Tiếu Tuyết gật gù, dẫn cô tới một tiệm cơm Tây mà cô đã từng yêu thích nhất, tiến vào một căn phòng trang nhã.
Đợi món ăn, Tiếu Tuyết liền vội vàng kéo tay cô lôi vào phòng rửa tay để truy vấn, Vân Thi Thi cũng không muốn gạt cô, chỉ là đối với những chuyện đã qua cũng không muốn tra cứu nữa liền đơn giản qua một lần.
Tiếu Tuyết nghe là vậy nhưng trong lòng đau đến cực điểm.
"Người mẹ kế kia của cậu đối với cậu như vậy quả thực là lòng lang dạ sói! Mình còn cảm thấy kỳ quái, lúc ấy ba cũng nhắc qua, sáu năm trước vân mệnh của Vân Thị bị đe dọa, nợ nần ghi đầy rẫy, nhưng chỉ một năm ngắn ngủi liền trả hết, không nghĩ tới, cậu phải trả giá nhiều như vậy... Cần phải như vậy không...?"
Vân Thi Thi cười nhẹ như mây gió: "Biết ơn báo đáp, không phải sao? Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Vân Thị, làm vậy cũng coi như mình trả lại một phần dưỡng dục cho ba.
Đoạn thời gian gian nan ở viện mồ côi kia, nhận sự ức hϊếp, đó chính là ác mộng trong lòng Vân Thi Thi. Nếu không phải Vân Nghiệp Trình đem cô nhận nuôi. Chỉ sợ yếu đuối như cô khi đó thì chắc sẽ chẳng chịu nổi những khuất nhục ở đó.
Huống hồ sau đó, Vân Nghiệp Trình dành cho cô rất nhiều tình thương yêu, bao bọc của một người cha đối với con gái.
Còn nữa, tuy rằng đoạn thời gian kia khi cô sinh ra Hữu Hữu, đi lại gian nan, bây giờ nhớ lại, thật giống như nước sôi lửa bỏng. Bây giờ nhắc lại, cô đúng là cảm thấy vô cùng đau đớn. Thật may cô vẫn còn Hữu Hữu, nhóc quả thực là đứa con ấm áp, là món bảo bối ông trời đã ban cho cô.
Thời gian sáu năm, tuy không dài nhưng cũng không ngắn, chuyện đó đã nhạt đi ít nhiều.
"Như vậy..." Tiếu Tuyết chỉ lo cô mẫn cảm, nhắc đến từng chút từng chút một, "Cậu không sợ Hữu Hữu bị người đàn ông, à người cha ruột đó cướp đi sao?"
Ánh mắt Vân Thi Thi có chút mập mờ, nhớ lại người đàn ông kia, ngược lại nói: "Chính vì vậy mình phải giữ bí mật thân thế của Hữu Hữu, bất kể là ai, bất kể có là cha ruột đi nữa cũng không thể cướp Hữu Hữu của mình!"
Cha của Hữu Hữu là ai, cô không biết, cũng không có hứng thú muốn biết, điều đó không có quan hệ gì với cô.
Hữu Hữu là bảo bối cô che chở nhất, cô phải cố gắng bằng mọi cách cho cậu một tuổi thơ ấm áp!
Thấy Vân Thi Thi hình như không muốn nhắc lại, Tiếu Tuyết cũng không truy hỏi nữa, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt thèm muốn áo ước: "Thật tốt, có một đứa con vạn người mê như thế..."
Trở lại, cô không nhịn được liền nhào người về phía Hữu Hữu, xoa lấy khuôn mặt nhỏ của cậu nói: "Hữu Hữu, con cười lên thật đáng yêu nha!"
Tiếp đó, Tiếu Tuyết lộ ra vẻ mặt tiêu chuẩn khi lừa trẻ con: "Hữu Hữu, đi cùng dì có được không? Dì nuôn con, đưa con đi ăn, đi chơi thật vui nữa nha..."
Hữu Hữu bỏ cốc nước trong tay xuống, tao nhã dùng khăn ướt lau qua ngón tay, theo đó nở ra một nụ cười chết người không đền mạng: "Dì, mẹ nói rằng không được đi cùng người lạ, sẽ bị họ lừa bán!"
Tiếu Tuyết ngây người: "..."
* * *
Trong bữa ăn, Tuyết Tuyết đột nhiên hỏi: "Thi Thi, dung mạo cậu xinh đẹp như vậy, có từng nghĩ tới chuyện đến giải trí Hoàn Vũ phát triển không?"
"Giải trí Hoàn Vũ?"
Vân Thi Thi kinh ngạc nhíu mày, Tiếu Tuyết khinh bỉ trừng cô một cái, nói tiếp:
"Giải trí Hoàn Vũ sắp tới chuẩn bị quay một bộ phim, đang tổ chức để tìm vai nữ chính thích hợp, cậu có thể đi thử xem. Dù sao diễn kịch cũng là giấc mơ của cậu mà, đúng chứ?"
Vân Thi Thi chậm rãi cười cợt.
Cô lúc trước là sinh viên đại học khoa nghệ thuật và truyền thông, cô vô cùng hâm mộ những diễn viên đóng phim, từ bé đã ao ước trở thành một người như vậy.
Chỉ là vì trong nhà xảy ra chuyện không may, cô phải từ bỏ giấc mơ này.
"Đừng nói cho mình là cậu không biết giải trí Hoàn Vũ đó nha! Đó chính là công ty con của tập đoàn tài chính khổng lồ Đế Thăng, thậm chí còn lọt top 100 công ty thương mại hùng mạnh toàn cầu đó!"