Hai người từ phòng tắm đi ra, Ngụy Tần lấy từ trong ngăn kéo sợi dây buộc, trói hai cổ tay Giang Lăng ra phía sau, để cậu quỳ gối nằm ở trên giường vểnh mông lên.
Tiểu huyệt vừa trải qua việc tẩy rửa bên trong nhất thời bại lộ trong không khí, cảm giác bất an bắt đầu bao trùm, Giang Lăng căng thẳng nhắm hai mắt lại.
Ngón tay dính dầu bôi trơn vuốt ve tiến vào, Giang Lăng run rẩy, tiếp nhận ngón tay của Ngụy Tần.
Ngụy Tần chuyển động ngón tay khám phá tiểu huyệt, dịch trơn thấm vào xung quanh, cửa huyệt hiện lên bóng loáng da^ʍ mỹ. Đầu ngón tay khuấy mạnh tràng bích, tiến vào thật sâu tìm kiếm điểm mẫn cảm, khiến Giang Lăng rất khó chịu.
“Hôm nay là lần đầu tiên, không cần đến máʏ яυиɠ. ” Ngụy Tần mỉm cười nói, lấy ra một chuỗi hạt châu, cầm ngay viên màu bạc thứ nhất nhét vào hậu huyệt Giang Lăng.
Hạt châu lạnh lẽo tiến vào tràng đạo nóng bỏng, Giang Lăng rùng mình một cái, không đợi cậu thích ứng với hạt châu đầu tiên, viên thứ hai đã nối gót tiến tới.
“Ưʍ... ” Giang Lăng theo bản năng rêи ɾỉ một tiếng, cắn chặt khớp hàm.
“Thả lỏng, nếu như em chủ động nuốt chúng, thì sẽ có phần thưởng. ” Ngụy Tần mỉm cười, không chút do dự đẩy viên thứ ba vào.
Giang Lăng nhắm chặt hai mắt, mặc cho Ngụy Tần đem từng hạt châu đẩy mạnh vào thân thể cậu, hạt châu viên sau đẩy viên trước, cho đến khi hạt châu đầu tiên chạm vào một điểm mẫn cảm nằm sâu trong thân thể, kɧoáı ©ảʍ nảy lên như luồng điện, Giang Lăng giật mình một cái, phân thân không khỏi ngẩng đầu.
“A! Là ở đây sao
? ” Ngụy Tần giọng điệu châm chọc, “Giang Lăng, em đã nuốt mấy viên rồi?”
Giang Lăng không nhớ rõ, tùy tiện nói một số: “Sáu viên.”
“Sai rồi, là tám viên. ” Ngụy Tần mỉm cười có vài phần giảo hoạt, liền đem hai viên cuối cùng cùng lúc nhét vào.
“Ô...! ” hạt châu chạm đến điểm mẫn cảm, Giang Lăng nhịn không được rên lên.
Ngụy Tần cười hỏi: “Thích sao?”
Giang Lăng lặng im.
Ngụy Tần vỗ vỗ cặp mông trắng nõn của cậu, làn da nhất thời ửng hồng: “Trả lời tôi.”
Giang Lăng thanh âm yếu ớt: “… Thích... ” cậu tuy rằng không muốn nói ra từ này, nhưng cũng không dám trả lời rằng không thích.
“Tốt, kế tiếp thưởng cho em. ” Ngụy Tần dùng bàn tay dính đầy dầu bôi trơn cầm lấy phân thân có hơi ngẩng đầu của Giang Lăng, không nhanh không chậm ma sát.
Kɧoáı ©ảʍ chạy dọc theo sống lưng, Giang Lăng hô hấp hỗn loạn.
Ngụy Tần vừa khuấy động vừa chậm rãi lôi hạt châu ra...”Ưʍ... ” hậu đình và phân thân cùng lúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Giang Lăng không kìm được tiếng rêи ɾỉ.
