Ái Dục Phục Tùng

Chương 2

Ba năm trước.

Con trai của chủ tịch”Tập đoàn Ngụy thị ” Ngụy Diễm —— Ngụy Tần, trong giới kinh doanh được người người ca ngợi là một người thừa kế gần như hoàn mỹ, không chỉ có dung mạo anh tuấn lịch lãm, năm ấy hai mươi hai tuổi mới vừa du học về nước, liền vào công ty của cha làm việc.

Mặc dù có tài năng rất sắc sảo, nhưng danh tiếng của hắn lại chưa bao giờ lấn át cha của mình, chỉ hoàn thành tốt phần việc được giao; thường ngày đối xử với mọi người khiêm tốn nhã nhặn, không chỉ những mỹ nữ trong toàn công ty, mà ngay cả các đại tiểu thư trong giới thượng lưu đều đối với hắn nảy sinh tình ý.

Ngày đó, mưa rơi lác đác.

Ngụy Diễm tròn một ngày đêm không đến công ty.

Ngụy Tần ký xong hợp đồng từ Singapore bay trở về, chu toàn tất cả những công việc có liên quan xong, đột nhiên nhận được điện thoại của cha hắn.

Xe lái vào ga ra, giọt nước mưa ngưng kết trên kính chắn gió hiện ra những hình ảnh quỷ dị, Ngụy Tần nghe mưa tiếng rơi xuống khóm trúc trong đình viện rộng rãi, mơ hồ có một cảm giác chẳng lành.

Lau đi những giọt nước mưa rơi trên tóc, hắn đẩy cánh cửa biệt thự. Cô hầu gái lập tức chạy ra nghênh đón, nắm hai tay khẽ khom người: “Thiếu gia, lão gia bảo cậu xuống tầng hầm.”

Kéo cánh cửa sắt nặng nề của tầng hầm ra, một cỗ hàn khí phả vào mặt, xen lẫn một mùi vị ướŧ áŧ lạ thường.

Ngụy Tần bước vào, liền nhìn thấy trên nền xi măng lạnh lẽo có một thếu niên đang vô cùng khốn khổ —— cả người xích͙ ɭõa, trên da thịt trắng nõn rải rác những vết xanh tím, hai cổ tay bị buộc chặt đến sưng đỏ, sợi dây trói đi qua một vòng sắt ở trên, hai chân vô lực quỳ trên mặt đất.

Ngụy Diễm tuy rằng dung mạo đã có tuổi, nhưng phong thái vẫn như cũ không hề giảm. Ông ta ngồi bên cạnh ánh đèn mờ nhạt, tay cầm chiếc chén trà thời Cảnh Thái trị giá hàng vạn tiền nhấp một ngụm nhỏ, bộ dáng tươi cười khiến kẻ khác run rẩy: “Con trai, tới đây.”

Ngụy Tần vâng lời đi tới.

Ngụy Diễm buông chén nước đứng lên, vô cùng thân thiết sửa lại áo Ngụy Tần, cười nói: “Hợp đồng ký được rồi?”

Ngụy Tần đưa mắt nhìn xuống, cung kính nói: “Dạ.”

“Rất tốt. ” Ngụy Diễm vỗ vai hắn, trong mắt toát lên sự khen ngợi, “Hôm nay cha có thứ đồ tốt này tặng con.”

Hai người đi tới trước mặt thiếu niên, Ngụy Diễm nắm lấy cằm thiếu niên bức cậu ngẩng mặt lên, Ngụy Tần nhất thời ngơ ngẩn —— khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp mà yếu ớt trong ánh sáng lờ mờ hiện ra, khiến cho căn tầng hầm tối tăm dơ bẩn này trong nháy mắt như biến thành vườn địa đàng hoa lệ.

Nhìn thấy phản ứng của con trai, Ngụy Diễm tràn ngập ý cười nói: “Nó là con trai kẻ thù của chúng ta, cha vốn định gϊếŧ nó, nhưng lại thấy nó lớn lên cũng có vài phần tư sắc, liền đem tặng cho con chơi đùa.”

