục Sophia, hiểu rõ Campbell như vậy. Càng nhìn, hắn càng nghĩ Sophia nên là chân mệnh thiên nữ của Campbell.
(đại khái là cô gái phù hợp trời định)
“Chúng tôi quen biết ở một cuộc hội đàm; làm tài xế lại là một tình cờ trùng hợp.”
“Trùng hợp a.” Sophia gật đầu, “Anh nhất định đã sớm biết y là danh y khoa tim, bởi vậy mới tiếp cận y, đúng không?”
Yusite chân mày cau lại.
“Tôi rất bội phục anh, có thể tùy tâm sở dục nắm giữ tình cảm như vậy.” Sophia dùng giọng điệu vui vẻ, chanh chua nói: “Cái 『 đầu tư 』 này tỉ lệ lợi nhuận rất cao, tính toán quá tốt. Anh nên biết chi phí để Jesse làm phẫu thuật ít nhất là hai nghìn năm đô la Mỹ? Cộng thêm thiết bị chữa trị của bệnh viện, dụng cụ phụ trợ, nằm viện… Oa, đây chắc hẳn là món quà quý giá nhât con gái anh nhận được.”
Nghe được đối phương quanh co lòng vòng châm chọc Emily, Yusite không khỏi phòng bị, “Tôi không hiểu, xin hỏi cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tôi biết trong lòng anh có cái chủ ý gì.” Sophia chờ hắn, “Tôi rất 『 bội phục 』 anh hi sinh kính dâng tình cha vĩ đại, thế nhưng anh không có quyền lợi dụng người khác.”
Yusite hít sâu một hơi, Sophia lại tràn ngập địch ý như vậy, tất nhiên là bởi vì Campbell. Campbell đại khái nói cho cô biết không ít chuyện; hiển nhiên chứng minh quan hệ của hai người không phải tầm thường, bằng không, Campbell sao lại đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Sophia.
“Jesse đều nói với cô?” Yusite vẻ mặt buồn bã, nhàn nhạt hỏi.
Không biết Campbell hình dung hắn như thế nào, hình dung quan hệ của bọn họ như thế nào. Có thể, Campbell và Sophia bình thường ở sau lưng của hắn bàn luận về hắn, Yusite nhịn không được suy đoán, bọn họ sẽ nói như thế nào? Người cha độc thân đáng thương? Cần đồng cảm với người đáng thương? Một người thất bại?
Sophia chỉ là cười nhạt, cũng không trả lời. Tiếp đó, cô lắc đầu, lấy mũi giày cao gót linh hoạt xoay người lại, liền bước ra tiếng thanh thủy rời đi. Trong mơ hồ, Yusite tựa như nghe được cái từ “đê tiện” này.
Yusite nắm chặt tay, không nhúc nhích đứng tại chỗ. Hắn ở trong lòng thừa nhận: Mình quả thực đê tiện.
Mặc kệ bất luận là ai đều sẽ nghĩ như vậy: Emily có bệnh tim bẩm sinh, hắn liền trăm phương ngàn kế tìm một bác sĩ khoa tim làm vợ. Nếu như Campbell không phải bác sĩ khoa tim, quan hệ của bọn họ có còn giống như bây giờ không? Yusite ở trong lòng tự hỏi, có thể, hắn tiếp cận Campbell thực sự chỉ vì danh hiệu “bác sĩ khoa tim”?
Yusite đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn. Hơi nghiêng đầu, rũ vai, từ từ trở lại bên cạnh Mercedes-Benz, ngồi vào ghế lái, nhắm mắt lại.
Qua một lúc lâu, hắn lần thứ hai mở mắt, nhìn bộ dạng của mình trong kính chiếu hậu, thấy áo cao cổ trên cổ, hắn nhịn không được lại thở dài một hơi.
Không, không phải như vậy.
