Ái Dục Phục Tùng

Chương 31

Trong bóng tối dường như có một cảm giác ấm áp truyền tới, Giang Lăng cố níu lấy sự ấm áp khiến lòng người an tĩnh đó, dần dần đắm chìm vào…

Cơn buồn ngủ từ từ tiêu tán, mơ hồ mở mắt ra, Giang Lăng phát hiện mình đang nằm ở trong lòng Ngụy Tần.

Ngụy Tần hình như là đang ngủ, nhịp tim bình ổn truyền vào tai cậu, khiến Giang Lăng không khỏi đỏ mặt.

Sự ấm áp trong l*иg ngực Ngụy Tần giống như cảm giác trong mộng khiến cho lòng người an ổn, Giang Lăng chớp mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đang xâm chiếm khắp l*иg ngực, không hề phản kháng lại.

Cậu mông lung hy vọng hai người sẽ cứ tiếp tục như thế này... đến mãi mãi về sau!

Một nụ hôn phủ xuống trán, Giang Lăng giật mình.

“Vết thương còn đau không? ” Giọng nói trầm thấp ôn nhu của Ngụy Tần trong nháy mắt liền chiếm lấy toàn bộ thần trí của Giang Lăng.

“Có một chút, em không sao. ” cậu trả lời.

“Để tôi lấy cho em một chút nước nóng. ” nói xong Ngụy Tần liền muốn đứng dậy.

Giang Lăng vô thức nắm lấy cánh tay Ngụy Tần, giống như một chú mèo nhỏ dán sát vào lòng hắn: “Đừng đi mà.”

Ngụy Tần trong mắt hiện lên một tia thương yêu, dịu dàng vuốt ve đầu Giang Lăng.

“Chủ nhân… ” Giang Lăng trong mắt lấp lánh như sao mai tràn ngập yêu thương, cậu trước giờ không biết mình lại mê luyến khuỷu tay Ngụy Tần đến như vậy, “Em muốn cả đời này làm sủng vật của anh...”

Ngụy Tần ôn nhu cười, trầm giọng nói: “Em sẽ ngoan sao?”

Giang Lăng nói: “Ưm, nhất định sẽ ngoan.”

“Vậy thì được. ” Ngụy Tần nâng cằm Giang Lăng lên, phủ lên môi cậu.

Trái tim cổ động, nụ hôn ôn nhu bá đạo khiến cho thế giới của Giang Lăng chỉ còn lại hơi thở của Ngụy Tần. Cảm giác hạnh phúc không ngừng dâng lên làm rối loạn lý trí, Giang Lăng chẳng quan tâm đến vết thương ở bụng nữa, vén chăn lên ôm lấy cổ Ngụy Tần, càng thêm động tình đáp lại. Đầu lưỡi quấn giao, tấn công mỗi một chỗ mẫn cảm trong khoang miệng, Giang Lăng nheo mắt, trong mắt hơi nước tràn ngập.

Ngụy Tần ôm chặt Giang Lăng mà hôn giống như nắng hạn gặp mưa, giống như đã lâu lắm rồi thân thể mới gần gũi nhau, làm hắn khó có thể dừng tay. Thân thể Giang Lăng luôn làm hắn dục hỏa tràn đầy, hận không thể lúc này đè cậu trên giường bệnh điên cuồng vài lần mới có thể thỏa mãn.

Cảm giác được dục hỏa của Ngụy Tần, Giang Lăng từ đáy lòng dâng lên một tia mừng rỡ khó nén, bàn tay cậu bao trùm lên tính khí trướng đại của Ngụy Tần, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Không được... ” Ngụy Tần cự tuyệt, hắn sợ sẽ làm tổn thương Giang Lăng.

Giang Lăng mỉm cười, rực rỡ như trăm hoa khoe sắc, mang theo một tia thuần khiết đầy mê hoặc: “Bác sĩ nói... vận động nhẹ sẽ không sao...”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có hơi ngượng ngùng của Giang Lăng, Ngụy Tần cũng không có cách nào kiềm chế, liền cởϊ qυầи áo bệnh nhân của Giang Lăng ra…

Phòng bệnh sạch sẽ trắng tinh tươm, bên trong lại tràn ngập tiếng rêи ɾỉ ám muội.

Giang Lăng nằm ở trên giường, hai chân bị Ngụy Tần nắm giơ lên, nam căn tráng kiện ở hạ thân ra vào, trong những lần làʍ t̠ìиɦ, bây giờ là lúc Ngụy Tần ôn nhu nhất.

Phân thân đâm vào điểm mẫn cảm, Giang Lăng cắn mu bàn tay, trong mắt ngấn lệ, tiếng rêи ɾỉ không cách nào kiềm nén từ kẽ răng bật ra.

Ngụy Tần bỏ tay Giang Lăng ra, ngậm chặt môi cậu.”Ưʍ... ” Giang Lăng gương mặt ửng đỏ, mơ màng chìm vào đôi môi ấm áp của Ngụy Tần.

Cảm giác Giang Lăng đã khỏe hơn, Ngụy Tần cầm phân thân Giang Lăng khuấy động.

“A...! ” vui vẻ như sóng thần kéo tới, Giang Lăng mê loạn rêи ɾỉ, chỉ chốc lát sau đã đến sát giới hạn phun trào.

Bàn tay Ngụy Tần chậm lại, nhưng lại tăng tốc độ luật động bên dưới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Lăng càng điên cuồng hoan ái.

Cũng không giày vò cậu bao lâu, bàn tay Ngụy Tần căng cứng đưa Giang Lăng đạt đến cực lạc —— bạch trọc phun trào thấm ướt bụng dưới, da^ʍ mỹ mê hoặc.

Giang Lăng thở khẽ trong chốc lát, gương mặt ửng đỏ nhìn Ngụy Tần, trong mắt lấp lánh tia mê luyến: “Chủ nhân... Em yêu anh...”

Nghe vậy Ngụy Tần trong mắt hiện lên tia sáng, phân thân không khỏi cứng rắn tới cực hạn, Ngụy Tần phủ lên đôi môi Giang Lăng, rất nhanh đâm vào hai cái, cũng phóng ra.

Tiểu huyệt cảm nhận được nhịp đập của phân thân, Giang Lăng nheo mắt, động tình cùng Ngụy Tần quấn quýt đầu lưỡi, trao cho nhau tình cảm yêu thương.

Chốc sau, Ngụy Tần rút phân thân ra, rút vài tờ giấy mềm chặn ở cửa huyệt Giang Lăng: “Xuất ra.”

Giang Lăng đỏ mặt chậm rãi bài xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙, Ngụy Tần lau sạch sẽ xong, liền ôm Giang Lăng tựa vào đầu giường.

Nằm ở trong vòng tay ấm áp của Ngụy Tần, Giang Lăng tâm tình không khỏi rung động, cảm xúc phập phồng: “Chủ nhân... Em rất hạnh phúc.”

Ngụy Tần ôn nhu ừm một tiếng, bàn tay ôm chặt cậu thêm một chút.