Ngụy Tần mỉm cười: “Cảm ơn cha.”

“Cha đã tốn không ít thời gian mới khống chế được con sói con này. ” Ngụy Diễm nói, tay kéo Ngụy Tần đi tới phía sau thiếu niên, đem dầu bôi trơn nhét vào huyệt động của cậu, ra lệnh: “Tới đây, thao nó ~ “

Trầm mặc hai giây, Ngụy Tần mặt không thay đổi cởi thắt lưng ra.

Nhìn thấy Ngụy Tần quần đã cởi ra một nửa đang ở phía sau thiếu niên đang quỳ gối kia, Ngụy Diễm sắc mặt tốt hơn nhiều, sự vâng lời của con trai luôn khiến ông ta rất hài lòng.

Ngụy Tần đem tinh khí đã bừng bừng chọc vào khe mông trắng nõn và trơn bóng, cùng dầu bôi trơn chậm rãi đẩy vào. Phân thân ngay ngắn vùi sâu vào thân thể thiếu niên, tuy rằng huyệt đạo rất chặt nhưng quá trình khá thuận lợi, chỉ là thiếu niên run đến mức giống như chiếc lá yếu ớt trong con gió, khiến người ta có cảm giác không nỡ.

Ngụy Tần đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh không một tì vết của thiếu niên, phân thân như một bàn ủi nóng rực lạnh lùng ở bên trong thân thể cậu không ngừng luật động, hắn rõ ràng có thể cảm giác được khối thân thể cứng nhắc gầy yếu này đang run lên, nhưng lại mạnh mẽ tiến công không một chút do dự.

Tiếp tục như vậy một hồi, Ngụy Tần phóng ra.

Cự bổng vừa rút ra, trong nháy mắt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa với dầu bôi trơn chảy ra, khe mông da^ʍ mỹ tới cực điểm. Trong suốt toàn bộ quá trình thiếu niên không hề phát ra âm thanh nào, cả người mồ hôi lạnh nhễ nhại, tuy nói có dầu bôi trơn, nhưng sự cọ xát đó thực sự là một cực hình vô cùng thống khổ.

Ngụy Tần mặc quần đứng lên, Ngụy Diễm cười nói: “Trước mắt cứ nhốt nó ở đây, chừng nào con chơi chán cha sẽ trở lại xử lý nó.”

“Dạ. ” Ngụy Tần cúi thấp đầu đáp.

“Được rồi đi thôi, chúng ta về công ty. ” Ngụy Diễm vỗ vỗ lưng Ngụy Tần.

Ngụy Tần theo cha ra khỏi tầng hầm, cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn bị trói ở chỗ đó, trong mắt hiện lên một tia thích thú.

Tối hôm đó, Ngụy Diễm uống quá chén. Đường đường là chủ tịch của đại tập đoàn, khi về đến nhà lại bước chân xiêu vẹo đi đứng không vững. Ngụy Tần đỡ cha lên giường, phân phó cho hầu gái chăm nom, còn mình thì trực tiếp trở về phòng.

Đêm khuya.

Ngụy Tần liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường —— kim giờ chỉ đúng hai giờ sáng.

Hắn tháo kính xuống khép sách lại, rời khỏi căn phòng ấm áp của mình.

Ngôi biệt thự to lớn vô cùng tối tăm và vắng vẻ, tất cả mọi người đều đã ngủ say, hắn còn có thể nghe thấy tiếng ngáy to như sấm của cha, khóe miệng không khỏi giương lên một tia cười nhạt.

Thiếu niên đang ôm chân co rúc ở góc tường, chiếc áo đơn bạc rộng thùng thình phủ lên trên thân thể, sự lạnh lẽo nơi tầng hầm cùng đau đớn hành hạ khiến cậu không thể yên giấc, ý thức mơ hồ hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê.

