Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 12

Không hề bị giấc mơ linh tinh nào quấy rầy, Yusite an ổn ngủ say. Khi hắn mở mắt, phát hiện đối mặt với mình là ghế da, trần xe, ý thức được bản thân còn đang ở trong xe có rèm ở bãi đỗ xe; chỉ có một mình mình. Hắn dụi mắt, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, mới biết được đã ngủ vài giờ.

“Nguy rồi…” Yusite bỗng nhiên nhớ lại phải nói rõ chuyện từ chức với Brodas, hiện tại trận đấu Polo đã sớm kết thúc, không biết nên tới chỗ nào mới có thể tìm được người, hẳn có thể hỏi quản lý sân Polo một chút… Hắn lập tức ngồi xuống, trước đó áo khoác vẫn đắp trên người vì thế trượt xuống; nhặt lên vừa nhìn, là áo khoác của Campbell.

Lần này lại phiền toái rồi, còn phải giặt áo khoác, lại tìm cơ hội trả, Yusite không khỏi thở dài một hơi. Gãi gãi đầu, lơ đãng giương mắt từ cửa sổ phía trước nhìn ra ngoài, Yusite đột nhiên sửng sốt.

Cảnh tượng đập vào mắt vô cùng quen thuộc, đầu hẻm trước nhà của hắn.

“…” Hắn ngập ngừng nhìn xung quanh, phát hiện một chuyện càng khiến hắn kinh ngạc hơn: Có người ở ngoài xe dựa lưng vào cửa trước, cầm điện thoại trên tay, không biết là đang gọi điện thoại hay lên mạng.

Yusite quả thực không thể tin được: Vốn tưởng Campbell để hắn một mình ở lại trên xe, còn bản thân trở lại xem trận đấu; không nghĩ tới đối phương không chỉ đưa hắn đến cửa nhà, còn luôn trông nom hắn.

Tài xế ở trong xe ngủ say, ông chủ ở ngoài xe chờ, thân phận của hai người tựa hồ đảo ngược.

Yusite ôm áo khoác, vội vàng xuống xe. Hắn có chút lúng túng nhìn Campbell, Campbell cũng quay đầu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười.

“Áo khoác của anh.” Yusite đưa áo khoác cho Campbell, “Xin lỗi, tôi ngủ quá lâu…”

“Em cần nghỉ ngơi. Hơn nữa, tôi vừa vặn có thể trở về bệnh viện một chuyến lấy vài thứ.” Campbell không thèm để ý chút nào, “… Thuận tiện giúp em tiêm hai mũi, hiện tại dạ dày của em hẳn không còn đau chứ?” Y tiếp nhận áo khoác, nhẹ nhàng hất ra sau, liền dễ dàng khoác lên trên vai của Yusite, “Em cần hơn tôi.”

“Cám ơn anh đã đưa tôi về…” Yusite cầm lấy áo khoác, cúi đầu lúng túng nói.

“Tôi chưa từng tới đây.” Campbell nói: “Nhà em ở khu này…”

“Nơi này khá vắng vẻ, phần lớn các hộ gia đình ở đây là tầng lớp trung lưu bình thường hoặc công nhân.” Không đợi Campbell nói xong, Yusite lập tức tiếp lời, “Thế nhưng trị an khá tốt… Xe sẽ không bị trộm, xin yên tâm.”

Campbell nhìn hắn một cái, “Tôi muốn nói là: Môi trường của nhà em ở khu này rất ẩm ướt.”

Yusite trầm mặc cúi đầu. Campbell không để ý hắn, tự mình xoay người từ ghế trước lấy một cái vali xách tay, sau đó lại khóa cửa xe.”Em ở căn nhà trọ một tầng kia?”

“Tôi có thể tự mình đi, không nên làm phiền anh nữa…”

“Emily không phải liên tục vài tối thiếu phát bệnh khó thở, em không hy vọng có một bác sĩ kiểm tra cho bé sao?”

Yusite trợn to hai mắt nhìn Campbell, kinh ngạc không biết nên nói cái gì cho phải.

Sớm biết sẽ có bác sĩ đặc biệt đến nhà khám, xuất hiện trước cửa nhà hẳn là nên dọn dẹp nhà cửa một chút mới đúng, Yusite nghĩ thầm. Nhìn Campbell mặc lễ phục nam màu đậm ngồi trên ghế salon vải hoa trong phòng khách, giống như đem kim cương và đạu phộng cùng dùng giấy báo gói lại, có vẻ vô cùng không xứng.

Ngay sau đó, sau khi Campbell theo Yusite về nhà, lập tức làm kiểm tra cho Emily.

Yusite nhân cơ hội đem tất cả báo cáo kiểm tra và ghi chép bệnh lý vân vân của Emily ôm ra, để trên bàn nhỏ trước ghế salon trong phòng khách, sau đó liền theo vào phòng của Emily, mắt không chớp chú ý. Hai tay của hắn có chút lo âu đan vào nhau, tăuj như khẩn cầu Campbell có thể như thánh nhân thi triển thần tích.

