Căn nhà yên tĩnh sau
khi chiếc xe nhanh chóng rời đi. Meyami thật sự không biết trong nhà
thật sự còn có sự có mặt của một người. Từ khi cô bước vào nhà và trở
ra. Ánh mắt kia vẫn không rời cô nữa bước, sau khi chiếc xe khuất sau
dảy nhà cao tầng. Từ trên lầu, trước cửa phòng khách, chiếc rèm trắng bị kéo ra, nam nhân mặt áo sơ mi trắng kẻ sọc bỏ gọn trong quần tây trắng, đôi mắt phương khẽ nheo. Đọng trên mặt là nỗi buồn sâu thẳm. Anh nghĩ
gì không ai biết, sau được một lát anh lại kéo rèm lại, để mặt cho gió
thổi vào màng rèm. Anh yên lặng đứng rất lâu sau đó.
Đến khu rừng cũ.
Meyami một tay “được” xách đồ, một tay nghe ‘được” toàn là những câu phàn nàn
của con mèo nào kia. Đi được một lúc, tai cô sắp lìa ra khỏi đầu, cuối
cùng cô mới được yên tĩnh. Thật cực hình! Nhớ lúc ở nhà, dù sao cô cũng
trốn trong phòng tránh gặp mặt các anh trai, lại còn tạo điều kiện thêm
cho chị Ema nên một ở phòng hai chạy luôn ra ngoài “dạo chơi” thời gian
đâu biết được tính cách nào của anh nào nói nhiều như tên Kyo này.
Nghĩ về Kyo kể ra cũng rất lạ, cô thực chất khi đến thế giới lại sinh ra vào năm con mèo, nhưng tại sao lại cùng lớp với Tohru? Chẳng phải cậu ấy
tuổi con chó sao? Có thắc mắc nhưng rồi cũng chẳng hỏi, vì thế giới cô
đang sống đây Tohru thực sự tuổi mèo và Yuki và Kyo giống thế. Nếu nói
về phong tục Nhật thì con mèo không có trong 12 con giáp, vậy có nghĩa
Meyami cũng thuộc con thỏ .
“ Meyami này …..”
Đang đi,
cô chìm trong suy nghĩ của mình không nghĩ Kyo đã dừng chất giọng phàn
nàn từ khi nào. Tiếng cậu nói làm cô giật mình, chỉ quay sang : “À ..ờ”
rồi lắng nghe cậu nói. Nhưng cậu ta hình như không muốn nói hoặc là
trêu cô, vì câu nói của cậu ta cứ lấp lững mãi, không nói hết câu. Khi
cậu định mở miệng thì cũng đến nhà. Trước cửa nhà Tohru vui vẻ đón cô
cùng phụ xách đồ giúp hộ. Meyami sắp xếp đồ đạc được một lúc trời cũng
sập tối. Vì căn phòng cô ở cùng với Tohru nên đồ đạc cô đưa ra cũng
chẳng nhiều. SAu vụ án, Meyami sẽ tiếp tục tìm nhà mới để ở. Mua đứt
một ngôi nhà sau này ở luôn, an thân được rồi mới tính tới chuyện đại
học Âm Nhạc. Cô vẫn không thể quên được lời hứa của cô với chị Meguri,
chị ấy đã đặt hết tất cả vào cô. Ngược lại chính cô lại không thể hiểu
được ước mơ của mình. Vậy thì hãy đi trên ước mơ cô đã chọn từ hai kiếp
trước. Không phải là trả thù, chỉ là muốn thấy lại được nụ cười của mọi
người khi nhìn thấy cô. Dù sau này có kết quả ra sao cô vẫn chấp nhận.
“Mimi, này xuống nhà ăn cơm nào!”
Tohru từ nhà dưới gọi vọng lên. Meyami giật mình, đứng phắt dậy, chạy ra
ngoài. Bữa cơm Tohru nấu không như anh hai Ukyo, có phần cẩu thả hơn,
mùi vị cũng không giống như anh. Dù sao vẫn là Tohru đứng đầu bếp, khẩu
vị Meyami thì không kén chọn, chỉ có chút thay đổi khan khác làm thích
ứng không kịp thôi.
