Cúc Trắng Trong Mưa

Quyển 1 - Chương 4

Buổi sáng qua nhanh.

Hai chị em bắt đầu những cuộc phiêu lưu mới tại vùng quê papa đã sống.

Vì tính hiếu kì. Hai đứa bé nhỏ muốn đi tìm thêm đồ chơi đẹp, nên đã xin phép người lớn ra ngoài dạo chơi.

Papa cũng cần đi thăm bạn bè cũ nên không ngăn cấm. Còn ông bà cười vui vẻ

nhìn hai đứa cháu hiếu động của mình gật đầu. Sau khi được dặn dò cẩn

thận cả hai đứa bé gọi là “được thả rong”. CHị Chi rất lâu không về quê, chạy nhảy trên đường đất sỏi đá không biết mệt. Tội nghiệp cho

Juli hết sức khi mãi bám sau vai chị hết bị nẩy lên như bong bóng, lại

đến kéo đi như cái khăn choàng. Cậu bé cố gắng hết sức để bám lại trên

vai chị. Cho đến lúc mệt mỏi, Juli bỏ cuộc, nhân lúc chị Ema dừng lại

ngắm nhìn những bông hoa, vội vàng nhảy sang vai cô. Đến nơi Juli còn

làm một đống tất rất dễ thương, lấy tay lau mồ hôi trên trán.

_ chị Chi đi chậm lại, nếu chị ngã, em sẽ mách papa.

Buông lời đe doạ, nhưng thực chất giọng điều ngọt lực, nhẹ nhàng dễ nghe, lại không chứa một chút sát ý nào khiến người bị đe doạ quay sang cảm

thông.

Ema nghĩ mình lo chơi quên đứa em nhỏ, nên quay sang nắm

tay cô bước đi. Vừa đi Ema còn chỉ tất cả những thứ cô cho là mới lạ,

như chiếc xe to chở đầy thùng sữa “ đó là xe chở bê con”, như một người

dân đang gieo mạ “bà ấy thật chăm chỉ bắt sâu” cho dù trên cánh đồng chỉ có bùn đất và mấy cây cỏ lưa thưa,…..

TRước những điều kì diệu

mà Chi nói, giải thích cho cô. Meyami không phản bát chỉ hùa theo cười

đùa, cùng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên. Cô không giả tạo, kiếp trước cô

không bao giờ có thời gian ngây thơ như bây giờ…….

_chị Chi này chị nghe gì không?

Bên tai văng vẳng tiếng đàn, xa xa. Khúc hát hình như là của một đứa bé. Từ giọng hát trông có vẻ rất vui.

“ Lấp lánh ngôi sao nhỏ

Trông người thật là đẹp…”

Bất ngờ Meyami lại có cảm xúc hát theo:

“ Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao nhỏ

Trông ngươi thật là đẹp

Trên bầu trời cao của thế giới

Tựa như viên kim cương trên bầu trời

Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao nhỏ

Trông người thật là đẹp…”

Ngôi sao nhỏ (ABC)

_ Mimi em biết bài này sao?

Ema nghiên người nhìn cô ngạc nhiên, papa chưa hát bài này bao giờ

_ a….à không, em chỉ nghe rồi hát theo thôi

Giật mình, ngừng hát. Lắc đầu, cười. Cô phủ nhận, đúng là cô biết. Đây là

bài hát đầu tiên cô tập tành trong thử giọng (ở kiếp đầu)

_ ai thế nhỉ? Mimi đi xem nhé?

_ dạ

Cô biết không thể ngăn một đứa bé đang hiếu kì. Đành chạy lon ton theo.

Hai đứa trẻ một trước một sau, chạy về hướng phát ra tiếng nhạc. Tiếng đàn

piano du dương, vui tươi dẫn hai đứa trẻ qua một cánh rừng nhỏ, gió nhẹ

lay qua khẽ lá vang lên những tiếng xào xạc. Qua khỏi khu rừng, tiếng

đàn vang rất gần, trên một đồi trống, căn nhà gỗ cũ kỉ.

Mon men

lại gần. Trong một gian phòng nhỏ, một chiếc đàn piano đen đã ngã màu.

Bên cạnh là hai bà cháu đánh đàn, cô bé nhỏ bên cạnh trạc tuổi cô, mái

tóc hồng gang vai, mắt vàng. Hiện rõ lên khuôn mặt là sự vui tươi và

thích thú. Tiếng đàn dứt, cô bé bên cạnh kia vui cười vỗ tay. Yêu cầu bà đàn một lần nữa.