“Em che ánh sáng rồi.”

Yusite đứng trước ghế sa lon, tầm mắt thẳng tắp trừng Campbell. Campbell ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt; đồng thời nắm lấy cổ tay của Yusite, kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống.

Ở ngay bên cạnh Campbell, Yusite không khỏi khẩn trương. Hắn biết Campbell mặc kệ nói bất kỳ cái gì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng to lớn đối với tình cảm tiếp theo của hắn, thình lình phát hiện mình có chút sợ người này.

Sau một lúc lâu, Campbell đột nhiên chậm rãi nói: “Ngày đó ở bãi đỗ xe với tôi là thư ký của thân vương Thuỵ Điển Rio Bodo.”

Nhớ lại tình cảnh ngày đó ở bãi đỗ xe, Yusite trong lòng trầm xuống, cái gì cũng chưa nói.

Mắt Campbell nhìn chằm chằm chồng báo cáo đọc và nghiên cứu, đồng thời giải thích: “Thân vương Rio mắc bệnh tim thiếu máu. Nhóm điều trị của ông ta xem báo thấy phẫu tim của thượng nghị sĩ ủy viên cảu ban tài chính trước đó, qua người quen giới thiệu, hy vọng có thể mời tôi cùng tham gia phẫu thuật cho thân vương. Dự định vốn sắp xếp vào tháng sau, thế nhưng thân vương lại đột nhiên chuyển biến xấu, thư ký của ông ta mới chạy tới sắp xếp cho tôi lập tức đến Thuỵ Điển.”

Yusite nghiêng đầu nhìn Campbell một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh không cần đặc biệt giải thích với tôi.”

“Tôi phải.” Campbell cầm một tấm chụp X quang giơ lên cao cẩn thận nhìn, cũng so sánh với một bức ảnh siêu âm khác trên tay, “Tôi đã chán ghét cái trò 『 đoán tâm ý 』 này rồi.”

Yusite kinh ngạc ngưng mắt nhìn Campbell. Sau một lát, Campbell đột nhiên quay đầu, thấy vẻ mặt của Yusite, y không kiềm lòng không được véo nhẹ má của Yusite một cái.

“Tôi có vài lời, Johan.” Thái độ của y khá ôn hòa, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, “Tôi không cho là Emily cần tiến hành thêm phẫu thuật B-TShunt lần nữa…”

“Thực sự?” Yusite có chút vui vẻ lại nghi hoặc, “Như vậy nó gần đây vẫn phát bệnh khó thở…”

“Hãy nghe tôi nói hết. Phẫu thuật khơi thông của bé coi là thành công, chất liệu của mạch máu nhân tạo cũng không phải nhân tố dẫn đến bầm tím khó thở.” Campbell lấy giọng điệu của bác sĩ chuyên nghiệp nói, “Tôi hoài nghi… Van ba lá của bé có thể hơi khác thường, dẫn đến tâm thất phải hơi nhỏ hơn tâm nhĩ, tim phải ảnh hưởng đến lượng máu tuần hoàn của phổi, mới tạo nên bầm tím khó thở.”

Yusite mắt trừng lớn, sợ đến sắc mặt trong nháy mắt chuyển xanh, “Emily ngoại trừ tứ chứng Fallot ra, còn có chứng dị thường Ebstein?” Thanh âm của hắn không ngừng run rẩy, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…”

“Johan, đừng khẩn trương.” Campbell đỡ vai Yusite, “Chỉ là chỗ van ba lá hơi dị thường, không phải chứng Ebstein chân chính. Tôi suy luận là: Hoàn cảnh chỗ ở của các em quá ẩm ướt, đối với chức năng tim phổi vốn tương đối yếu lại nhạy cảm của Emily tạo thành gánh nặng ẩn hình, mới dẫn đến tình hình như vậy. Vừa rồi nghe nhịp tim của bé, tiếng tim đập thứ hai vẫn bình thường, chỉ bên ngực trái có tạp âm rất nhỏ…” Campbell nhìn thẳng vào mắt của Yusite, tay nâng cằm hắn, khiến hắn cũng nhìn mình, “Đây chỉ là suy đoán của tôi, còn cần phải xem những kiểm tra khác.”

Nghe được giải thích trầm ổn lại trôi chảy của Campbell, Yusite hơi chút tỉnh táo lại.”Như vậy, tôi nên làm thế nào?”

Campbell nở nụ cười, “Sáng sớm ngày mai, mang theo Emily, trước lái xe đến nhà của tôi đón tôi ——” Y từ trong túi lấy ra chìa khóa của Mercedes-Benz, nhét vào trong tay Yusite, “Chúng ta lại đến bệnh viện. Đây là chuyện em nên làm.”

Emily không biết Jesse · Campbell

là người tốt hay người xấu.

Với bác sĩ mà nói, Campbell là một bác sĩ tốt, không, là một bác sõ rất lợi hại. Emily từ nhỏ gặp bác sĩ, nhiều năm như vậy đã vô vùng rõ ràng.

