Bạc Hà Đen

Chương 55

Du Vụ chưa bao giờ thấy Khuất Hàn đau đớn tuyệt vọng đến thế, cũng chưa từng thấy anh khóc. Những chất lỏng nóng hổi này nhỏ giọt xuống xương quai xanh và vai cậu tạo cảm giác nóng rát, khiến cậu bỗng chốc được đánh thức khỏi thế giới trắng xóa bao la do cậu tự xây dựng.

Cậu đã đồng ý với anh cậu sẽ mạnh mẽ đối diện phong ba bão táp, nhưng cậu lại có thể lật lọng, có thể giống như con rùa rụt cổ rút lui vào thế giới của riêng cậu, có thể ích kỷ để mặc Khuất Hàn lo lắng cho cậu…

Nhìn khuôn mặt tái nhợt và vành mắt tím tái của Khuất Hàn, nhớ đến những hành động vô lương tâm hơn nửa tháng nay của mình, trong lòng Du Vụ tràn đầy xấu hổ, hối hận và đau khổ, cậu rất muốn cho mình vài cái bạt tai.

Cậu run rẩy dùng đôi môi và đầu lưỡi liếʍ đi nước mắt trên mặt Khuất Hàn.

Vui sướиɠ trào dâng trong mắt Khuất Hàn, ”Tiểu Vụ…”

Du Vụ một câu cũng nói không nên lời, cậu chảy nước mắt vuốt ve gương mặt gầy gò của anh.

Khuất Hàn bịt miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu mà hôn cậu thật sâu, hôn đến khi cậu sắp nghẹt thở, anh bất chợt vùi sâu vào cơ thể cậu một lần nữa.

Từ khi gặp chuyện không may đến nay, ngoại trừ lần vừa rồi, Du Vụ và Khuất Hàn cũng chỉ làm hai lần, đáng tiếc Du Vụ luôn nhớ đến chuyện video, không có hứng thú, Khuất Hàn cũng không ép buộc cậu.

Lần vừa rồi ngoại trừ đau, Du Vụ không có cảm giác gì hết. Lúc này nút thắt đã được tháo gỡ, tâm trạng hoàn toàn khác biệt, cảm giác được Khuất Hàn đang biến hóa trong cơ thể mình, cậu không khỏi kích động theo.

Khuất Hàn rất lâu không cử động, anh nhổm người lên, mặt không hề cười, bình thản nhìn xuống Du Vụ.

Trạng thái muốn mà không được này khiến Du Vụ cực kì khó chịu, không để ý đến sự khác thường của Khuất Hàn, cậu vặn vẹo cơ thể, đỏ mặt khe khẽ giục anh, ”Cậu chuyển động đi chứ…”

Khuất Hàn dùng sức đâm một chút.

Giống như có dòng điện chạy qua, toàn thân Du Vụ tê dại, hai chân cậu bất giác quấn quanh eo Khuất Hàn, không ngờ anh vẫn bất động.

Cậu nghi hoặc ngẩng đầu.

Đúng lúc này, Khuất Hàn đột nhiên tấn công điên cuồng, lúc đầu Du Vụ cố gắng hùa theo nhịp điệu của anh nhưng về sau cậu thật sự không chịu nổi nữa, thở hồng hộc mà nói, ”Hàn… cậu, chậm lại đi…”

Khuất Hàn dường như không nghe thấy, đưa hai chân cậu gác lên vai anh, động tác càng thêm tàn bạo.

Một cái đâm dữ dội khiến Du Vụ đau đớn đến mức mặt trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu rêи ɾỉ nói, ”A Hàn, tôi… đau…”

”Chịu đựng.” Khuất Hàn lạnh lẽo nói.

Sau khi yêu nhau, đây là lần đầu tiên Khuất Hàn lộ ra khuôn mặt lạnh buốt đến thế trước mặt Du Vụ, bây giờ Du Vụ mới nhận ra anh đang tức giận.