Theo tiết tấu từng hạt châu bị lôi ra, Ngụy Tần vuốt ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngọc hành, đem dầu bôi trơn xoa nắn từ tiểu cầu đến gốc phân thân cho đến đỉnh, mỗi một chỗ mẫn cảm đều được chăm sóc, trên dưới đều chiếu cố kí©ɧ ŧɧí©ɧ khuấy động, thủ pháp thành thạo hăng say.
Giang Lăng bị Ngụy Tần vuốt ve càng lúc càng nhanh, cùng với hậu huyệt đang bài trừ những hạt châu, cảm giác sung sướиɠ lạ thường giống như ngọn lửa, thiêu đốt du͙© vọиɠ của cậu.
“Ưʍ... ” lúc Giang Lăng đang chìm vào trong khoái lạc, toàn bộ hạt châu đều bị rút ra ngoài, Ngụy Tần cũng dừng lại động tác.
Sự vui vẻ đột nhiên biến mất, thân thể theo bản năng vẫn đang không ngừng đòi hỏi, Giang Lăng không thể kìm chế dục hỏa trong lòng, lý trí đã hoàn toàn tan biến... Trái tim cậu đập hỗn loạn, cái miệng nhỏ thở gấp: “… Đừng có ngừng... xin anh…”
Ngụy Tần cười: “Tôi có thể thỏa mãn em, nhưng để cho công bằng, em cũng nên cho tôi chút thành ý.”
Ngụy Tần ám chỉ chuyện gì Giang Lăng hoàn toàn hiểu rõ, một tia sắc dục lướt qua đôi mắt xinh đẹp của cậu: “... Tiến......”
“Hửm? ” Ngụy Tần biểu tình giống như truy hỏi tới cùng, “Nói dễ nghe một chút.”
Gương mặt đỏ ửng, Giang Lăng trái tim điên cuồng cổ động, khiến cho l*иg ngực cảm thấy đau: “... Cầu xin chủ nhân... xâm phạm em... ” nói xong Giang Lăng hận không thể đem mình ra mà băm vằm!
Ngụy Tần biểu tình rất thoải mái, hắn nửa quỳ ở phía sau Giang Lăng, phân thân từ lâu đã bành trướng lộ ra, hắn bôi dầu bôi trơn, đặt lên cửa huyệt, đỡ lấy thắt lưng Giang Lăng thình lình tiến vào! —— “A!... ” Giang Lăng đau đến kêu lên sợ hãi, thân thể kịch chấn.
“Thả lỏng một chút. ” Ngụy Tần cúi người hôn lên tấm lưng Giang Lăng, dịu dàng liếʍ láp.
Có đầy đủ dầu bôi trơn, tiểu huyệt không bị chảy máu, chỉ là khó khăn ngậm lấy cự bổng to lớn của Ngụy Tần, từng trận đau nhức truyền tới, Giang Lăng cố đè nén hô hấp hỗn loạn, không muốn bị Ngụy Tần nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của mình.
Chờ Giang Lăng thích ứng trong chốc lát, Ngụy Tần nắm lấy hai cổ tay Giang Lăng đang bị trói ở sau lưng, biên độ nhỏ luật động.
“Ư... ” đau đớn lần lượt kéo tới, Giang Lăng khẽ rêи ɾỉ.
“Kiên nhẫn một chút, ” Ngụy Tần nói, “Em nên tập thích ứng.”
Giang Lăng ngón tay siết chặt đến trắng bệch, không biết cậu đã chịu bao nhiêu đau đớn.
Cự vật liên tục xâm nhập vào sâu bên trong tràng đạo, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ điểm mẫn cảm truyền đến giống như luồng điện chạy dọc thân thể. Giang Lăng không cách nào kìm chế, nhỏ giọng rêи ɾỉ không ngừng.
Ngụy Tần tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của Giang Lăng, liền hùng phong đại chấn, mỗi một lần đều rút phân thân ra tới cửa huyệt, rồi lại mạnh mẽ đâm vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Lăng không ngừng rêи ɾỉ vì thống khổ xen lẫn vui sướиɠ.
Cứ liên tục kéo ra đưa vào khiến Giang Lăng chìm vào trầm mê, ngọc hành cũng không tự chủ ngẩng lên, tràn ra dịch thể trong suốt.
