Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 39-2: Trên phố bất ngờ đánh (2)

editor: Vân Phiêu

Lần này lại đến Bắc Thần Vũ tức giận công tâm, hắn thật vất vả mới có cơ hội này, sao cuối cùng lại tặng không cho Bắc Thần Thụy? Nào có chuyện tốt như vậy?...Xem ra lời mẫu phi nói chưa hề sai, Bắc Thần Thụy kia luôn lấy khuôn mặt dối trá đi lừa bịp người khác!

Mộ Dung Vũ Phỉ không biết tại sao đột nhiên Bắc Thần Vũ thay đổi sắc mặt, nhưng là thức thời ở phía sau không phát ra âm thanh.

“Nhị hoàng đệ thật có lòng, chắc là vì sinh nhật của hoàng hậu nương đúng không?” Bắc Thần Vũ trong lời nói có ý mỉa mai, mặc cho ai cũng nghe hiểu.

Mọi người đều biết hoàng hậu và nhị hoàng tử từ nhỏ không thân cận, Bắc Thần Vũ nói như vậy là cố ý.

Lời nói châm chọc vẫn chưa kí©ɧ ŧɧí©ɧ được Bắc Thần Thụy, lời nói của hắn vẫn bình thản, “Chỉ là một phần tâm ý thôi.”

“Này hoàng đệ thật đúng là hiếu thuận nha.”

“Chắc vậy.”

Bắc Thần Vũ sắc mặt xấu hổ, không nghĩ tới tự làm mình mất mặt, hắn nói như vậy cũng không chọc giận được người kia.

Lúc này trên đầu mọi người đều xuất hiện bóng đen, Dạ Nguyệt Ly đã sớm cảnh giác, còn chưa kịp tới chỗ tiểu nhân nhi, Bắc Thần An thét lên một tiếng kinh hãi liền hướng tới hắn ngã xuống, Dạ Nguyệt Ly thân thể so với tư tường nhanh hơn, lắc mình một cái tránh thoát, mà đứng phía sau hắn là Toái Nguyệt.

Toái Nguyệt vốn là mặt không đổi sắc nay có chút đờ đẫn, mắt cũng không chớp một cái, đạp một cước bất động thanh sắc.

Bắc Thần An bị cước này làm ngốc lăng rơi xuống, ngồi dưới đất hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Buông nàng ra!” Dạ Nguyệt Ly vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn người tới, xem ra là cố ý đem Bắc Thần An ném qua bên này của hắn, thừa dịp hỗn loạn qua bắt tiểu nha đầu.

“Rất muốn cứu người sao?” Người tới trầm giọng cười lạnh.

Mộ Dung Tiểu Tiểu không thể động đậy, người này bất tri bất giác ở phía sau điểm huyệt nàng, thế nên nàng bị người khống chế, thân thủ của mình cũng không cách nào triển khai. Con mắt cố gắng chuyển động, dư quang liếc về phía người bên cạnh, hình dáng rất quen thuộc, toàn thân hắc y, đầu đội mũ đen, ngay cả đôi tay cầm lấy bả vai nàng cũng đeo găng tay màu đen.

Huyết môn môn chủ!

“Xem ra môn chủ thật rảnh rỗi, vài cứ điểm biến mất cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.” Dạ Nguyệt Ly sâu kín nói.

“Đâu có đâu có, chuyện này bổn tọa cũng đang buồn rầu không biết phải xử lý như thế nào, ở đây bổn tọa đúng là phải nói một tiếng cảm tạ.” Khuôn mặt bị hắc sa che khuất không nhìn rõ biểu tình, chỉ bằng âm thanh đều đều thật sự giống vui sướиɠ mà cảm tạ người khác.

“Cái kia ngươi cũng không thể làm sạch sẽ.” Dạ Nguyệt Ly thanh âm sâu thẳm lạnh như băng, giống như đến từ địa ngục.

“Bổn tọa mỏi mắt mong chờ.” Dứt lời tay đem Mộ Dung Tiểu Tiểu hướng ngoài thành bay đi.

Dạ Nguyệt Ly đi sát theo sau, ánh mắt liên tục nhìn đến người Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Bên này Bắc Thần An và Bắc Thần Vũ đều đã bị dọa cho choáng váng, gắt gao nắm áo của Bắc Thần Thụy trốn ở phía sau.

Bắc Thần Thụy vung kiếm chém tên hắc y nhân phía sau, hướng tới gần xe ngựa, nhíu mày nói, “Lên xe ngựa, hồi cung mau!”

Bắc Thần huynh muội ngây ngốc không biết làm sao, mờ mịt nhìn đám hắc y nhân trước mặt.

Lại đá thêm một người, Bắc Thần Thụy đau đầu quát, “Lên xe, hồi cung!!!”

“a, a, a.” Bắc Thần Vũ dùng cả tay cả chân bò lên xe ngựa, bên trong bối rối không biết làm sao thiếu chút nữa đã quên đằng sau còn có Bắc Thần An, suýt nữa quất roi vào mông ngựa cứ thế mà chạy thẳng.

Bắc Thần Thụy nhìn ra được đến bây giờ đám hắc y nhân này vẫn chưa hạ sát chiêu, nếu không một mình hắn cũng không thể cầm cự được lâu như thế, sắc mặt lo lắng nhìn phương hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu bị bắt đi, buồn bã vì hắn bị người cuốn lấy không thể rời khỏi.

Mà Toái Nguyệt, đã sớm ở bên chủ từ nhà mình, phi thân rời đi ngay phía sau.