Dược Sư

Chương 22

Thời khắc kiến quốc lệnh rời khỏi tay Lôi Tàn Thu bay về phía ta, phía đối diện lại truyền tới tiếng gào thét hốt hoảng “Bệ hạ!!!”, lần này còn gắn thêm hai chữ “Không được!” ở đuôi. Tiếng động lớn đột ngột làm tay ta run lên, suýt nữa thì bắt trượt lệnh bài.

Lệnh bài nọ vừa hạ cánh an toàn trong lòng bàn tay ta thì hệ thống nêu lên: “Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, Lôi Tàn Thu truyền ngôi cho Yến Trường Không.” Bàn tay đang nắm lệnh bài của ta lại càng run rẩy tợn. Trong ảo cảnh, Hiên Viên đại thần ép buộc ta hàng chục năm còn không thành công. Ấy thế mà hôm nay lại thua trong tay tên Lôi Tàn Thu so với hắn chỉ đáng hàng miệng búng ra sữa này. Tính sai a tính sai…

Ta thấy Lôi Tàn Thu đối xử với Vân Thiết Sinh thật sự không tồi, xem ra giữa hai người này có hiểu lầm gì đó.

“Ngươi có muốn lấy lại lệnh bài, đổi lại viết một bức thư không? Ta thấy giữa hai ngươi có vẻ là có hiểu lầm.” Ta cho Lôi Tàn Thu một cơ hội nữa.

Thật không ngờ, Lôi Tàn Thu lắc đầu: “Không hề có hiểu lầm. Tất cả đều là ta sai.”

Nếu hắn đã nói vậy thì ta cũng không cần lắm chuyện. Buộc kiến quốc lệnh vào chân Tiểu Bạch, ta vỗ nhẹ cánh nó dặn dò: “Đi đi. Tiện thể khen người này vài câu.”

Một lát sau, hệ thống đại thẩm lại điểm danh ta: “Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, Yến Trường Không truyền ngôi cho Vân Thiết Sinh.”

“Ta nghe thấy rồi! Hoàng đế của quốc gia chúng ta biến thành Thiết Sinh! Hắn quả nhiên chưa chết!” Lôi Tàn Thu lớn tiếng reo hò, nước mắt cũng cuồn cuộn chảy xuống. Đáng phải xúc động đến thế sao? Đâu phải hắn làm hoàng đế đâu…

Qua một hồi lâu, Tiểu Bạch trở về, chân buộc một bức thư. Lôi Tàn Thu nhanh như chớp tháo xuống, mở ra xem. Ta cũng tò mò thò đầu qua nhìn ké: “Gặp lại không bằng hoài niệm.”

Nhìn cái bản mặt khóc lóc tang thương của thằng cha đứng cạnh, ta tỏ vẻ an ủi vỗ vỗ vai hắn, quay sang hỏi Tiểu Bạch: “Ngươi nói xem, vụ này có cơ hội xoay chuyển tình thế không?”

Tiểu Bạch gật đầu lia lịa: “Theo ta thấy thì người nọ căn bản là mạnh miệng mềm lòng mà thôi.”

“Vậy thì!” Ta hùng hồn lôi bản đồ Vân Thiết Sinh cho ta từ trong túi ra, nhét vào trong tay Lôi Tàn Thu. “Ta chịu trách nhiệm! Ngươi đi tìm hắn đi. Da mặt dày một chút, hạ thấp tư thái một chút, hắn nhất định sẽ tha thứ cho ngươi~”

Lôi Tàn Thu nước mắt tèm lem nhận bản đồ, giọng nghẹn ngào nói: “Cái này ai cần ngươi dạy!” Mắt vội vàng nhìn lướt qua bản đồ, hắn lập tức triển khai thân pháp biến mất khỏi tầm mắt chúng ta.

Phiên bản kiệm lời là thế nào? Chính là thế này đây!! Ngay một lời cám ơn cũng không nói, cứ thế đi mất! Dạo gần đây sao cứ liên tục gặp mấy nhân vật kiểu này nhỉ?

Xem thời gian, đã gần qua một canh giờ rồi. Ta quay sang nói với Tiểu Bạch: “Đi báo tin tốt cho bọn Cuồng Ca. Bảo họ quốc chủ của quốc gia hệ thống hiện nay là sư phụ của ta, không cần lo lắng đại quân bên này.”

