Bạc Hà Đen

Chương 17

Đêm khuya, mưa ngừng, tiếng sấm cũng dừng lại.

Ở phòng 408 Lê Tử Tịnh ngáy rung trời, Du Vụ không chút buồn ngủ giống như có một con rận trên người cậu, khó chịu từ đầu đến chân. Cậu không ngừng trằn trọc, trở người làm giường rung kẽo kẹt, đối lập với màn đêm yên tĩnh, làm cậu càng bực bội.

Trên lưng vô thức chảy rất nhiều mồ hôi, dính dấp khó chịu, Du Vụ đơn giản rời giường chạy vào phòng tắm dội nước. Mười phút sau, cơ thể cậu sạch sẽ khoan khoái, nhưng sự lo lắng bồn chồn trong trái tim không hề giảm đi chút nào.

Khuất Hàn và Trạm Tuyền có lẽ đều ngủ rồi…

Hôm nay Khuất Hàn có mộng du không…

Cậu ta có hôn Trạm Tuyền như đã hôn mình không…



Những suy nghĩ miên man trong đầu khiến Du Vụ cảm thấy sắp phát điên.

Rất muốn vọt đến tầng trên tóm chặt lấy Khuất Hàn ra khỏi phòng Trạm Tuyền…

Tuy nhiên, cậu không có lý do gì để làm thế, cậu không là gì của Khuất Hàn. Anh ngủ ở đâu, hôn môi ai, đều là chuyện của anh, không liên quan gì đến cậu.

Đúng vậy, không liên quan…

Du Vụ không ngừng thôi miên bản thân, nhưng vô ích, vừa nghĩ đến hiện tại Khuất Hàn có khả năng làm chuyện thân mật với người khác, cậu khó chịu đến mức có xung động muốn gϊếŧ người.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu và sự ganh tị mãnh liệt khiến Du Vụ cuối cùng cũng hiểu ra, cậu không chỉ có khát vọng với thân thể Khuất Hàn, cậu thích anh.

Những nụ hôn và triền miên vào ban đêm khiến cậu đau khổ nhưng cũng mang đến ngọt ngào.

Từ đêm đầu tiên Khuất Hàn mộng du, Du Vụ không phòng bị được nụ hôn của anh. Mùi thuốc lá nhàn nhạt trộn lẫn mùi cơ thể đặc biệt của anh khiến cậu mê muội đắm chìm, gắt gao ôm lấy người Khuất Hàn, khát vọng tiếp xúc thân mật nhiều hơn nữa.

Ban ngày, không biết bắt đầu từ lúc nào, Du Vụ tỏ vẻ xem nhẹ Khuất Hàn, đối chọi gay gắt với anh, nhưng chỉ cần Khuất Hàn xuất hiện, ánh mắt Du Vụ sẽ vô tình rơi vào người anh. Một câu nói hoặc vẻ mặt của anh cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày của cậu.

Mười tám năm nay, Du Vụ chưa từng quan tâm một người như thế.

Đột nhiên hiểu rõ trái tim mình, Du Vụ hoảng hốt, bối rối, không biết phải làm thế nào.

Ba giờ sáng, Du Vụ vẫn không ngủ.

Cậu nhảy khỏi giường, liều lĩnh đi lên tầng trên gõ cửa phòng Trạm Tuyền.

Tiếng đập cửa nặng nề vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng cùng trái tim trống rỗng, Du Vụ hơi căng thẳng.

Phải mất một lúc lâu sau, Khuất Hàn ra mở cửa. Dưới ánh đèn của hành lang, Du Vụ thấy anh mặc một chiếc áo thun trắng và quần đùi, tóc tai lộn xộn dựa vào cánh cửa. Anh ngạc nhiên trong chớp mắt khi thấy cậu, còn buồn ngủ nên ngáp một cái, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi, ”Có chuyện gì?”