”Biết sai chưa?” Hai tay Khuất Hàn tóm lấy eo cậu, lạnh lùng hỏi.

”Biết rồi, biết rồi… A…”

”Sau này có dám tự khép mình không?”

“Ô, không dám nữa…” Du Vụ đau không chịu nổi nữa, hai tay siết chặt lấy ga trải giường, nghẹn ngào cầu xin tha thứ, ”Cậu nhẹ một chút…”

Vẻ mặt của Khuất Hàn cuối cùng cũng dịu đi, anh dừng động tác, cúi người xuống, nhắm mắt hôn trán Du Vụ. Hành động đó rất nhẹ nhàng, tựa như anh đang hôn bảo vật quý giá nhất trên đời.

Du Vụ kinh ngạc nhìn anh, trong chớp mắt cậu đã hiểu tại sao anh lại tức giận đến thế, hiểu rõ mấy ngày qua anh đau đớn và khổ sở bao nhiêu, cũng hiểu anh yêu mình nhiều đến nhường nào.

Cậu rơi nước mắt, không ngừng xin lỗi, ”Xin lỗi, Khuất Hàn, xin lỗi xin lỗi…”

”Đừng nói xin lỗi với tôi, tôi chỉ muốn cậu khỏe mạnh…” Khuất Hàn ôm chặt lấy cậu, ”Sau này đừng giữ mọi chuyện trong lòng, một mình nghĩ ngợi lung tung…”

”Được…”

”Đừng đứng một mình trên ban công vào nửa đêm…”

”Được…”

”Đừng nhịn ăn nhịn uống…”

”Được…”

”Đừng không nói chuyện với tôi…”

”Được…”



Buổi tối hôm đó, họ kịch liệt làʍ t̠ìиɦ hết lần này đến lần khác, không biết mỏi mệt.

Làn da dính sát vào nhau và nhiệt độ cơ thể ấm áp chậm rãi xua tan sự lo lắng ẩn sâu dưới đáy lòng Du Vụ, người cậu yêu nhất và yêu cậu nhất vẫn ở bên cạnh cậu, cho dù có bị toàn bộ thế giới chán ghét và vứt bỏ, cậu cũng không cô đơn.

Hôm sau, Du Vụ gọi điện thoại cho Mạch Tử. Mạch Tử vui mừng đến nỗi giọng nói trở nên nghẹn ngào nhưng giả vờ khinh bỉ mắng cậu, ”Hóa ra ngày hôm qua mắt chị đầy lệ, thanh âm chất chứa bi thương, nói nhiều như thế với cậu, cậu không hề có phản ứng, kết quả Khuất Hàn khóc, cậu liền tỉnh lại? Chị bảo này, cậu cũng quá trọng sắc kinh bạn rồi đấy!”

Du Vụ mỉm cười một lúc rồi nhẹ nhàng nói, ”Mạch Tử, em biết chị quan tâm đến em, em tốt lên rồi, đừng lo…”

”Cái gì cơ, cái gì cơ, bây giờ cậu lại muốn chơi trò khuấy động cảm xúc với chị sao? Nói cho cậu biết, vô ích thôi, cậu nhất định phải mời chị đi ăn tối để bù đắp cho trái tim bị tổn thương của chị, nếu không sau này chị không bao giờ để ý đến cậu nữa!”

”Không thành vấn đề, chị muốn ăn gì đều được.” Du Vụ nhớ đến những lời nói ngày hôm qua của Mạch Tử, trong lòng ấm áp, ”Mạch Tử, chị biết không, em có chị, có Trạch Vũ, Tử Tịnh và Trạm Tuyền làm bạn, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, rất may mắn…”

Đầu dây bên kia Mạch Tử im lặng vài giây, sau đó truyền đến tiếng khóc của cô nàng, ”Đã nói không được khuấy động cảm xúc rồi mà, cậu muốn hại chị bị người khác hiểu lầm là bị đau mắt đỏ phải không? Đồ khốn nhà cậu, làm bạn với cậu chị thật sự bị giảm thọ tám đời, giống như con thiêu thân khiến chị suốt ngày không yên tâm, chị cũng không phải là mẹ cậu…”

Du Vụ vẫn mỉm cười, nghe được câu cuối cùng, nụ cười bỗng bốc vụt tắt.

