Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 13: Người tới lúc đêm khuya

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ một giấc liền bỏ lỡ bữa trưa, tỉnh lại đã là thời gian bữa tối.

Chuyện Cổ Hân là do nàng đang ngủ cho nên không biết được, cũng có lẽ là nàng biết được nhưng không muốn để ý.

Người không liên quan thôi. (Cổ Hân mà nghe được chắc nội thương luôn, tên

này càng về sau càng đáng ghét, nhưng đó là chuyện của về sau)

Tâm tình rất tốt ngồi ở trên đùi sư huynh nhà mình, căn bản là không cần

động tay, trước mặt Dạ Nguyệt Ly gắp đầy một đĩa đồ ăn, đắp thành núi,

Mộ Dung Tiểu Tiểu tinh tế nhìn xuống, phát hiện tất cả đều là đồ ăn dinh dưỡng tốt cho chiều cao, tỷ như cà rốt, măng trắng, cá thịt, tôm vân

vân, nghĩ sư huynh là vì bản thân nàng, liền ăn tất cả vào trong bụng.

Tâm tình Dạ Nguyệt Ly cũng rất tố nhìn tiểu nha đầu trong ngực nỗ lực bới cơm.

Bên cạnh Mạc Du Ly thi thoảng từ trong chén ngẩng đầu ngắm hai người một

cái, không sai, hắn xem cực kỳ rõ ràng, khóe miệng người nào đó đích xác hiện lên nụ cười ôn nhu mờ nhạt, nhưng vì cái gì hắn nhìn cả người lại

nổi cả da gà đâu.

Ban đêm, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhắm mắt ru rú

tại trong lòng sư huynh nhà mình, vì ban ngày ngủ nhiều, giờ phút này

nàng cũng không thấy buồn ngủ.

Nhưng vào lúc này, trên nóc nhà vang lên một tiếng động lạ, tiếp theo đó trở về yên tĩnh.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mở đôi con ngươi đen bóng, nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Ly cũng đã mở mắt.

Dạ Nguyệt Ly nhìn tia sáng trong mắt tiểu nha đầu, đứng dậy ôm Mộ Dung

Tiểu Tiểu, thuận tay cầm áo khoác trên giường bọc nàng lại, trong lòng

khẽ thở dài, nha đầu của hắn ra vẻ thật sự thích xem diễn, nhưng lần này nàng phải thất vọng rồi.

Đi đến cách vách phòng, đã có

người đứng thẳng bên cạnh bàn, Toái Nguyệt cũng đứng ở một bên, nếu

không nhìn kỹ lại rất khó phát hiện lờ mờ kích động trên mặt hắn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút tò mò, không phải thích khách?

Một mặt khác, nam tử một thân trang phục hắc y, mặt che miếng vải đen, lộ

ra con ngươi đen láy lóe sáng. Nhìn thấy Dạ Nguyệt Ly sau cung kính kính hành lễ, "Gặp qua chủ tử." (ta phân vân không biết mắt ảnh có tia lửa

điện sao?)

"Ân." Dạ Nguyệt Ly thản nhiên lên tiếng đáp lại."Có gì tình huống?"

"Hai bên đã bắt đầu tiếp cận rồi, vừa rồi thuộc hạ bỏ rơi hai tốp người theo dõi." Hiển nhiên không thèm để ý ở đây còn có một Mộ Dung Tiểu Tiểu

không liên quan, Hắc y nam tử trực tiếp trả lời.

Mộ Dung

Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn thủ hạ của sư huynh nhà mình được huấn luyện

nghiêm chỉnh, đầu tiên là Toái Nguyệt, lại sau đó là này Hắc y nam tử.

Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly tán

thưởng nhìn Hắc y nam tử, không sai, thuộc hạ của hắn cũng không sẽ hỏi

vấn đề dư thừa, đối với hắn , chỉ có tuyệt đối tín nhiệm! Tuyệt đối

trung thành!

Tín nhiệm hắn, đó là tín nhiệm người hắn mang đến, không hỏi nguyên do.