Mỗi sáng Khuất Hàn đều dậy sớm hơn cậu, buổi tối lúc anh mộng du trong phòng đều tối om nên đây là lần đầu tiên Du Vụ thấy rõ ràng dáng dấp ở nhà của Khuất Hàn, bỗng dưng trái tim chệch nhịp, cậu sững sờ nhìn anh.

Khuất Hàn cảm thấy ánh mắt cậu hơi kì lạ, không có thời gian nghĩ ngợi, lại hỏi lần nữa rốt cuộc có chuyện gì.

Du Vụ quét mắt nhìn về phía trong phòng, giọng nói lơ lửng hỏi, ”Tiểu Tuyền đang ngủ sao?”

Khuất Hàn gật đầu.

”Ừm…” Du Vụ do dự một chút, không biết còn có thể nói gì nữa, cậu liền xoay người đi.

”Này.” Khuất Hàn gọi cậu, cau mày hỏi, ”Cậu làm sao vậy?”

Du Vụ quay đầu lại, cố gắng khiến vẻ mặt và giọng nói của mình thật tự nhiên, ”Tôi đói, không ngủ được, định gọi Tiểu Tuyền đi ăn bữa khuya, cậu ấy ngủ rồi thì thôi…”

Khuất Hàn cũng ừm một tiếng.

Du Vụ đợi vài giây, Khuất Hàn không nói gì nữa, cậu hơi thất vọng, rồi lại cảm thấy đương nhiên, quan hệ hai người lạnh nhạt, hơn nửa đêm rồi, Khuất Hàn sao có khả năng chủ động cùng đi ăn với cậu cơ chứ?

Cậu tự giễu mà cười cười, không ngờ sau đó Khuất Hàn lại mở miệng, ”Tôi cũng hơi đói bụng, cậu chờ tôi một chút, tôi đổi quần.”

Ý của Khuất Hàn là muốn cùng mình đi ăn bữa khuya? Du Vụ không quay đầu lại, khóe miệng cậu bất giác cong lên.

Trên đường rất ít xe cộ, một người đi đường cũng không có.

Chỗ họ ở gần trường đại học Y, chỗ tiếp cận quán cafe internet cạnh con đường phía sau đại học Y có vài quán đồ ăn nhanh mở cửa cả đêm và vài hàng đồ nướng. Bình thường các thí sinh ăn chán đồ ăn ở nhà hàng phía dưới căn hộ sẽ đến đây tìm kiếm đồ ăn, trong đó có một quán nướng rất được mọi người yêu thích, Du Vụ cũng là khách quen. Mỗi lần cậu và Lê Tử Tịnh đi ăn khuya đều chỉ đến đó ăn, nhưng cậu loáng thoáng nhớ được hình như Khuất Hàn không thích ăn thịt nướng.

Trên đường đi không ai nói chuyện.

Đến đường cái rồi Du Vụ ho nhẹ một tiếng hỏi, ”Cậu muốn ăn gì?”

Khuất Hàn thờ ơ trả lời, ”Gì cũng được.”

Du Vụ không nhịn được trong lòng thì thầm một câu, chỉ có con gái mới hay nói gì cũng được.

”Vậy ăn mì bò đi.”

Khuất Hàn im lặng gật đầu.

Trời tối om như mực, gió lạnh nổi lên, một vài hàng đồ nướng xung quanh đều vắng tanh, chỉ có hai người họ là khách, ông chủ sau khi mang mì ra cho họ liền nằm ngủ gà ngủ gật trên ghế xếp.

Du Vụ và Khuất Hàn ngồi đối diện nhau, mãi cho đến khi mì trong bát gần như đã hết, hai người vẫn không nói gì. Du Vụ không nóng nảy bới móc, sự lạnh lẽo tỏa ra từ Khuất Hàn cũng giảm đi, không biết tại sao bầu không khí không giống với bất cứ thời gian nào lúc trước, trở nên hòa bình và yên tĩnh, có chút vi diệu.

