Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?

Chương 53

Edit: Lily_Carlos

Một năm sau.

Song Hee Eun chính thức đảm nhiệm vị trí đạo diễn của một chương trình giải trí của công ty YG, cuối cùng thì sư nghiệp cũng đi vào quỹ đạo, năm nay sảy ra rất nhiều chuyện, cha lại được thăng chức, Song Hee Eun khuyên cha không nên cố sức quá chỉ cần đủ dùng là được rồi. Mẹ được bầu làm chủ nhiệm phòng giáo vụ nên công việc ngày càng nhiều thêm.

Em trai Song Seung Yeom vẫn đi học, ăn uống miễn phí, học tập không nghiêm túc giống chị gái, Song Hee Eun doạ hắn nếu còn không cố gắng thì phải ra bê gạch ở công trường, nhưng mà hắn lại có bạn gái mới là một đàn chị khoá trên trông rất xinh đẹp ngọt ngào, nhất là mỗi lần nhìn thấy Song Hee Eun đều gọi cô một tiếng unni làm cho trái tim cô mềm hẳn ra.

Tóm lại Song Hee Eun cũng không can thiệp đến chuyện tình cảm của hắn, chỉ cần em trai cô làm tốt biện pháp bảo hộ vào đối phương cũng bảo vệ mình thật tốt là được.

Đến sinh nhật của cô thì cô chỉ muốn có một bữa cơm ấm áp cùng gia đình và Kwon Ji Yong là được rồi, không ngờ hắn lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn, làm cho cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Từ khi cô có trí nhớ đã không tổ chức sinh nhật vì cảm thấy quá giống bé gái, sau khi nói chuyện này cho Kwon Ji Yong biết hắn cảm thán một câu ‘đúng là không có chút nữ tính nào’.

Khi Song Hee Eun nhìn thấy khách sạn đã được bao trọn, hơn nữa còn mời rất nhiều danh ca và cả những người làm việc lâu năm trong ngành, Song Hee Eun ngây người cô chỉ là một đạo diễn nhỏ, chỉ sợ trong giới chỉ biết đến cô với thân phận là bạn gái của Kwon Ji Yong mà thôi.

Trong đại sảnh bỗng tối đen, ngay sau đó có người đẩy một chiếc bánh gato cao sáu tầng vào, và đồng thời cũng có tiếng hát: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc Hee Eun thân yêu vui vẻ, chúc em mãi mãi vui vẻ!"

Người hát to nhất là Kwon Ji Yong, lúc này cô không kìm nén nổi những giọt nước mắt nữa, cô cảm thấy trong tất cả những bài hắn từng hát thì đây là bài hát hay nhất.

"Khóc cái gì, hôm nay là sinh nhật của em đó." Kwon Ji Yong cưng chìu nói, đau long vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên khoé mắt cô.

Sau khi thổi nến cầu nguyện xong thì đèn trong sảnh lại được bật lên, tất cả mọi người vây quanh hai người bọn họ, Kwon Ji Yong bỗng nhiên quỳ một chân xuống, khoing biết hắn lấy đâu ra một chiếc nhẫn đưa đến trước mặt cô và nói: "Gả cho anh được không?"

Song Hee Eun vô cùng kinh ngạc, hắn vừa nói dứt câu thì mọi người xung quanh bắt đầu hô: "Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi!"

Song Hee Eun vừa thẹn vừa xấu hổ, hắn chuẩn bị chuyện này lâu đến như thế mà cô không biết cái gì cả, Kwon Ji Yong nhìn thấy cô do dự chưa trả lời thì lại nghĩ cô ấy đang tức giận, có khi nào vì vậy mà cô ấy từ chối hắn trước mặt nhiều người như thế này hay không.

Lúc này Song Hee Eun mỉm cười đưa tay cho hắn nói: "Đeo lên cho em đi!"

Kwon Ji Yong kích động đến mức hai tay phát run, cuối cùng cũng đeo lên cho cô, hắn nhanh chóng đứng lên hôn cô, hôn trước mặt nhiều người như vậy, mặt Song Hee Eun đã sớm đỏ bừng lên... (⊙o⊙)... Nói là đít khỉ vào lúc này thì hơi sát phong cảnh.

"Anh yêu em." Kwon Ji Yong nắm tay cô rồi nhìn vào mắt cô thâm tình nói.

"Em cũng yêu anh." Song Hee Eun mỉm cười, lặng lẽ giấu mặt vào vai hắn dấu đi khuôn mặt thẹn thùng của mình.

