Editor: Du Bình
Một buổi chiều nhàm chán, Ám Vũ, Ám Vân thừa dịp đại thúc ra ngoài, bàn bạc với nhau…
“Ca, anh không biết là ở bệnh viện lâu rất chán sao? Chả có gì mới lạ cả!” Ám Vân ngồi trên giường bệnh càu nhàu.
Ám Vũ nhíu mày: “Đôi chút…”
“Mặc dù mỗi ngày đều được baba tỉ mỉ, chu đáo chiếu cố, cũng có thể ăn được chút đậu hủ. Nhưng mà… vẫn không đủ được!”
“Ừ…”
“Thật lâu không được ‘âu yếm’… lâu đến bức rứt a! Lý do lúc đầu để chúng ta nằm viện chính là muốn được hưởng thụ sự chăm sóc của baba, rồi còn có thể làm chút chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ…” Ám Vân đem mọi chuyện tưởng tượng quá tốt đẹp, mỗi lần có baba bên cạnh cậu thiếu chút nữa không nhịn được mà…
“Anh hiểu! Nếu thế, hôm nay chúng ta ‘ám chỉ’ một chút!” Ám Vũ tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng cứ chuyện gì dính đến baba cũng không bình tĩnh được.
“Việc này cứ giao cho em đi!” Thật ra trong lòng cậu đang nghĩ: nếu như thuận lợi, thì mình sẽ là người đầu tiên được hưởng của ngon!
“Được rồi!” Ám Vũ sao không biết em trai mình đang suy tính cái gì? Nhưng thôi, cái này không xứng làm chủ đề cãi nhau!
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Tiêu Tử Nhưng mở cửa phòng, nhìn thấy hai đứa con trai cùng nhau tán gẫu đến vui vẻ, liền đến bên hỏi: “Có chuyện gì mà các con cao hứng thế?”
Ám Vân nhìn y, trong mắt ngập ý cười: “Không có gì đâu ạ! Chỉ là ba à, nhiều ngày bọn con không được tắm rồi, mỗi ngày y tá chỉ lau người qua loa thôi… Con cảm giác mấy cô đó không được sạch sẽ, baba có thể giúp chúng con, được không?”
Ánh mắt khẩn cầu làm đại thúc khó chối từ.
“Vậy rất khó chịu! Để ba lấy khăn mặt cùng nước ấm! Các con chờ chút nhé!” Đại thúc vội vàng chạy vào phòng tắm, không nhìn thấy nét tươi cười của hai huynh đệ đằng sau.
Một lúc sau, Tiêu Tử Nhưng bê một chậu nước ấm nhỏ và khăn mặt ra, chuẩn bị động thủ giúp cặp sinh đôi lau người.
“Các con ai muốn trước đây?” Đem chậu nước đặt giữa hai giường, y chần chờ nhìn hai anh em…
Ám Vân kéo tay y: “Bọn con vừa thương lượng rồi! Con trước!”
“Được! Vậy để ba giúp con!” Y khẽ liếc qua Vũ nhi, cảm thấy mình không thể sửa được cách nói chuyện như đối xử với một đứa trẻ với cả hai. Tuy rằng giờ chúng đã trưởng thành hết rồi, nhưng trong lòng y vẫn là những đứa trẻ đáng yêu, hồn nhiên! (Tác giả chen lời: Tôi thật sự rất hoài nghi a~ ánh mắt của đại thúc có phải có vấn đề đúng không?)
Cầm lấy khăn mặt, nhúng vào chậu nước rồi vắt khô, y chạm vào mặt Vân nhi, nhẹ nhàng lau sạch
từng bộ phận trên gương mặt anh tuấn: đôi mắt, cái mũi, hai gò má, cứ vậy từ từ đi xuống, mỗi một nơi đều chạm nhẹ vào tựa như đang đối đãi với bảo vật trân quý nhất.
Tiếp theo y cởi đến từng cúc áo bệnh nhân trên người cậu. Nếu không tán thưởng dáng người khỏe mạnh của cậu thì đúng là ngốc! Cơ thể rõ ràng từng đường nét, cơ ngực, cơ bụng đều phi thường rắn chắc.
