365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 22: Double play[1]

Hai sắc màu đang ầm ĩ bên tai, không can hệ gì đến tôi.

Bước lên điện đài thần thánh, vỗ nhẹ túi bột chống trượt trên tay ba cái, chỉnh mũ lưỡi trai, giầy thể thao giẫm lên đĩa giao bóng, đấy chính là động tác tín ngưỡng.

Nhìn thẳng chằm chằm vào chỉ thị tay của quân địch, ngón trỏ chìa ra, dao động sang trái một lần, trở thành nắm đấm, sau đó găng tay vào vị trí.

Tôi giao bóng, mục đích chỉ có một.

Tay trượt bóng ra góc ngoài, ném bóng.

Sân bóng chày vừa mới kết thúc một trận đấu, đám người tản ra, thứ còn lại là rác rưởi và sự nuối tiếc của đội bại trận, xe buýt chở cầu thủ đã rời đi, người hâm mộ tạm biệt xong cũng dần dần tản về, nhân viên bán thời gian kéo cửa sắt bên hông xuống, nhưng không phát hiện ngay cửa hông có hai bóng người.

“Cậu chính là J? Trẻ hơn tôi tưởng…” Người đàn ông mặc áo thể thao gọn nhẹ, vai trái đeo một túi xách to nói.

“Anh… Anh chẳng phải chính là người vừa ở trên sân giao bóng…” Chàng thanh niên đội mũ lưỡi trai không phải của đội bóng chày nào trong nước nhẹ giọng nói.

“Đã nói nơi này là chỗ làm việc của tôi mà, tuy là không nhất định mỗi tháng đều đến.” Tay giao bóng khẽ cười, lộ ra hàm răng vốn trắng tương phản với nước da ngăm đen càng trắng hơn rất nhiều.

J7 chỉnh mũ lưỡi trai, miệng mở mở đóng đóng không biết đang lẩm nhẩm cái gì.

“À, đúng rồi, đây là giá cả đã giao ước.” Tay giao bóng từ trong túi vải lấy ra một xấp tiền, xem ra hắn hình như không quen mang bóp da, từ xấp tiền rút ra ba tờ đưa chàng trai.

“Đều chuẩn bị tốt rồi.” Chàng trai nhận lấy giấy bạc bỏ vào trong ví da.

“Ai, mỗi ngày toàn luyện bóng, luyện bóng, không có thời gian luyện công, đạt được tới cấp chín mươi cuối cùng cũng có thể đánh nổ con quái vật kia rồi!” Dùng tiền mua cấp bậc, với hắn mà nói xem như là đáng giá.

“Không cần phải cấp chín mươi cũng có thể

treo nó mà.”

“Gạt người? Cấp mấy có thể gϊếŧ nó được?”

“Cấp bốn mươi là có thể rồi.” J7 nói như không.

Tay giao bóng nhíu mày, “Tôi không tin.”

“Thực ra cấp ba mươi thì hơi liều, nhưng tôi từng đánh rồi.”

“Này, bên này chỗ nào có cà phê mạng? Thử cho tôi xem!”

J7 bỏ mũ ra, lộ ra khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, “Nhà của tôi ngay gần đây, nếu muốn xem cứ tới.”

Nhà J7 thực sự ngay gần đây, đi bộ chưa tới ba phút đồng hồ, nhà cậu ta là một tòa nhà cao ba tầng cũ kĩ, một xe máy kiểu cũ đậu ở bên ngoài.

Tay giao bóng tò mò nhìn khắp, “Tầng trên cùng nhà cậu có phải xem tới được sân bóng không?”

“Này, dép, nếu ngoài sân còn xem tới được trong sân, họ sẽ chắn lại.” Cậu đặt dép lê trước mặt tay giao bóng.

“À, đồ để đây được chứ?”

Cậu gật đầu, tay giao bóng đặt cái túi to qua một bên, mang dép lê vào, đi theo cậu lên lầu.