Ban đêm.
Meyami không ngủ được nhìn ra ngoài trời, bầu trời về đêm trên núi rất đẹp. Từ phòng có thể nhìn thấy toàn cảnh vật, nhất là những ngôi sao nhỏ ngoài kia. Rất sáng và đẹp.
Cô lại nhớ lúc nhỏ ở nội cùng đàn cùng hát với Nanami, rồi với cả chị
Ema, cùng cậu bé bí mật … Cô đã quên cậu ấy rồi, ngay cả hình dạng cậu
ta cô chỉ còn nhớ lờ mờ.
Nhẹ cười, lắc đầu, đưa tay lên xoa mi
tâm. Có thể là rất lâu rồi cô không còn cái tuổi thơ vui vẻ kia nữa.
Hoặc cũng có thể cô là kẻ dối trá, tự dối mình rằng mình có tuổi thơ
vui vẻ, trong khi cái ngây thơ cùng tươi cười kia đều là giả tạo. Tự dối người gạt mình mà thôi.
“Riiiiing …..riiiiiing….”
Tiếng
điện thoại rung, Meyami nhấc mấy thì là số chị Lily. CHị ấy còn ở khách
sạn hai vợ chồng chị đi trăng mật mà.Sao đêm thế này lại gọi cho cô?
“Chị Lily! Em đây ạ, giận chồng gọi em chửi để buồn sao?”
“ Con bé này muốn chết à?! Không đùa nữa, anh chị đang hưởng năm trăng mật”
“Năm trăng mật?”
“Ừm! Vui không?!”
“ Chị hai à, tối rồi còn đùa. Nói đi chị gọi chuyện gì?”
“ Này lâu lâu không gặp ăn ngày một lạnh đấy. Được rồi, chị quên nhắc em
về chuyện này. Thực ra khi lúc trước chị đã kí hợp đồng với công ty game l*иg tiếng, họ chấp nhận chọn em làm nhân vật nữ l*иg tiếng cho game,
nhưng công việc em tạm dừng cùng những công việc khác chị quên bén đi.
Ngày mai là ngày thử giọng, và nhận kịch bản. Em nhớ đến. Xin lỗi chị
quên mất!”
Meyami cười, đi trăng mật lại nhớ đến đưa em gái này
như thế. CHị Lily khổ rồi, cô : “không có gì ạ. Hai anh chị vui vẻ. Em
cũng ngủ đây. Ngày mai em sẽ đi, chị ngủ ngon!”. Tiếng điện thoại đầu
dây kia e dè tắc máy. Meyami không nói nhìn màn hình điện thoại rồi cất
máy. Mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngày mai cô còn chuyên phải làm,
nhưng có nằm xuống cũng chẳng chợp mắt được, nghĩ rồi cô quyết định đi
dạo một chút.
Rời khỏi nhà, đi dạo vòng quanh trong rừng, đêm thế này anh Shigure vẫn ngồi trong phòng viết truyện. Anh nói phải làm
gấp cho nhà xuất bản, Meyami chào anh, nghe anh dặn một chút về các khu
vực dễ sạc lỡ rồi ra ngoài. Ban đêm dạo trong rừng cũng là một cái thú
vui, gió se lạnh, mang theo nhưng hơi sương như những hồn ma quanh quẩn
bên cạnh người, tiếng xào xạc của lá cây, rồi lại tiếng côn trùng kêu
râm ran. Nghe rất vui tai, trầm mình vào thế giới của cảnh đêm. Tự nhiên Meyami thấy lòng mình có thể thả lỏng. Yên tĩnh đến là thường, Tiếng
bước chân sàn sạc trên nền đất, tiếng sỏi cùng tiếng róc rách bên khe
suối nhỏ. Cô đi dạo một vòng rừng rồi lại dừng lại trước đám vườn nhỏ ở
bãi đất trống. Ánh trăng le lói chiếu xuống những cọng hành xanh mơn mởn xinh đẹp, còn đọng sương lấp lánh. Rất đáng yêu.