Mạch Tử cũng nhận thức được cô nói sai rồi, ảo não khịt mũi, vội vã chuyển sang chuyện khác, ”Chị và Lê Tử Tịnh gần đây đang chơi một trò chơi trực tuyến rất thú vị, không phải cậu đang rảnh rỗi sao, hay là cùng chơi với bọn chị đi…”

Du Vụ không muốn tăng thêm cảm giác tội lỗi cho cô nàng, giả vờ thoải mái trả lời, ”Được.”

Nhờ sự chăm sóc hết lòng của Khuất Hàn cùng với sự quan tâm chia sẻ của Mạch Tử và những người khác, mặc dù Du Vụ không thường xuyên ra ngoài nhưng cậu sẽ không dùng cả ngày để suy nghĩ linh tinh nữa, tâm trạng cũng dần dần tốt lên.

Lễ tình nhân trắng, vốn là ngày diễn ra buổi hòa nhạc đầu tiên của Bạc Hà Đen nhưng Du Vụ lại một mình ở trong căn hộ.

Khuất Hàn rời khỏi nhà từ sáng sớm, anh chỉ để lại một tờ giấy nói: Tôi có việc ra ngoài một chút, bữa sáng trong nồi hấp, bữa trưa cũng đã chuẩn bị rồi, buổi trưa cậu hâm nóng là có thể ăn, cậu nhớ phải ăn đúng giờ cho tôi. Buổi chiều tôi sẽ mang quà trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.

Ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ Valentine lúc trước, bởi vì có rất nhiều hoạt động và quảng cáo, Du Vụ và Khuất Hàn không thể tận hưởng thế giới hai người, thừa dịp không ai chú ý, họ chỉ có thể lén lún hôn nhau trong phòng thay đồ ở hậu trường.

”Gì mà Valentine trắng chứ…” Du Vụ khẽ bật cười, nhìn bốn chữ ”ở nhà chờ tôi”, khóe miệng bất giác cong lên.

Đây là ngày thoải mái nhất và vui vẻ nhất từ khi cậu gặp chuyện không may đến nay. Không có thời gian suy nghĩ đến chuyện video khiêu da^ʍ, trong đầu cậu chỉ có Khuất Hàn, cả ngày cậu đều nghĩ, Khuất Hàn sẽ tặng quà gì cho cậu, cậu nên tặng lại anh cái gì?

Ba giờ chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Du Vụ vừa chơi trò chơi trực tuyến nổi tiếng ”đấu trường chính trị quốc gia” mới được phát hành của công ty game online Linh Nhất mà mấy hôm trước Mạch Tử nhiệt tình đề cử cho cậu vừa liên tục nhìn đồng hồ.

Không phải cậu ấy nói buổi chiều sẽ về sao, tại sao bây giờ còn không thấy bóng dáng đâu? Nhắn tin và gọi điện cũng không thấy trả lời… Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Kết quả của sự sao lãng là ngôi làng vừa mới nâng cấp của cậu bị cướp bóc trong phút chốc.

Du Vụ tức giận, bực không thể ngay lập tức cướp trở lại, đối phương là game thủ có thứ hạng cao còn cậu chỉ là người chơi mới nghèo kiết xác, căn bản không phải là đối thủ của người đó.

Cậu chợt nghĩ đến Mạch Tử và Lê Tử Tịnh. Gần đây họ không có việc gì làm, cả ngày chơi trò chơi, Lê Tử Tịnh còn bỏ tiền mua trang bị cho hai người, cấp bậc trong trò chơi của họ tự nhiên ầm ầm tăng lên, hai người họ hiện tại đã là nhân vật nổi tiếng. Lúc Mạch Tử gọi điện cho Du Vụ thì họ vừa mới thành lập một bang phái vô cùng hoành tráng, cô nàng giục cậu nhanh đăng ký, đạt đến level 30 sau đó gia nhập vào bang phái để mọi người cùng chơi với nhau.

