*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit
Tiểu Vân +
Beta
…Xoa khóe miệng bị đánh của mình, tâm Nguyệt Thần, đóng băng mười phần!
“Alo? Mẹ? Mọi ngươi sao lại đột nhiên để cho Nguyệt Diệp chạy về thế?”
Bên kia điện thoại chỉ có tiếng thở dài.
“Thủ tục du học học viện âm nhạc Julia của Lịch Ương có vấn đề gì sao?”
Đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nữ nhân bên kia điện thoại không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
“Mẹ, con biết rõ mẹ cùng ba bận rộn, nhưng có một chuyện con vẫn muốn nói… Là liên quan tới Nguyệt Diệp.”
Người mẹ nghe xong, lập tức khẩn trương lên ──
“Mẹ, Nguyệt Diệp bỗng nhiên bị bệnh, rất nghiêm trọng.”
…
Cúp điện thoại, Nguyệt Thần lộ vẻ mặt kiên quyết: vô luận như thế nào đều phải có được Lịch Ương! Nguyệt Diệp, mày và tao, đều đã ôm chặt không buông phần tình cảm này, ngọc thạch câu phần* a!
*Ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan, ngọc đá cùng vỡ, tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ, dù thế nào thì cả hai cũng chết ấy =]]
.
.
.
“… Ah… Không… Muốn… Ô… Không… Dừng tay… Sẽ hỏng mất … Ư a..aaa ah ah… Ah… Dừng tay… Nguyệt… Ah ah…” Bị nhốt trong phòng suốt một ngày, Nguyệt Diệp không ngừng đòi hỏi nó, muốn nó, tra tấn nó, vũ khí hung ác kia không ngừng chạy nước rút trong người nó, toàn thân, dơ bẩn không chịu nổi.
“Không được, Lịch Ương không sạch sẽ, nhất định phải trong trong ngoài ngoài toàn bộ, rửa thật sạch!” Nguyệt Diệp hôn lên đôi tay bị trói trên đầu giường, một đường trượt xuống, hôn thật sâu lên đôi môi sưng đỏ.
“Ư a..aaa… Ư a..aaa…” trong miệng Lịch Ương đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, chẳng thể nhận ra là của nó, của Nguyệt Diệp, hay là Nguyệt Thần?
“Không cho phép em nghĩ đến tên đàn ông khác!” móng tay sắc nhọn của Nguyệt Diệp dùng sức tóm lấy hai điểm trước ngực vốn đã bị những dấu hôn đỏ che kín, đem chúng đùa giỡn đến sưng đỏ… Hôn lấy, liếʍ lấy, chỉ hận không thể đem người dưới thân toàn bộ ăn hết: “Lịch Ương, không cho phép em rời xa anh, không cho phép em phản bội anh! Em là của anh, là của anh!”
“Ư a..aaa ah ah ah…!!!” Nơi sâu trong thân thể lại là từng trận từng trận mãnh liệt chạy nước rút, mang theo thống khổ hít thở không thông, Lịch Ương không ngừng cầu xin tha thứ, khóc lóc, thân thể mẫn cảm thì càng khiến người kia thỏa mãn.
Ngược lại, Nguyệt Thần vẫn chưa thấy Lịch Ương, thậm chí ngay ngày hôm qua sau khi Nguyệt Diệp đột nhiên trở về, y cũng không kịp liếc mắt tới Lịch Ương.
Không có mặt mũi nhìn nó! Bản thân lừa gạt chuyện của nó, cùng ba cho rằng chỉ cần thông qua “thủ đoạn” là có thể khiến mọi chuyện trong cuộc sống đi theo ý muốn ── cũng như chuyện trên người Lịch Ương… Không thể tha thứ cho bản thân, bởi vì y bất quá chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ! Là đồ vô sỉ!
Đứng ở ngoài cửa, không ngừng đau đớn, lại không thể trốn tránh khỏi tiếng cầu khẩn dâʍ ɭσạи thống khổ rót vào tai…
Lịch Ương… Em nhẫn nại một chút… Nhẫn nại một chút nữa thôi… Rất nhanh… Anh sẽ cứu em khỏi vòng xoáy đáng sợ này… Rất nhanh!
Đêm đã khuya, Lịch Ương sau vài lần ngất rồi tỉnh đã cùng nước mắt thϊếp đi, người bên cạnh, vẻ mặt thống khổ lặng yên nhìn nó ngủ.
“Lịch Ương…” Nhẹ nhàng vuốt ve nó, yêu thương lại yêu thương, trong mắt, không hề có mâu thuẫn cùng mê mang, chỉ có mất mát: “Kỳ thật dù cho em không phải là nữ, cũng không có vấn đề gì cả…”
Nguyệt Diệp nhẹ nhàng hôn nó, cảm giác như Lịch Ương trong một giây sẽ tan biến mất, nhịn không được hai tay vòng lấy người nó, cùng một chỗ nặng nề thϊếp đi.
Chỉ có Nguyệt Thần ngoài cửa trải qua cả đêm mất ngủ, quyết định vào sáng ngày mai, đem tất cả đều phá nát!