Yusite trong lòng có một tiếng nói, nếu như hắn chỉ vì danh hiệu bác sĩ khoa tim, sẽ phải cam tâm tình nguyện tiếp nhận bày tỏ của Vinci cũng là bác sĩ khoa tim, sẽ phải cam tâm tình nguyện hôn môi với Vinci; nhưng mà sự thực cũng không phải là như vậy. Trong lúc bất chợt, hắn cảm nhận được tâm ý của mình: Hắn thích Campbell, so với trong tưởng tượng của hắn càng thích hơn. Bởi vì thích, mới có thể đối với việc không rõ ý nghĩ của đối phương mà thống khổ, mới có thể để ý đối phương và những người khác qua lại; mới biết hối hận… Hối hận bản thân lại cùng người khác hôn môi.
Lúc Yusite còn đầy đầu không ngừng tự tranh luận, cửa xe đột nhiên mở ra; Campbell rất nhanh ngồi vào trong xe, biểu tình tương đối ung dung, tâm tình tựa hồ vô cùng vui vẻ.
Vừa ngồi xuống, y liền làm việc như thói quen, đem Yusite đang đờ ra kéo qua, ân cần hôn cái miệng của hắn. Yusite lúc này mới lấy lại tinh thần, chú ý tới thời gian thì ra đã trễ như vậy.
“Em không nóng sao?” Hôn môi xong, Campbell lần nữa làm xong, thắt giây an toàn, đồng thời lơ đãng hỏi: “Vì sao mặc áo cao cổ?”
Yusite phòng vệ nhìn xéo đối phương, có chút chột dạ nói: “Cổ có chút đau.” Đồng thời đạp chân ga khởi động xe.
“Cảm mạo? Tôi xem một chút.” Campbell quan tâm hỏi, cũng đưa tay đưa về phía Yusite. Yusite cả kinh, theo bản năng ngăn tay của đối phương.”Không có việc gì, nói chuyện với luật sư quá nhiều thôi.”
Bị cứng rắn cự tuyệt, Campbell không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút không vui. Y hít sâu một hơi, không nói gì nữa, cố ý để tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Qua một lúc yên lặng, Campbell liền như không có chuyện gì xảy ra lên tiếng lần nữa: “Sophia nói em hôm nay vẫn chưa hoàn thành thủ tục chuyển viện.”
Sophia đã đem chuyện phát sinh trước đó nói cho Campbell. Yusite khẽ thở dài một hơi, so sánh với Sophia, hắn thực sự là một chút phân lượng cũng không có.
“… Khiến các anh phiền toái, tôi vô cùng xin lỗi.”
“Sophia để ý bảo hiểm và chi phí, đừng trách cô ấy.” Campbell thấy Yusite không đúng lắm, cho là hắn đại khái bởi vì chuyện ra tòa mà phiền lòng, “Em nhớ mang bệnh án cũ của Emily đến nộp lên là được; về phần thủ tục, làm hay không làm cũng không sao.”
Yusite chỉ là tùy tiện gật đầu một cái, một câu nói cũng chưa nói. Campbell bên cạnh mắt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nói: “Em có thể nhờ chủ nhà của em chăm sóc Emily một đêm không?”
Yusite lại càng hoảng sợ, chân vừa trượt, xe nghiêng ngả một chút.”Vì sao?”
“Tiệc sinh nhật hôm nay, người được chúc thọ là viện trưởng của học viện y, rất nhiều bạn học cũ trước kia đều sẽ tham dự, vừa vặn mở hội OB; tôi muốn giới thiệu một số người cho em làm quen, hy vọng em có thể lưu lại.” Campbell mỉm cười nói: “Đến lúc đó có thể sẽ ầm ĩ đến khuya, tôi không muốn gặp phải cấm cửa lúc mười hai giờ.”
