2+!

Quyển 2 - Chương 20: Nguyệt Thần bị đả kích (thượng)

Một cánh cửa, hé ra một ít thần bí nhưng lại khiến người khác muốn tiến vào…

Không dám đến gần, cũng không cần đến gần…

Bởi vì, cửa mở ra một nửa đủ khiến người bên ngoài chứng kiến hết thảy ──

“Ah… chym Lịch Ương thật ngon! Ngoan… Ừm hừ! Đừng sợ, toàn bộ… Ngồi xuống… Nghe lời…”

Y căn bản không thấy rõ người nào đang nói chuyện, nhưng y so với bất kì ai đều biết rõ hơn ──

“Ah ah… Không… Không muốn… Thật đáng sợ… Em… Không muốn…”

Làn da trắng như tuyết óng ánh, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi quay lưng lại ──

“Ha ha, sợ cái gì chứ? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên làm như vầy.”

Ở khóa học cello không thể tách hai chân ra, lúc này cơ thể nhẵn bóng trắng như tuyết đó lại bị ép tách hai chân ra hết mức có thể, giữa hai chân, là một kẻ ngồi như một vị vua bá đạo hϊếp bức* ──

*Bá đạo: độc tài, chuyên chế, quân phiệt, dùng sức mạnh để trị (chính sách thống trị bằng vũ lực, hình pháp, quyền thế trong triết học chính trị cổ đại Trung quốc)

*Hϊếp bức: uy hϊếp cưỡng bức

“YAA.A.A.. Ah ah ah… Ah… Ah… Đừng…”

Lịch Ương đang ngồi trên cơ thể mềm mại đầy hưởng thụ của “Chủ nhân” ── Nguyệt Diệp thỏa mãn, cúi đầu hé mở bờ môi, nặng nề cắn lấy cái gáy mị hoặc thấm đẫm mồ hôi của người phía trước… Hai tay lại không yên mà dùng sức bắt lấy khe mông mềm mại căng đầy, mạnh mẽ dùng sức khiến cho khe mông vốn là màu trắng tuyết lại càng thêm trắng, đè xuống còn hiện ra màu hồng phấn mê người… Sau đó…

“YAA.A.A.. Ah ah ah! Không muốn! Ah ah ah! Nguyệt Diệp! Không muốn… Ah! Van cầu anh… Không nên cử động… Ah! Ah! Không muốn… U-a..aaa ah… Ah…”

“Hô…” Một trận đâm vào mãnh liệt, Nguyệt Diệp dường như mệt mỏi, liền thả hai tay đang tra tấn khe mông ra, rồi lại nhẹ nhàng ve vuốt lên l*иg ngực trơn nhẵn của Lịch Ương.

“Ah… Ah…” Lịch Ương cong người lên, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục khiến khe mông khép chặt ──

“Ư aaaaa…. ưm!” Ánh mắt mơ màng của Nguyệt Diệp bỗng nhiên càng thêm mê ly, ở bên trong cơ thể co rút càng mang đến sự hưng phấn cho hắn, hai tay dùng sức vờn quanh cái eo nhỏ của Lịch Ương, gắt gao, gắt gao đem thân thể hai người dán lại với nhau không chừa một khe hở ── cúi đầu, vươn đầu lưỡi nóng bỏng hôn liếʍ bờ ngực ướŧ áŧ, miệng không ngừng thì thào: “Lịch Ương, nhanh lên, tự mình làm nha, nhanh lên ah… Anh sắp đợi không kịp rồi… Lịch Ương làm nhanh hơn nữa đi!”

Người bị gắt gao ôm vào ngực trở nên cứng ngắt, động cũng không dám động.

“Nhanh lên! Nếu không tối nay anh sẽ vào phòng em, xâm phạm em! Mãnh liệt xâm phạm em cho đến hừng đông! Để lại dấu hôn ở khắp người em, gương mặt của em, cổ, bàn tay, bắp chân… Một mực xâm phạm em, thẳng đến khi em đứng dậy không nổi mới thôi!”

“… Ô… Đừng… Van cần anh… Ô ô ô…” Đứa nhỏ sợ hãi đến bật khóc nghẹn ngào.

── Tiếng khóc lại càng “thêm dầu vào lửa” mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Nguyệt Diệp cơ hồ hưng phấn đến tức giận: “Nhanh! Chính mình động! Anh muốn em tự mình đến thỏa mãn anh!”

“… Ah…” Lịch Ương bối rối, run rẩy nhấc cơ thể lên, dùng nơi bí ẩn nhất thân thể mình… nuốt lấy vật nóng như lửa càng ngày càng trướng lớn… Cuối cùng, xấu hổ đến đỏ ửng toàn thân, chậm rãi, ngồi xuống, cùng một chỗ, ngồi xuống…

“Nhanh lên! Chậm như vầy thì đến khi ba mẹ về anh còn chưa đủ thỏa mãn phóng hết vào người em đâu đấy!”

“… Ô ô… Không… Không muốn… Ô…” Lịch Ương khóc không ngừng, nhưng thân thể lại tiếp nhận mệnh lệnh di chuyển càng lúc càng nhanh, có lẽ bởi vì khẩn trương cùng sợ hãi quá độ, nó dùng hậu huyệt ngậm lấy vật nóng mà khi nhấc cơ thể lên lại để trượt ra ngoài nhiều lần.

Khi nó vừa chật vật vừa sợ hãi Nguyệt Diệp tức giận, lại bối rối dùng hai tay ở giữa hai đùi tìm hung khí cứng rắn bị “rơi mất” kia ──

“U-a..aaa ah ah ah ah… Đau quá… U-a..aaa… Không… Không muốn… Ah ah ah…”

Đôi môi mỏng khêu gợi của Nguyệt Diệp tàn nhẫn mυ'ŧ thật sâu thật thỏa thích nhũ hoa như đang mυ'ŧ hai quả anh đào, thậm chí dùng hàm răng nặng nề lôi kéo nó.

Lịch Ương biết rõ Nguyệt Diệp đang tức giận, lại càng không để ý tới tôn nghiêm mà cầm lên cây gậy cứng rắn kia nhanh chóng chọc vào cúc huyệt trơn ướt của bản thân…