Du Vụ ngay lập tức nhắn tin cho Mạch Tử: Chị gái bé nhỏ, giúp em gϊếŧ người.

Mạch Tử không hỏi tại sao, chỉ đơn giản ném ra hai chữ: Tọa độ.

Đôi tình nhân dũng mãnh Mạch Tử và Lê Tử Tịnh ra tay tất nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kẻ địch của Du Vụ sau khi bị đánh chết thì nổi lên trên diễn đàn thế giới mà chửi bới. Mạch Tử đương nhiên không để bị bắt nạt, quyết đoán nghênh chiến, dùng từ ngữ sắc bén mắng trở lại.

Nhìn một chuỗi chửi thề không trùng lặp nhau, khóe miệng Du Vụ không ngừng co giật, gõ một câu gửi Mạch Tử: Chị gái bé nhỏ, trước mặt Tử Tịnh dù thế nào chị cũng phải giữ hình tượng chứ…

Chơi được một tiếng, rốt cục cậu không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Khuất Hàn, ”Cậu đang ở đâu?”

”Đang trên đường về nhà.”

Sáng sớm đã không thấy người đâu, cho dù mua quà tặng cũng không cần đi lâu như thế chứ, Du Vụ nghĩ thầm trong lòng, rất muốn hỏi anh đã làm gì, nhưng lời đến bên môi lại quyết định không hỏi nữa. Cậu không muốn làm Khuất Hàn nghĩ cậu dính người, như thể cậu không thể rời khỏi anh.

Không ngờ Khuất Hàn khẽ cười, ”Có phải nhớ tôi rồi không?”

”…”

Du Vụ bị sét đánh trúng.

Nửa giờ sau, Khuất Hàn trở về, cậu nhìn chằm chằm vào anh nhưng không thể mở miệng. Mãi cho đến khi Khuất Hàn đến phòng bếp rửa rau, cậu mới nhớ ra mà hỏi, ”Quà của tôi đâu?”

”Trong túi áo khoác.”

Du Vụ tò mò ra khỏi phòng bếp, lục lọi trong túi áo khoác của anh, kết quả móc ra được hai chiếc chìa khóa khác hình dạng và kích cỡ.

Đặt chúng trong lòng bàn tay, cậu sững sờ nhìn một lúc lâu mới chạy về phòng bếp, giọng nói hơi run hỏi Khuất Hàn, ”Đây là có ý gì?”

Khuất Hàn rửa rau, thản nhiên nói, ”Tôi đã mua một chiếc xe hơi và một cửa hàng.”

”Hôm nay cậu đi ra ngoài là để làm hai việc này?” Du Vụ vẫn còn ngạc nhiên.

”Ừ, xem như là thế.” Khuất Hàn mơ hồ nói.

Du Vụ rõ ràng là vui muốn chết nhưng vẫn cố tình nói, ”Cậu mua xe hơi và nhà hàng, có liên quan gì đến tôi?”

Khuất Hàn dừng động tác, anh đóng vòi nước, bình thản đi về phía cậu.

Du Vụ bất giác lùi về phía sau, hai tay Khuất Hàn ép vào tường, vây cả người cậu vào trong lòng anh, sau đó cúi đầu cắn cắn môi cậu, giọng nói khàn khàn, ”Xe hơi và nhà hàng đều đăng ký tên hai người chúng ta, cậu nói có liên quan gì không?”

Du Vụ cuối cùng cũng bộc lộ cảm giác thật, cười rạng rỡ, ”A, hóa ra là tài sản chung của chồng chồng nha… Tôi không mất một xu nào, như vậy chẳng phải là lợi dụng cậu rồi? Nhưng mà nếu bắt tôi phải chi một nửa khoản tiền tôi sẽ đau lòng đó, hay là để tôi lấy thân báo đáp cậu nha…”

Khuất Hàn cũng cười rộ lên.