“Rắc”_ vì muốn nhìn rõ hơn, Ema đã tiến sát

bên cạnh cửa, không ngờ chân vô tình giẫm phải cành cây khô, gây ra

tiếng động. Sự chú ý của hai bà cháu trong nhà nhanh chóng kéo về phía

này. Cô bé tóc hồng kia ngay lập tức áp sát vào người bà mình.

_ à..nhà có khách. Mau vào đây các cháu

Bà cười hiền lành, đưa tay vẫy hai đứa lại.

Hai chị em nhìn nhau sau lại chạy đến gần bà. Cúi đầu chào. Bà cười rồi

đứng dậy bưng chút bánh cho hai chị em. Meyami có để ý đến cô bé tóc

hồng. Với chiếc váy trắng, dây ri băng hồng thắt ngang ngực, trên mái

tóc còn cài thêm chiếc nơ đỏ xinh xắn. Ngương mặt rất đáng yêu, xinh

đẹp. Lớn lên cô bé chắc chắng sẽ thành mỹ nhân. Nhưng tại sao có vẻ cô

bé sợ hai chị em?

_ Các cháu không phải là trẻ con nơi này? Các cháu về thăm ông bà sao?

_ Vâng ạ. Vì ngày hè, papa đưa hai chị em về thăm ông bà nội ạ

Chị Chi nhanh nhảu nói trước. Cô ngồi yên ăn bánh, lát lại nhìn sang cô bé kia.

_ à đây là Nanami. Ra ngoài gặp bạn đi Nanami

Bà nhận ra ánh mắt của cô. Kéo nhẹ tay cô bé sau lưng ra giới thiệu

_ Chào bạn mình là Ema Hinata, còn đây là em gái mình Mimi

_ chào bạn mình là Sayami. Bạn có thể gọi như chị mình, Mimi

_ ….m…..m…..ình…..

Hai đứa trẻ lần lượt đứng dậy tiến về phía đứa bé mới quen. Còn đứa trẻ kia lại đỏ mặt đứng yên một chỗ ngây ngốc. Một màn này quá đáng yêu khiến

cho bà của Nanami bật cười: “ Con bé nó rất nhúc nhát”

Sau bà ra

vườn để cho ba đứa bé chơi trong nhà. Chi rất hoà nhã, cười đùa rất

nhanh đã kéo Nanami ra khỏi cảnh ngượng ngùng. Theo hai người Meyami

cười đùa, thêm bớt mấy câu khiến câu chuyện trở nên rất thú vị. Lát sau

cô nhìn sang cây đàn piano, rồi lại cúi xuống.

_ Mimi bạn muốn chơi đàn không?

_ Oa, Mimi em chơi đàn sao?

Nhận ra được ánh mắt ngần ngại của cô. Nanami cười kéo cô đến bên bàn. Chị Ema háo hức nhìn theo.

_Mimi mình với bạn cùng chơi chứ? Sẽ rất vui. Ema nữa nhé?!

_ừm

Ema đứng phắc dậy chạy đến bên. Háo hức chạm tay vào phím đàn ấn xuống. Âm

thanh phát ra khá thô. Nhưng ba đứa bé lại nhìn nhau cười rộ. Nanami rất hứng thú khi chơi đàn, nhìn cách cô bé hướng dẫn hai chị em chơi từng

phím từng phím một khiến Meyami lại nhớ đến…….

_Mimi bạn chơi thử nhé?

Nanami sau khi đàn cùng Ema xong quay sang cô.

_ mình….sợ không được đâu.

_ vậy mình cùng bạn đàn nhé. Bạn chỉ cần ấn các phím này.

Nanami rất vui, hôm nay cô bé có hai người bạn. Và lần đàu tiền cô được kết

ban với người nào đó. Vì thế những thứ cô thích luôn mang ra cho hai chị em, ngoài ra chỉ bảo rất tận tâm.

Meyami ngồi vào đàn, Nanami ngồi bên cạnh. Hai đứa trẻ bắt đầu đàn, và hát. Ema bên cạnh vang tiếng hát theo.

Gió bên ngoài phòng lùa vào cửa, nắng nhảy múa bên mái hiên, tràn vào trên

sàn gỗ, một ít bánh ngọt còn cắn nửa, một ly trà bạc hà chưa cạn.

Ba đứa bé hát như những chú chim non vừa cất cánh bay tới bầu trời.