Yusite đột nhiên cảm giác như mình đang lái chiếc xe ngựa bí đỏ, đích xác, qua nửa đêm mười hai giờ, ma pháp biến mất, hắn sẽ trở lại nguyên hình con chuột.”Sợ rằng không được…”
Vẻ mặt của Campbell trầm xuống, “Em không thể đến chỗ tôi qua đêm sao?”
Yusite chần chờ chỉ chốc lát, vẫn là cự tuyệt.”Tôi không biết nên giải thích thế nào.”
Campbell không nhịn được nặng nề hít một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Nhìn biểu tình của Campbell, Yusite có chút sợ hãi: Hắn không muốn mất đi người này, lại lại không biết làm sao để giữ lấy đối phương.
“Đây mới là chỗ mấu chốt, đúng không?” Yusite yếu ớt hỏi: “Tôi có thể cùng anh qua đêm hay không, là một vấn đề rất nghiêm trọng?”
Campbell quay đầu lại, vẻ mặt lại dịu đi.
“Johan, chúng ta đều là nam… Nói thật đi, nếu như vẫn không thể quang minh chính đại ôm người mình thích… Đúng, sẽ là một vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi không cách nào đảm bảo mình có thể chịu được bao lâu.”
Yusite hít sâu một hơi. Hắn cũng là người, cũng có du͙© vọиɠ, cũng chìm đắm trong vui vẻ thể xác, cũng thích được che chở âu yếm. Bất quá, hắn có rất nhiều trách nhiệm và gánh nặng, không cách nào giảm bớt. Hơn nữa, cho dù hắn thực sự khát khao, thì vết hôn trên cổ cũng không cho phép.
“Hôm nay thật không được.”
Campbell bất đắc dĩ nhếch cao lông mày, “Tôi cũng nghĩ vậy, hẳn là sớm thông báo cho em một chút, sắp xếp cho tốt trước.”
“Jesse…” Yusite suy tính chốc lát, đột nhiên nói: “Tuần sau trường của Emily có một hoạt động trại thể nghiệm cuộc sống, nó rất muốn đi, mà tôi lo lắng…”
“Tình hình gần đây của Emily ổn định, chỉ cần nhớ kỹ mang theo thuốc, nhờ nhân viên quản lý cùng đi với trường học để ý một chút, sẽ không có vấn đề.” Campbell nói: “Bé không thích hợp chạy trăm mét, nhưng cũng cần lượng hoạt động vừa phải. Để nó ở nhà hoài cũng không tốt.”
“Tôi biết. Cho nên tôi đồng ý.” Yusite nhỏ giọng nói: “Tuần sau phải có vài ngày, tôi… Chúng ta có thể…”
“Không sao, em không cần miễn cưỡng.” Campbell lộ ra vui mừng mỉm cười, khẽ véo mà Yusite, “Nhớ kỹ, tôi là một bác sĩ. Lúc gặp phải vấn đề thói quen của tôi là 『 giải quyết 』.”
Yusite lại sợ run. Nếu nói “giải quyết” có thể đang ám chỉ Campbell thản nhiên thừa nhận có đối tượng giải quyết nhu cầu tính dục khác, ý nghĩ này khiến hắn vô cùng chú ý.”Giải quyết… Là có ý gì?”
Campbell cười không đáp, trái lại hỏi hắn: “Em chờ một chút chí ít có thể ở lại ăn bữa cơm đi?”
Yusite gật đầu, tay cầm vô lăng có chút run rẩy.
Đảo mắt đi tới nơi tổ chức tiệc sinh nhật Cafe des Artistes, bởi giao thông chật ních, Yusite dừng xe ở chỗ hơi xa, cùng Campbell đi bộ đến.
Nhanh liền đến cửa nhà hàng, Campbell đột nhiên vẫy vẫy tay, tựa hồ đang chào hỏi người nào đó. Lơ đãng ngẩng đầu nhìn sang, Yusite lại đứng yên tại chỗ, giống như hai chân biến thành tảng đá, không cách nào nhúc nhích.