"Nga, Là ai?" Dạ Nguyệt Ly hỏi.

"Huyết Môn."

"Uh, ngươi trở về trước đi, bản thân cẩn thận một chút."

"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh." Lưu loát dứt khoát nghiêng mình, bóng dáng rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm yên tĩnh.

Cùng đi ra ngoài còn có Toái Nguyệt.

Mộ Dung Tiểu Tiểu dường như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng Hắc y nhân, thẳng đến không thấy nữa vẫn chưa thu hồi tầm mắt, vì sao nàng cảm thấy người này. . .

Dạ Nguyệt Ly đột nhiên siết chặt cánh tay, đối với mỗ nha đầu vẫn còn nhìn chằm chằm tỏ vẻ bất mãn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn tuấn nhan lạnh lùng của sư huynh nhà

mình, híp híp mắt, "Sư huynh, Tiểu Tiểu phát hiện ngươi thật không đơn

giản nha."

Nghe ngữ điệu êm ái mềm mại, Dạ Nguyệt Ly đem áo

khoác trên người tiểu nhân nhi kéo xuống, hai người lại tiến sát trong chăn.

"Muốn biết cái gì? Sư huynh nói cho ngươi biết." Hơi hơi giơ lên khóe miệng, ôn nhu sủng nịch trong mắt trước sau như một.

"Ân. . ." Ghé vào trong ngực Dạ Nguyệt Ly, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mi.

"Sư huynh nói cho ta một chút về Mộ Dung gia đi, ta nghĩ muốn biết tám năm

trước Mộ Dung gia đã xảy ra chuyện gì?" Bàn tay hơi hơi chống đỡ đầu.

Dạ Nguyệt Ly nhìn vẻ mặt chân thật của tiểu nha đầu, kinh ngạc chợt lóe lên, đây mới là tiểu nha đầu của hắn a.

Nàng biết rõ rành rành chỉ cần nàng hỏi, hắn liền nhất định sẽ nói, nhưng

nàng lại không có mở miệng. Này làm sao bảo hắn như thế nào không thương tiếc nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm con ngươi thâm thúy vô cùng sư huynh nhà mình, chờ câu trả lời của hắn.

"Tám năm trước Mộ Dung gia đã chết rất nhiều người, bao gồm Gia chủ Mộ Dung

Chiến Thiên cũng không may mắn thoát khỏi, này phu nhân không biết tung

tích, mà khi đó Mộ Dung phu nhân mang thai đã đủ tháng. Trong chốn

giang hồ từng có đồn đãi nói là tà phái vì muốn chiếm Thiên Linh Quyết

mà tìm đến Mộ Dung Chiến Thiên, mà phu nhân mất tích của hắn là đi trả

thù." Hắn biết tiểu nha đầu của hắn cũng họ Mộ Dung, cho nên vài năm

xuất cốc đã sớm cho người ta điều tra, nhưng là dấu vết sớm sớm đã bị

xóa sạch.

"Sư huynh, ta có thể là nữ nhi của Mộ Dung Chiến

Thiên." Mộ Dung Tiểu Tiểu không chớp mắt một lần nhìn sư huynh nhà

mình, rất khó được nghe được hắn một lần giảng nhiều lời như thế đâu.

"Ta biết." Tám năm trước mục trạch dương ở ngoài thành thanh Dương nhặt

được nàng, họ Mộ Dung, lại là trẻ con mới sinh. Rồi sau đó sở dĩ hắn

không có điều tra lại, vì nàng là nữ nhi của ai với hắn mà nói căn bản

không trọng yếu . Chẳng qua, hắn tin tưởng tiểu nha đầu của hắn nhất

định sẽ càng muốn tự mình ra tay.

"Này sư huynh biết võ lâm

đại hội lần này vì sao Nam Dục quốc không phái người tới?" Thu lại thâm ý trong mắt, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại hỏi.

"Hiện tại đây là thời khắc tranh giành quan trọng nhất." Ai dám đến? Chỉ sợ có mạng đến mà không có mạng trở về.