Lúc Emily thấy ba ba dẫn theo người kia vào phòng, nói không biết vì sao có chút ấp a ấp úng, “Emily, đây là…” Ngược lại là người kia lập tức vươn tay, “Cô Emily, vô cùng vinh hạnh. Tôi là Jesse · Campbell, bạn của cha em, cũng là bác sĩ khoa tim.”

Emily cũng đưa tay ra. Đây là lần đầu tiên có bác sĩ đến nhà khám bệnh cho bé, nhưng lại gọi bé là “cô”, mà không phải em gái, trong lòng của bé lập tức có ấn tượng tốt với vị bác sĩ này.

Emily ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra. Khi bé bắt đầu cho là bác sĩ Campbell này có giáo dưỡng, rất dí dỏm, y thuật lại tỉ mỉ, thậm chí bắt đầu có chút thích, ba ba vừa vặn đi tới, ngồi ở bên cạnh vui vẻ nhìn bọn họ. Bác sĩ chỉ như lơ đãng nhìn hắn một cái, sau đó lập tức tiếp tục kiểm tra, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Thế nhưng, từ trong cái nhìn kia, Emily lại phát hiện một bí mật lớn: Bác sĩ này nhưng thật ra là đến cướp ba ba của bé.

Bác sĩ này là người xấu! Emily chu cái miệng nhỏ nhắn, trừng Campbell; đối phương lại lấy một nụ cười đáp lại bé, tựa hồ rất có tự tin.

Không được, ba ba quá thiện lương, sẽ bị lừa! Emily nghĩ thầm, bé phải bảo vệ ba ba, sẽ không để cho người xấu lừa ba ba đi mất!

Sáng sớm chủ nhật, Emily theo Yusite cùng đi đón Campbell, sau đó mới đến bệnh viện.

Emily cũng không muốn đi đón bác sĩ, vì thế vòng vo tìm lý do, hỏi bọn họ lái chiếc xe này đi tìm chú bác sĩ không sao chứ? Emily thích ngồi chiếc xe này, ghế lớn lại thoải mái, hơn nữa, thỉnh thoảng lúc ba ba lái chiếc xe này tới trường học đón bé, thấy ánh ắmt hâm mộ của một số bạn nữ kiêu ngạo, khiến bé rất đắc ý.

Yusite nói cho bé biết không sao, kỳ thực chiếc xe này là của chú bác sĩ.

“Như vậy, chú bác sĩ là ông chủ của ba ba sao?”

Yusite nhún vai, “Vốn là. Hiện tại… Không biết.”

Emily không hiểu ý đó là sao, chỉ chú ý tới tâm tình của ba ba rất tốt.

Đến bệnh viện rồi, Campbell lập tức sắp xếp cho Emily làm kiểm tra tim toàn bộ.

Căn cứ kinh nghiệm trước đây, Emily vốn cho là cần rất nhiều thời gian, không nghĩ tới lại rất nhanh liền xong.

Sau khi cầm báo cáo kiểm tra, Emily theo ba ba tới phòng làm việc của bác sĩ, thấy bác sĩ chít chít oa oa giải thích với ba ba một số chuyện, Emily vẫn luôn theo dõi hai người, để phòng ngừa bác sĩ làm chuyện xấu. Lại phát hiện bác sĩ lúc nói chuyện tựa hồ rất nghiêm túc, mà ba ba lúc đầu cau mày có chút lo lắng, sau lại gật đầu, yên tâm lại.

“… Trước dùng loại thuốc này, cuối tuần sau tái khám.” Rốt cục giải thích xong, Campbell đứng lên, lấy ra đơn thuốc vừa in ra, kí tên xong giao cho Yusite.

Emily kéo tay của ba ba, muốn lập tức bảo vệ hắn về nhà, rời khỏi chỗ của bác sĩ. Nhưng bác sĩ lại cúi người xuống, mỉm cười mời bé đến trung tâm thành phố tản bộ.

“Không…” Emily vốn muốn cự tuyệt, lại cảm thấy tay ba ba nắm lấy tay bé có chút lạnh. Hẳn là để ba ba thả lỏng một chút, Emily nghĩ thầm.”… Không tệ a, tản bộ cũng tốt.” Nàng gắng gượng đáp ứng.

Chủ nhật đường phố New York không có tấp nập vội vã như ngày thưòng, thay vào đó là một loại cảm giác hưu nhàn nhanh chóng.

Đi ở trên đường, Emily vô cùng cảnh giác nhìn bác sĩ và ba ba nói chuyện phiếm; bé có chút kinh ngạc phát hiện ba ba lại có nhiều lời có thể nói như vậy. Emily trước nhìn ba ba một chút, sau lại nhìn bác sĩ; vì không để cho bác sĩ có cơ hội tiếp cận ba ba, bé tận lực bướng bỉnh ở giữa hai người, mỗi tay nắm tay một người.

“Con muốn ăn kem, còn muốn ăn bánh ngọt.” Thấy hai người còn trò chuyện không ngừng, Emily cảm thấy không thú vị, đột nhiên mở miệng cắt ngang bọn họ.