Karl · Vinci và một đôi nam nữ đang đứng ở cửa nhà hàng trò chuyện, lúc thấy Campbell bọn họ cũng vẫy tay đáp lại. Tim của Yusite gần như nhảy ra khỏi ngực, theo bản năng đè cổ; Campbell đang muốn khoác vai hắn, cùng nhau bước nhanh tiến lên, Yusite lập tức đẩy tay của đối phương ra.
“Tôi vẫn là không qua đó đi.” Yusite kiếm cớ lấy lệ đùn đẩy, “Tôi ăn mặc tùy tiện như vậy… Hơn nữa, Emily vẫn chờ tôi về ăn cơm…” Nói còn chưa dứt lời, hắn liền xoay người chạy về chỗ đỗ xe; để lại Campbell kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn biến mất.
Emily cầm thư đồng ý của phụ huynh, cao hứng xuống xe, đi vào cổng trường. Yusite thì ngáp một cá, hắn một đêm ngủ không ngon.
Buổi tối hôm qua, khi hắn rời khỏi nhà hàng, vẫn chưa tới cửa nhà, liền nhận được điện thoại của Vinci. Vinci hỏi hắn vì sao không ở lại, “Tôi mang theo bệnh án của Emily đến.” Vinci giọng điệu khẩn thiết nói: “Nếu như anh ở lại, vừa vặn có thể đưa cho anh. Có lẽ, tôi trực tiếp đưa cho Campbell?”
Yusite lúc đó căn bản sợ ngây người, “Không, đừng nói cho Jesse!” Vì vậy hẹn hắn ta gặp nhau vào sáng hôm sau. Vì để tránh cho hai người đơn độc ở chung, Yusite tận lực lựa chọn gặp tại quán cà phê ở gần bệnh viện quận.
“Johan, đối với chuyện phát sinh ngày hôm qua, tôi rất xin lỗi.”
Vinci đúng giờ đến điểm hẹn, vừa gặp mặt liền đem tư liệu giao cho Yusite, đồng thời xin lỗi hắn. Thái độ khá lễ độ, “Tôi chỉ thị kìm lòng không được… Anh hiểu được, nếu như tôi không còn là bác sĩ của Emily, sau này sợ rằng cũng không có cơ hội có thể nhìn thấy anh.”
“Bác sĩ Vinci, chuyện ngày hôm qua coi như xong.” Yusite nhận lấy tư liệu, ngón tay phải lo âu gõ loạn trên mặt bàn, “Tôi phải đi…”
“Gọi Karl.” Vinci nắm tay của Yusite, “Tôi có chút mất mát. Làm bác sĩ trưởng của Emily lâu như vậy, anh chưa bao giờ từng chú ý tới tâm ý của tôi; đối với Campbell lại… Tôi không rõ, Campbell thực sự có mị lực như vậy sao?”
Yusite rút tay về, không biết nên nói cái gì: Thứ nhất chuyện giữa hắn và Campbell không cần thiết phải giải thích cho Vinci, thứ hai đối chuyện xảy ra trước đó còn khá khó xử. Chỉ là yên lặng bỏ tư liệu vào balo đem theo, đứng lên, miệng lập lại, “Tôi phải đi.”
“Tôi vốn không nên nói.” Thấy Yusite thực sự phải ly khai, Vinci lộ ra vẻ mặt khổ sở, chậm rãi nói: “Anh nhất định cảm thấy kỳ quái, tôi vì sao lại đối với Campbell có khúc mắc sâu như vậy…”
Vinci thở dài một hơi, “Y đích xác là thiên chi kiêu tử, ngoại hình xuất chúng, tài hoa dào dạt, tùy hứng phóng khoáng; những ưu thế này khiến y tự cao tự đại, theo thói quen tàn khốc đùa bỡn người khác. Chúng tôi về phần học thuật tương đương nhau, vốn là tinh thần cạnh trang vô cùng nghiêm túc. Nhưng mà, hắn lại đối với tôi làm ra một trò đùa vô cùng tồi tệ.”