Trên bầu trời đầy sao, mặt trăng rất tròn. Gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua gò má và cơ thể làm cho tâm trạng cũng trở nên dễ chịu hơn, ý thức không tỉnh táo như ban ngày, một số cảm xúc bất giác dâng lên từ đáy lòng, thúc đẩy những chuyện bình thường không dám làm vì những cố kỵ trong lòng.

Ăn xong mì, Khuất Hàn và Du Vụ không lập tức rời đi, không hẹn mà cùng đốt một điếu thuốc, hút thuốc trong im lặng. Du Vụ thấy Khuất Hàn nhìn về phía đại học Y, giả vờ tùy tiện hỏi một câu, ”Năm nay chắc cậu đã tham gia kì thi đại học, chọn đại học nào?”

Khuất Hàn quay đầu, rũ mi mắt, đập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, ”Tôi không tham gia thi đại học.”

”Hả?” Du Vụ không nghĩ ngợi hỏi, ”Tại sao?”

Khuất Hàn không nói, tiếng bật lửa tách cái vang lên, anh lại đốt thêm một điếu thuốc.

Du Vụ ý thức được bản thân đi quá xa trong cuộc trò chuyện, ngượng ngùng cúi đầu che giấu sự xấu hổ.

Lúc cậu đốt cây thuốc lá thứ hai thì Khuất Hàn đột nhiên mở miệng trả lời câu hỏi của cậu, anh nói, ”Tôi không thích học hành, không muốn học đại học lãng phí thời gian.”

”Tôi cũng vậy!” Du Vụ hưng phấn giống như tìm được bạn tri kỷ, nhìn cổng trường đại học Y lại có chút uể oải, ”Nhưng tôi vẫn muốn học đại học… Mỗi ngày vô tư tự do sống, không cần lo lắng đến cơm áo gạo tiền, rất thoải mái…”

Du Vụ cảm thấy kì quái, cậu chưa từng nói với ai về cảm giác tiếc nuối và hỗn loạn khi không được học đại học của cậu, kể cả trước mặt Mạch Tử cậu cũng không nói được.

Sao cậu lại nói với Khuất Hàn những lời này?

Mồm miệng giống như bị hỏng nút off, nói liên tục càng nói càng hăng, hoàn toàn không khống chế được…

Khuất Hàn cũng không biết tại sao, buổi tối hôm nay anh không giống bản thân anh lúc bình thường chút nào hết. Anh ngồi đối diện, hút thuốc lẳng lặng nghe cậu nói, trên mặt không hề có chút mất kiên nhẫn nào, vẻ mặt thậm chí có thể coi là nhẹ nhàng, thân thiện.

Lúc Du Vụ xác định bản thân mình thích Khuất Hàn, anh trở nên hoàn toàn khác trong mắt cậu. Quá khứ không thích khuôn mặt lạnh lùng của anh, bây giờ lại thấy nó vừa ngầu vừa đẹp trai. Cậu bất giác tìm chủ đề, muốn trò chuyện với anh.

Dưới sự cố gắng của Du Vụ, mặc dù Khuất Hàn nói không nhiều lắm nhưng dù cậu nói gì, anh cũng sẽ đáp lại một hai câu.

Bắt đầu từ buổi tối bình thản kì lạ này, mối quan hệ không hiểu sao lại căng thẳng giữa Khuất Hàn và Du Vụ được cải thiện.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Du Vụ kéo Trạm Tuyền đến một bên, quanh co lòng vòng hỏi cậu Khuất Hàn nửa đêm có làm những chuyện khác thường gì không.

Trạm Tuyền mang vẻ mặt ngây thơ, ”Không biết đâu, tôi ngủ say như chết…”

Nếu Khuất Hàn thật sự làm gì đó, dù cậu ta ngủ sâu đến mấy cũng sẽ tỉnh. Du Vụ yên tâm.