Họ nhìn nhau một lúc rồi ngọt ngào hôn nhau.

Buổi tối hôm đó, Du Vụ khẩu da^ʍ cho Khuất Hàn, còn trình diễn một màn cưỡi ngựa, có thể nói là đã đền đáp xứng đáng cho anh. Sau khi tất cả kết thúc, Khuất Hàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hơn một giờ sáng, điện thoại di động trên đầu giường của Du Vụ reo vang, anh cũng không tỉnh dậy.

Du Vụ thấy tên người gọi trên màn hình, cậu ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ mẹ cậu lại gọi đến. Lần trước bà mắng mỏ hung dữ như vậy, hơn nửa tháng không thèm liên lạc với cậu, cậu đã nghĩ bà thật sự không cần người con trai này nữa.

Lúc này đột nhiên gọi đến, bà muốn nói gì?

Du Vụ không muốn nhận cuộc gọi nhưng cậu sợ tiếng chuông sẽ đánh thức Khuất Hàn, đành phải thấp thỏm nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia im lặng.

Du Vụ cũng không dám nói lời nào, nhớ đến lời chửi mắng ngày hôm đó của mẹ cậu, cậu thậm chí không có can đảm gọi một tiếng mẹ, căng thẳng đến mức sau lưng và lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Giống như cả thế kỷ trôi qua, mẹ Du rốt cục mở miệng, bà vừa khóc vừa nói, ”Tiểu Vụ, mặc dù mẹ vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng… hôm đó mẹ nói không cần đứa con trai như con chỉ là do tức giận thôi, con tuyệt đối không được tưởng thật, sau này mẹ và ba con sẽ không mắng con nữa, ba mẹ chỉ cần con khỏe mạnh thôi…”

Du Vụ vẫn có chút mờ mịt, ba mẹ cậu đều là người rất sĩ diện, cậu làm bố mẹ mất mặt như vậy, họ chắc chắn không thể thông suốt dễ dàng như thế, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Từ những lời dông dài của mẹ cậu, cậu mới hiểu được, hóa ra Khuất Hàn đến tìm họ!

Sáng sớm anh đi tàu quay về thành phố D, đầu tiên anh tìm ba Du Vụ, sau đó gọi vô số cuộc điện thoại cho mẹ Du, gọi cho đến khi điện thoại của bà hết pin, bà mới miễn cưỡng đồng ý cùng ba cậu đến gặp anh.

Sau khi ba người gặp nhau, Khuất Hàn kể lại tình huống mấy ngày vừa rồi của Du Vụ, còn kể chuyện người yêu của Trạm Khê nhảy tự tử cho họ.

Ba mẹ Du Vụ bị shock nặng, khi anh rời đi hai người ở quán cà phê phân tích đi phân tích lại, càng nghĩ càng thấy với tính cách của Du Vụ nếu bị dồn ép đến đường cùng thật sự rất có thể làm chuyện điên rồ.

Mẹ Du hoảng hốt lo sợ, đến sáng vẫn không ngủ được, bà rốt cục không nhịn được mà gọi điện thoại cho cậu.

Mặc dù vẫn không thể đồng ý nhưng ít nhất bà đã bắt đầu cố gắng để hiểu và chấp nhận.

Treo điện thoại, nhìn khuôn mặt kiệt sức của Khuất Hàn, Du Vụ cuối cùng cũng hiểu món quà anh muốn tặng cậu nhân dịp Valentine trắng không chỉ có hai chiếc chìa khóa.

Gió bắc gào thét thổi ngoài cửa sổ tạo ra âm thanh gào rú khủng khϊếp.

Nhưng trái tim Du Vụ lại rất điềm tĩnh, có Khuất Hàn ở bên, cậu không sợ gì nữa.