2+!

Quyển 2 - Chương 18

“Lịch Ương, eo hãy nâng lên một chút.”

Theo lệnh mà làm, từ phía sau lại thêm mạnh mẽ xông tới.

“Vừa nhìn thấy sự kinh hãi của Lịch Ương, lại khiến ta rất nhớ những lúc giống như bây giờ, hung hăng mà tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể Lịch Ương nha!”

Phía sau lao đến càng lúc càng nhanh, du͙© vọиɠ hiện lên rõ rệt, hai tay nắm chặc drap trải giường, vùi sâu mặt vào drap trải giường, bị tiến vào mãnh liệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa thân thể, đầu gối, sớm đã quỳ đến chết lặng.

“Ư… Ư…!”

Cuối cùng Nguyệt Diệp vào giữa đêm khuya khoan khoái dễ chịu mà gầm nhẹ phóng ra, nắm chặc cái eo mềm dẻo thật cẩn thận, hai tay lạnh buốt đem khe mông bị thúc đến ửng hồng dùng sức tách ra── căn nguyên* cực nóng nhắm ngay cúc môn của thân thể mềm mại đang yếu ớt gào khóc ── nhất cổ tác khí** mà mãnh liệt lao về phía trước va chạm ──

*Căn nguyên: cái đó đó của bạn công =o=

**NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

“YAA.A.A.. Ah ah ah…!!! Cầu anh… Ưʍ..aaa… Ah… Không muốn… Không muốn… Mau dừng lại… Ưʍ..aaa ah… Ư a..aaa ah ah ah…!!!”

Biết rõ càng kêu khóc như vậy ngược lại sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ dã thú, nhưng Lịch Ương đã chịu không nổi nữa rồi!

Trong một tuần Nguyệt Thần trở về, Nguyệt Diệp mỗi đêm đều như phát điên mà muốn nó, tra tấn nó, làm nhục nó, dùng hết tất cả những tư thế tục tĩu dâʍ ɭσạи hạ lưu nhất trong mắt nó, không ngừng muốn nó!

… Mà chính nó, lại vô cùng sợ để lộ ra việc này, thỏa hiệp với thể xác và tinh thần sớm đã bị “anh trai” “âu yếm” tàn phá đến nghiêm trọng! Mỗi khi

mệt mỏi chóng đỡ xuất hiện ở trước mặt Nguyệt Thần cùng cha mẹ, toàn thân của nó như bị kim đâm, đau đớn không chịu nỗi.

Nguyệt Diệp ép buộc, nó thỏa hiệp, không phải là “Thông đồng làm bậy” sao?

Lương tâm Lịch Ương giãy dụa giữa sự thống khổ cùng thống khoái… Bởi vì…

“Ừm… Ah… Đừng… Nguyệt Diệp… Đừng… Ư a..aaa ừm…” Thể xác và tinh thần của nó sớm đã bị bóng ma cường bạo phía dưới phân chia, nào còn có lý trí thanh tỉnh mà cự tuyệt? Giờ này khắc này, chỉ cần trong đêm khuya Nguyệt Diệp vừa hôn lộng nó, hai tay lạnh buốt tại hai điểm yếu ớt mẫn cảm trên ngực nó xoa nắn, bàn tay giảo hoạt lại lặng yên không một tiếng động mà lướt xuống… Đem vật giữa hai chân nó toàn bộ bao bọc trong lòng bàn tay…

“Ah ah… Không… Ưm ah…” Nó sẽ như Nguyệt Diệp mong muốn, lập tức cương lên.

“Lịch Ương thật đáng thương, lại thật đáng yêu…” Đầu lưỡi ướŧ áŧ của Nguyệt Diệp liếʍ láp lấy lỗ tai nóng bừng dưới thân, âm thanh trách mắng đầy du͙© vọиɠ: “Thân thể Lịch Ương đã sớm yêu mến anh rồi, so với tâm, thân thể đã sớm tiếp nhận anh, không phải sao?” Nói xong, hai tay ở nơi bị sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ép cương lên, mạnh mẽ náo lộng ──

“U-a..aaa Ưm… Không… Không muốn…” Âm thanh Lịch Ương tựa như muỗi kêu tựa như sắp chết giãy dụa.

“Không muốn?” Nguyệt Diệp càng thêm xấu xa: “Ha ha! Rõ ràng là muốn đến sắp phát khóc đi mà?”



Hai tay giống như phi thường cưng chiều vật giữa hai chân nó, không ngừng ôn nhu vuốt ve, xoa nắn, còn thỉnh thoảng giữa đêm tối, đầu ngón tay, nghịch ngợm đặt trên đỉnh vật ướŧ áŧ mẫn cảm nhất trêu đùa…

“Ưm… Ư…” thân thể Lịch Ương muốn cự tuyệt.

“Bé cừu non thật dâʍ đãиɠ ah…” Nguyệt Diệp một mặt thưởng thức khuôn mặt mê người trong bóng tối, một bên ác ý tựa như đe dọa nói: “Không biết nếu để cho Nguyệt Thần ở gian phòng bên cạnh trông thấy, hoặc là nghe thấy… Lịch Ương có thể càng hưng phấn mà khóc lên hay không?”

“!” Kinh hãi quá mức cho phép, vật nhỏ non nớt nóng bỏng gần như không khống chế được mà giải phóng bắn ra, chất lỏng ẩm ướt hoàn toàn đã rơi vào lòng bàn tay Nguyệt Diệp.

“Ah…” Lịch Ương cảm thấy xấu hổ đưa tay bưng kín khuôn mặt rơi lệ: Nguyệt Diệp rốt cuộc muốn thấy bộ dạng gì của nó? Nó đã khuất phục rồi! Nó đã quỳ gối làm bộ dạng đáng xấu hổ như ý nguyện của hắn rồi! Tại sao hắn còn muốn đem Nguyệt Thần ra dọa nó? Chẳng lẽ hắn không biết, nó sở dĩ thỏa hiệp, hoàn toàn là vì sợ Nguyệt Thần trong tương lai sẽ nhìn nó bằng ánh mắt kinh thường hay sao?



“Cầu anh! Đừng nói… Van cầu anh… Đừng nói ra…” Lịch Ương như muốn sụp đổ, nó không ngừng ở dưới thân Nguyệt Diệp cầu xin.

“Vậy thì, đem tay của anh liếʍ sạch sẽ đi!”

Lạnh như băng, tàn khốc, vô tình! Lịch Ương rốt cuộc là có được một thằng anh như thế nào? Nam nhân điên cuồng này cư nhiên lại muốn nó liếʍ sạch, lòng bàn tay, đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙!

“Nếu như không làm theo, anh liền đem thân thể Lịch Ương tra tấn đến khi chịu không nổi mà lớn tiếng la lên mới thôi, nói không chừng…” Giữa bóng tối Nguyệt Diệp một bên đem hai tay đưa lên, một bên nhẫn tâm đùa cợt cười khẽ: “Nói không chừng, tiếng thét chói tai mạnh mẽ của Lịch Ương còn có thể đem bên cạnh… Nguyệt Thần trong phòng cách âm … đánh thức a?”

Cầu anh!



“Thật sự là nhu thuận ah! Tinh tế đưa lưỡi ra liếʍ, để cho anh lại cảm nhận một lần nữa, đầu lưỡi mềm mại hấp dẫn của Lịch Ương.”