Phòng của cậu ta cũng không nhỏ, khoảng mười bình[2], nhưng mà những thứ chất đống xung quanh lại làm cho căn phòng có ảo giác rất nhỏ hẹp, đầu tiên là hai cái máy tính trên bàn học, một trong hai máy bị tháo gỡ linh kiện ra tứ tán, đã mất đi công năng của nó, một máy khác không có xác ngoài, ổ cứng rung lên bần bật.

Trên bàn nhỏ hình tứ diện đặt một cái ti vi, bốn phía lại là máy điều khiển game trong trạng thái đang hoạt động, hơn nữa có đủ từ máy điều khiển game cũ tay giao bóng không biết tên gọi đến Wii mới nhất hiện nay, trên giá sách cũng không để sách, thứ để lên là hộp trò chơi sặc sỡ hoặc là sách hướng dẫn, tường không được sơn, khắp nơi toàn dán áp phích trò chơi, ngay cả trần nhà và phía sau cửa cũng dán.

Trong đó có một áp phích thu hút sự chú ý của tay giao bóng, toàn bộ căn phòng chỉ có áp phích này không phải áp phích trò chơi.

Đó là một ảnh một người giao bóng giữa trận cầu, góc độ chụp vô cùng hoàn mỹ, nháy mắt bóng rời tay, bụi đất vung lên chân, nét mặt người giao bóng đó —— tay giao bóng tất nhiên không quên được ông ta, ông ta là thần tượng thời thơ ấu của hắn, cho tới bây giờ hắn vẫn coi ông ta là chuẩn mực.

“Cậu rất thích ông ta?” Tay giao bóng chỉ vào áp phích kia nói.

“Ông ấy chơi bóng rất tuyệt…” J7 nhìn về phía áp phích, lộ ra vẻ mặt thương tiếc, “Nhưng mà không còn gặp được nữa.”

Sự kiện “Vàng đen” đã kết thúc sự nghiệp năm năm ngắn ngủi của người giao bóng đó, vụ kiện đến tận năm kia mới chấm dứt, nhưng không ai biết tăm tích của người giao bóng kia.

“Khi ông ấy rời sân bóng, tôi mới chín tuổi…”

“Tôi mới bốn tuổi.”

“Bốn tuổi? Vậy cậu hiện tại chẳng phải mới… Ách…” Tay giao bóng tính nhẩm không nhanh lắm, nhưng bốn tuổi đã xem bóng chày không phải quá sớm sao?

J7 tiếp lời hắn: “Mười tám tuổi.”

“Vẫn còn là học sinh?”

“Tôi hết học rồi… Bây giờ toàn giúp người ta luyện công kiếm chút tiền, này, anh không phải muốn xem làm cách nào…”

Tay giao bóng không tranh cãi với cậu nữa, nhưng nhìn thấy trò chơi bóng chày bên cạnh máy chơi game nhịn không được đút vào.

“Đến đánh một trận đi, J7.” Gọi tên hiệu trên internet của cậu, cũng không quá líu lưỡi.

J7 khẽ cười một tiếng, chơi trò chơi đánh bóng chày với tuyển thủ bóng chày chân chính?

“Mười hai / một.” Trên màn hình ti vi loan báo tỉ số rất chênh lệch.

“Oa oa oa! Lại một lần nữa! Tay giao bóng tôi dùng vừa nãy quá tệ!” Tay giao bóng tâm không phục ồn ào trên mặt đất.

J7 bất đắc dĩ lại bấm nút chọn chơi một lần nữa. vừa nãy hắn rõ ràng dùng đội bóng liên minh toàn bộ đệ nhất danh năm ngoái rồi… Quả nhiên, bụt nhà không thiên?

“Nếu có tôi, nhất định sẽ thắng!” Tay giao bóng rất tự tin vào khả năng giao bóng của mình.