Yusite vốn muốn rời đi, lời nói của Vinci lại khiến cho hắn hiếu kỳ.
Vinci liếc trộm Yusite, phát hiện động tác của hắn dừng lại, lại ngồi trở về, trong lòng mừng rỡ vì vậy tiếp tục, “Một năm cuối ở trường y chúng tôi đều tự chuẩn bị luận văn. Phi thường trùng hợp, đề mục mà tôi và Campbell lựa chọn vừa vặn tương tự nhau. Y vì không để tôi vượt qua hắn, bày kế để tôi nhận được tư liệu sai, tôi bởi vậy lùi lại một năm mới tốt nghiệp.” Ánh mắt của Vinci thay đổi, hơi lộ ra phẫn hận, “Y còn câu dẫn bạn gái lúc đó của tôi: Barbra · Watson, để cô ấy rời khỏi vào lúc tôi thảm nhất.”
Yusite nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm.
“Johan, Campbell chỉ sợ là bởi vì Emily vốn là bệnh nhân của tôi, bởi vì tôi đối với anh có hảo cảm, mới cảm thấy hứng thú với anh, mới có thể xung phong nhận việc chữa bệnh cho Emily. Đem anh kéo vào ân oán của tôi và y, tôi vô cùng xin lỗi.” Vinci vẻ mặt hổ thẹn, “Hy vọng anh cẩn thận, đừng bị y lừa.”
Lời nói của Vinci giống như con muỗi, không một tiếng động chích vào da, để bệnh độc trong bụng thần không biết quỷ không hay theo máu tiến vào trong đầu Yusite. Qua một lúc lâu, Yusite đứng lên, hoảng hốt ra khỏi tiệm cà phê.
“Cẩn thận!”
Bên tai đột nhiên xuất hiện một tiếng nhắc nhở, người kia bỗng nhiên níu lấy cánh tay của Yusite kéo vào trong ngực.
Yusite mới lấy lại tinh thần, phát hiện trên đường có một nắp cống thoát nước không biết vì sao lại bị xốc lên, hắn thiếu chút nữa một bước đạp hụt ngã xuống.
“Anh thật là khiến người lo lắng.” Vinci ôm chặc hắn, dựa vào bên tai hắn lẩm bẩm nói, đồng thời hôn sau tai hắn một chút.
Yusite rúc về phía sau, thấp giọng nói một câu cảm ơn, khẽ đẩy Vinci ra xong, mới đi từ từ đến chỗ đậu xe, lên xe, khởi động xe.
Tâm tình của Yusite bởi vì buổi nói chuyện với Vinci mà chấn động. Vốn là, hắn cũng vì vết hôn trên cổ mà cảm thấy áy náy, hiện tại, hắn lại vì không rõ Campbell là thật tâm hay giả ý mà hỗn loạn.
Hắn không xác định lời Vinci nói có phải đều là sự thật không, thế nhưng, cách nói của Vinci lại giải thích hợp lý rất nhiều hành vi của Campbell.
Cùng có đủ cả, Campbell chỉ là một người nhiều lần chơi trò chơi nhân gian.
Tuy rằng một đường miên man suy nghĩ, Yusite chung quy bình an đi tới bệnh viện của Campbell. Đem Mercedes-Benz vào bãi đỗ xe, lấy tư liệu bệnh án của Emily giao cho Sophia xong, hắn liền đi bộ đến bên dưới nhà trọ của Campbell chờ.
Buổi trưa, Campbell vẻ mặt tươi cười xuất hiện. Vừa nhìn thấy Yusite, liền nắm lấy vai của hắn, kéo sát vào chuẩn bị hôn hắn. Yusite lại chợt quay sang một bên, tránh khỏi nụ hôn của đối phương.
