Ái Dục Phục Tùng

Chương 10

Qua mười một giờ, Tụ phúc lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Giang Lăng đi vào đại sảnh, một vài ông chủ quen thuộc tới đưa thuốc chào hỏi cậu, cậu mỉm cười đón lấy, trò chuyện vài câu.

Cố Trung trở về sớm hơn Giang Lăng, vừa mới đi kính rượu một vài bàn xong, đi ra liền nhìn thấy Giang Lăng trở về bình an, nhất thời như trút được tảng đá trong lòng.

Nhìn Giang Lăng đi vào toilet, Cố Trung theo sau, có chút chột dạ hỏi: “Tiểu Lăng, em không sao chứ?”

Giang Lăng nhu hòa cười: “Không sao.”

Cố Trung nhìn cậu không giống như không có chuyện gì, hỏi tới: “Tên họ Ngụy khốn kiếp kia tới làm phiền em phải không?”

“À, em muốn nói với anh chuyện này. ” Giang Lăng nói, “Sau này anh đừng vừa nhìn thấy hắn liền cãi nhau nữa.”

Cố Trung sửng sốt: “Sao vậy?”

Giang Lăng mỉm cười hoàn mỹ nói: “Bởi vì em thích hắn.”

Giống như sét đánh ngang tai! Cố Trung không thể tin được choáng váng hai giây, nắm lấy hai vai Giang Lăng: “Tiểu Lăng em điên rồi... cha con nhà họ Ngụy bọn họ đều là lũ biếи ŧɦái điên cuồng!...”

Giang Lăng im lặng.

Cố Trung đôi mắt có chút đỏ lên: “Tiểu Lăng... Tiểu Lăng em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì...”

“Em nói không rõ sao? ” Giang Lăng nghiêm túc chăm chú nhìn Cố Trung, nói rõ ràng từng chữ một, “Nếu anh còn tìm Ngụy Tần gây chuyện, em sẽ không tha cho anh.”

Cố Trung ngây ngốc nhìn Giang Lăng rời khỏi tầm mắt của mình, một chữ cũng nói không nên lời.

Tiễn một ông chủ lớn say bí tỉ về nhà xong, Ngụy Tần hạ cửa sổ xe xuống, phun ra một làn khói thuốc.

“Muốn tôi chở anh về nhà không? ” Tô Chiêu vững vàng lái xe.

“Không cần, về công ty tôi sẽ tự mình lái xe quay về. ” Ngụy Tần nhìn bóng đên bao trùm khu phố bên ngoài cửa sổ, “Ngày mai sẽ sớm giao lại cho cậu.”

Xe dừng lại trước công ty, Ngụy Tần xuống xe trực tiếp hướng ga ra dưới tầng ngầm đi đến.

Tô Chiêu ngồi ở trong xe, lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, mở danh bạ... Mũi tên dừng ở một số điện thoại tên là “Tử trung cẩu “, Tô Chiêu trầm mặc, ánh sáng từ điện thoại di động chiếu vào đáy mắt y, khuôn mặt mỹ lệ nhìn không ra tâm tình.

Cuối cùng y bấm gọi vào dãy số đó, đặt điện thoại ở bên tai chờ trong chốc lát, bình thản nói: “Này, hôm nay tôi cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu thiếu chủ của anh.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Tô Chiêu cười: “Ồ thật sao, nếu không phải bị anh chắn đường, nói không chừng tôi đã có thể nói chuyện với cậu ấy rồi.”

“… Ăn dấm chua em gái anh! ” Tô Chiêu ngữ khí hoạt bát, “Nhưng cậu ấy lớn lên quả thật không tệ, thảo nào khiến anh mê mệt đến chết đi sống lại.”

Trò chuyện thêm hai câu, sau đó chúc ngủ ngon, Tô Chiêu ấn nút tắt cuộc gọi, nụ cười tươi tắn giả tạo trên mặt từ từ tan biến.

Y nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Ngụy Tần lái xe từ ga ra tầng ngầm đi ra, liền mở cửa sổ hướng hắn vẫy tay tạm biệt.

Lúc Ngụy Tần về đến nhà, mặt trăng đã nhô lên cao, bốn bề tĩnh lặng như tờ. Chiếc xe tiến vào ga ra, động cơ tắt hẳn, trong nháy mắt, sự vắng vẻ bao trùm xung quanh.

Ngụy Tần khóa cửa ga ra, tiến vào biệt thự. Bật đèn phòng khách lên, Ngụy Tần không chú ý tới đồ vật của Giang Lăng đang đặt trong tủ, thay dép xong trực tiếp lên phòng ngủ tầng hai.

Ngụy Tần vừa nới lỏng cà vạt, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, trùng hợp Giang Lăng thân thể xích͙ ɭõa mới tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, đang vừa ngậm điếu thuốc vừa lau tóc. —— hai người nhìn nhau sửng sốt.

Ngụy Tần kịp phản ứng, chợt hỏi: “Em đã mở điều hòa chưa?”

“A... ” không nghĩ tới hắn hỏi như vậy, Giang Lăng há hốc mồm, “... Chưa.”

“Đi, vào bên trong đợi. ” Ngụy Tần đi tới trước tủ đầu giường, cầm lấy điều khiển từ xa.

Giang Lăng choàng khăn mặt lên cổ, chui vào trong phòng ngăn. Thành thật mà nói cậu không cảm thấy quá lạnh.