Đây là lần đầu tiên Du Vụ xác định mình thích một người cùng giới tính, cậu khát vọng Khuất Hàn. Tuy nhiên, bởi vì cậu không chắc chắn tính hướng của Khuất Hàn nên cậu sẽ không vội vàng cho anh biết tình cảm của cậu. Theo quan điểm của Du Vụ, việc cấp bách đầu tiên là nói chuyện với Khuất Hàn nhiều hơn, như vậy mới có thể tính bước tiếp theo.

Ngày hôm sau, Du Vụ làm tổ trong phòng giả vờ xem TV, vừa thấp thỏm vừa hưng phấn chờ đợi màn đêm buông xuống. Ban ngày không thể bắt đầu, chí ít ban đêm có thể thực hiện.

Không ngờ, lúc ăn cơm chiều, Lê Tử Tịnh hỏi Trạm Tuyền, ”Khuất Hàn lúc ngủ có ngáy không?”

Trạm Tuyền nghĩ ngợi một chút, ”Không nghe thấy, hình như không…”

Lê Tử Tịnh lại hỏi Du Vụ, ”Khuất Hàn có ngáy không?”

Du Vụ không hiểu, ”Hỏi để làm gì?”

”Không phải buổi tối anh ngáy rất to sao, Tiểu Tuyền ngủ không sâu, trước giờ bị anh làm cho ngủ không ngon, để anh đổi phòng với Khuất Hàn, dù sao anh và cậu trước đây từng cùng phòng, cậu đã quen tiếng ngáy của anh.”

Không được!!!

Du Vụ thiếu chút nữa nhảy dựng lên muốn bóp chết Lê Tử Tịnh vì đã đưa ra ý kiến tệ hại này.

Khuất Hàn bởi vì hai từ ”cùng phòng” Lê Tử Tịnh nói ra mà nhàn nhạt quét mắt nhìn Du Vụ, biết rõ họ trong sáng, không có gì khác, nhưng trong lòng anh lại khó chịu.

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Trạm Tuyền, vành mắt đen thui vì chất lượng giấc ngủ kém mỗi ngày của cậu ta, dù trong lòng có rất nhiều cách để không cho Lê Tử Tịnh và Khuất Hàn đổi phòng, Du Vụ cũng không nói nên lời.

Cậu vô thức nhìn về phía Khuất Hàn.

Vừa vặn Khuất Hàn ngẩng đầu, mắt hai người đối diện nhau, Khuất Hàn mím môi, sau một vài giây im lặng, anh nói với Lê Tử Tịnh, ”Vậy đổi đi.”

Khuất Hàn thu dọn hành lý, Du Vụ ngồi trên giường cúi đầu chơi PSP.

Khuất Hàn sắp xếp xong, dẫn theo túi đồ mở cửa, nhẹ giọng nói một câu, ”Tôi đi đây.”

Phía sau, Du Vụ không trả lời.

Khuất Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu vẫn duy trì tư thế ngồi đó, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình PSP, hai tay ấn rất nhanh. Khuất Hàn cho rằng cậu không nghe thấy, lặp lại lần nữa, ”Tôi đi đây.”

Du Vụ ngẩng đầu, cười cười với anh, ”Cậu đi đi, tôi không tiễn.”

Nói xong, sự chú ý của cậu lần nữa tập trung vào trò chơi.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng cửa đóng lại và tiếng bước chân dần dần đi xa, hai vai siết chặt và khuôn mặt cố gắng bình tĩnh của cậu trong chớp mắt đều sụp đổ, PSP vứt sang một bên để nó tự động game over. Cậu nằm xuống giường, mất hồn nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhưng đó chỉ mới bắt đầu, vài ngày tiếp theo, tâm trạng của Du Vụ ngày càng tồi tệ.