“Meoooo ……..Meoooooooo………”
Tiếng mèo kêu ở đâu đó gần đây. Cô cảnh giác nhìn quanh, trong bụi tối, có
thứ gì đó động đậy, sau một lúc một bong đen vọt ra nhảy lên lưng cô.
Bất ngờ cô lui về phía sau hút ngay khủy tay vào phần bụng nó, khiến nó
ngã lăn ra đất. Khi bình tĩnh, cô mới phát hiện đó là con mèo đen lúc
trước cô mang nó về. Lúc đó khi được hai ba ngày nó đi mất rồi mà. Khi
cô chuyển đến đây làm sao nó biết được? Ngồi xuống vuốt ve mèo, rồi thì
thầm xin lỗi, ôm nó vào lòng. Tiếng bước chân người đi từ phía sau ra,
trong bóng đêm. Meyami mập mờ nhận ra được người nào đó rất quen. Giống
như …. Kyo sao? Cậu ta cũng đi dạo đêm? Đánh chết cô cũng chẳng tin. Vậy cậu ta làm gì nơi này, cô e dè đứng dậy thả mèo đen xuống đất. Nhìn
cậu, Kyo sau ra khỏi bụi rậm nhận ra cô. Ánh mắt cậu thoáng bất ngờ rồi
mỉm cười đến gần cô.
“Ngươi lại ở nơi này? NGủ không được khi chỗ lạ?”
Cô cười, thả bớt cảnh giác xuống. Trả lời vì muốn đi dạo. Kyo rủ cô cùng
về, cô đồng ý. Đường đêm rất yên tĩnh, hai người vẫn im lặng theo lối
mòn về nhà, tiếng bước chân chạm vào cát nghe rất buồn tẻ.
“Ừm, Meyami này, ngươi có từng……. thích một ai chưa?”
Nói xong Kyo như đỏ lên quay nơi khác. Cô nhìn hành động rồi chỉ cười, gì đây? Nhờ cô làm cầu nối cậu ta với Tohru sao?
“ Chưa … oa cậu thích bạn gái rồi sao?”
“ L-Làm ….có ….làm gì có! Vế vẩn. Nhưng Meyami này, nếu như muốn tặng quà cho người mình thích thì thế nào?”
“ Ừm cái này …. Tôi cũng chưa biết, nhưng nếu là mình, chắc chắng sẽ đặt
ra những câu hỏi đại loại như “ bạn thích gấu bông sao?” hay là “ bạn
thích mèo không?” rồi gắn tên câu nói ấy vào tên cô gái cậu thích đằng
sau. Có rất nhiều cách khác, như để ý lời nói hằng ngày, hoặc hành động
vô ý hay thói quen xấu mà bạn ấy không biết.”
“ Ừm …”
“
Không hiểu đúng không? Như thế này nhé, người cậu thích có thể để sai
soát trong lời nói cái gì đó lặp đi lặp lại nhiều lần, hoặc như người
cậu thích nói dối thì mắt láo liên, môi mỉm chặt, hoặc muốn nói gì đó
nhưng lại không nói thì có hành động khác như môi mở nhưng lại nuốt vào
cổ, mắt nhìn cậu rồi lại cúi gằm mặt làm việc của mình. Đó mới là mấu
chốt lấy lòng người bạn thích!”
Kyo nhìn cô rồi im lặng, lát sau
cậu lại đổi đề tài về học võ. Cậu tỏ ra rất sôi nổi về ước mơ của mình,
trên đường về tiếng cười nói lúc nào cũng vang lên. Khiến khu rừng yên
tĩnh cũng không còn buồn tẻ, đến nhà Meyami tạm biết rồi về phòng mình
tắm lại rồi lên giường ngủ.
Giấc ngủ ngon lành, một giấc ngủ không còn ác mộng.
Nhưng không chắc vào những tương lai cô không gặp ác mộng của chính mình.