“Vậy anh cần phải nhanh nhanh xuất hiện ở trong đây đi… Hạt giống mới mùa bóng năm nay thể hiện không tệ, nhưng anh quá tránh một vài tay đánh thuận tay trái, thường phải “đi bộ”[3],

“đi bộ” không tính, khi đối phó với gậy tiếp, anh quá để ý đến việc “đi bộ”, thường vì như vậy mà phân tâm, điểm ấy nếu có thể…” J7 nói đến một nửa mới phát hiện đối phương ngơ ngác nhìn mình.

“Cậu có xem bóng chày chuyên nghiệp à.” Hơn nữa còn nói được rành mạch, dứt khoát không phải chỉ xem hai, ba trận loại chơi cho vui này.

“Khi chán sẽ đi xem…” Kỳ thực cậu xem mỗi ngày, chỉ cần sân bóng chày bên cạnh có trận bóng cậu nhất định có mặt, hơn nữa ngôi sao mới cậu kỳ vọng nhất năm nay, chính là tay giao bóng vừa nãy ở bên cạnh ai oán nhận thua.

Tính cách của cậu rất kỳ quái, càng hồi hộp càng lạnh lùng, theo lý mà nói cậu vừa nãy trông thấy hắn ở sân bóng thì sẽ giống như nữ sinh, muốn hắn ký tên cho mới phải…

“A…” Tay giao bóng đang nằm trên mặt đất đợi trò chơi chạy, bỗng dưng nhìn đồng hồ lộn ngược phía sau, vội vàng đứng lên.

“Mười một giờ rưỡi? Chết, không đến điểm danh kịp! Tôi sẽ bị mắng chết!” Tay giao bóng tùy tiện vứt thanh điều khiển trò chơi sang một bên, giống như cô bé lọ lem vội vã khi mười hai đến, hấp tấp rời khỏi.

Nhưng mà trước khi rời đi, hắn còn nhắn lại: “Lần sau tôi tới nhất định đánh bại cậu.”

Quan hệ hai người kết nối bằng ganh đua, tay giao bóng không chịu thua, J7 còn chưa thua, chỉ cần tìm đường đến sân bóng này, hắn sẽ hết lần này đến lần khác lại tìm cậu đấu một đối một.

Trận bóng được theo dõi ngày hôm nay, tay giao bóng phát bóng trước, đội bóng của hắn thua, thắng thắng thua thua, chuyện rất thường tình.

Vẫn như mọi ngày, tay giao bóng đi tới nhà J7 tìm cậu, cửa chính không khóa, hắn liền tự tiến vào, đến nhà cậu nhiều lần như vậy mà chưa từng gặp người nhà cậu ta, tuy là cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng hắn cũng không hỏi đến.

J7 cũng không ở trong phòng cậu ta, hắn lên tầng thượng, từng nghe cậu ta nói vì nhà cậu không có máy điều hòa nhiệt độ, khi quá nóng cậu sẽ lên tầng thượng hóng gió đêm.

“Ê!” Hắn lên tiếng kêu cậu, nhưng cậu không quay đầu lại, vẫn nhoài người lên lan can tầng thượng, không biết đang nhìn cái gì.

“Này? Sao rồi? Tâm tình không tốt? Kình địch đến hơi trễ.” Tay giao bóng nói đùa.

J7 không muốn nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh giao bóng… rất tệ.”

“À… Sức khỏe tôi hôm nay hơi yếu… Vừa mới đoán được hướng bóng thì…” Tay giao bóng gãi gãi tóc ngắn đã cạo gọn theo quy định nói.

“Anh có lẽ không biết bóng anh tự mình giao ra là hình chiếu chân thật của chính anh, tôi nghĩ không chỉ có tôi, chỉ cần anh có chú ý chút sẽ thấy, người hâm mộ bóng của anh, cầu thủ, huấn luyện viên… đều biết anh hôm nay không dốc toàn lực vào giao bóng.”

