Bác Sĩ Hà Cầu

Chương 14

Trần Noãn vào phòng làm việc của Cố Thanh Thời, anh đang tưới nước cho mấy chậu sen đá, thấy cô vào ngẩng lên nhìn rồi lại cúi xuống.

Trần Noãn chạy lại đứng gần anh: “Em về rồi này.”

“Ừ.” Anh đáp, nước bị tưới thừa tràn ra ngoài, anh luống cuống đặt bình nước xuống, Trần Noãn lấy khăn thấm khô nước.

“Để anh tự làm.” Cố Thanh Thời vẫn không ngẩng đầu lên, cầm lấy khăn lau trong tay cô. Trần Noãn rất mẫn cảm với biểu hiện xa cách của anh. Tuy anh không nói gì nhưng cô vẫn thấy hơi chột dạ.

Trần Noãn xấu hổ rụt tay lại, ngồi nhìn anh lau khô nước rồi mới nói.

“Là… anh bảo bác sĩ Tạ đưa điện thoại cho em à?” Cô hỏi dè dặt, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.

Cố Thanh Thời đứng lên rửa tay, nói mà không quay người lại: “Ừ, y tá Triệu nói em ở trên sân thượng, anh thấy cậu ấy đang rảnh nên nhờ đưa giúp.”

Thái độ của anh dường như vẫn giống trước lại dường như đã thay đổi, Trần Noãn không biết Tạ Bân Sam nói thật hay giả nữa.

“Dạ, cảm ơn ạ.” Trần Noãn lúng túng nói, không biết phải nói gì tiếp, xoắn xuýt mãi mới hỏi một câu rất thường ngày: “Buổi tối chúng ta ăn gì?”

Cố Thanh Thời ngẩng đầu lên nhìn, lần này Trần Noãn đã thấy được vẻ mặt của anh, vẫn luôn bình thản như trước, đáy mắt có chút lo lắng: “Buổi tối anh tăng ca, em tự đi ăn đi.”

Trần Noãn nhìn mãi nhưng không nhận ra anh có gì khác hay không, vẫn là giọng nói dịu dàng ấm áp thường ngày, không có vẻ gì là nặng nề nhưng nội dung thì khiến cô ngạc nhiên. Trần Noãn rất mẫn cảm với thái độ của người khác, hơn nữa lúc nãy Tạ Bân Sam vừa mới nói như thế, Trần Noãn bỗng nhận ra không ổn, anh chưa từng vì tăng ca mà đến cả chút thời gian dùng bữa cũng không có.

“Vậy em chờ anh, dù sao em cũng không vội gì.” Trần Noãn chủ động đề nghị.

“Muộn lắm, thật đó, em nên về trước đi. Hoặc là tìm một người bạn khác ấy?” Cố Thanh Thời cười.

Trần Noãn nhăn mặt, anh ấy thay đổi rồi, chắc chắn là đang giận, vì sao vậy? Anh đã thấy gì? Hiểu lầm những gì?

Trần Noãn không phải người tế nhị gì, cô thích thẳng thắn, thích anh thì nói luôn, theo đuổi anh, tìm hiểu anh. Cô chưa bao giờ dùng cách quanh co lòng vòng cho nên không biết khi người khác dỗi hờn thì phải làm sao để dỗ dành…

Trong lúc Trần Noãn còn đang mải nghĩ thì Cố Thanh Thời đã cầm tài liệu đi ra ngoài, cô vội đuổi theo: “Dù sao em vẫn cứ chờ anh.”

Cố Thanh Thời dừng bước, xoay người lại: “Sao em lại cố chấp thế nhỉ?”

“Có phải anh giận em không?” Trần Noãn ấm ức hỏi.

Cố Thanh Thời ngạc nhiên: “Giận cái gì?”

“Sân thượng…” Trần Noãn không nói được hết câu.

Cố Thanh Thời bật cười: “Ừ?” Ngón tay anh giần giật, “Sân thượng làm sao?”

Trần Noãn tinh mắt nhìn thấy, anh ấy đúng là có chuyện không thẳng thắn, quả nhiên anh có lên sân thượng.

“Cố Thanh Thời, anh thích em phải không?”

“Không.” Anh ấy lập tức phủ nhận, không thèm nhìn cô thêm nữa, đi thẳng về phía trước.

“Tại sao anh không thích em?” Trần Noãn vẫn chưa chịu thôi.

“Anh không muốn tìm bạn gái.” Cố Thanh Thời nói mà không thèm dừng lại chút nào.

