“Ah! Nguyệt, anh Nguyệt Diệp… Dừng tay… Ưm… Ah…!” Lịch Ương toàn thân thống khổ sốt cao, khϊếp sợ nhiều hơn xấu hổ, đôi mắt đỏ bừng đẫm nước, chỉ biết trơ mắt nhìn…
Nguyệt Diệp trong lúc đó cư nhiên lại vùi đầu chôn vào giữa hai chân của nó ─ ─
“!” Quá độ kinh hãi khiến đứa trẻ Lịch Ương mười sáu tuổi gần như nghẹn ngào che kín khuôn mặt muốn bốc cháy vì xấu hổ.
Nguyệt Diệp… Nguyệt Diệp hắn như vậy mà…!!!
Đột nhiên, chiếc quần ngủ ngăn cách ở giữa hai chân bị kéo xuống ─ ─”!” ─ ─ …Nhưng giây tiếp theo, Nguyệt Diệp đanh mặt lại, lạnh như băng hướng về hai tay đang run rẩy che hạ bộ của Lịch Ương, mạnh mẽ tách cổ tay ra ─ ─”Anh muốn nhìn của Lịch Ương”. Hắn nói “Anh phải nhìn của Lịch Ương, cho dù em không thích, cũng không phải việc mà em quản được.”
“─ ─!”
Lịch Ương cảm thấy chính mình thật may mắn vì đã nhanh chóng tắt máy, từ chối cuộc gọi quan tâm của Nguyệt Thần, nó đã sớm không thể khống chế được rồi
*Thân bất do kỷ = không khống chế được những việc mà mình đang làm
Nguyệt Diệp! Nguyệt Diệp hắn vậy mà ─ ─
“Không! Không muốn! Anh Nguyệt Diệp! Van cầu anh!!!” Thân thể sốt cao không có khí lực, huống chi thời gian cách lần bị cường bạo trước chỉ là nửa ngày ngắn ngủi… Chẳng lẽ Nguyệt Diệp hắn lại muốn…?!
“Khóc đi! Dù ngươi có thút thít nỉ non cầu xin tha thứ như thế nào, anh
Nguyệt Thần của em, cũng không thể trở về ngay nha.” Hai tay thon dài như bạch xà không lưu tình lột đi quần ngủ giữa hai chân Lịch Ương, thấy rõ qυầи ɭóŧ màu lam nhạt, cả cái nơi non nớt ngây ngô như trái cây tươi bởi vì du͙© vọиɠ ngày hôm qua mà bỏ quên.
Lịch Ương thống khổ kêu lên một tiếng, Nguyệt Diệp, giống như hôm qua lột xuống vật duy nhất che thân của nó, thân thể trần trụi đến hổ thẹn, hiện lên dưới ánh mặt trời nóng ấm.
“Không… Không được nhìn! Van cầu anh!” Hô hấp của Lịch Ương nóng rực, miệng đắng lưỡi khô, nước mắt mơ hồ một mảnh, nhưng nó rất rõ, mẹ, sắp từ công ty trở về rồi!
“Ngoan chút nào”. Nguyệt Diệp hung hăng điên cuồng, chẳng lẽ hắn một chút cũng không thấy sợ hãi khi mẹ trở về phát hiện ra sao?
Lịch Ương hoảng sợ, chỉ biết tựa ở đầu giường mặc cho Nguyệt Diệp tách hai chân ra…
So với nữ nhân… Hai chân còn muốn mịn màng thon dài hơn…
Tâm Nguyệt Diệp nóng lên, trộn lẫn giữa không hiểu, không cam lòng cùng tức tối. Trong lòng hắn thống hận sao giữa hai chân Lịch Ương lại có thứ tính khí kia?
Nếu như Lịch Ương là con gái… thì tốt rồi!
“…!” Một đôi tay vô cùng quen thuộc nhưng lạnh buốt cầm chặt lấy phân thân e thẹn co rúm của Lịch Ương, nó nhắm mắt lại cố gắng tránh né hết thảy… Bị ánh mặt trời chiều xuyên thấu đến làn da hồng sắc, trong đầu, thế nhưng vẫn là thấy rõ ràng cảnh Nguyệt Diệp đối đãi mình như thế nào.
Chỉ thấy:
Tay Nguyệt Diệp, ngón tay thật dài lướt qua phân thân của nó…
“!” Cổ họng nó một hồi kinh hãi hổn hển.