Tay giao bóng bị nói trúng, bả vai có chút chấn động, vô thức chạm vào cánh tay giao bóng của mình.

“Tôi chỉ… có chút… phiền lòng.”

“Cho nên có thể bán độ?” J7 nhìn thẳng hắn.

“Tôi không có bán độ! Tôi chưa đáp ứng hắn!” Tay giao bóng kích động nói.

“Đáp ứng ai?”

Tay giao bóng không nhịn được lùi về một bước, “Một người… bạn cùng học.”

“Bọn họ bảo anh bán độ? Bọn họ bảo anh giao bóng dối?”

“Việc này không liên quan đến cậu! Tôi muốn giao bóng thế nào tự tôi quyết định!” Hắn lớn tiếng nói, J7 không sợ mà chỉ ảm đạm cười.

Giữa hai người vốn không có liên hệ gì, J7 quả thực không có quyền quản tay giao bóng giao bóng kiểu gì, cậu chỉ là không muốn một ngôi sao mới bị rơi xuống, rất nhiều người vì nó rơi lệ.

Trầm mặc một chút, tay giao bóng định xoay người rời đi, lúc này J7 mới mở miệng.

“Ông ta là cha tôi.”

Tay giao bóng bối rối xoay người lại, J7 nói tiếp: “Người giao bóng trên tấm áp phích trong phòng.”

“Ông ta là cha cậu? Ông ta ở đâu?”

“Tôi cũng không biết, có thể đã chết, có thể còn sống, nếu tháng này còn gửi tiền về thì chính là còn sống.”

Tay giao bóng ngây ngốc nhìn cậu.

“Điều tôi muốn nói tiếp theo, anh có nghe theo hay không tùy anh, nhưng tôi vẫn sẽ nói cho hết.” J7 dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, ngồi xuống đất.

“Bóng chày là một môn thể thao vừa khiến người ta ghét, vừa khiến người ta yêu, mỗi lần tôi xem cha tôi thi đấu ngày trước đều có loại cảm giác đó, tôi thích ông khi ông giao cầu, nhưng đồng thời ghét vì bóng chày làm cho nhà tôi trở thành thế này, sau khi ông rời nhà, tôi lập tức tạm nghỉ học, tôi không biết tôi muốn làm gì, đi học tiếp dường như cũng không có ý nghĩa gì, mỗi ngày ra cà phê mạng luyện cấp, mãi cho đến khi tôi lại nghe thấy âm thanh của sân bóng chày, nó như có ma lực, thu hút tôi vào, thời gian đó, tôi xem bóng chày, tìm kiếm một lựa chọn cho bản thân.”

Cũng chỉ trong sân bóng chày, cậu mới có thể cho tâm tình của mình tùy nghi lên xuống, cao giọng la hét, ở trong đám người không phải giấu diếm gì.

J7 ngừng lại, nhìn tay giao bóng, “Anh là vì anh mà giao bóng, cho nên, muốn bán độ hay không đều do anh quyết định, nhưng mà anh biết không? Một khi anh giao một quả bóng không thành, sẽ gây nên rất nhiều hậu quả, người bị ảnh hưởng đến không chỉ mình anh.

“Thể thao khiến cho người ta mê đắm, khiến cho người ta nhấn chìm mình vào đó, đồng thời khiến người ra thêm can đảm, mỗi quả bóng anh ra sức giao đều khiến người ta thấy được khích lệ, cho nên nếu anh giao cầu dối…”

J7 lắc đầu, “Điều tôi muốn nói chính là vậy…”

Tay giao bóng không đáp trả, không hưởng ứng, không đảm bảo, hắn không nói gì rời đi.

“… Ôi, tôi vốn đã nói với mình rằng, mùa bóng này nếu anh thắng được hai mươi trận, tôi sẽ lại thi đại học…”

J7 khóc nghẹn, chỉ có khi một mình, cậu mới có thể phô bày tâm tình của mình.