Bình thường Emily sẽ không cố tình tùy hứng như vậy. Bé biết bệnh tim cần chi tiêu rất lớn, ba ba làm việc vô cùng cực khổ, bản thân nhịn ăn nhịn xài, nhưng đối với bé lại tuyệt không keo kiệt. Ở trong trường học mặc dù sẽ so sánh với bạn học, trong lòng bé cho dù ước ao thế nào đi nữa, cũng sẽ không mở miệng nói muốn cái gì, miễn cho ba ba phiền lòng.

“Emily…” Yusite quả nhiên dừng bước lại, lấy ví da ra nhìn một chút, trên mặt hơi có vẻ khó khăn, “Ăn kem là được rồi, có được không?”

“Như vậy sao được.” Campbell lập tức nói: “Em đi mua kem, tôi muốn ă bánh ngọt.” Không đợi Yusite phản đối, liền nắm tay của Emily đi về phía bên cạnh, “Tôi biết một cửa tiệm. Đi thôi, cô Emily.”

Emily theo Campbell đi một đoạn ngắn, đi tới một tiệm cà phê nhỏ gọi là “RiveGauche”, từ cửa tiệm có một hàng người xếp hàng dài, kéo đến trước mấy cửa hàng gần đó.

“Chúng ta sao phải tới chỗ này mua bánh ngọt? Nhiều người xếp hàng như vậy.” Emily trừng Campbell, đồng thời oán giận. Nghĩ thầm, nếu như bác sĩ cho rằng một cái bánh ngọt có thể hối lộ nàng, cướp ba ba đi, thì sai hoàn toàn.

“Bởi vì bánh ngọt ở nơi này ăn rất ngon.” Campbell thong thả nói: “Đồ càng tốt càng đáng giá chờ đợi.”

Emily không thể làm gì khác hơn là theo Campbell cùng nhau xếp hàng.

Emily bĩu môi không nhịn được nhìn xung quanh, bọn họ vừa vặn đứng trước một nhà sách; trong tủ kính đặt mấy quyển《 Harry Porter 》 có chữ ký của tác giả, bản bìa cứng.

Campbell tựa hồ chú ý tới tầm mắt của Emily, vì vậy lơ đãng hỏi: “Con cũng đã đọc qua? Muốn không?”

Cho rằng một quyển truyện có thể lấy lòng bé? Hơn nữa William · Crawford đã đem bộ sách này cho bé mượn xem xong rồi.

Emily quay mặt sang, hừ một tiếng: “Con đã sớm xem hết rồi.” Tiếp đó, bé lại như khoe khoang nói: “Hơn nữa, ba ba cũng sẽ viết chuyện, ba ba viết rất nhiều chuyện cho con xem.”

“Thực sự?” Campbell có chút kinh ngạc.

Emily lộ ra nụ cười đắc ý, “Thật, ba ba viết cho con, vài bản, phi thường phi thường hay.”

“Chú tin.” Campbell nói: “Ba ba con lúc nói chuyện cách suy luận và miêu tả khá mạch lạc hơn nữa có chất thơ, nhất định có viết ra chuyện vô cùng đặc sắc.”

Tuy rằng không hiểu nhiều lời của Campbell là có ý gì, bất quá, nghe được có người khen ba ba khiến Emily khá vui vẻ; bé gật đầu, “Không sai.” Bé dừng một chút, như cố ý dụ dỗ nói: “… Chú ngoan, con lần sau cho chú mượn xem.”

Emily giả bộ giọng điệu của người lớn khiến Campbell nhịn không được bật cười, “Cảm ơn. Chú sẽ ngoan, cho nên con nhất định phải cho chú mượn xem.”

Chỉ chốc lát sau liền đến phiên bọn họ, đối mặt bánh ngọt bày la liệt, Emily không biết chọn thế nào.

“Không biết chọn cái nào… Đều mua đi.” Campbell nói với Emily, đồng thời hướng nhân viên cửa hàng gọi Souff” e, Char” otte, Ga” ettedesRois, Cremebru” ee, Cane” e, Mi” ” e-feui” ” e.

(Souffle, Charlotte, Galette des Rois, Crème brulée, Canelé, Mille-feuille, đều là bánh ngọt, các bạn có thể search xem)

Rất nhiều bánh ngọt Emily không chỉ chưa từng ăn, thậm chí chưa từng nghe qua.

Cầm hộp bánh, một mùi hương thơm phức tiến vào trong lỗ mũi, Emily không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

“Ba ba con cũng sẽ thích những bánh ngọt này chứ?” Campbell đột nhiên hỏi.

“Hẳn là sẽ rồi.” Emily thuận miệng trả lời. Nhìn Campbell, phát hiện y hình như thực sự rất để ý ba ba có thích hay không.

“Con có một người ba ba rất tốt, biết không?” Campbell lơ đãng nói với Emily.