Lòng bàn tay nóng bỏng nâng lên thẹn vật mềm mại của nó, vuốt ve lấy túi cầu nhu hòa…
“!” Nó sợ tới mức toàn thân đông lạnh.
Bàn tay không ngừng vuốt ve bao vây hạ bộ, tay kia, bắt đầu nắm lấy phân thân thoáng cứng ngắc, đã dần đứng lên của nó, nam hài đến thời kì trưởng thành, cơ hồ đều không nhịn được việc này…
“…!”
Từng chút, từng chút một, không vội, nhưng cũng không chậm… Thỉnh thoảng còn đem đầu ngón tay lạnh như băng ở nơi mẫn cảm nhất… Đảo quanh…
“Ưm…” Lịch Ương cuối cùng chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phát ra tiếng rêи ɾỉ. Lập tức, nó bất lực cầu xin: “Không, không muốn! Anh Nguyệt Diệp đừng làm như vậy với em! Đừng
… Ô ô ô… Không muốn như vậy… Anh Nguyệt Diệp… Cầu anh… Ô… Không muốn…” Nó không muốn mở mắt thừa nhận toàn bộ sự việc này
Chính vì vậy, lại càng chọc giận Nguyệt Diệp, bàn tay nắm lấy túi cầu màu trắng nhạt đang dần dần chuyển sang màu đỏ dùng sức mà nắm chặt ─ ─
“Ưm ah!” Lịch Ương vì đau đớn thê thảm mà mơ hồ chảy một tầng nước mắt.
“Muốn Lịch Ương mở to mắt tựa hồ rất không dễ dàng ah.” Nguyệt Diệp thoáng hài lòng một chút, liền lại lần nữa buông lỏng bàn tay nắm chặt, tay trái nhẹ bao hàm toàn bộ hai túi cầu dần dần phồng lên màu hồng nhạt nói: “Ngày hôm qua không chạm đến, hôm nay, nhất định phải đem nơi này phục vụ thật chu đáo nha.”
Hai tay trắng trẻo xinh đẹp, đã rất nhanh bắt đầu mãnh liệt xoa nắn.
“Ưm… Ah… Ah ah…” Lịch Ương một tay bịt miệng, tay kia ôm lấy ngực. Bởi vì nó phát hiện hai nơi này đã muốn thoát khỏi sự khống chế của nó. Miệng của nó, là nơi triệt để bị phản bội! Cư nhiên lại tiếp nhận sự hấp dẫn của Nguyệt Diệp mà không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ; l*иg ngực của nó phập phồng, giẫy dụa đập nhanh.
Nguyệt Diệp tại sao lại đùa bỡn vũ nhục ta như vậy?
Nguyệt Diệp hắn sao lại khác thường như thế?
Nguyệt Diệp… đã không còn là anh
Nguyệt Diệp của
nó
nữa rồi!
Mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Lịch Ương liên tiếp phát ra tiếng thở gấp, mặc kệ cố gắng nhẫn nhịn thế nào đều là phí công, cánh môi không ngừng hé mở phát âm thanh, làm cho một Nguyệt Diệp một mực ảo tưởng Lịch Ương thống khổ không phải
con gái. Có ảo giác kỳ lạ…
Có lẽ, dù cho Lịch Ương không phải con gái
cũng không sao? Chỉ cần nó có thể dựa vào hắn, khống chế sự “nữ tính” mà tiếp nhận sự vuốt ve của hắn… Thậm chí có thể không tự chủ được mà yêu thích sự âu yếm đó thì sao?
Cho dù trong lòng có vô số cảm giác mất mát cùng mâu thuẫn nhưng ngay tại lúc Nguyệt Diệp giương mắt nhìn Lịch Ương giống như xử nữ, đồng dạng hồn nhiên biểu lộ rơi lệ, cùng với hai chân bị mở ra rất lớn nhưng vẫn là muốn khép lại… Chớp mắt ngượng ngùng giống như thiếu nữ lần đầu lên giường…
Nguyệt Diệp, nở nụ cười.