“Anh cũng trưởng thành rồi, anh không hẹn hò ai mẹ anh sẽ buồn đó, hay là anh thích đàn ông?”

Cố Thanh Thời đứng sững lại, đáy mắt thoáng không vui.

Trần Noãn vội chạy lại gần: “Cho nên anh có thể để ý đến em không? Nếu anh không đồng ý, em sẽ luôn đi theo anh, sẽ nghĩ đủ cách để những cô gái khác không thể lại gần anh, như vậy cả đời anh cũng không có bạn gái, anh muốn đơn độc cả đời ư?”

Cố Thanh Thời sững người, nghiêm túc suy ngẫm vấn đề cô đưa ra, mãi sau mới cau mày lại: “Anh chưa từng nghĩ xem bạn gái sẽ trông như thế nào…”

“Vậy anh thử nghĩ đi.”

Đúng lúc Trần Noãn muốn thuyết phục anh tiếp thì anh lại bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Trần Noãn à, cuộc sống của em có rất nhiều người, cuộc sống của anh chỉ có em cho nên anh mong em có thể đổi một đối tượng khác.”

Lúc đầu Trần Noãn nghe không hiểu, đến tận khi anh đã đi cách cô một đoạn xa rồi cô mới hiểu ra, vội vàng chạy theo anh: “Cố Thanh Thời, em không có đùa anh đâu…”

Cố Thanh Thời bước đi rất nhanh, khi Trần Noãn bắt kịp anh thì anh đã đến cửa một phòng làm việc khác.

“Đây là phòng của ai vậy ạ?” Trần Noãn vào theo, tò mò nhìn bảng tên trên bàn. Tạ Đông Sơ.

Tạ Đông Sơ không có trong phòng, trong không khí có mùi nước hoa nhẹ nhàng.

Cố Thanh Thời để tài liệu lên bàn, quay người muốn ra khỏi: “Đi thôi.”

Trần Noãn bị một món đồ thủ công mỹ nghệ ở trên bàn thu hút, đó là một cặp búp bê thủy tinh dùng làm chặn giấy, đặt bên cạnh một khung ảnh, trong khung là một tấm hình chụp ba người.

“Đây là gì ạ?” Trần Noãn tiện tay cầm lên, là một món đồ chơi trẻ con, cô quay người hỏi Cố Thanh Thời.

“Búp bê thủy tinh.” Cố Thanh Thời thật thà đáp.

Trần Noãn cố giấu diếm cảm xúc của bản thân, đây rõ ràng là một kỷ vật.

Cô lật qua lật lại ngắm nghía, giống như một đứa trẻ, tò mò và vui vẻ: “Cái này trông có vẻ đã lâu lắm rồi, không ngờ chị ấy vẫn giữ gìn.”

“Đúng thế, cái này hình như mua từ hồi nhỏ.”

“Anh mua à?” Trần Noãn hỏi.

“Ừ.” Cố Thanh Thời gật đầu.

“Á!” Trần Noãn giật mình hét lên, hai con búp bê vốn đang nắm tay bỗng lại tách ra.

Cố Thanh Thời chạy lại xem: “Sao thế?” Anh cầm lấy chúng, “Cái này bị hỏng trước rồi, cô ấy đã sửa cho lành lại…” Anh cau mày có hơi buồn.

“Hai người đang làm gì thế?” Tạ Đông Sơ bỗng đâu đi vào, nhìn thấy con búp bê trong tay Cố Thanh Thời thì giật mình: “Sao lại thế này?” Cô ấy vội chạy lại, thấy hai con búp bê nằm tách nhau ra, mặt tái mét.

Trần Noãn đuối lý, sợ tới mức không dám nói lời nào, ấp a ấp úng mãi không biết làm sao.

Cố Thanh Thời chủ động nói: “Ngại quá, Đông Sơ à, anh vừa cầm lên xem không may làm chúng tách ra, em xem để anh sửa lại nhé? Hay anh mua cho em một cái mới?”

Tạ Đông Sơ không nhìn Cố Thanh Thời, nghe anh nói xong thì quay ngoắt qua nhìn Trần Noãn, ánh mắt đó đáng sợ tới mức Trần Noãn rụt người lại sau lưng Cố Thanh Thời. Chính Trần Noãn cũng giật mình, không ngờ anh lại che chắn cho cô.

“Không sao, em tự sửa. Hai người ra ngoài đi.” Tạ Đông Sơ không muốn nhìn hai người họ nữa, lạnh lùng đuổi người.

Trần Noãn đi theo Cố Thanh Thời ra ngoài, cúi đầu không dám nhìn anh.