Sau khi Khuất Hàn và Trạm Tuyền ở cùng với nhau, quan hệ của họ bỗng chốc càng thân thiết hơn. Trạm Tuyền càng ngày càng ỷ lại và tin tưởng Khuất Hàn, mỗi lần ăn uống đều ngồi bên cạnh anh, có gì ăn ngon hay có gì chơi vui đều nhớ đến anh đầu tiên, xưng hô với anh cũng đổi từ trực tiếp gọi tên anh trở thành ”Anh Hàn.”

Khuất Hàn biểu hiện ra sự kiên nhẫn và tốt bụng mà anh chưa từng thể hiện trước mặt người khác, chỉ có trước mặt Trạm Tuyền, anh mới có thể để lộ vẻ mặt dịu dàng và nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Ngay cả Lê Tử Tịnh và Jason cũng không ngớt bùi ngùi, ”Tình cảm của hai người họ thật tốt, giống như hai anh em ruột.”

Tô Trạch Vũ đến tìm họ để đi ăn còn cố ý nói với Du Vụ, ”Trước đây tôi cho rằng Khuất Hàn là thẳng, bây giờ đột nhiên phát hiện có thể tôi nhầm rồi, Tiểu Tuyền thật sự khiến người ta thương yêu, tôi cũng rất thích em ấy…”

Trong lòng Du Vụ hốt hoảng.

Kể từ khi Khuất Hàn đi rồi, cậu bắt đầu mất ngủ. Mỗi ngày nghe tiếng ngáy như sấm của Lê Tử Tịnh, quả thật rất khổ sở. Mắt thấy thứ bảy sắp đến rồi nhưng bởi vì cậu ngủ không ngon nên tinh thần uể oải, lờ đờ, nhảy ở Loạn Sắc vài lần sai lầm, dẫn đến bị nhiều khán giả dưới sân khấu la ó.

Thứ năm, mọi người cùng nhau ăn bữa khuya thì A Luân trước mặt mọi người trêu chọc cậu, nói, ”Tiểu Vụ, có phải gần đây cậu miệt mài quá độ không?”

Du Vụ thiếu chút nữa nghẹn thịt bò, liếc mắt nhìn Khuất Hàn ngồi đối diện, cậu đỏ mặt nói, ”Cậu mẹ nó mới miệt mài quá độ!”

Lisa vui cười hùa theo A Luân cùng nhau bêu xấu Du Vụ, ”A? Không miệt mài quá độ, vậy là du͙© vọиɠ không được thỏa mãn?”

Du Vụ bị nói trúng tâm sự, thấy đôi môi đỏ lên vì ăn cay của Khuất Hàn, cả người khô nóng, mất tự nhiên nói, ”Cút cút cút, đừng nói với tôi những chuyện vớ vẩn này nữa!”

”Ai cha, xấu hổ mới kinh chứ?” Lisa vươn ngón trỏ phải, chọt chọt cánh tay cậu, ”Thành thật khai đi, lần trước cậu và ông chủ đi DM10, có màn nóng bỏng nào không?”

Mấy người A Luân và Tiểu Vu đều bật ra tiếng cười ha ha.

Khuất Hàn cũng ngẩng đầu, con ngươi đen sâu thẳm yên tĩnh nhìn Du Vụ.

Du Vụ nghĩ đến cảnh hôn môi nồng nhiệt với Tô Trạch Vũ cùng với nhiệt tình mãnh liệt khác thường của Khuất Hàn đêm đó, tâm trạng phức tạp, ngáp một cái đổi trọng tâm câu chuyện, không trả lời.

Lúc chuẩn bị quay về căn hộ, Khuất Hàn mang một phần mì sợi về.

Du Vụ không cần hỏi cũng biết Khuất Hàn mua cho Trạm Tuyền. Dường như giận dỗi, biết rõ lúc này Lê Tử Tịnh chắc chắn ngủ say như lợn chết gọi thế nào cũng không tỉnh, cậu còn mua một đống đồ ăn về cho anh.