Theo đường cổ đi xuống dưới, y cẩn thận lau qua mỗi tấc da thịt, đi tới trước ngực, y dừng lại trước hai điểm đỏ sậm… trong lòng không ngừng gào thét: đây chỉ là lau người!! Đừng có suy nghĩ đồϊ ҍạϊ nữa!!
Y lướt qua hai điểm hồng, sau đó lập tức di dời đến chỗ khác.
Ám Vân yên lặng nhìn theo, hưởng thụ sự ôn nhu, che chở của baba. Nhưng chỉ ngay lập tức, cậu bị những ý niệm tà ác chiếm lấy tâm trí! Baba cứ vuốt ve như thế! Cậu mà chịu được thì cậu thành Phật!
Tiêu Tử Nhưng cứ thành thật chà chà, sờ sờ, mà càng đến gần cái chỗ kia, mặt y đột nhiên hồng rực, cả hai tai cũng nóng rẫy!
Một bàn tay cầm lấy tay y, gương mặt điển trai bày ra biểu tình vô tội đến không thể vô tội hơn, ánh mắt ủy khuất nhìn y: “Baba… khó chịu quá… ba có thể giúp con được không?”
Tiêu Tử Nhưng đỏ bừng mặt nhìn cậu, lại trông thấy cái “lều” phồng phồng phía dưới, không biết làm sao cho tốt…
“Thật khó chịu! Baba! Giúp con đi!” Thanh âm khẩn cầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ y.
“Nhưng đây là bệnh viện… không được đâu… về nhà…” Lý trí cuối cùng còn sót lại trưng ra làm phòng tuyến.
“Nhưng con không nhịn được… sẽ không ai đến đâu… Ba à! Một lần thôi!” Ám Vân làm nũng, tuy không phù hợp với độ tuổi, nhưng nó là vũ khí đánh đổ lớp rào cuối cùng của y.
“Được rồi…” Ngay khi y thỏa hiệp, Ám Vân lập tức quay đầu nhìn anh trai, nở một nụ cười sáng lạn như muốn nói: Thành công!
Ám Vũ cũng mỉm cười khích lệ cậu, làm tốt lắm!
Đây mới là mở màn thôi…
…
(Bôi đậm
để đọc xôi thịt =))))
Ám Vân nhìn biểu tình thẹn thùng của baba, hai mắt không ngừng tỏa sáng. Nếu như không phải cậu đang sắm vai người bệnh thì cậu đã sớm nhào tới áp đảo y rồi!
Đây là lần đầu tiên y chủ động, lại có kinh nghiệm từ những lần trước nên biết làm sao khiến Vân nhi thoải mái… Y vẫn rất lo lắng, nơi đây là bệnh viện a! Nhưng Vân nhi khó chịu đến thế, không giúp càng không được!
Chậm rãi cởϊ qυầи cậu ra, để lộ qυầи ɭóŧ tứ giác, lão nhị kia thật sự dọa đến người khác! Tiêu Tử Nhưng ngại không dám trực tiếp với lấy, chỉ dám cách một lớp quần mỏng vuốt ve đại gia hỏa.
Ám Vân được baba đυ.ng vào khiến cảm giác hưng phấn tăng lên trong nháy mắt! Đây là lần đầu tiên baba chủ động giúp cậu giải vây nha!!
Từ lúc y động vào, hình như thứ kia cứ lớn lên không ngừng! Thật đáng sợ! Y không phải chưa từng xem cái… của Vân nhi có bao nhiêu hùng vĩ, nhưng lần đầu tiên trực tiếp đυ.ng vào mới nhận ra nó thật lớn! Chỉ dụng một bàn tay không thể bao trọn được!
Nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay với vào trong qυầи ɭóŧ cầm nắm… Quá nóng! Nóng hừng hực! Y thích ứng được mới bắt đầu cao thấp xoa nắn. Vì bản thân cũng có thứ kia, nên y biết làm thế nào để vân nhi được thoải mái.
Ám Vân cũng nhắm mắt hưởng thụ. Được chính tay baba thủ da^ʍ cho, có bao nhiêu sung sướиɠ chứ?