“Làm sao vậy?” Campbell có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, Yusite có thể không thích ở trên đường vô cùng thân mật, “… Vì sao không lên lầu?”
“Jesse, anh quen biết Barbra · Watson?” Yusite đột nhiên hỏi.
Nghe được tên này, Campbell đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hai hàng lông mày nhếch lên một cái, khóe miệng mang theo nụ cười giảo hoạt, “Thế nào… Ách, chúng ta là 『 bạn 』… Cô ấy nói gì với em?”
Yusite lắc đầu.”Cô ấy đã từng là bạn gái của Vinci?”
“Trước đây thật lâu…” Bộ dáng tươi cười của Campbell nhất thời cứng đờ, “Em muốn hỏi cái gì?”
Yusite lại tiếp tục hỏi: “Bởi vì một trò đùa của anh, khiến Vinci lùi lại một năm mới tốt nghiệp trường y, đúng không?”
“Em và Vinci quen thuộc hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.” Campbell cả người nguội xuống, đầu lông mày cũng nhíu lại, “Nếu nói 『 trò đùa 』 chỉ là một cách nói, tôi đã làm chút chuyện nên làm.”
Campbell trả lời gián tiếp xác nhận lời tự thuật của Vinci.
Yusite gật đầu, “Cho nên… Anh đồng ý chữa bệnh cho Emily, là vì cái gì?” Vẻ ặmt của hắn buồn bã, “Có thể nói cho tôi biết lời nói thật không? Anh sở dĩ làm như vậy thật sự là để trả thù Vinci?”
“Có thể tôi làm như vậy là vì thực hiện thỏa thuận đã đồng ý với Brodas, hắn trả tiền, tôi chữa bệnh, hành vi trao đổi lợi ích đơn thuần. Nói như thế em hài lòng chưa?” Campbell giọng mang châm chọc, “Trời ạ, chúng ta qua lại đến lúc này, em vẫn chưa tin tôi, tình nguyện nghe lời nói càn của người khác?”
“Qua lại? Chúng ta xem như là đang qua lại sao?” Cái từ này làm Yusite cười khanh khác, trong lòng cũng níu chặt.
Định nghĩa từ “qua lại” của Campbell hiển nhiên không giống của hắn. Bằng không làm sao sẽ cùng Sophia giống như thân mật cùng một chỗ?
Hắn ngẩng đầu nhìn Campbell, nghi vấn đầy bụng cùng ủy khuất, trầm ngâm chốc lát vẫn là đem lời đè nén xuống. Nhắc tới việc kia chỉ biết điểm chính của vấn đề không rõ.
“Nếu như em không cho là chúng ta đang qua lại, xin hỏi em tới đây làm gì?” Campbell bắt đầu tức giận, cắn răng nghiến lợi chất vấn.
Yusite ngây người hai giây, sau đó lộ ra nụ cười suy yếu tự kiềm nén, “Tôi tới đây làm gì? Tôi cũng không biết… Tất nhiên là bởi vì tôi ngu xuẩn. Tôi rất ngu xuẩn đến mức mong chờ một ước nguyện không có khả năng, kết quả đương nhiên biến mất lần nữa.” Hắn từ trong túi móc ra một đồng xu ước nguyện ——Feve, kể cả chìa khóa dự phòng của nhà trọ nhét vào trong tay Campbell, “Nếu như lý trí của tôi rõ ràng một chút, thì sẽ hiểu rõ giữa chúng ta là không có khả năng.”
Yusite hít sâu một hơi, “Điều kiện của anh tốt như vậy, ngay từ đầu là bởi vì mới mẻ, tiếp theo là bởi vì thương hại, cũng không phải là chân chính thích, điểm này tôi rất rõ ràng…”
Không đợi Yusite nói xong, Campbell hung hăng đạp cửa lầu dưới, phịch một tiếng cắt đứt lời Yusite; tiếp đó y không nói một lời đi lên lâu, không quay đầu lại nhìn Yusite một cái.