7 Ngày - Thất thiên

Chương 1: Ngày đầu tiên

[1]

Ta lần đầu tiên nhìn thấy Duẫn Trình, là ở trong chuồng ngựa phía sau nhà ta.

Ta đang ngủ trên một đống rơm rạ, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mạnh thổi qua trên đỉnh đầu, kinh nghiệm nhiều ngày ngủ ở trong chuồng ngựa khiến ta nhanh nhẹn hướng bên cạnh lăn một cái, lập tức, có vật gì đó ầm một tiếng rơi vào trên vị trí mới nãy ta còn đang nằm, làm rơm rạ bay lên vô số.

Lúc đầu ta cho rằng là ở bên cạnh ta, Đạp Tuyết của đại ca lại đá hậu nữa.

Sau ta mới phát hiện mình sai rồi; rơi vào trên rơm rạ chính là một con người.

Nhưng kỳ thực ta cũng không sai hoàn toàn, bởi vì lúc người kia ngã xuống, Đạp Tuyết quả nhiên đã đá hậu.

[2]

Sau lại ta mới biết kỳ thực võ công Duẫn Trình rất lợi hại, hơn nữa rất có danh tiếng trên giang hồ.

Nhưng lúc đó ta không nhận ra điều này. Thứ nhất là vì Duẫn Trình vốn bị người truy sát mới chạy trốn đến sân sau nhà ta, sau đó chân khí hao hết cuối cùng cước đạp khoảng không mới lọt xuống chuồng ngựa, lúc hắn ngã xuống thậm chí ngay cả khí lực trở mình cũng không có, bởi vậy hắn mặt hướng lên trời lại chính xác không sai rơi xuống trên rơm rạ của ta.

Cũng chính vì như thế, hắn còn chưa kịp xoay người, đã bị Đạp Tuyết vừa vặn đá.

Cũng chính vì như thế của như thế, hắn vốn còn đang duy trì được chút ít thanh tỉnh liền cứ thế ngất đi.

[3]

Hắn lúc bình minh có tỉnh lại một lần.

Trước khi hắn tỉnh lại ta cũng đã hảo hảo quan sát hắn, đồng thời đem máu trên mặt trên người hắn đều lau sạch sẽ, những thứ đáng giá đều lấy hết chôn xuống hố, sau đó đem rơm rạ tốt nhất che lên người hắn.

Ta lúc đó nhìn hắn, không khỏi cảm thán.

Đại hiệp đúng là đại hiệp, dù có xích lỏa nằm trên rơm rạ vẫn cứ phong độ phiên phiên.

Ta có hay không nói qua, lúc đó thứ đáng giá nhất trên người Duẫn Trình, chính là bộ bạch sam tử tả tả tơi tơi của hắn?

[4]

May mà lúc đó là mùa hè, sở dĩ Duẫn Trình không bị cảm lạnh. Sau khi hắn bị ta lột sạch xong một canh giờ sau thì mở mắt, khí tức yếu ớt hỏi ta: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”

“Đây là chuồng ngựa của Trầm gia trang, ta là Trầm Hành, cũng là nhị thiếu gia, thuận tiện nói luôn đại trang chủ chính là cha ta, chính kinh quản sự chính là đại ca ta, hắn gọi là Trầm Bình, ngươi nhất định biết hắn.” Ta rất tự hào giới thiệu, sau đó hỏi hắn, “Ngươi tới đây làm gì?”

Hắn cố sống cố chết trừng mắt nhìn ta, từ trong kẽ răng lách ra một từ cùng một đống máu, sau đó đầu lệch sang bên, lại hôn mê bất tỉnh.

“Thao[1].”

Đây là lần đầu tiên ta nghe được một ý đồ đơn giản rõ ràng lại dễ hiểu đến thế.

[5]

Ta có một muội muội, gọi là Trầm Kha, có người nói nàng là người duy nhất trong bốn người chúng ta giống mẹ, sở dĩ đặc biệt được cha sủng ái, ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Bắt đầu từ lúc nàng tròn mười ba tuổi, đã có người đến cửa đạp phá đại môn của Trầm gia trang để cầu thân.

Mẹ ta năm đó là đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ; nàng cùng cha ta thành thân xong, cha ta liền biến thành đệ nhất ngưu phẩn (phân trâu) trên giang hồ.

Giờ A Kha đã mười sáu rồi, ba huynh đệ chúng ta cũng thành ba khối ngưu phẩn có chút danh tiếng trên giang hồ.

