Dược Sư

Chương 17

Căn nhà này thuộc sở hữu của đà chủ một phân đà trực thuộc bang Ngân Nguyệt. Vừa rồi, Cuồng Ca đang ngồi trên lầu ăn cơm thì bỗng thấy bang chúng Đạp Sóng Mà Đi kéo bè kéo lũ đi về hướng này. Hắn theo thói quen hỏi thăm tình hình từ tay trong mới biết nguyên lai là để thanh toán nợ cũ ở Tung Hoành, là Phong Hành bang muốn tìm Tiền Tiến Tiền Tiến trả thù.

Thời gian cấp bách, đợi hắn lâm thời triệu tập người của Ngân Nguyệt tới cứu giá thì chắc chắn không kịp. Cực chẳng đã, Cuồng Ca đành hỏi xem trong bang có ai có nhà riêng cách tửu lâu gần nhất. Thật may sao, một phân đà đà chủ của bọn họ lại mê nhất đồ ăn của Nhất Túy Lâu, còn đặc biệt tậu một căn nhà gần nơi đó.

Càng may hơn là thời điểm đó người này lại đang có ở nhà nên chúng ta mới có thể thuận lợi trốn vào.

Bồ câu không ngừng bay tới báo cho chúng ta biết rằng cửa hàng của ta lẫn Tiễn Đa Đa, cùng với nhà riêng của Cuồng Ca ở kinh thành đều đã bị bao vây. Cuồng Ca nghe xong tin thì một mặt triệu tập bang chúng Ngân Nguyệt, mặt khác gửi lời “chào hỏi” tới các sếp sòng của Đạp Sóng Mà Đi.

Hội nguyên lão của Đạp Sóng Mà Đi chỉ gửi trở về ba chữ: “Gϊếŧ không tha!”

Cuồng Ca nổi giận đập nát cái bàn trong phòng phân đà chủ, tỏ vẻ muốn cùng Đạp Sóng Mà Đi làm một trận huyết chiến.

Quấy rầy phân đà chủ một đêm, sáng hôm sau, ba người chúng ta dịch dung thành ba bang chúng bình thường của Đạp Sóng Mà Đi. Dưới sự che dấu của đạn khói, chúng ta thành công trà trộn vào đội ngũ của bọn họ, lại thừa dịp loạn mà nhích tới gần trạm dịch, truyền tống đến tổng bộ của bang Ngân Nguyệt – thành Ngân Nguyệt.

Ta cũng không muốn tạo xung đột với Đạp Sóng Mà Đi. Nếu tẩy trắng ta có thể ngăn chặn trận chiến này thì ta cũng không ngại, dù sao cấp bậc ở Hoàng Hôn này cũng không mang tầm ảnh hưởng lớn. Thế nhưng ta không thể đứng nhìn Tiễn Đa Đa và Cuồng Ca bị gϊếŧ, bọn họ vốn chỉ là bị ta cuốn vào mà thôi.

Ta thả Tiểu Bạch đi truyền tin cho Vân Thiết Sinh. Với mấy thành thị do người chơi gây dựng như thành Ngân Nguyệt hay thành Đạp Lãng, người chơi giữ chức thành chủ có thể thiết lập hạn chế để quản lý những thành phần có thể ra vào thành tự do. Điều này cũng đồng nghĩa với việc chỉ có người chơi được chủ thành cho phép mới được vào thành.

Thành Đạp Lãng cùng thành Ngân Nguyệt đều do nhu cầu buôn bán nên bình thường cũng không đặt ra những hạn chế như vậy. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian nhạy cảm như hiện nay, chúng ta chắc chắn không có khả năng trà trộn vào. Thế nhưng, NPC hệ thống thì lại khác. Chỉ cần bọn họ đủ bản lĩnh thì không có nơi nào không vào được.

Vân Thiết Sinh đến rất nhanh. Ta kể rõ tình huống, còn đưa cho hắn bản đồ thành Đạp Lãng do Cuồng Ca cung cấp, mê dược do ta đặc chế và mười mấy cái nhân bì diện cụ chế theo khuôn mặt của những nhân vật lãnh đạo trong Đạp Sóng Mà Đi. Tất cả là để hắn thuận lợi bắt cóc nhân vật trùm sò của bang Đạp Sóng – Đạp Lãng rồi đào tẩu thành công.

Sau đó, ta sẽ thương lượng với Đạp Lãng. Chuyện này do ta gây ra thì cũng nên do ta kết thúc, chỉ cần không liên lụy tới Cuồng Ca và Tiễn Đa Đa là được. Cùng lắm thì ta dùng cái mạng này đền cho hắn, ân oán đôi bên thanh toán triệt để.

Ta thật sự không muốn nhìn cảnh hai bên sống mái với nhau để rồi như thường dẫn đến lưỡng bại câu thương. Hai bang phái nhất nhì một khi đã khai chiến thì rất khó dừng lại. Chờ khi mọi người đều bình tĩnh lại thì máu đã chảy thành sông. Tới lúc đó, hận thù càng chồng chất thì chỉ có nước đánh tới chết hẳn mới thôi.

Ta ngồi chờ cả đêm. Rạng sáng hôm sau, Vân Thiết Sinh trở về. Hắn ném một người chơi xuống đất, nhìn đã biết là nữ.

Ta còn chưa kịp mở miệng hỏi nguyên do, Vân Thiết Sinh đã nói trước: “Người ngươi nói không có mặt ở tổng bộ, nghe người bên đó nói chuyện thì hình như là hắn không online. Thế nên ta đành bắt người có quyền cao nhất hiện giờ của bọn họ về.”