---(hoàn)---

Chương 54:

Edit: Lily_Carlos

"Tôi đi qua thành phố, tôi đi qua đường phố, tôi chạy băng qua đường, tránh ô tô, đi qua nông thôn, đi qua dòng sông, từng được người tốt giúp đỡ, cũng có khi đói bụng đến mức phải ăn đồ trong thùng rác, bây giờ tôi đang ở một cửa hàng thú cưng!"

Sắp đến ngày kỷ niệm một năm kết hôn của Kwon Ji Yong và Song Hee Eun, hắn đang cảm thấy phiền não vì không nghĩ ra nên tặng món quà gì trong ngày kỷ niệm, đó là lý do hắn lái xe quanh thành phố Seoul nguyên một ngày hôm nay, đột nhiên hắn thấy đám đông xúm lại ở một góc công viên, hắn dừng xe đi đến đó xem thử.

Xuyên qua đám người, hắn nhìn thấy có một người đàn ông mặc quần áo cũ lôi thôi lếch thếch ngồi ở giữa, trước mặt của hắn bày vài chiếc l*иg, có l*иg chứa thỏ trắng, l*иg chứa hamter, có hộp rùa nhỏ, nhưng thứ làm Kwon Ji Yong chú ý là con mèo đang thò đầu nhìn ra ngoài như đang rất muốn khám phá thế giới và nó như bị người ta bỏ quên ở trong một cái hộp giấy.

Đó là một con Gaifeld màu trắng đen, người này cũng không biết giá cả của nó nên ra giá 50 ngàn won, giá cả như vậy nên mới có nhiều người đến để xem, con mèo trông thật bẩn thỉu nhưng nếu tắm rửa sạch sẽ cho nó thì cũng sẽ rất đáng yêu nên ai cũng muốn mua con mèo đó.

Kwon Ji Yong nhìn con mèo kia, không hiểu sao hăn cảm thấy rất quen thuộc, theo lý thuyết qua chuyện mấy năm trước hắn phải rất ghét mèo mới đúng, lúc con mèo kia nhìn thấy hắn thì giống như nhận ra hắn nhìn hắn kêu meo meo.

Có phải con mèo này đang muốn nói muốn hắn đưa nó về nhà.

"Nhanh lên đi, 50 ngàn không mặc cả, chỉ có một con này không còn con nào nữa đâu."

Đang lúc có người định trả tiền, Kwon Ji Yong nói: “Tôi ra 500 ngàn, con mèo này để cho tôi đi."

Người xung quanh chỉ muốn mua được con mèo này với giá hời nên ai cũng cảm thấy người này thật ngu ngốc, họ lắc lắc đầu rồi nhanh chóng tản ra, người bán vô cùng mừng rỡ lại còn nhiệt tình ôm hộp đựng mèo ra đến tận ô tô cho hắn.

Kwon Ji Yong nhìn con mèo bên ghế lái phụ, mỉm cười, hắn đi được nửa đường thì thấy cứ thế mang về thì không được tốt lắm, thế là hắn quay xe đi về phía một cửa hàng thú cưng nổi tiếng để vớt vát lại nhan sắc của con mèo này đã.

Nhóm nhân viên cửa hàng nhận ra Kwon Ji Yong, nhao nhao muốn chụp ảnh chung với hắn, Song Hee Eun đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn còn đốt nến lên sao cho thật lãng mạn, cô nhìn đồng hồ thì nhận ra đã muộn rồi, vậy sao hắn chưa về nhỉ hay là hắn quên mất hôm nay là ngày gì rồi.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc, không khỏi rùng mình, vừa mở cửa thì có một cục thịt nhào vào người cô làm Song Hee Eun sợ hãi hét to một tiếng.

Cô nhìn kỹ con mèo này, lại đưa mắt nhìn Kwon Ji Yong có chút không tin hỏi: "Anh tìm thấy nó ở đâu vậy..." Dù sao vô cớ biến mất lâu như thế.

"Hôm nay tình cờ gặp được nó trên đường liền mang về."

Song Hee Eun yên lặng đặt con mèo lên trên ghế salon, quay lại nói với Kwon Ji Yong: "Em có chút sợ."

"Sợ cái gì?" Mèo cũng sẽ không ăn thịt em, lại nói nó còn nhớ em kìa.

"Em luôn cảm thấy... Như vậy không được tốt cho lắm." Mắt Song Hee Eun giật một cái, con mèo này thật có duyên với bọn cô.

Kwon Ji Yong nhấp một hớp rượu đỏ, xem thường nói: "Anh cảm thấy, chúng ta có thể quen biết nhau là nhờ vào nó, nó làm người làm chứng trong chuyện tình cảm của chúng ta nên lấy nó làm quà kỷ niệm cũng rất hợp."

Hắn vừa nói dứt lời, con mèo nhìn Song Hee Eun meo một tiếng: "Meo.....!"