Cứ chậm rãi cảm nhận tuy baba chỉ đơn thuần vuốt lên vuốt xuống, không có kỹ xảo gì đặc biệt. Mặc dù có chút kỳ vọng cao, nhưng cậu vẫn thực hạnh phúc! Nhưng đang thoải mái thì đột nhiên động tác của y ngừng lại…
Ám Vân nghi hoặc mở mắt, nhìn thấy đại thúc xoay người không biết làm cái gì, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Baba… sao người lại ngừng? Nếu quá miễn cưỡng, thì bỏ đi…” Cậu cảm nhận baba không quá nguyện ý, kỳ thật cậu không muốn bắt buộc y, chính mình cũng có thể giải quyết tốt!
Đại thúc kích động giải thích: “Không phải! Vân nhi! Con trước hết nằm xuống, nhắm mắt lại không được nhìn!” rồi lại xoay người…
“Baba… ba sao thế?” Ám Vũ ở một bên quan sát, cũng nghi hoặc tại sao y lại dừng. Chẳng lẽ y không muốn? Não bộ liền truyền xuống cảm giác khó chịu.
“Vũ nhi cũng không được nhìn! Không ai được mở mắt hết! Bằng không… bằng không… ba sẽ giận các con!” Một chút uy hϊếp cũng không có, nhưng hai người vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt chờ đợi.
“Được! Chúng con cam doan sẽ không nhìn!” Ám Vân nhận mệnh.
Tiếp theo hai người nghe thấy tiếng zip kéo, rồi ngửi được mùi mật đào…
Mật đào?! Trong lòng Ám Vũ giật nảy. Đột nhiên có mùi đào làm cái gì?! Lòng hiếu kỳ đột ngột trỗi dậy, hai anh em có thần giao cách cảm hơi he hé mở mắt, nhìn baba đang loay hoay làm gì…
Không nhìn không sao, nhưng nhìn một cái thì chút nữa bay mất nửa cái mạng!
Từ khi lọt lòng đến giờ, đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy hình ảnh diễm lệ như thế! Baba một tay đỡ lấy mông, hai chân quỳ dưới sàn… Áo phía trên đầy đủ, nhưng qυầи ɭóŧ lại tụt đến mắt cá chân, cái mông vểnh nhếch cao lên… Dọa người chính là ngón tay y đưa đến phía sau, tiến tiến xuất xuất tại tiểu huyệt cặp song sinh yêu thương nhất!
Tiêu Tử Nhưng nhẫn nhịn nhục nhã, dùng ngón tay khuếch trương phía sau, nhắm mắt nhịn lại cảm giác quái dị khi liên tục khi ra vào cửa mình.
Ám Vũ, Ám Vân trợn to mắt nhìn hình ảnh da^ʍ mỹ! Baba luôn bị động giờ đang… tự an ủi! Đây không phải là cảnh đẹp thường được gặp đâu! Hai anh em đều đồng loạt cảm nhận được vị tiểu huynh đệ phía dưới càng lúc càng hưng phấn, mặt không tự giác đỏ bừng!
Hóa ra tiếng zip là tiếng baba cởϊ qυầи, còn mùi đào là dịch bôi trơn đi? Hắn với cậu nhớ rõ lần trước baba có mua một lon, không ngờ y lại dùng trong trường hợp này! Song sinh không thể dời mắt được khỏi baba đang bị tìиɧ ɖu͙© phong bế, cắn môi dưới để không vuột ra bất kỳ tiếng rêи ɾỉ mê người nào…
Mùi vị đào mật nương theo động tác của y càng phát tán trong không khí, tưởng tượng ra cửa huyệt phấn nộn dính đầy nhũ dịch kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của hai anh em… Trí tưởng tượng tiếp tục vẽ ra cảnh du͙© vọиɠ bản thân được nó an ủi…
Ám Vân vốn muốn nhào đến, nhưng vì bị y dọa nên chỉ có thể nhịn xuống DIY! Tự mình ảo tưởng đang được ở trong tiểu huyệt ấm áp mê hồn, động tác tay lập tức nhanh hơn.