“Không phải em cố ý đâu…” Cô nói lý nhí.

Cố Thanh Thời gật đầu, lại nghĩ cô không nhìn thấy nên nói lại: “Anh biết, không sao đâu.”

“Cám ơn anh…”

Cố Thanh Thời quay đầu lại cười nói: “Đừng khách sáo.”

Trần Noãn bước theo sau anh, bỗng thấy ấm áp, cho dù là anh sợ Tạ Đông Sơ giận hay là sợ cô tự trách, đều không sao cả, cuối cùng anh vẫn giúp cô.

“Buổi tối em chờ anh ăn cơm.” Trần Noãn đổi đề tài.

Cố Thanh Thời rất bất đắc dĩ xoay người lại: “Anh không lừa em đâu, hôm nay muộn lắm, thật đó, em về trước đi, được chứ?”

“Anh vẫn còn giận à?”

Cố Thanh Thời bật cười: “Giận gì thế?”

“Sao anh biết em ở trên sân thượng?”

“Y tá Triệu nói được chứ?”

“Vậy sao anh không ăn cơm với em?”

Cố Thanh Thời nghiêng đầu nhìn cô, nghĩ kỹ rồi mới nói: “Vội.”

“Vậy ngày mai được chứ?”

“Được.”

“Vậy mai tan làm đi đón em được không?”

“Được.” Cố Thanh Thời gật đầu.

Trần Noãn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi, hôm nay em về trước nhé?”

“Ừ, hôm nay muộn lắm.” Cố Thanh Thời lại gật đầu.

Trần Noãn bật cười thoải mái. Cố Thanh Thời bất đắc dĩ nhìn cô một cái rồi đi về phía trước.

Cuộc sống của em có rất nhiều người, anh chỉ có mình em, cho nên anh nên giữ đúng vị trí của mình, làm một người như mọi người trong cuộc đời em.

Trần Noãn vừa đi về vừa lẩm bẩm: “Quả nhiên là Tạ Bân Sam gạt mình, làm mình sợ muốn chết, đồ hẹp hòi, chỉ là nhận nhầm thôi mà, đúng là y chang hồ ly, lừa mình!”

Tâm tình vui vẻ trở lại, Trần Noãn mua một que lạp xưởng nướng rồi đi về phía nhà ga.

Lúc Cố Thanh Thời ăn cơm trong căng tin với Tạ Đông Sơ, di động anh có tin nhắn. Cố Thanh Thời kiểm tra, tin nhắn của Trần Noãn báo về tới nhà, anh đáp lại rồi bỏ máy xuống ăn cơm tiếp.

Tạ Đông Sơ nhìn lướt qua hỏi: “Anh đổi hình nền điện thoại rồi à?” Cô cố ra vẻ không quan tâm nhưng đáy lòng thực ra không thoải mái.

Cố Thanh Thời nhìn thoáng qua di động: “Ừ, đổi rồi.”

“Ừ, cũng phải, dùng cũng lâu rồi, chán là phải.” Cô gật đầu phụ họa.

“Tiểu Noãn nói không thích.” Cố Thanh Thời nhún vai, chỉ là cái hình nền thôi.

Tạ Đông Sơ ngạc nhiên: “Anh… sao lại để ý cô ấy nghĩ gì…”

“Ừm… không biết nữa…” Cố Thanh Thời suy nghĩ, “Có lẽ vì là bạn bè, cũng không nên làm cô ấy không vui phải không?”

Tạ Đông Sơ ngớ người: “Thanh Thời à, anh như vậy… thật không đúng đâu… lời nói của bạn bè bình thường đâu cần để ý như vậy, em ấy ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh, anh không cảm thấy sao? Cái này đã vượt quá giới hạn bạn bè rồi.”

“Anh cảm thấy bạn bè là một từ trừu tượng, thực ra thế nào mới là bạn bè? Có điều người ta đã nói rồi, anh không phải không nên làm cô ấy buồn ư?”

Giây phút đó, Tạ Đông Sơ bỗng nhìn thấy được sự cố chấp của anh. Trước nay anh vẫn luôn sao cũng được, chưa từng cố chấp một điều gì. Là anh không hiểu thật hay chỉ là kiếm cớ chặn miệng người khác? Là giả ngây ư?

“Được rồi, anh về chuẩn bị trước đây, em ăn mau lên.” Anh dọn khay đứng lên trước.

“Nếu em không vui thì sao?” Tạ Đông Sơ buột miệng lí nhí nói ra lời trong lòng, nhìn theo bóng lưng anh đã khuất xa.