Trong thoáng chốc bên tai truyền đến cửa sắt mở ra, thiếu niên bị kích động, cảnh giác trợn tròn hai mắt.

A, chiếc đèn chân không bỗng dưng bật sáng khiến thiếu niên bị chói phải nheo mắt lại.

Ngụy Tần đứng ngược sáng, thân ảnh mơ hồ bao phủ lên trên người thiếu niên.

Nhìn thấy người tới là ai, thiếu niên khẽ cúi đầu xuống, nhìn động tác giống như đang ngoan ngoãn vâng lời, nhưng ngược lại chính là một sự căm thù oán hận tột độ, vẻ mặt cậu giận dữ như muốn đem người nam nhân đã xâm hại mình ra mà ăn tươi nuốt sống.

Nhưng mà Ngụy Tần lại không biết con sói con này đang âm thầm chuẩn bị cắn xé hắn, hắn ngồi xổm người xuống, vươn tay đến thiếu niên, vừa định mở miệng nói chuyện —— đột nhiên, thiếu niên mạnh mẽ nhào đầu về phía trước cắn vào lòng bàn tay hắn! Máu tươi nhất thời tuôn ra, hàm răng và bàn tay đều dính đầy máu… Một giây, hai giây, thời gian dường như đọng lại, giống như chưa hề xảy ra việc gì... Thiếu niên có chút kinh ngạc giương mắt, trong lòng đột nhiên trầm xuống, vừa định trốn liền bị Ngụy Tần thuận thế bóp lấy khuôn mặt, mạnh mẽ ném cậu lên vách tường!

“Ư... ” thiếu niên rên lên, sau gáy đau đến run rẩy.

Nhưng cậu còn chưa kịp thở dốc, cần cổ liền bị bóp chặt! Thiếu niên bị ép mở miệng, trong cơn choáng váng cậu lần thứ hai nhìn thấy rõ khuôn mặt người nam nhân trước mặt—— âm trầm, vẻ mặt hắn giống như dã thú khát máu tàn bạo.

—— người này là thế nào? Tại sao mới hồi chiều hắn còn là “Đại hiếu tử” với cha hắn, bây giờ dường như đã biến thành một người khác?!

Thiếu niên vẫn còn choáng váng do thiếu dưỡng khí, cố gắng nghe Ngụy Tần nói: “Cậu muốn chết sao?”

Thiếu niên gỡ không ra bàn tay như gọng sắt của hắn, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng hồi đáp: “Không... muốn...”

“Tốt, vậy cậu nghe cho rõ tôi hỏi đây. ” Ngụy Tần hơi buông tay ra.

Thiếu niên hít lấy từng ngụm lớn không khí, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngụy Tần cho cậu thở một lát, lạnh lùng hỏi: “Tên?”

Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt: “... Giang Lăng.”

“Giang Lăng, cậu nghe đây, ” Ngụy Tần ngữ điệu nhẹ nhàng, “Chuyện xâm phạm cậu, tôi thật có lỗi.”

Giang Lăng ngơ ngẩn.

“Thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết, ” Ngụy Tần vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Ngụy Diễm trong bảy ngày tới nhất định sẽ gϊếŧ cậu.”

Giang Lăng khẽ run lên, cậu nhìn ánh mắt khẳng định của Ngụy Tần, không thể tìm ra một tia lừa dối, nhất thời sự tuyệt vọng dâng lên khắp tứ chi.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt ngây thơ non nớt của Giang Lăng hiện ra, mong manh yếu đuối, tuyệt mỹ mê hoặc, giống như thiên sứ bị trói buộc ở nhân gian, làm cho người ta phải nảy sinh du͙© vọиɠ thấp hèn.

Ngụy Tần mỉm cười, buông cần cổ Giang Lăng ra, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ngữ điệu mê hoặc: “Nếu như cậu nghe lời tôi, tôi có thể nghĩ cách cứu cậu.”