“Nguyệt Thần cùng anh, Lịch Ương thích ai hơn?” Phân thân trẻ trung phồng to hơn, nam hài trên giường cũng bắt đầu chống cự, cơ hồ muốn phát ra thanh âm rêи ɾỉ làm cho người ta thỏa mãn, Nguyệt Diệp, bỗng nhiên thật hung ác, dùng sức nắm lấy nơi đang nhẫn nhịn khoái hoạt ─ ─
“Ưm… a a a!” Lịch Ương đột nhiên cong thân thể lên, Nguyệt Diệp không thể dự tính trước, nhưng này lại vô cùng vô cùng vũ mị hấp dẫn người khác, thật sự là…!
“Lịch Ương, nghe lời, nói mau.” tâm Nguyệt Diệp thực sự đã bị kích động rồi, hắn thậm chí hận không thể ngay lập tức hôn lên cánh môi không ngừng đóng mở kia lần nữa, hưởng thụ mật ngọt trong đó, sự ngọt ngào ướŧ áŧ, dùng đầu lưỡi, trực tiếp tìm kiếm đáp án.
Tay, tiếp tục niết lấy… Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, toàn thân Lịch Ương đổ mồ hôi không ngừng vặn vẹo, thở dốc, cầu xin tha thứ, ý thức hoàn toàn thoát ly thân thể.
Nguyệt Diệp khẽ khép mắt, làn môi mỏng tái nhợt mị hoặc nói: “Lịch Ương thật sự rất là mẫn cảm nha…”
Cúi đầu, đôi môi mơ hồ, hé ra…
“Ưm… Ưm ah… ah!” Quá đột ngột! Lịch Ương không thể khống chế được mà gần như bộc phát!
Nó muốn đẩy Nguyệt Diệp ra!
Nó muốn đẩy Nguyệt Diệp ra!
Nó muốn đẩy Nguyệt Diệp ra!
Đáng thương cho ý chí đã triệt để rời bỏ thân thể, tiếng thì thầm cầu xin tha thứ do kích động, được thay thế bởi sự kìm nén và suy yếu… Lịch Ương, bị sự kỳ diệu “mềm mại” kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi ngay cả phần eo đều tê dại rồi. Nó quên hết thảy kháng cự cùng nhục nhã mà rêи ɾỉ, thân thể, dần dần mềm nhũn xuống.
“Lịch Ương… thân thể thực dâʍ đãиɠ nha…” Lời nói của Nguyệt Diệp đem lòng tự trọng của nó bóp vỡ vụn! Đầu lưỡi như ngọn lửa cháy bỏng lại nhẹ nhàng đưa ra liếʍ lấy…
“Ưm ah… Ah ah…”
Đơn giản như thế, đã mang lại sự thỏa mãn cho yêu cầu khá cao của Nguyệt Diệp.
“Lịch Ương, mau, mau rên lên như vậy nữa đi.”
“Ưm…!”
Lịch Ương bị động tác da^ʍ mị của Nguyệt Diệp bức điên rồi! Nhịn không được muốn kẹp chặt giữa hai chân lại, là khuôn mặt tái nhợt tuấn mỹ của
anh trai
nó, khóe môi lạnh lẽo tà mị hé ra hợp lại, lúc lên lúc xuống… Chiếc lưỡi đỏ ở giữa hai chân trượt qua lại.
“…
Anh… Anh…!” Lý trí mất hết rồi! Lịch Ương liều mạng nhấc tay che kín miệng.
Trời ạ! Chẳng lẽ ngày hôm qua nó giúp anh trai
“làm”, tự mình dùng miệng thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh trai, là loại cảm giác này sao?
“… Ưm ah… Ưm… Ưm ah… Ah… Ah ah… Ưm…”
Những tiếng dâʍ đãиɠ rốt cuộc cũng khống chế không được, kỹ xảo thành thạo từ đôi môi của Nguyệt Diệp mê hoặc phía dưới, ngón tay giảo hoạt chạm vào nơi cấm kị, đầu lưỡi trơn mượt không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đóa hoa ướŧ áŧ ─ ─ ôn hòa bên ngoài, ở bên trong nhiệt độ lại cao như một lò hỏa…
“Ưm ah… Ah ah… Ah… Ah… Ah…”
Chiếc xe màu đỏ của mẹ từ từ tiến vào ga ra; ở trong phòng Lịch Ương hoàn toàn mà say mê; Nguyệt Diệp không ngừng thì thầm “Mị dược” …
Phun ra thật nhiều dịch thể trong suốt xinh đẹp vào miệng Nguyệt Diệp…
Một giọt cũng không chừa lại, Nguyệt Diệp toàn bộ đều nuốt xuống.