“Đương nhiên.” Emily kiêu ngạo gật đầu. Nghĩ thầm, khích lệ cũng vô ích, bé sẽ không dễ dàng nhường ba ba ra như vậy, tuyệt đối sẽ không…

Mua bánh ngọt xong, Campbell nắm Emily trở lại tìm Yusite.

“Ông cũng là một bác sĩ.” Campbell nhếch đầu lông mày, “Người thế nào… Mẹ chú nói ông là người tốt.”

“Bởi vì ba ba chú là bác sĩ, chú mới trở thành bác sĩ sao?”

“Cũng không phải…” Campbell lộ ra một nụ mỉm cười, trong ánh mắt có chút xúc động, “Cho nên chú trở thành bác sĩ… Là bởi vì giữ lời hứa với mẹ chú.”

“Chú đáp ứng bà phải làm người tốt, bởi vì người tốt mới có thể lên thiên đường.” Campbell lại nói tiếp: “Bà cho rằng cha chú là người tốt, mà cha chú vừa vặn lại là bác sĩ, cho nên chú quyết định trở thành bác sĩ.”

“A?” Emily vẻ mặt hoài nghi, nghĩ thầm bác sĩ thế nào lại ngốc như vậy.”Chú thật tin tưởng có thiên đường a? Mẹ chú nói nhất định là đúng sao?”

“Chú cũng không biết.” Campbell sờ đầu của Emily, “Vấn đề này, chú sau này mới có thể hỏi bà.”

“Vì sao?”

Campbell chỉ vào bầu trời, “Bởi vì mẹ chú đã ở thiên đường. Chú phải làm người tốt, tương lai mới có thể hỏi bà.”

“…” Emily ngây ngẩn cả người. Nguyên lai nẹ của bác sĩ đã lên thiên đường, bé đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.”Con có thể nói cho chú biết một bí mật không?” Emily kéo tay của Campbell, nhỏ giọng nói.

Campbell gật đầu, ngồi xổm xuống chú ý nghe.

“Mẹ con…” Emily cầm lấy tay của Campbell, đem bí mật ở trong lòng bé một thời gian rất dài không giữ chút nào tiết lộ ra.

Campbell sau khi nghe xong, trầm ngâm chốc lát, “Con đem bí mật này nói cho ba ba con biết chưa?”

Emily lắc đầu, “Không có, con sợ.” Sau đó, bé cảm thấy mình tựa hồ rất ngốc đem bí mật tiết lộ cho người không thể tin tưởng, sợ rằng phải mang thứ quan trọng nhất ra trao đổi, tựa như trao đổi với ma quỷ, “Chú tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ ai khác! Chỉ cần chú không nói, con liền đem… Liền đem thích nhất…”

“Đừng lo lắng, chú sẽ không nói ra.” Campbell mỉm cười thông cảm, “Chú là bác sĩ của con, bác sĩ có nghĩa vụ phải bảo đảm bí mật của bệnh nhân. Con không cần mang bất kỳ vật gì trao đổi.”

Emily rất kinh ngạc, bé cho rằng bác sĩ sẽ nhân cơ hội vơ vét tài sản, ép bé nhường ra ba ba, “Như vậy… Này chính là bí mật của chúng ta ——” Emily suy nghĩ một chút, sau đó ngượng ngùng nói: “—— Chú Jesse.”

Campbell ôm Emily một chút.”Con… Con đã có bạn trai.” Emily nhất thời mặt đỏ, bĩu môi tránh ra, Campbell không khỏi lộ ra mỉm cười.

Emily nhìn chằm chằm Campbell thật lâu, không xác định được y có phải người tốt không, thế nhưng, dần dần cảm thấy y có thể không xấu xa như vậy.

Đương nhiên, Emily tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để ba ba bị cướp đi; bất quá, nếu như ba ba nói muốn…

Yusite chưa từng nghĩ tới bản thân lại có cơ hội lại trở lại trên cái giường này.

Chủ nhật bọn họ một đường đi dạo đến sở thú, lúc trở lại thành phố đã là buổi tối. Emily đại khái chơi mệt, ngồi ở ghế sau ngã đầu ngủ. Yusite trước chở Campbell quay về chỗ ở trong thành phố, cũng đưa y đến dưới lầu —— chỉ là theo lễ phép, cũng không phải là có mưu đồ khác.

“Hôm nay tất cả… Cám ơn anh.” Hắn chân thành nói lời cảm ơn.

“Thực sự muốn cám ơn tôi, liền lên lầu đến phòng của tôi.” Campbell ba phần đùa giỡn, năm phần nghiêm túc nói.

Yusite lập tức lắc đầu, “Không có khả năng, Emily…”

Campbell tựa hồ đã sớm đoán được đáp án nhận được sẽ như vậy, không đợi Yusite nói xong, liền nhân cơ hội hôn hắn, “Nếu không, ở nơi này tốc chiến tốc thắng…” Tuy là nói như vậy, Campbell lại chỉ nâng mặt của hắn, triền miên lâi sâu sắc hôn. Hai người môi lưỡi dây dưa một lúc lâu, Campbell rốt cục vẫn không nỡ buông Yusite, “Tiếp tục như vậy nữa, tôi thực sự sẽ đem em cứng rắn tha lên lầu.”