"Nha."

Bóng đêm yên tĩnh, Mộ Dung Tiểu Tiểu ách xì một cái, cũng lười nghĩ lại mấy

loại chuyện rối rắm này, cơn buồn ngủ lại ập đến, tìm vị trí thoải mái

rất nhanh ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa mở

mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, chợt nhớ tới hôm nay là ngày thứ hai của đại hội.

"Sư huynh, ôm ôm." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngọt ngào đối với người nào đó cười nói.

Dạ Nguyệt Ly đứng dậy ôm qua Mộ Dung Tiểu Tiểu đi ra phòng bên ngoài rửa

mặt, ánh mắt nửa mở, trong mắt xẹt qua ý cười quỷ dị, hiện tại tiểu nha

đầu của hắn càng ngày càng thích ứng với hắn, đối với ôm ấp của hắn trở

thành một loại bản năng.

Tốt lắm. (Thì ra con sói gian ác bắt đầu kế hoạch nuôi vợ nhỏ từ đây)

Đồ ăn sáng trên bàn, Mạc Du Ly thoạt nhìn có điểm gì là lạ.

"Mạc Du Ly, ngươi làm sao vậy?" Mộ Dung Tiểu Tiểu có lòng tốt mở miệng.

Mạc Du Ly xem tiểu nha đầu trong ngực người nào đó , cực kỳ khó chịu hai người ‘ tình chàng ý thϊếp ’.

"Thế nào? Dục, cầu bất mãn?" Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn hắn kì quái, cũng là,

trong phủ này không thấy được Mạc Du Ly có cái gì tiểu thϊếp nha. (Ha

ha, câu này ta cố tình để nguyên, ý là chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ)

Dạ Nguyệt Ly đen mặt ngay tại chỗ, tiểu nha đầu bị người nào đó ôm vào

trong ngực chợt cảm thấy lạnh buốt cả người, hàn ý xuyên thấu qua quần

áo rót vào da thịt, có thế này phản ứng kịp dường như ý tứ rất bậy. Hắc

hắc hắc hắc ngây ngô cười . Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly u ám, nha đầu nhà hắn từ đâu học được thành ngữ này, để hắn biết là ai, hắn nhất định phải

làm cho người nọ thân sống không bằng chết, để cho hắn hối hận đi tới

trên đời này!

Mà Mạc Du Ly nghe được này bốn chữ chỉ kém

phun ra ngụm trà vừa mới đưa lên miệng ngay tức khắc, trong đầu nỗ lực

hồi tưởng hắn khi nào thì đắc tội với nàng, nghĩ nửa ngày phát hiện

giống như không có, hắn không nói gì nhìn trời, hắn cũng không can đảm

đi chọc người nào đó a.

Một bữa điểm tâm kết thúc trong không khí quỷ dị.

Kẻ ăn uống thỏa mái nhất cũng chỉ có Tuyết Lang .

Trên đài đấu võ, Mộ Dung Tiểu Tiểu rất nhanh liền phát hiện Đường Tuyên

Tuyên, vì sao? Cách thật xa đã có người hướng mình vẫy tay, bản thân

muốn không nhìn thấy cũng khó khăn a.

Đường Tuyên Tuyên sôi

nổi đi tới trước mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, làm sao bây giờ

ngươi mới đến a." Chu chu cái miệng nhỏ nhắn rầu rĩ không vui.

"Uh, ngủ nhiều một chút." Mộ Dung Tiểu Tiểu rất ưa thích tính tình trẻ con

của Đường Tuyên Tuyên, hồn nhiên thoải mái không điệu bộ.

Lúc này Đường Tuyên Tuyên mới phát hiện Mạc Du Ly ở phía sau, trực tiếp

"Hừ" một tiếng, không nói hai lời liền đi đến hướng vị trí Đường Môn.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Mạc Du Ly.

Mạc Du Ly cũng rất buồn bực, quả ớt nhỏ bỗng nhiên không để ý hắn một chút nào, hắn không biết phải làm sao.