“Ư... chủ nhân… ” Giang Lăng hai tay bị trói, chỉ có thể gửi hy vọng vào Ngụy Tần có thể giúp cậu khuấy động phân thân.
Ngụy Tần biết tiểu sủng vật của hắn đang muốn phóng ra, mỉm cười nói: “Giang Lăng, nếu em bắn trước tôi, tôi sẽ trừng phạt em.”
Giang Lăng khẽ run lên: “... Dạ. “
Ngụy Tần nâng chân trái Giang Lăng lên, mãnh liệt đâm vào. Có lẽ do thay đổi tư thế, cự bổng to và dài liên tiếp chạm đến điểm mẫn cảm, Giang Lăng cả người vô lực, kɧoáı ©ảʍ giống như sóng thần ập tới, khiến cho lý trí hoàn toàn tiêu tan.
Tiếng rêи ɾỉ động tình của Giang Lăng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngụy Tần, hắn một tay nắm lấy tóc Giang Lăng, một tay nắm chặt phân thân của cậu —— da đầu tê dại, sự vui sướиɠ từ phân thân và hậu huyệt song song kéo tới, Giang Lăng không tự chủ thít chặt tiểu huyệt, tiện đà dẫn đến Ngụy Tần tăng tốc luật động, kɧoáı ©ảʍ từ điểm mẫn cảm trong thân thể bùng lên không cách nào chống đỡ…”Chủ nhân... chủ nhân… ” Giang Lăng thở gấp từng ngụm lớn, đôi mắt tràn ngập lệ tình, nước mắt chảy xuống hai gò má, khuôn mặt xinh đẹp bi thương mỏng manh, hai má phiếm hồng rực rỡ mê người, “Chủ nhân... cầu xin anh... cho em bắn…”
Ngụy Tần đáy mắt cuồn cuộn dục hỏa, hắn khuấy động phân thân Giang Lăng hai cái, khiến cậu trong nháy mắt gần như muốn phun trào, sau đó nắm chặt lấy gốc phân thân! …”Ưʍ... ” sự thống khổ không cách nào phóng thích khiến khoái lạc trong cơ thể nhất thời phóng đại lên gấp trăm lần, Giang Lăng không thể kiềm chế những thanh âm dâʍ đãиɠ của mình, tiểu huyệt khát tình phối hợp với sự ra vào của Ngụy Tần mà co rút lại, cậu đã hoàn toàn mất hết sự cứng ngắc rụt rè lúc trước, toàn bộ thân thể kể cả đại não đều đã bị khoái lạc khống chế.
Giang Lăng chủ động khiến Ngụy Tần không muốn nhịn nữa, hắn mạnh mẽ tiến tới trước, chạm vào chỗ sâu nhất điên cuồng phóng ra... Sau đó, hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ngọc hành...”A... ” Giang Lăng cũng tinh quan mở rộng, bắn ra du͙© vọиɠ đã kiềm nén từ lâu…
Giang Lăng thở gấp trong chốc lát, lý trí từ từ trở lại đại não, cậu bỗng nhiên nhớ tới năm ngày trước Ngụy Tần có nói với cậu —— ‘giường của chủ nhân không được ở lâu, làm xong liền phải rời đi’, nhất thời thanh tỉnh, gắng gượng chống đỡ thân thể chuẩn bị rời đi.
Ngụy Tần kéo cánh tay cậu: “Em cho rằng một lần là xong sao.”
Giang Lăng sửng sốt một chút, rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Hai người ác chiến đến hừng đông, Ngụy Tần mới buông tha Giang Lăng.
Hầu như là phải bò vào phòng ngăn, Giang Lăng thân thể xiêu vẹo ngã xuống trên đệm, trong nháy mắt liền ngủ li bì, Giang Lăng cảm giác tình trạng bây giờ của mình hoàn toàn có thể dùng từ “hấp hối ” để hình dung.
Một lát sau, Ngụy Tần nhịn không được, đành xuống giường tiến vào phòng ngăn, giúp Giang Lăng đắp chăn ngay ngắn, nhét góc chăn thật kỹ càng.