Mấy ngày hôm trước sau khi Du Vụ và Khuất Hàn cùng nhau ăn xong bữa khuya, quan hệ của họ hòa thuận hơn nhiều, không hề kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không mỉa mai, cũng không xem thường đối phương. Tuy nhiên không có nghĩa họ đã trở thành bạn bè tốt, rất nhiều chủ đề mà nam sinh sẽ nói chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc hội thoại giữa họ. Đối thoại của họ giới hạn trong cuộc sống hàng ngày, cuộc thi đấu ca hát, cùng với Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh.

Mặc dù không có thỏa thuận, nhưng họ rất ăn ý, gần đây làm xong công việc ở Loạn Sắc họ đều cùng nhau về căn hộ. Hành trình hai mươi phút, xa cũng không xa, gần cũng không gần, theo lời của Mạch Tử, vừa đủ để gian tình nảy nở.

Du Vụ cố gắng rút ngắn khoảng cách của hai người, nhưng cả hai luôn bị ngăn cách bởi một thứ gì đó. Cậu phát hiện, Khuất Hàn rất ít khi chủ động nói chuyện với cậu, mỗi lần hầu như đều là cậu tìm chủ đề để nói.

Tình huống như thế khiến cậu chán nản và thất vọng.

Ban ngày thấy Khuất Hàn và Trạm Tuyền tự nhiên hài hòa ở chung, cậu càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Du Vụ mỗi ngày đều giả vờ vô tình hỏi buổi tối Trạm Tuyền ngủ thế nào.

”Ngon lắm.” Trạm Tuyền trả lời.

Du Vụ cảm thấy may mắn vì Khuất Hàn không làm gì Trạm Tuyền, rồi lại lo lắng bệnh mộng du của anh sớm muộn cũng sẽ phát tác.

Thứ bảy mà mọi người vừa chờ mong vừa lo lắng đã tới.

Trận đấu này 40 chọn 30. Giống như trước đây, cả ngày hôm đó mọi người phải tiến hành diễn tập thử.

Sáng sớm, ban tổ chức cho một vài chiếc xe đến đón các thí sinh, trước khi lên xe, Du Vụ đột nhiên nghe thấy một cô gái hét tên mình, ”Tiểu Vụ…”

Du Vụ mừng rỡ quay đầu lại, thấy Mạch Tử da dẻ nâu đen vì phơi nắng, mặc quần bò cộc màu đỏ chạy như bay về phía cậu.

”A a, chị vất vả lắm cuối cùng cũng đã về nước rồi, Tiểu Vụ, chị nhớ cậu muốn chết!!” Mạch Tử ôm cổ Du Vụ vui vẻ kêu to.

Hơn hai tháng Du Vụ không gặp cô, đột nhiên thấy cô xuất hiện trước mặt mình, tâm trạng cậu cũng có chút kích động.

Mạch Tử rất xinh đẹp, dáng người eo thon, thoạt nhìn rất xứng đôi với Du Vụ. Nhiều chàng trai trong xe thấy cảnh tượng này đều ra vẻ cực kì ao ước. Trạm Tuyền một tay kéo tay Lê Tử Tịnh, tay kia chỉ vào Mạch Tử, hào hứng nói, ”Nhìn kìa, cô gái kia chính là cô gái trên bức ảnh trong ví tiền của Tiểu Vụ!”

Hai mắt Lê Tử Tịnh đăm chiêu, ghen tị nói, ”Tiểu Vụ thật có phúc, người thật còn đẹp hơn trong ảnh chụp!”

Tô Trạch Vũ vẫn luôn ở khách sạn, sáng sớm đến trước căn hộ cùng mọi người ngồi xe đến nơi thi đấu. Cậu ta cười tủm tỉm nhìn Khuất Hàn bên cạnh, biết rõ nhưng vẫn hỏi, ”Họ như thế, trong ngôn ngữ Trung Quốc chúng ta gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ đúng không?”

Khuất Hàn không thèm để ý đến cậu, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Du Vụ và Mạch Tử còn đang ôm nhau, sau đó đeo tai nghe MP3 vào, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại.