Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Ám

Chương 13: Tìm kiếm Thần Y

Phương Nghi đi nhanh trên đường vắng, đêm khuya lại ở trong một con đường vắng vẻ, tối tăm khiến cô có chút run sợ. Nhớ đến mấy vụ cướp bóc, gϊếŧ người ở trên báo cô đột nhiên ớn lạnh, chân bước nhanh hơn, lâu lâu lại nhìn về phía sau rồi lại đi tiếp. Cô cứ tưởng tượng như có ai đang đi theo mình, cô chạy thì họ chạy, cô đi thì họ đi, thậm chí cô còn tưởng tượng ra được thứ rùng rợn hơn như có một thứ màu trắng, tóc tai rũ rượi, hai mắt màu đỏ, trên người đầy máu đang ở phía sau hoặc đang ở phía trước chỉ cần cô bước đến hay nhìn lại sẽ gặp.

Phương Nghi miệng thầm niệm phật, cô thề cô chưa từng làm ra chuyện gì trái với lương tâm. Nhưng sao mỗi lúc ở một mình cô thường tưởng tượng ra như vậy nhỉ. Mà người làm cho cô gặp chịu chứng này không ai khác là Lâm Vân Du. Cô nhỏ hơn Lâm Vân Du bốn tuổi, lúc Lạc Thiên đưa Lâm Vân Du về từ cô nhi viện cô chỉ mới tám tuổi vẫn còn là đứa không biết gì, vẫn ngây ngây ngô ngô bám theo Lâm Vân Du. Còn Lâm Vân Du thì mang những hình ảnh ghê rợn ra hù cô, nào là ma, nào là người biến dị, rồi nội tạng, máu me,... mà nhồi nhét vào cái đầu non nớt, kích hoạt trí tưởng tượng cho nó, đến bây giờ mỗi lần như vầy cô chỉ muốn gào khóc mà bóp chết cái kẻ không có tim đó. Nhớ đến Lâm Vân Du cô vừa thương vừa hận, dù sao cũng được coi là cùng nhau lớn lên. Cô cả Lạc Thiên cũng nhường cho, vậy mà Lâm Vân Du không biết trân trọng. Cô còn nhớ năm 15 tuổi trong phòng thí nghiệm y khoa ở trường Lâm Vân Du, cô đã hỏi chị ấy.

- Chị thích anh Thiên, đúng không?

Chị ấy đã không gần ngại mà trả lời cô:

- Phải, nó còn vượt qua cả thích, đó là yêu.

Lúc đó, cô đã chấp nhận lui bước ủng hộ hai người họ nhưng chỉ mới mấy năm sau chị ấy lại... làm ra chuyện cô không tin nổi. Nhìn người mình yêu hoàn toàn suy sụp, cô hận rất hận Lâm Vân Du. Hận người nói với cô câu.

"Chị có chết cũng muốn em sống. "-Đó là câu nói lúc hai người bị bắt cóc nhưng rất may Lạc Thiên đến cứu kịp hai người không chịu tổn hại gì cả.

Hận người nói:

"Chị sẽ yêu anh ấy một đời, một kiếp. Vượt qua lôi trì cũng không buông tay."- Cuối cùng thì sao, vẫn buông tay.

Hận người nói:

"Chị coi em như em gái ruột của chị, nên chị muốn những thứ tốt đẹp nhất luôn thuộc về em."- Rốt cuộc thì sao,... Mọi lời nói đều giả dối.

Phương Nghi khẽ lau nước mắt Lâm Vân Du mang đến cho cô nhiều cảm xúc nhiều kỷ niệm mà Phương gia chưa từng dạy. Chỉ cho cô biết đâu là lẽ sống, đâu là yêu thương, chia sẽ nhưng rồi mọi thứ chỉ một đêm hoàn toàn sụp đỗ. Cô mất mẹ từ nhỏ, Phương gia lại không cho cô thứ cô muốn, Lâm Vân Du xuất hiện vừa như người chị lại như mẹ nhưng bây giờ có nói gì cũng không còn nữa.

Cô lại bước nhanh trên đường tối.

- Đứng lại, đứng lại.

Đột nhiên có cả tràng tiếng la hét vang lên phía sau, tiếp đó là một loạt bước chân như đang chạy. Phương Nghi thầm gào khóc trong lòng.

Thôi xong, đời cô sao xui xẻo vậy không biết.

Mới chỉ tưởng tượng ra đã thành sự thật.

Phương Nghi không dám quay đầu lại, bước đi nhanh hơn nữa. Chỉ còn một đoạn nữa sẽ ra đường lớn, bọn họ sẽ không dám làm gì cô đâu.

- Mày có đứng lại cho bọn tao bắt không hả?

Lại một tiếng vang lên.

Phương Nghi dù đang sợ nhưng vẫn thấy có gì đó mắc cười. Ngu đứng lại để cho mấy người bắt lấy thận đi bán à, mà xin lỗi nhá thận cô toàn sỏi có lấy cũng vô dụng.

Tiếng gót giày càng lúc càng hơn, vội vã hơn.

Phương Nghi bắt đầu run sợ, tung người bỏ chạy. Số cô quả nhiên xui xẻo.

Cô vừa chạy ra đến ngã ba ngoài đường lớn đã có một bàn tay kéo cô về phía họ, ép người cô vào bức tường bên cạnh đó.

Phương Nghi nhanh chóng vùng vẫy định hét lên nhưng chưa kịp đã bị người đó bịp miệng. Cô trợn to mắt nhìn người đó. Là một chang trai cao to, vạm vỡ, tóc hơi dài lại ướt đẫm mồ hôi nên đã che đi khuôn mặt của anh ta.

- Thằng khốn đó đâu rồi, phải đập chết nó cho tao.

Lại là tiếng nói của nó. Lần này lại rất gần nên cô còn nghe được cả tiếng va chạm của những vật sắc nhọn.

Tiếng gót giày da, la lối, chửi thề càng lúc càng gần hơn.

- Mẹ nó, bắt được tao sẽ phanh thây thằng...

Gã đó chưa nói hết câu mà cô cũng không được dịp nghe hết đã bị chàng trai đó chiếm lấy. Cô trợn mắt nhìn kẻ đang chiếm lấy môi mình một cách cuồng dã, bá đạo và điên cuồng. Phương Nghi vội đẩy người đó ra nhưng lại bị giữ chặt hơn.

- Phối hợp chút đi, tôi cho cô ba triệu.

- Anh điên à! Tiền, lão nương đây không thiếu. Bỏ ra, anh có biết mất vệ sinh lắm không?

Chàng trai đột nhiên lại muốn phì cười ngay lúc này. Nhưng chưa kịp thì cái bọn kia đã chạy đến và đang ở cách xa anh khoảng 2m. Anh nhanh chóng chế ngự cô mà diễn trò.

- Thằng khốn đó chạy hướng nào rồi.

Gã cầm đầu nhìn dáo dác xung quanh rồi lên tiếng quát, chân đá vào cái thùng rác ở đầu hẻm. Gã lại chú ý đến hai kẽ đang ân ân ái ái, hun hít giữa đường kia rồi chửi thề lên một câu.

- Mẹ kiếp, đã không bắt được thằng khốn đó còn gặp cảnh nóng mắt. -Gã lại nhìn xung quanh như soi xét, một lúc rồi quát lên với vẻ đầy tức giận. - Chia nhau ra tìm cho tao, tìm không được thì đừng nhìn thấy ánh sáng nữa.

Thế là, cả đám chạy như bay đi tìm và cũng lướt qua hai người.

Phương Nghi vội đẩy chàng trai đó ra rồi hét lên, không ngừng lấy tay chùi miệng.

- Anh có biết mất vệ sinh lắm không? Có hơn 80 triệu vi khuẩn luận đấy.

Chàng trai đột nhiên phì cười, lấy tay vuốt tóc lên để lộ khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, con ngươi tựa như mèo ban đêm, những nét khuôn mặt thấp thoáng mơ hồ trong ánh đèn đường. Lần đầu tiên, anh nghe có người nói như vậy đấy. Chắc hẳn cô gái trước mắt có bệnh sạch sẽ, lại thêm cái bản tính cầu toàn.

- Đừng có diễn trò, không vui đâu.

Nói rồi chàng trai khập khuyển bỏ đi.

Phương Nghi ngơ ngác nhìn theo, cô vẫn không biết chuyện gì xảy ra. Nụ hôn đầu của cô, lại bị mất ở một tình huống như vầy với một tên cô không biết rõ mặt, cũng chẳng biết tên họ. Nhưng anh ta bị thương thì phải.

- Này, đứng lại. - Cô nói với theo.

Diệp Bảo đang ngồi xem tin tức phát lại cuộc hội đàm thì nhận được điện thoại của Trương Phong. Anh nhanh chóng tắt tivi rồi bắt máy.

- Bảo, cậu biết Vân Du ở đâu không?

Giọng Trương Phong vô cùng nóng vội và hấp tấp. Mà cũng phải tổng thống bị tấn công bất ngờ, nhà trắng đang rối lên, toàn bộ lực lượng của FBI và CIA đã bị điều đi tìm một bác sĩ tên Lâm Vân Du. Anh lại là người thuộc FBI tất nhiên cũng bị vướng vào, lúc nghe nói người cần tìm anh đã ngạc nhiên như điên. Cứ tưởng chỉ cần anh ra tay sẽ tìm được nhưng Lâm Vân Du quá bí ẩn, cả anh cũng bó tay nên mới nhờ đến Diệp Bảo. Diệp Bảo là anh trai chắc sẽ biết hành tung của em gái mình.

- Không, tớ không biết.

Diệp Bảo nhanh chóng trả lời, điệu bộ rất tỉnh như có bão tố ập đến cũng chẳng sao. Anh cần chai rượu vang mới lấy trên kệ mà xem xét rồi lại để lên lấy một chai khác.

- Thật không?

- Cái thằng này, tớ nói dối cậu để được gì hả.

- Cho tớ số điện thoại của Vân Du đi.

Diệp Bảo đột nhiên cau mày, mặt biến sắc làm rơi cả chai rượu.

"Xoảng" tiếng thủy tinh bể nát vang lên, từng giọt rượu đỏ chảy ra khắp nền nhà.

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì. Để tớ nhắn qua cho cậu.