Tiểu Bạch vui mừng hoan hô một tiếng, giương cánh bay lên trời cao. Ta cũng triển khai khinh công thoăn thoắt bay lêи đỉиɦ hạp cốc. Lần cuối nhìn về Bạch Vân quan thấp thoáng xa xa, nơi bè bạn của ta đang an toàn, vui vẻ, ta nở một nụ cười đúng nghĩa. Tiếp sau đó, ta cảm thấy toàn thân đau nhức, chân khí trong cơ thể sục sôi chỉ mong thoát ra ngoài. Cảm giác cuối cùng ta có là trời đất dường như đều bị nhuộm thành một màu đỏ nhức mắt. Trong tâm khảm (*) tựa hồ vang lên một thanh âm quen thuộc đang thét lên đau đớn: “Không!!!!!!!!!!!!!!”

Vì trường hợp của ta được tính là tự sát nên nhân vật của ta bị hệ thống cắt bỏ hoàn toàn. Ta lại một lần nữa trở về đại sảnh log in. Con rồng nào đó thấy ta thì bày ra vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, hí hửng nói: “Ngươi mà cũng có ngày hôm nay?”

Này này, ăn nói kiểu gì thế~ Chẳng phải chỉ là mỗi lần log in thì đùa giỡn nó một chút sao? Có cần thù dai thế không?

Ta log out. Cho ngươi một mình đắc ý, một mình tự kỉ!

Thoát game, ta bắt tay vào xử lý một ít đơn hàng tích tụ thì có điện thoại gọi tới. Ta bắt máy, thì ra là Lam Dịch.

“Ngươi xóa acc!” Câu đầu tiên hắn nói chính là như vậy.

“Ừ, là do bất đắc dĩ thôi~” Ta trưng vẻ mặt khổ qua ca thán. “Nỗ lực sáu năm trong game của ta… Mất hết rồi!!! A Dịch~~~ Ngươi nhất định phải an ủi ta~ Ta đến nhà ngươi chơi nha~ Ta muốn ăn đồ ăn ngươi làm, an ủi lục phủ ngũ tạng bị đả kích~~~”

Lam Dịch buồn cười nhìn ta nói: “Ừ.”

Quả nhiên, Lam Dịch vẫn tốt nhất, vừa dịu dàng, vừa săn sóc. Ta vội vội vàng vàng vào trong A Mặc, lập tức nhảy tới cửa nhà Lam Dịch. Ta tự mình nghênh ngang tiêu sái đi vào. Lam Dịch đã sớm quen với sự quấy rầy của ta, thậm chí còn nhập ADN của ta vào hệ thống nhận dạng nhà hắn.

Đồ ăn thơm ngon vào đến miệng, tâm tình chán nản của ta biến mất không còn dấu tích. “A Dịch, chúng ta đi du lịch đi!” Ta tạm thời không muốn chơi game, dù sao hiện tại Thanh Phong Ngân Nguyệt đã chuyển nguy thành an. Lam Dịch thích đi đây đi đó, ta lại chuyên môn tới nhà hắn cọ cơm. Để đáp lễ, ta cũng nên mang hắn đi du lịch vòng quanh một phen. Ta có thẻ hội viên của Du Sơn Ngoạn Thủy, vừa lúc có thể mang Lam Dịch đến vài nơi hắn chưa được thăm thú bao giờ.

Lam Dịch đương nhiên là vô cùng hứng khởi đồng ý.

Đi tít mít tận mấy tháng ta mới trở lại game, tạo một nhân vật mới tên là Bạch Ám Trần. Bề ngoài vẫn tuân theo nguyên tắc nhất quán: Một, khác với diện mạo thực sự một trời một vực. Hai, khuôn mặt bình thường tới độ chỉ cần hòa vào dòng người là đủ tìm không thấy.

Lần này, ta sinh ra ở một thôn nhỏ vùng biên giới phía bắc. Thời tiết nơi này lạnh giá, băng thiên tuyết địa. Vì ở nơi đây, độ mệt nhọc và độ đói khát tăng lên nhanh hơn rất nhiều so với những tân thủ thôn khác do phải chống đỡ với giá lạnh, nên người chơi mới đều muốn mau mau chóng chóng gom đủ lộ phí rời đi.

Nơi này sở hữu không ít da thú và dược liệu trân quý nên ta ở lì trong thôn rất lâu. Cũng vì thế mà Liêu bà bà có sở thích mai mối còn định làm mối con gái bác thợ rèn cho ta.

