Lịch Ương?
“Có
chuyện gì vậy, Nguyệt Thần?” Trong khoang máy bay, Nguyệt Thu Mân phát hiện đứa con bên cạnh dường như có tâm sự.
“… Không có việc gì, chỉ là cảm thấy mây trắng có chút chói mắt.” Nguyệt Thần buông tấm che nắng bên cửa sổ xuống.
Nguyệt Thu Mân ánh mắt thâm sâu nhìn đứa con xuất sắc nói: “Còn hơn mười mấy tiếng đồng hồ mới đến
Mỹ, hiện tại nhắm mắt nghỉ ngơi chút cho tốt đi.”
Nguyệt Thần gật đầu, nhưng tâm không hiểu sao lại thấy bất an: vừa rồi giống như đã nghe được tiếng kêu khóc của Lịch Ương…
“… A… A… Anh Nguyệt Thần… Cứu em… Anh Nguyệt Thần… Ưʍ..mm… A… Không muốn… Anh Nguyệt Diệp không muốn… A… Thật khó chịu… Ưm… Ưm…”
Nghe thấy Lịch Ương luôn miệng gọi Nguyệt Thần, Nguyệt Diệp vốn nhịn không được lại bắt đầu luận động càng mạnh mẽ.
“Ưʍ.. A… A a…” Một trận mãnh liệt đâm sâu vào trong cơ thể nóng bỏng, Lịch Ương bị lộng đến thở hổn hển liên tục, nước mắt chảy dài.
Trái ngược với một Nguyệt Diệp đang điên cuồng tiết dục, Lịch Ương lại cảm thấy thống khổ và nhục nhã vô cùng, giống như một vết thương thật sâu, chỉ có thể lưu lại, không thể xóa đi.
“Ưm…!!!” Khi cảm giác được vật to lớn cứng rắn của Nguyệt Diệp hướng cơ thể mình cắm vào lần cuối phóng xuất ─ ─ Lịch Ương cắn răng sống không bằng chết!
Cực nóng, vô số chất lỏng nóng bỏng trong cơ thể của nó tràn ra…
Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, vô lực mở rộng hai chân, giương đôi mắt đẫm nước nhìn du͙© vọиɠ đã thỏa mãn của Nguyệt Diệp lui ra khỏi thân thể mình.
Nguyệt Diệp toàn thân đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cao nhất mà trước nay hắn chưa có.
Giờ phút này, từ đóa cúc nho nhỏ kia không ngừng tuôn ra thứ hỗn hợp của dịch thể trắng và máu đỏ tươi, dính đầy xung quanh cửa huyệt phấn hồng… cánh hoa nhỏ ấy cứ như vậy mà hấp hấy… chất lỏng nương theo đó mà tuôn ra giữa đôi chân trắng noãn của Lịch Ương… thật là mê người…
Tất cả những thứ này, lại một lần nữa khơi dậy du͙© vọиɠ hừng hực như lửa đốt của Nguyệt Diệp.
“Không ─ ─!!!” Cơ thể Lịch Ương bị Nguyệt Diệp bắt lấy, bên tai, là tiếng du͙© vọиɠ bất mãn than nhẹ…
“Lịch Ương, là em hấp dẫn anh, chọc giận anh.”
“A a a a a…!!!!”
Chỉ một thoáng, vật nóng chưa thỏa mãn kia tiến và phía sau nó, thật sâu, mãnh liệt đâm vào!
Bị anh Nguyệt Diệp cường bạo nữa rồi.
Trong phòng tắm, tiếng nước tí tách chảy, một ngón tay thon dài trượt vào tiểu cúc mà càng quấy.
“Ưm ưm… Không… Ô… Ưm… Không muốn…”
Thân thể trần trụi trắng nõn của Lịch Ương ở trong nước ấm, làn da vì bị Nguyệt Diệp xoa nắm mà trở nên ửng đỏ.
“… Ô ô ô… Ưm ưm!”
Bởi vì sợ hãi lần nữa bị xâm phạm mà lúc này Lịch Ương quỳ gối lên trên gạch men sứ ẩm ướt, nâng lên bờ mông… Thế nhưng lại bị môi của đối phương liếʍ lấy cần cổ mẫn cảm.
“Không muốn… anhNguyệt Diệp… Cầu anh… Ừm a…”
Nguyệt Diệp cứ liếʍ láp, hậu huyệt cực kì hưng phấn mà bắt đầu khép mở; lại tiếp tục bị đối phương cắn lấy … dịch thể cứ như vậy mà tiếp tục tràn ra.
“Lịch Ương, đem mông nâng lên một chút.”
Nguyệt Diệp thô bạo nâng phần eo của nó lên để lộ khe mông, giọt nước theo giữa đùi chảy xuống.
“Thực hi vọng hiện tại đang vuốt ve chính là cô bé Lịch Ương nha.”
“!” Chẳng lẽ anh
Nguyệt Diệp… Anh thật sự đang chơi đùa em sao?
Lịch Ương nhỏ giọng khóc, nương theo tiếng nước, phảng phất âm thanh như là ngọc vỡ.
“Ngay cả tiếng khóc của em, cũng giống như là con gái, cứ làm anh mãi yêu thương a…”
“!” Khe mông mẫn cảm lần nữa lại gắng gượng cảm xúc dâng trào, hồi tưởng lại cảnh bị đâm vào, Lịch Ương hoảng sợ vô cùng.
Thật sự rất đau!
Khi Nguyệt Diệp tiến vào lần thứ nhất nó đã chảy rất nhiều máu rồi!
“Lịch Ương đến giúp anh được không?” Dưới tác dụng của hơi nước, khuôn mặt Nguyệt Diệp, xinh đẹp hồng nhuận: “Cúi đầu xuống, mở miệng ra.”
Lịch Ương giật mình, nói không nên lời!
“Ngậm lấy nó là được rồi, anh cũng không muốn thấy Lịch Ương chảy máu.” Nguyệt Diệp tựa hồ đối với Lịch ương một mực thống khổ dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nhục nhã giơ lên phân thân không hề hứng thú.
“Không… Ưm…!” Lịch Ương còn chưa kịp trốn tránh, Nguyệt Diệp đã nâng cằm nó lên, đứng dậy, cầm lấy du͙© vọиɠ cực đại đỏ rực của mình cắm vào cái miệng mềm mại mở rộng kia.!
“Ưm ưm… ưm… ưm…” Vật cứng rắn to lớn nhét đầy vào khoang miệng Lịch Ương, mỗi một lần cắm vào đều đâm sâu tới yết hầu, đến lời cầu xin nó cũng không thể nói được, nước mắt cầu khẩn ngược lại lại khiến vật kia trong khoang miệng nó tăng nhanh tốc độ tàn phá bừa bãi.
Giữa lúc thống khổ, vật kia cuối cùng cũng ở trong miệng nó phun ra một lượng lớn dịch thể nóng rực ─ ─
“Nuốt vào.” Nguyệt Diệp tàn khốc nói.
Tay khẽ nâng cằm Lịch Ương, mang theo luận động, bức nó thích ứng với mùi vị tanh nồng.
Lịch Ương một ngụm tiếp một ngụm nuốt lấy thứ đó của Nguyệt Diệp, không sót lại chút gì.