Giống như ánh sáng xuất hiện trong bóng tối, lời nói của Ngụy Tần trong nháy mắt ôm trọn tâm trí Giang Lăng, nhìn nụ cười hòa nhã đầy thiện ý của Ngụy Tần, cậu không khỏi rùng mình một cái.

Phản ứng của Giang Lăng hoàn toàn nằm trong dự liệu, Ngụy Tần mỉm cười đầy toan tính nửa quỳ xuống đất, đầu gối tách đùi Giang Lăng ra, một tay sờ vào bên tai cậu, một tay nâng cằm cậu lên, khiến dung mạo tuyệt mỹ hiện ra.

Giang Lăng tim đập thình thịch, cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cũng vì tâm lý về thân thể.

Ngụy Tần theo dõi cậu, vẻ mặt con mồi của hắn cứ như ác ma liên lục câu dẫn, bày ra cái bẫy chết người…

“Điều kiện cứu cậu là: làm sủng vật của tôi. ” Ngụy Tần trầm giọng nói.

Giọng nói như có ma lực chui vào màng tai, giống như một dấu ấn nóng rực đã được khắc sâu vào bánh răng số mệnh của hai người!

Giang Lăng sửng sốt.

Ngụy Tần vẫn mỉm cười: “Đồng ý thành lập giao ước chứ?”

Giang Lăng chớp đôi mắt màu sáng trong veo như nước, chợt giật mình: “Không được gạt tôi.”

“Không gạt cậu. ” Ngụy Tần dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Giang Lăng, hết sức nghiêm túc, “Có biết tại sao tôi lại muốn cứu cậu không, Giang Lăng?”

Giang Lăng máy móc lắc đầu.

Ngụy Tần ôn nhu cười, trong con ngươi đen thăm thẳm lấp lánh ánh sáng của sao Mai: “Bởi vì tôi thích em.”

Trái tim bỗng dưng đập nhanh một nhịp! Giang Lăng còn chưa kịp phản ứng, liền bị một đôi môi ấm áp bao trùm lên cánh môi lạnh lẽo của cậu, vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu chiếm cứ toàn bộ khoang miệng… trái tim trong l*иg ngực càng đập kịch liệt hơn, Giang Lăng cảm giác hai má cậu đang nóng lên, một cảm giác bị đánh chiếm bao phủ toàn thân cậu...

Vẫn chưa tới một ngày, cậu đã bị người nam nhân này chiếm lấy đêm đầu đêm và nụ hôn đầu của cậu, ngay cả trái tim cũng không chịu bỏ qua, giống như hắn muốn triệt để chiếm lấy.

Nụ hôn lưu luyến lâu dài khiến thân thể từ từ ấm lên, Giang Lăng thậm chí có một ý nghĩ thoáng qua, cậu hy vọng người nam nhân này sẽ không rời xa cậu.

Nụ hôn dài kết thúc, Ngụy Tần buông cậu ra.

Trong ánh sáng u ám, Giang Lăng l*иg ngực phập phồng, vẻ mặt đáng yêu giống như động vật nhỏ khi bị ức hϊếp.

“Giang Lăng, từ giờ trở đi em chính là sủng vật của tôi. ” Ngụy Tần mỉm cười nói, “Mỗi một câu tôi nói ra, từng chữ một, em đều phải nghe rõ, không được phép chống lại tôi, hiểu chưa?”

Trầm mặc hai giây, Giang Lăng khẽ gật đầu.

“Tốt. ” Ngụy Tần ung dung nhìn chăm chăm cậu, “Bây giờ, cởϊ qυầи áo ra.”

Giang Lăng hô hấp cứng lại, sự đau đớn từ địa ngục lại cuồn cuộn xông tới, khiến cậu không cách nào nhịn được mà run rẩy.

“Không nghe rõ? Muốn tôi lặp lại sao? ” Ngụy Tần vẻ tươi cười vẫn như trước không thay đổi, nhưng lại mơ hồ toả ra mùi vị nguy hiểm.