Yusite cúi đầu.”Nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai không cần tới đón tôi.” Campbell bùng một tiếng xoay người. Đi vào cửa chính, y lại nói: “Tôi lại ở chỗ này 『 một mình 』 qua đêm. Em trưa mai đến bệnh viện đón tôi chở đến một cuộc hẹn. Nhớ kỹ, đừng tới trễ.”

Này ám chỉ bọn họ khôi phục quan hệ chuyên nghiệp, đơn thuần là tài xế và ông chủ, Yusite nghĩ thầm.

Liếʍ liếʍ môi, loáng thoáng còn có thể cảm giác được tư vị hôn nồng nhiệt của đối phương. Đối với người như hắn mà nói, có thể có trải qua một ngày vui vẻ như vậy đã là một loại ban ân, hắn không nên tham lam đòi hỏi nhiều hơn.

Sáng sớm hôm sau, Yusite ngủ đến khá trễ mới rời giường, thiếu chút nữa khiến Emily muộn.

Buổi trưa hắn đúng giờ tới bãi đỗ xe của bệnh viện, chỉ chốc lát sau Campbell xuất hiện, hướng hắn vẫy tay, “Đi thôi.”

“Không ngồi xe sao?” Yusite vẻ mặt nghi ngờ, “Anh không phải có hẹn sao?”

“Đúng vậy, người hẹn với tôi đã đến.”

“Ở đâu?” Yusite nhìn xung quanh, bãi đỗ xe chỉ có hai người bọn họ. Lúc này mới hiểu ý của Campbell, “… Tôi?”

Đi tới nhà trọ của Campbell, Campbell đem pesto lasagna đã chuẩn bị đêm qua hâm nóng, đem nước luột ga xa lách bỏ vào trong khay, “Đừng quá mong chờ cơm trưa, đây chỉ là một cuộc hẹn khá đơn giản lại ở nhà.”

Rất nhanh liền ăn xong, bời vì hai người bọn họ đều phi thường rõ ràng trọng điểm buổi hẹn này không ở thức ăn.

Sau đó, Campbell dẫn Yusite đi tới cửa phòng, trước tiên ở trên bờ môi của hắn ấn xuống một chút, sau đó đỡ lấy gáy của hắn, bắt đầu hôn môi, khẽ cắn môi dưới của hắn, rời đi, lại hơi dùng sức hôn, đầu lưỡi gõ vào hàm răng của hắn, quấn lấy đầu lưỡi của hắn. Yusite không tự chủ nhắm mắt lại, há miệng để đối phương tiến vào thăm dò.

Hai tay của Campbell dọc theo lưng của Yusite đi xuống, đi tới cái mông xinh đẹp của hắn, cách quần jean vuốt ve, nắn bóp, tịnh đưa hắn đến gần háng bộ của mình, ma sát lẫn nhau. Tiếp đó, Campbell lại cởϊ qυầи jean của Yusite, đẩy nhẹ, để hắn úp sấp ngã xuống giường.

Yusite cảm giác Campbell kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống, ngón tay thon dài chạy dọc theo rãnh mông, nắn véo; sau đó, hắn lại cảm thấy một đầu lưỡi trơn mềm ôn nhuận ở bên trong rãnh mông gợi cảm của hắn liếʍ liếʍ, da thịt tinh tế lại nhạy cảm đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến cực điểm, một cảm giác tê dại như điện giật truyền khắp toàn thân, khiến hắn vô lực ôm gối đầu, say mê không ngớt.

Sau đó, Campbell lại đưa tay về phía háng bộ của hắn, vuốt ve nắm lấy tinh khí sung mãn chuẩn bị càng ngày càng sung huyết của hắn; kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai phía khiến Yusite thất thần, không tự chủ phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quảng.

Sau một hồi liếʍ hôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành thạo cao siêu, Campbell cũng không kềm chế được nữa, đem tính khí vì du͙© vọиɠ mà to ra của minh để ở đáy chậu của Yusite, chậm chậm tiến về phía rãnh mông. Bởi trước đó liếʍ tạo nên hiệu quả bôi trơn, khiến y không tốn chút sức nào thuận lợi tiến vào trong cơ thể của đối phương.

Yusite phát ra một tiếng thở nhẹ, quái vật lớn nóng rực xâm nhập vào thông đạo chật hẹp lại chặt, trong nháy mắt khiến sống lưng hắn căng chặt, một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ đầu ngón chân truyền đến đỉnh đầu.

Campbell một tay đỡ hông của hắn, một tay tiếp tục âu yếm hạ thể của hắn, đồng thời ở trong cơ thể hắn theo quy luật đâm rút, va chạm. Xâm lược chiếm hữu cực độ của đối phương, khiến Yusite toàn thân mềm yếu, hai chân gần như cầm cự không nổi, vùi đầu trong gối nhỏ giọng rên. Tiếp đó, dưới đột kích liên tiếp có sâu có cạn bất quy tắc, theo một tiếng kêu đau, Yusite ở trong tay đối phương bùng nổ.

