*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(308)
Thiện Minh rất muốn tiên hạ thủ vi cường, bắn con linh miêu kia một phát rồi tính sau, nhưng hắn biết có Giang Doanh ở đây, cuối cùng rồi hắn sẽ tự chỉa nòng súng về phía mình thôi, đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Doanh không tước súng của hắn, bởi vì ông ta vốn chẳng để vào mắt.
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm ưu thế.
Trang Nghiêu và Tôn tiên sinh đột nhiên đồng khởi, bắt đầu đọ năng lực khống chế não bộ với Giang Doanh. Tùng Hạ thừa dịp này cướp lấy ngọc Con Rối, linh miêu nghe tiếng bèn hành động, sau khi chắc chắn Giang Doanh không có thời gian điều khiển mình, Thiện Minh không hề do dự hung ác nổ súng về phía linh miêu.
Đùi và vai liên tục trúng hai phát súng, linh miêu bị bắn cho lảo đảo, nhưng linh miêu khi bị chọc giận vẫn dùng tốc độ khủng khϊếp điên cuồng xông về phía Thiện Minh.
Lợi dụng cấu trúc phức tạp của phòng thí nghiệm, Thiện Minh nhanh chóng né tránh, hắn qua lại thoăn thoắt giữa đống máy móc cỡ lớn, còn nhân cơ hội bắn lén linh miêu. Linh miêu tức giận gầm thét, hung hăng nhào tới, đυ.ng ngã hai chiếc máy tính nối nhau trong phòng thí nghiệm, dây điện lóe tia lửa xèn xẹt. Lúc ấy Thiện Minh đang đứng sau một chiếc máy vi tính, hắn nhanh nhẹn nhảy qua máy chụp X-quang bên cạnh, định xông về phía bên kia phòng thí nghiệm. Đạn trong tay hắn đã bắn hết, bấy giờ trên người chỉ còn lại lựu đạn và dao găm, nhưng hắn không thể sử dụng lựu đạn công suất lớn, thứ đó sẽ chôn vùi tất cả người sống.
Sau nhiều lần né tránh, con linh miêu lớn mất sạch tính nhẫn nại, nó đá đạp lung tung khắp phòng thí nghiệm, đυ.ng ngã toàn bộ dụng cụ có thể nhìn thấy xuống đất, khiến cho Thiện Minh càng lúc càng không còn chỗ nấp. Cuối cùng Thiện Minh bị dồn vào góc tường, không còn đường nào để lui.
Thiện Minh siết chặt dao găm, dùng ánh mắt đỏ rực lườm con linh miêu to xác cao năm mét kia. Linh miêu há miệng, để lộ răng nanh lổm ngổm, nó lớn tiếng gào thét, mặt mày hết sức dữ tợn. Học theo điệu bộ của nó, Thiện Minh há miệng, gân xanh trên cổ nổi lên, hai mắt trợn tròn, rống to: “Tới đây! Súc sinh! Tới đây!”
…
Bên kia, cuộc so tài của dị nhân tiến hóa não bộ đã tới hồi gay cấn. Do sóng điện não bị quấy nhiễu, Thiện Minh cảm thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt mờ căm, hắn tin rằng con linh miêu kia cũng chịu không nổi. Giữa lằn ranh sống chết, đối mặt với kẻ thù mình không tài nào địch nổi, hắn đã không còn vọng tưởng mình có thể sống sót, nhưng chí ít hắn hy vọng mình có thể đưa súc sinh này đi chung.
Lưng Thiện Minh áp sát vào vách tường, hắn biết linh miêu đang do dự. Hình thể khổng lồ của nó đã định sẵn nó không tiện hành động trong địa cung chật hẹp này, nếu nhào đầu tới như thế, có lẽ sẽ chế ngự được hắn, nhưng khả năng lớn hơn là đập đầu vào tường, coi bộ chỉ số thông minh của con súc sinh này không hề thấp.
Thiện Minh huơ dao găm, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Rốt cuộc linh miêu không kiềm được, nhào về phía Thiện Minh.
Ngay lúc linh miêu nhảy lên, Thiện Minh vù một cái quỳ xuống đất, móng vuốt của linh miêu lướt qua tóc hắn, hai tay Thiện Minh nắm dao găm, đâm mạnh vào bụng linh miêu, đồng thời rống to rạch xuống dưới!
Roẹt một tiếng, mổ bụng! Mặc kệ con linh miêu kia to lớn hùng dũng cỡ nào, suy cho cùng vẫn là thân xác máu thịt. Khi máu tươi nồng nặc chảy đầy cánh tay của Thiện Minh, bàn tay nắm dao găm của hắn bắt đầu trơn trợt, nhưng hắn vẫn không ngừng lại, hắn trượt hai chân về phía trước hơn mười cm, cho dù đầu gối xước chảy máu dưới nền nhà ráp nhám, hắn cũng không ngừng lại. Hắn đang liều mạng, liều mạng mở rộng vết thương đó. Hắn có thể cảm giác được da lông thô cứng của linh miêu sượt qua da mình, nội tạng nóng hổi đổ ào ào ra từ miệng vết thương, trên mặt, trên người, trên tay hắn, nhất thời dính đầy máu tanh tưởi.