Giang Lăng tự biết lúc này cậu không thể chống lại sức mạnh của người nam nhân này, vì sự sống, cho dù thống khổ thế nào cậu cũng phải chịu đựng. Cậu cắn răng, cởi bỏ chiếc áo trắng đơn bạc duy nhất, da thịt trắng nõn phủ đầy những vết xanh tím lộ ra.

Nhưng nằm ngoài suy nghĩ của Giang Lăng, Ngụy Tần nhẹ nhàng nắm cánh tay cậu, từ trong túi quần móc ra thuốc trị thương.

Giang Lăng nhìn Ngụy Tần bôi thuốc lên những chỗ sưng đỏ, ngón tay hắn vuốt nhè nhẹ, động tác giống như đang nâng niu bảo bối trân quý.

Sự ấm áp từ cánh tay dâng lên, thuốc nhanh chóng giảm đi đau đớn, tình cảm ấm áp dưới đáy lòng tích tụ lại, từ từ xua đi những thống khổ mà cậu phải chịu đựng trong những ngày qua… Nước mắt một giọt, hai giọt... chảy xuống gương mặt, Giang Lăng lấy tay chặn lại nhưng ngăn không được dòng nước mắt cứ liên tục trào ra.

Ngụy Tần không ngờ Giang Lăng sẽ phản ứng như vậy, hắn tiếp tục bôi thuốc, ôn nhu nói: “Chỉ cần em nghe lời, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, hiểu chưa?”

Giang Lăng lau nước mắt, gật đầu. Cậu hầu như đã sớm quên đi người nam nhân này buổi chiều đã làm chuyện gì quá đáng với cậu, đến tận mười mấy phút trước, trong lòng cậu còn ngập tràn oán hận phẫn nộ, lúc này lại hóa thành nước mắt, hoàn toàn tuôn rơi ra ngoài.

Bôi xong thuốc, Ngụy Tần giúp cậu mặc quần áo tử tế, mắt nhìn đồng hồ đeo tay, ôn hòa nói: “Hơn năm giờ chiều nay tôi sẽ cùng Ngụy Diễm tới đây, đến lúc đó, em phải ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của tôi.”

Giang Lăng cúi thấp đầu: “Đã hiểu.”

Lúc rời khỏi tầng hầm, Ngụy Tần đột nhiên nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, Giang Vĩnh Hoành có quan hệ gì với em?”

Giang Lăng sửng sốt: “… Ông ấy là... cha của tôi.”

Ngụy Tần ừ một tiếng, đóng cánh cửa sắt của tầng hầm lại.

Trong bóng tối, Giang Lăng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu chỉ có thể lặng yên chờ, chờ người nam nhân kia tới cứu cậu.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa sắt nặng nề rốt cục lần thứ hai vang lên. Giang Lăng nhìn theo ánh sáng mờ nhạt, liền thấy Ngụy Tần đang cung kính theo sau Ngụy Diễm đi tới.

“Con gọi cha tới, muốn nói cái gì? ” Ngụy Diễm nhìn sang Giang Lăng, “Chơi chán rồi?”

Ngụy Tần mỉm cười nói: “Cha, con muốn xin cha một chuyện.”

“Nói đi.”

Ngụy Tần chỉ vào Giang Lăng: “Có thể tặng nó cho con không?”

“Sao vậy?” Ngụy Diễm nở nụ cười, “Con đối với nó động tâm rồi?”

Ngụy Tần thản nhiên cười: “Dạ, con rất thích nó.”

Nhìn vẻ mặt tươi cười không lộ một chút dấu vết của người nam nhân kia, Giang Lăng khẩn trương đến mức xiết chặt nắm tay.

“Được thôi ” Ngụy Diễm giọng điệu thoải mái, “Thằng nhóc này khiến cha mất rất nhiều thời gian, tính khí nó như một con thú hoang vậy. Chỉ cần con có thế khiến nó nghe lời con, cha sẽ tặng cho con.”