Thừa dịp phát tiết xong không còn sức phản ứng, Campbell đem Yusite linh hoạt lật qua người, đem hai chân của hắn vác lên vai, lần thứ hai triển khai thế tiến công.

Theo ma sát đâm rút của đối phương, Yusite cảm thấy ở chỗ sâu nơi bụng tựa như sinh ra hạt nổ, kɧoáı ©ảʍ không cách nào nói rõ theo máu tán loạn toàn thân, trong đầu trống rỗng.

Hai tay vô thức nắm lấy cánh tay của đối phương, tựa như như vậy có thể làm ksch thích chậm lại, trái lại lại khiến đối phương càng điên cuống thẳng tiến tàn sát bừa bãi.

Yusite cảm thấy thân thể của hắn thoát khỏi khống chế của ý thức, hơi híp mắt, thấy hai chân từ ngón chân co chặt, ở trên vai đối phương lạnh run, trong cơ thể lại phát sinh từng đợt co giật.

Hắn nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của hai bên, nghe được tiếng rêи ɾỉ, kêu gào của mình, thậm chí cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng không cách nào tự kiềm nén.

Sau đó, Campbell buông chân của Yusite, quay lại đỡ lấy eo của hắn, để hắn có thể phối hợp với góc độ của mình, để tính khí hoàn toàn căng cứng lấp đầy cơ thể hắn, không hề có khe hở, đồng thời vùi đầu vào cổ của hắn, không ngừng hôn liếʍ.

Yusite cong lưng, không tự chủ được ôm chặt đối phương. Rốt cục ở một hồi lao tới đích, Campbell đem ái dụ c ở trong cơ thể Yusite kịch liệt phun ra; như phản ứng dây chuyền, Yusite cũng lần nữa phóng ra.

Kịch liệt hoan ái xong, Yusite miễn cưỡng nằm ở trên giường. Hắn không cách nào phủ nhận bản thân rất thích khoảnh khắc làʍ t̠ìиɦ xong, cái loại vuốt ve cùng thân mật này, khiến hắn trong nháy mắt có ảo giác “thực sự được yêu” —— chỉ là ảo giác, thật bất hạnh, thân là nam, hắn tự biết nam nhân là loại sinh vật nông cạn.

Ở một khắc tình ái kia cùng thân thể bạn tình đan vào nhau sản sinh phản ứng hoá học, vô cùng có hiệu quả an ủi tinh thần, tựa như rượu, ma túy vậy.

Hắn là một người không hút thuốc phiện không uống rượu, sức chống cự đối những ảo giác này cực kỳ thấp.

Cho dù, hắn biết rõ không thể, cũng không thể tin được Campbell. Bị ruồng bỏ nhiều lần, hắn không biết đối phương lúc này tốt, sau đó có thể lập tức biến đổi sắc mặt không. Hắn biết sợ.

“Cao trào xong cần bổ sung một ít đường.” Campbell nhảy xuống giường, thu dọn một chút xong, từ phòng bếp bưng ra

một món điểm tâm ngọt đang đậy nắp, đặt lên giường, “Em rất cần.”

Lời của Campbell khiến Yusite cảm thấy có chút thẹn thùng, cho nên trầm mặc không nói. Hắn giả vờ trấn tĩnh mở món điểm tâm ngọt, vừa nhìn, là Ga” ettedesRois, “Ngày hôm qua đã muốn hỏi… Anh sao lại đoán được tôi thích ăn cái này?”

“Bởi vì tôi là 『 quốc vương 』.” Campbell cắt một miếng bánh, đưa cho Yusite. (Rois: Quốc vương)

Yusite nhìn bánh ngọt, “Khi còn bé… Có một ngày lễ năm đó, mẹ tôi hiếm khi thanh tỉnh, làm loại bánh này… Đó là ấn tượng vui vẻ nhất của tôi, cũng là ngày lễ duy nhất.” Yusite ăn một miếng, có chút chán nản nói: “Anh đặc biệt chuẩn bị cái này… Anh hẳn biết truyền thống của cái bánh này đi? Phải chia sẻ với 『 người nghèo đầu tiên đến nhà 』… Tôi là người nghèo đầu tiên tới đây.”

“Điều tôi biết không giống vậy.” Campbell vẻ mặt không cho là đúng, “Theo tôi biết, loại bánh này bên trong sẽ chôn một Feve, người may mắn ăn được có thể cầu nguyện, phi thường linh nghiệm.”

“Phải không?”

“Ngày hôm qua tôi mua, em vừa vặn rất thích. Đây là chứng minh.” Campbell nói: “Có đôi khi, lời em nói khiến tôi cảm thấy rất xa cách.”

Yusite cúi đầu, trầm mặc ăn bánh ngọt.