Sáu năm sau, Nhật Bản, Tô-ki-ô.

“Đến rồi đấy à?” J7 ngồi trên ghế bàn máy tính, đẩy gọng kính nhìn người bước ra từ bóng tối.

“Lại không bật đèn, cẩn thận cận thị ngày càng nặng.” Người tới bật bóng đèn lớn.

“Độ của tôi từ năm hai mươi tuổi trở đi không tăng thêm.”

“Dù sao tiền điện cũng do tôi trả, cậu cả ngày mở bóng đèn lớn cũng không sao, chương trình viết xong chưa?” Sớm đã biết thói quen sinh hoạt người này không tốt, như thế nào sau khi chuyển đến Nhật Bản càng tệ hại, bản thân hắn còn không tự chăm sóc tốt, còn phải chăm sóc cậu ta…

“Rồi, xong lâu rồi, hôm nay thắng trận mà sao tinh thần kém vậy?” J7 đang nói đến trận bóng buổi chiều hắn làm giao bóng trưởng cho đội bóng Nhật Bản mà hắn công tác dưới cương vị một tuyển thủ nước ngoài.

“Hôm nay vẫn chưa thắng!” Tay giao bóng cầm gậy trò chơi ti vi cười nói.

Sau khi hai người lại chiến đấu kịch liệt trước ti vi ba trận bóng, tay giao bóng vẫn bại cả ba trận như vậy.

“Vì sao tôi đường đường một tay giao bóng mà lại thua!” Hắn nằm trên sàn nhà nói.

“Không biết.”

Hắn không phát hiện trò chơi này là công ty trò chơi cậu sở hữu làm ra sao? Nói cách khác trị số tuyển thủ trong trò chơi là do cậu khống chế.

“Cậu nhất định có cái gì gạt tôi!” Tay giao bóng trở mình, sửa lại nằm úp sấp trên mặt đất.

“Tôi không có!” Cậu bình tĩnh nói.

“J7, cậu biết không? Cậu chỉ cần căng thẳng lên, xấu hổ, nói dối đều sẽ nhéo lỗ tai mình.” Đây là tâm đắc được sau nhiều năm sống chung với cậu, cũng là phương pháp tiến công.

“Tôi lần đầu tiên phát hiện là ngày đó ở trên mái nhà của cậu, cậu nắm lỗ tai bảo tôi nhất định phải thắng hai mươi trận…” Thật sự rất đáng yêu.

“Hóa ra… Hóa ra anh có nghe? Cho nên anh… năm ấy thắng hai mươi trận…” Là vì tôi?

“Ngày sau mỗi một quả bóng của tôi đều là vì cậu.”

Tâm hồn của tôi quá yếu đuối, chịu không được cám dỗ, nếu như là vì cậu tin tưởng vào bóng tôi như vậy, nó sẽ trở nên rất mạnh mẽ.

[1]Double Play:

phòng ngự kiểu “kép”, tức là loại cùng lúc hai người chạy ở chốt một và chốt hai, chuyển các vị trí phòng ngự đến những chỗ người đập bóng hay đập tới, vân vân –

[2]Bình

(坪) là đơn vị đo, 1 bình gần bằng 3m2

[3]Đi bộ

(walk):. Khi đến lượt đánh của đội đối phương, cầu thủ giao bóng sẽ làm động tác chuẩn bị và dùng hết sức giao trái bóng thật mạnh và chính xác, ngang tầm của người đánh, bay thẳng qua Home Plate và vào găng chụp của “cầu thủ chụp” (catcher). Nếu giao quá cao hay quá thấp thì sẽ bị tính 1 lần hỏng. Nếu cầu thủ giao bóng bị 4 lần hỏng thì cầu thủ đánh được đi bộ (walk) đến luỹ 1 và các cầu thủ đang đứng luỹ trong sân (nếu có) sẽ tiến lên luỹ kế.