Chẳng trách ta liên tục dùng thiên lý truyền âm mà Đạp Lãng vấn không trả lời, thì ra là do hắn không online. Chỉ có thể trách Hoàng Hôn làm quá chân thực, ngay cả hảo hữu log in/log out cũng không thông báo một tiếng, biến ta thành một thằng ngớ ngẩn.

Tiễn bước một Vân Thiết Sinh vẫn đang không ngừng buông lời chế giễu, ta nhìn mặt người chơi nữ kia thì nhận ra nàng là Vân Mộng, vợ trong game của Đạp Lãng.

Ta giải mê dược cho Vân Mộng. Nàng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy ta.

Không chờ ta kịp nói gì, nàng hét lên một tiếng. Tiếp đó, thanh máu của nàng trong nháy mắt rỗng tuếch tới đáy. Thật là… Ta còn chưa làm gì nàng đã tự tuyệt kinh mạch! (Đương nhiên, ta cũng không định làm gì nàng đâu.)

Trước mặt Y Thánh là ta, nàng hiển nhiên không tự sát thành công. Lao lực cứu người sống lại, ta ngay lập tức điểm huyệt đạo của nàng. Ta kể tường tận cho nàng nghe mọi chuyện, lại tận tình giải thích cho nàng rằng ta không cố ý kết thù rồi thả nàng về. Chứ ta còn có thể làm gì người ta?

Nhìn gương mặt tái xanh của nàng lúc rời đi, ta linh cảm thấy công sức của ta lần này xem ra đã uổng phí.

Quả là như thế. Nàng rời đi không bao lâu sau, bang chúng Đạp Sóng bắt đầu tấn công thành Ngân Nguyệt.

Cuộc tàn sát bắt đầu, màu máu chói mắt tràn ngập khắp nơi. Ánh mắt mọi người đều trở nên mờ đυ.c thị huyết. Ta nắm chắc thanh kiếm sắc bén đứng trên tường thành. Dưới lưỡi kiếm này đã có không biết bao nhiêu máu thịt tung bay, sinh mệnh trôi qua từng đầu ngón tay. Vì sao có những kẻ luôn chỉ vì vài lý do nhỏ bé không đáng kể mà vứt bỏ hạnh phúc lâu dài của chính mình? Đối lập với khung cảnh chiến trường ồn ào, náo động, trong lòng ta là một mảnh tĩnh lặng.

Không biết đã chém gϊếŧ bao lâu, chỉ nhớ mang máng bang chúng Đạp Sóng từ trạng thái kề vai sát cánh bu đông bu đỏ chuyển dần thành tình huống trong vòng bán kính năm trượng xung quanh ta không có kẻ nào dám lại gần. Rất tiếc là ta thanh tịnh đã lâu, nay sát tâm lại nổi lên thì không ai có thể ngăn cản.

Dọc theo tường thành Ngân Nguyệt, nơi nào ta đi qua đều xác chết la liệt. Đạp Sóng Mà Đi đã lựa chọn chiến tranh, vậy ta sẽ thành toàn cho bọn họ.

Tiếng kèn kì dị theo phía sau bang chúng Đạp Sóng truyền tới. Ngay sau đó, một lá cờ lớn màu đen xuất hiện phía đường chân trời, mặt trên là hai chữ “Thanh Phong” trắng như tuyết lay động trong gió. Ta tinh mắt nhìn chằm chằm lá cờ này. Một lúc sau, sơn tặc đầy khắp núi đồi nhảy vào giữa trận địa của Đạp Sóng Mà Đi, ùa lên chém gϊếŧ người của bọn họ.

“Đây là?” Cuồng Ca trợn mắt há mồm nhìn đám sơn tặc có-vẻ-là-cứu-viện đang loi choi phía dưới, não không kịp hoạt động phân tích tình huống.

Ta nhếch khóe miệng: “Không phải lo, là bạn.”

“A?” Nghe ta nói xong, thái độ của Cuồng Ca lập tức khôi phục bình thường. “Mang toàn bộ máy bắn tên trong kho ra dạy cho cái lũ vô liêm sỉ dám tiếp cận tường thành một bài học! Chúng ta cùng ra ngoài chiến!”

Trận chiến hiện tại mới chính thức bắt đầu…

Giằng co ba ngày ba đêm, năm trăm ngàn bang chúng online của Đạp Sóng Mà Đi chôn thây dưới chân thành Ngân Nguyệt. Bang phái lớn nhất thiên hạ nguyên khí đại thương, vị trí trượt dài, trong nháy mắt bị đá ra khỏi top 100.

Bang Ngân Nguyệt tuy tổn thất hơn năm trăm vạn người, nhưng những người chơi chứng kiến cuộc chiến bảo vệ thành Ngân Nguyệt người trước nối tiếp người sau xin gia nhập. Từ đó, thực lực của bang Ngân Nguyệt càng tăng mạnh so với lúc trước, nhảy lên vị trí đứng đầu toàn hệ thống.

Tin xấu là: có người tới quan phủ tố giác Ngân Nguyệt cấu kết với sơn trại Thanh Phong. Bằng chứng rành rành, Ngân Nguyệt cũng khó lòng chối cãi. Vì thế, bang Ngân Nguyệt bị hệ thống cưỡng chế đổi tên thành trại Ngân Nguyệt, trở thành trại giặc đầu tiên do người chơi tạo ra. Bất cứ kẻ nào không phải thành viên trại Ngân Nguyệt đều có thể gϊếŧ chết người của trại này nhằm tích góp cống hiến, gia tăng kinh nghiệm. Ngược lại, người trong trại có thể đánh cướp những người chơi khác để tăng kinh nghiệm. Sự việc này biến Ngân Nguyệt thành kẻ địch của toàn bộ người chơi khác, tuy cũng thu hút một bộ phận người chơi thích sự khác biệt, nhưng về lâu về dài vẫn là một nguy cơ đối với họ.