Campbell ngồi xếp bằng, nhìn thẳng hắn, “Tựa như có một lớp vỏ trong suốt bao lại, đến gần thế nào đi nữa cũng bị ngăn cách… Giống như em cũng không cho rằng bản thân đáng giá nhận được hạnh phúc, hoặc là được yêu?”

Yusite khẽ nhíu mày. Hắn đã hy vọng, càng hy vọng, càng hụt hẫng. Từ khi còn bé, hy vọng cha có thể xoa đầu hắn, mẹ có thể ôm hắn một cái, đều hụt hẫng, sau gặp phải lại đừng nên nói tới.

Hắn đã từng hy vọng, còn đếm số nến cháy thẳng hàng trong phóng, hy vọng của hắn đều theo ánh nến tắt đi, sáp cháy thành tro, cũng cùng nhau hóa thành khói nhẹ bay đi. Hắn đã hy vọng nhiều lần, cuối cùng rốt cuộc hiểu rõ hắn kỳ thực không cách nào bắt được hạnh phúc, không đáng được yêu.

“Không phải 『 vì có nhận hay không

』, là sự thực.” Trầm mặc chỉ chốc lát, hắn rốt cục mở miệng, “Jesse, theo lương tâm mà nói, tình huống và vấn đề của tôi… Cũng không phải người thật hấp dẫn. Ngay cả tôi, nếu như gặp phải một người như tôi vậy, có thể cũng sẽ tận lực tách ra, huống chi là người khác.”

“Nếu tôi cho em biết, tôi tuyệt không để ý thì sao?”

Đừng cho hắn loại hy vọng hư ảo này, hắn sẽ mù quáng coi là thật.”Đừng… Đừng đùa giỡn như vậy, không ai có thể hoàn toàn không để ý.” Yusite rũ mắt, hết sức lạnh nhạt nói.

Campbell đưa mắt nhìn Yusite hồi lâu, hít sâu một hơi, “Tôi không biết nên đối với em thế nào.” Y thả món điểm tâm ngọt trên tay xuống, “Tôi là bác sĩ khoa tim, biết cách trêu đùa; mà không phải ảo thuật sư, sẽ không thuật đọc tâm. Nếu như em không buông ra một khe hở…”

Tay y đè xuống ngực của Yusite ở vị trí trái tim, “… Tôi không vào được.”

“Nếu như vẫn không vào được… Sẽ trở thành một vấn đề rất lớn, Johan.” Giọng của Campbell có vẻ có chút trầm trọng. Yusite cảm thấy trái tim co chặt một cái, cái “vấn đề rất lớn” này chỉ sợ không phải báo hiệu tốt.

Campbell nhìn đối phương, đang muốn mở miệng nói tiếp · điện thoại di động đột nhiên vang lên. Nhìn thoáng qua, “… Tôi phải quay về bệnh viện.”

Yusite lập tức nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng nhặt quần áo lên, ba chân bốn cẳng chuẩn bị mặc vào, đủ loại áy náy, “Xin lỗi, tôi rất nhanh…”

Campbell cảm thấy vô cùng không đành lòng, y bắt lấy tay của Yusite, thận trọng kéo về trên giường, “Em có thể tiếp tục nghỉ ngơi, đợi đến muộn bao lâu cũng không sao cả.” Y giao cho Yusite một chìa khóa dự phòng, cũng hôn trán một cái, dặn dò nhớ kỹ khóa cửa xong liền rời đi.

Nhìn Campbell mở cửa rời đi, Yusite nhịn không được nghĩ thầm, qua một đoạn thời gian nữa, tính nhẫn nại của Campbell cũng sẽ được dùng hết, sẽ không còn cảm thấy hứng thú với hắn, sẽ rời xa hắn.

Khẽ thở dài một hơi, Yusite nã về sau nằm xuống. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như người chuẩn bị biểu diễn trên không trung

trong đoàn xiếc, hắn ở trên tháp cao, nắm chặc dây đu không dám buông tay; bên kia, Campbell lại dửng dung vẫy tay giựt giây hắn cứ đưa tay qua bắt lấy.

Yusite rất sợ lúc bản thân thực sự buông tay, khi đó đối phương mới hiểu hắn có bao nhiêu gánh nặng, sẽ lập tức rút tay về, tùy ý hắn rơi xuống. Nhưng mà, phía dưới cũng không có lưới võng an toàn, hắn tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt.

Yusite trợn mắt nhin trần nhà ngẩn người nửa ngày, rốt cục ngồi xuống, lại cắt một miếng bánh, vô thức cắn.

“Thứ gì vậy…?”

Ở trong bơ hạnh nhân mềm mại thơm nồng, cắn được một vật hơi cứng. Nhổ ra vừa nhìn, là một đồng xu hình tròn màu đỏ bằng nhựa, trên đó viết “WISH” màu vàng.

Hắn tìm được Feve rồi, một đồng xu cầu nguyện. Hắn như có điều suy nghĩ đem đồng xu cầu nguyện ở trong tay tung lên tung xuống, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mặc xong quần áo, cũng rời khỏi nơi đó.