Ở đó càng lâu ta phát hiện, trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt như vậy, điểm thể chất của ta gia tăng cực nhanh, thế nên lại càng không có ý định ly khai. Dù sao thì trong đầu ta có một rổ tri thức, không cần bái sư học nghệ, cứ thế chế đồ là có thể luyện tập độ thuần thục.

Thu qua đông tới, thoắt cái đã qua vài năm. Ngày ngày ta đều tiêu diêu tự tại, trừ một con chim nọ cứ thích chọc tức ta.

Con chim này hôm đó đột nhiên từ trên trời rơi xuống, chỉ nhỏ bằng một nắm tay, cả người khoác bộ lông đỏ thắm. Ta khi ấy cũng chỉ vì tham vài sợi lông vũ xinh đẹp trên người nó, hình như là nguyên liệu làm vật phẩm trang sức cao cấp nhất, nên mới đi qua nhặt nó về. Ai ngờ nó còn chưa chết, chỉ là bất tỉnh. Sau khi nó tỉnh lại, ta liền thêm một gánh nặng. Con chim chết bầm này không chịu làm bất cứ việc gì, chỉ nằm chờ ăn sẵn. Hơn nữa, nó còn cực kì kén ăn. Mồm mép thì điêu ngoa, đã thế ta nói gì nó cũng không bằng lòng. Tóm lại là một sinh vật làm cho người ta cực kì khó chịu, chỉ muốn bóp chết. Nếu không phải vì nó biết nói tiếng người giống Tiểu Bạch thì ta cũng sẽ không thèm nuôi nó. Không biết sau khi Yến Trường Không chết thì Tiểu Bạch thế nào… Chắc là đã quay về với cha mẹ nó ở Phạt Cổ Sơn đi?

Hôm nay, lúc ta cùng con chim khó chiều kia đang tranh giành miếng thịt nướng cuối cùng trên bàn ăn thì từ trên trời bỗng có một con bạch điêu (*) bay xuống. Lông vũ trắng phau, ánh mắt sắc bén, móng vuốt như gọng kìm sắt bám vào hàng rào nhà ta. Hồng Mao (là tên ta đặt cho con chim láo toét kia) vừa nhác thấy bạch điêu thì mê đắm tới chảy cả dãi, lật đật dùng hai chân ngắn cũn chạy qua đó, không thèm giành thịt với ta nữa. Ta thừa cơ nhét miếng thịt vào miệng.

“Tiểu Bạch, lâu lắm rồi không gặp~ Ngươi có nhớ ta không?” Té ra Hồng Mao còn quen biết con chim nọ.

Bạch điêu khinh miệt liếc qua một cái, ngay cả xua cũng không buồn xua. Ngược lại, nó nhìn chằm chằm ta một hồi, sau đó mở miệng nói: “Ta làm sủng vật của ngươi được không?”

“Vì sao?” Ta kinh ngạc hỏi.

“Bởi vì ngươi rất giống người kia…” Trong mắt bạch điêu lộ ra thần thái hồi tưởng, thậm chí còn dâng lên một màn nước long lanh. “Ta đã đi tìm hắn thật lâu, đại khái đã tầm 7, 8 năm. Nhưng là, ta vẫn… vẫn… không tìm thấy hắn… Cuồng Ca nói… hắn sẽ chuyển thế trở về… Nhưng tới giờ hắn vẫn… chưa… chưa về…”

“Được rồi, được rồi~” Ta đi tới trước hàng rào, ôm lấy bạch điêu rồi đặt nó lên vai phải của ta, cái vị trí vốn vẫn luôn là của nó. “Ta không biết ngươi đang tìm ta. Ta đã về rồi. Ngoan, đừng khóc nữa~”

“Ngươi là… Chủ nhân! Ta tìm được ngươi rồi… Ta thật sự tìm được ngươi rồi sao? Ta không phải còn đang mơ đấy chứ?” Tiểu Bạch nghẹn ngào.

Ta giơ tay ngăn trở bạch điêu tự làm đau bản thân, nhẹ nhàng vuốt ve cánh của nó giống như hồi trước vẫn làm. Thời khắc này, mắt của ta cũng trở nên ươn ướt.

(Beta chậm rãi rút khăn lau mắt: đậu má đầu êm đang vẽ ra 3some Tiểu Bạch – tiểu Yến – Hồng Mao… *đâm đầu vào gối*)

E/N:

1 thau máu chó dội xuống ♉( ̄▿ ̄)♉

Chú thích:

*trong tâm khảm: đoạn này đại khái là thằng nhỏ Lãng dùng thiên lý truyền âm để gào:v

*bạch điêu: con chim màu trắng.