“Dạ. ” Ngụy Tần gật đầu, chuyển hướng sang Giang Lăng, “Tới đây.”

Giang Lăng nghe nói, liền cất bước đi tới trước mặt Ngụy Tần. Nói thật lòng, so với tên chỉ biết dùng bạo lực Ngụy Diễm, cậu càng sợ Ngụy Tần hơn.

“Quỳ xuống. ” Ngụy Tần lạnh lùng ra lệnh.

Giang Lăng cúi đầu quỳ xuống, khí lạnh lập tức ngấm vào đầu gối.

Ngụy Tần đem đôi giày da sáng bóng không một hạt bụi giẫm lên đầu gối Giang Lăng: “Liếʍ.”

Do dự nửa giây, Giang Lăng ép thân thể cúi xuống, vươn đầu lưỡi mềm mại liếʍ lên chiếc giày, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Ngụy Diễm vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Sao con có thể làm được.”

Ngụy Tần hài lòng cười: “Cha...”

“Được được, tặng cho con. ” Ngụy Diễm chịu thua phất tay một cái, “Hai người đã thông đồng với nhau như vậy rồi, cha còn có thể nói cái gì nữa.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng trở nên lạnh băng, ngay cả Ngụy Tần cũng ngây ngẩn cả người.

“Ha ha! ” Ngụy Diễm vỗ vỗ vai Ngụy Tần, “Đừng lo lắng, cha chỉ đùa một chút thôi.”

Ngụy Diễm đi rồi, Ngụy Tần sắc mặt không tốt lắm, hắn kéo Giang Lăng lên, lạnh lùng nói một chữ: “Đi.”

Chiếc xe chậm rãi ra khỏi gara, ánh nắng chiều phủ lên thân xe một màu vàng óng.

Âm thanh huyên náo của đường phố dần vang lên, Giang Lăng say sưa nhìn dòng người ngoài cửa sổ, cảm giác như đã xa cách rất lâu, ngay cả xe đã dừng lại cũng không phát hiện.

“Giang Lăng.”

Giang Lăng nhất thời hoảng sợ, nghiêng đầu lại, vừa vặn đối diện với khuôn mặt của Ngụy Tần. —— bây giờ cậu mới phát hiện khuôn mặt người nam nhân này lại anh tuấn như vậy.

Sửng sốt một lúc, cánh môi đã bị bao phủ, khuôn mặt Giang Lăng đỏ ửng, cậu cảm giác như có một bàn tay gắt gao nắm chặt lấy trái tim mình, ngay cả hô hấp cũng bị tước đoạt. Lực đạo vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi liền tấn công vào trong, mỗi một chỗ mẫn cảm đều bị trêu chọc, đầu lưỡi quấn quýt giống như đang nói ra lời yêu thương, khiến cho trái tim Giang Lăng đập thình thịch.

Hôn xong, Ngụy Tần buông Giang Lăng ra, châm thuốc hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, trầm giọng nói một câu: “Em đi đi.”

Giang Lăng nhất thời không biết phản ứng làm sao.

“Tôi cho em ba năm hoàn toàn tự do. ” Ngụy Tần nói tiếp, “Ba năm sau, tôi sẽ tới đón em.”

Giang Lăng vẫn ngồi yên như cũ.

“Đến lúc đó... ” Ngụy Tần quay đầu nhìn chằm chằm Giang Lăng, “Xin em đừng quên giao ước của chúng ta.”

Con ngươi đen thăm thẳm của nam nhân giống như muốn hút đi linh hồn cậu, Giang Lăng nuốt nước bọt, trở tay mở cửa xe, chạy ra ngoài.

Nhìn thân ảnh thiếu niên biến mất trong dòng người, đôi con ngươi của Ngụy Tần lộ ra một tia phức tạp.

Chậm rãi bóp tắt đầu thuốc, Ngụy Tần khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng phóng đi, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.