Trên giang hồ, dễ bị mỹ nhân hấp dẫn nhất không phải chỉ có công tử, không phải là đại hiệp trẻ tuổi, cũng không phải là vương thân phú hào, mà chính là hái hoa tặc. Trong vòng một tháng phải đối phó với nội tặc ngoại tặc lớn bé không dưới bốn mươi vụ xong, đại ca bi thương hạ lệnh, lệnh cho ta và đệ đệ Trầm Phiên cùng nhau ngồi canh giữ ở nơi tuyệt đối không thể rời mắt của Trầm gia, thời khắc giám thị.

Vậy nên ta đường đường là nhị thiếu gia phải đi ra chuồng ngựa, mỗi ngày tay trần ôm rơm rạ, đôi khi không cẩn thận ngẩng đầu lên, còn phải đối diện với bụng của Đạp Tuyết mà đại ca thích nhất.

Bất quá ta rất thỏa mãn, bởi vì Trầm Phiên ở trong chuồng heo.

Có người nói đại ca là vì tranh quyền đoạt thế, nhưng lời đồn này rất nhanh bị áp xuống.

Bởi vì không ai sẽ tin tưởng rằng đại ca nhàn tâm đến mức đi tranh quyền đoạt thế với một kẻ chăn ngựa và một kẻ chăn heo.

[6]

Sở dĩ lúc nghe được ý đồ Duẫn Trình đến đây xong, ta mừng muốn phát điên.

Ta cuối cùng cũng bắt được một tên tương đối giống hái hoa tặc rồi, hơn nữa hắn còn đang bị trọng thương, hơn nữa hắn còn đang xích lỏa, hơn nữa chính hắn cũng nói rõ hắn đặc biệt đến Trầm gia trang để thao người.

Hơn nữa khuôn mặt hắn rất đẹp, là cái loại tướng mạo tiểu cô nương gặp sẽ thích tiểu thanh niên gặp cũng sẽ thích, lúc bị thương mặt không còn chút máu, lúc bị lột hết thì cả người trắng noãn, ở dưới ánh dương quang chiếu xuống qua cái lỗ bự mới nãy trên mái chuồng kia, có vẻ đặc biệt

trong suốt mê người, dù là ngẫu nhiên bị rận trong rơm rạ cắn cho mấy phát, cũng chỉ hiện lên vết đỏ ửng mơ hồ.

Sở dĩ ta và Đạp Tuyết đều rất không thích hắn.

Ta là vì A Kha, Đạp Tuyết là vì rơm rạ.

Thù hận trên giang hồ kỳ thực cũng chỉ là thế, nếu không phải vì một nữ nhân, nếu không phải vì một miếng cơm, cũng không còn gì khác.

[7]

Tại buổi trưa cùng ngày, Duẫn Trình lại tỉnh, vừa mở miệng một cái sẽ ho khan không ngừng, sau đó phun ra một lượng máu lớn.

Ta đã lấy ra xương sườn bị gãy của hắn, nhưng lại có nội thương. Hắn nói cũng lúc liền lúc ngưng, phi thường giống một hình dạng thụ thương.

“...... Đem...... Y phục...... Bỏ hết ra đây......!”

Lòng ta không chỉ kinh hoàng mà còn tràn ngập cảm động.

Đúng là một hái hoa tặc cỡ nào chuyên nghiệp lại không câu nệ khẩu vị, đã tới tình trạng này rồi, vậy mà cũng không hề bỏ qua kẻ đang đứng trước mặt hắn là ta.

Trong giây phút đó trên mặt hắn, phảng phất như tràn ngập ‘thân tàn chí kiên’ bốn chữ lớn.

Ta quyết định thỏa mãn nguyện vọng của hắn xong mới đánh chết hắn, vậy nên ta đem y phục cởi sạch, sau đó hòa ái nhìn hắn.

“Ngươi muốn làm?”

Ta dùng từ ngữ văn nhã nhất mà ta biết được ôn nhu hỏi hắn, để phòng ngừa hắn có khẩu vị đặc biệt mà hiểu lầm đối tượng khiến cho trinh tiết của Đạp Tuyết khó giữ, ta còn cố ý chỉ chỉ vào ngực mình. Hắn cố sống cố chết trừng mắt nhìn ta, trong mắt đều như sắp phun ra lửa.

“Làm...... Muội...... Ngươi......”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói xong, lại ngất đi lần nữa.

Ý đồ đến đây của hắn lại một lần nữa chiếm được xác nhận.

Nhưng không hiểu vì sao, ta lại có điểm không vui như thế.

*********************

[1] thao: trong một số trường hợp thì dùng để chửi bậy nhưng bạn ngốc trên kia lại tưởng là đến ‘hái’ muội của bạn nên nhầm thành hái hoa tặc, đúng là không nên chửi người bừa bãi a ~