Bỗng nhiên cậu cảm giác giường lún xuống, một bàn tay bắt lấy bàn tay đang tự an ủi, tiếng nói run rẩy truyền tới: “Vân nhi… xin lỗi đã để con chờ… đừng mở mắt… chờ ba một chút…”
Ám Vân cảm giác đại thúc bò lên giường, lại liên tưởng tới hành động vừa nãy của y, cậu giật nảy mình! Hóa ra baba muốn…
Một trận kɧoáı ©ảʍ cắt đứt suy nghĩ của cậu, cũng chứng thực nó luôn…
“Ngô… a…” Tiêu Tử Nhưng đem ngọn lửa nóng hực của Vân nhi từ từ đưa vào trong thân thể… Thứ khô nóng tiến vào làm hậu huyệt y dần dần căng ra… Tuy đã được khuếch trương từ trước nhưng du͙© vọиɠ của cậu vẫn rất khó khăn khi tiến vào…. Hơn nữa tư thế này còn khiến vật kia trượt vào sâu hơn rất nhiều…
“Baba… ba sao thế… a…” Chưa để cậu dứt lời, đại thúc đã bắt đầu cao thấp di động.
Trong lòng cậu khϊếp sợ. Thầm nghĩ chỉ muốn baba dùng tay giúp mình giải quyết, nào ngờ baba đã hiểu lầm ý cậu, còn nén nhục tự mình chuẩn bị… Tất cả chỉ vì cậu kêu khó chịu…
“A… ha… Vân nhi… Cứ thế… thật thoải mái… A…” Tiêu Tử Nhưng hết nâng mông lên rồi lại ngồi xổm xuống, y luôn thực để ý xem Vân nhi có được thoải mái không khi mình dùng loại tư thế này.
“Baba… thật thoải mái…” Ám Vân khẽ nâng người lên, hôn lấy con người đang thở hổn hển phát ra những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt.
Hôn một chút lại buông ra, Ám Vân muốn nhịn cũng khó… Phía dưới bị rất nhiều nhân tố kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hiện tại còn được ra vào tiểu huyệt ấm áp, mùi hương mật đào còn thoang thoảng bay trong không khí, tất cả đều làm cậu bùng nổ mãnh liệt…
“Ha… Vân… Ba… sắp… A… không được… ba…” Đại thúc hoạt động liên tục nên sớm mỏi, nhưng kỳ thực mình cũng rất muốn, luật động càng lúc càng mau, cũng làm cho Ám Vân thoải mái không ngừng…
..
“A!!” Hai chân mềm nhũn, cả thân mình ngồi xụp xuống, tác động đến phân thân đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến Ám Vân không kiềm được phun hết tinh hoa vào trong huyệt, Tiêu Tử Nhưng vì bị chạm đến điểm mẫn cảm nên lập tức phóng ra toàn bộ…
Kịch liệt đi qua, Tiêu Tử Nhưng vô lực ghé vào người Ám Vân thở gấp.
Ám Vân đau lòng vuốt ve mái tóc của y… thật không ngờ baba có thể vì cậu mà làm đến cùng…
Tiêu Tử Nhưng cảm nhận được sự ôn nhu của cậu, khẽ lay chuyển thân thể, ngước lên nhìn con trai. Y nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, mặt không khỏi đỏ lên, thẹn thùng hỏi: “Vân… Vân nhi… con còn khó chịu không…”
Ám Vân sửng sốt, nhẹ nhàng gần kề y, ôn nhu hôn xuống: “Tất nhiên rồi! Baba! Ba là người tuyệt vời nhất!”
Nghe lời khen, hai tai y đều nóng lên,
đột nhiên nói tiếp: “Vân nhi, con đợi một lát rồi ba lại giúp lau người…” Rồi y đứng dậy, bên trong người đều có cảm giác ươn ướt, dinh dính, chất lỏng gì đó liên tục chảy ra khiến y làm theo bản năng lấy hai chân kẹp chặt lại không cho nó tiếp tục.
Ám Vân rất nghi hoặc, baba chưa gì đã nhanh chóng đứng dậy mà cậu còn muốn ngon ngọt dụ dỗ làm thêm lần nữa! Bởi vì động tác baba mới làm lại khiến cậu phản ứng rồi…
Đem theo thân thể mỏi mệt đến bên giường Ám Vũ, nhìn biểu tình khinh ngạc trên mặt hắn, y hỏi: “Vũ nhi của ba hẳn là cũng rất khó chịu…” sau đó lưu loát cởϊ qυầи hắn.