Da thịt của linh miêu quá dày, Thiện Minh đoán mình đã rạch một vết dài hơn 20 cm trên người nó, do dùng sức quá mạnh, cánh tay của hắn đã tê rần.
Linh miêu đau đớn gào rú, Thiện Minh lăn một vòng bò dậy từ dưới đất, định quay đầu lại cho nó thêm mấy nhát chí mạng. Nhưng chẳng đợi hắn đứng vững, linh miêu bỗng giơ chân lên quẹt mạnh qua lưng hắn, Thiện Minh nhất thời cảm thấy lưng mình đau rát, chắc chắn móng vuốt sắc nhọn của linh miêu đã rạch mấy vệt máu trên lưng hắn.
Bị nguồn lực kia hất ngã xuống đất, Thiện Minh cảm thấy nửa người mình gần như không nhúc nhích nổi, hắn liều mạng chống người dậy, chợt nghe được một tiếng xé gió sau lưng. Thiện Minh vừa xoay người lại, con linh miêu to lớn đã kéo lê nửa đoạn ruột dưới đất đứng lên, điên cuồng nhào sang đây, cái miệng to như chậu máu cắn vào cổ hắn.
Thiện Minh dồn hết sức lực toàn thân, vung mạnh dao găm, đâm vào miệng con linh miêu nhưng lại bị một chân của nó hất văng, vuốt sắc kéo theo một nhúm máu thịt. Dao găm của Thiện Minh theo đó mà rơi xuống đất, nhất thời hắn không cảm giác được cánh tay phải của mình nữa.
Linh miêu dùng một chân đè ngực Thiện Minh, Thiện Minh chợt phun ra một búng máu, cái đầu khổng lồ của linh miêu sáp đến, hắn biết mình tiêu rồi.
Một cơn đau buốt ập tới, răng nhọn xếp thành hàng của linh miêu ghim vào cổ hắn, trong nháy mắt đã đâm thủng động mạch chủ của hắn, máu tươi bắn tung tóe cao chừng ba mét. Thiện Minh cảm thấy toàn bộ vai trái của mình đều biến mất, máu tươi rót ngược vào cổ họng, nếu cổ họng của hắn còn ở đó. Tóm lại, hắn dùng sức ho khan, lưỡi nếm được vị rỉ sét mằn mặn nong nóng, hắn không có cách nào cất tiếng được, nỗi sợ và đau đớn khi bị thú dữ cắn xé gần như chiếm hết ý thức của hắn.
Hắn nghe có người đang gọi mình, kêu mình Thiện ca, dường như đang khóc. Hắn miễn cưỡng nhìn sang theo hướng phát ra tiếng, là Tùng Hạ, Tùng Hạ ném ngọc phù gây cháy vào người linh miêu, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Thiện Minh có thể cảm nhận một cách rõ ràng cơ thể mình đang lạnh dần, từng tấc từng tấc một, từ ngón tay, mũi chân, từ từ kéo dài lên trên, như thể tim là nơi cung cấp nguồn nhiệt, mà tất cả nguồn nhiệt đều rút về tim. Đến khi cảm thấy bụng mình bắt đầu lạnh toát, hắn biết mình sắp chết rồi.
Chẳng biết Thiện Minh mò sức từ đâu, cánh tay phải bị linh miêu cắn trọng thương lại cầm lên dao găm rơi dưới đất một lần nữa, đó là dao găm mà hắn thích nhất — dao Kukri, rất thích hợp tác chiến trong rừng, dùng vô cùng thuận tay, hồi nhỏ Thẩm Trường Trạch đòi mà hắn cũng không cho.*Dao Kukri: Còn gọi là “dao chân chó” đặt tên theo hình dáng giống chiếc chân chó của nó. Đây là loại dao truyền thống của Nepal, tuy có hình dáng lạ kỳ nhưng đem lại hiệu suất chặt rất cao, được người dân Nepal sử dụng trong những công việc hàng ngày như đi rừng, chẻ củi, phát bụi rậm, thái rau, cắt thịt,… Ngoài ra, Kukri còn được sử dụng trong quân đội, công tìm ra và phát triển con dao Kukri là của người Anh vào cuối thế kỷ 19. Có thể nói Kukri là một trong những con dao có thiết kế tốt nhất của thế giới.
Thẩm Trường Trạch… Con trai…
Thiện Minh cảm giác đường nhìn mơ hồ, có chất lỏng nóng hổi chảy ra từ trong mắt khiến hắn gần như không thấy rõ cặp mắt thú tính của linh miêu. Hắn giơ dao găm lên, đâm mạnh vào đầu linh miêu. Hắn không biết mình đâm trúng cái gì, nhưng hắn dám chắc mình đã đâm trúng, cảm giác độn khi lưỡi dao sắc bén xé rách da thịt, hắn không thể nào quen thuộc hơn được nữa, cứ thế hắn đâm hết nhát này đến nhát khác, đến khi mình không còn nhấc nổi tay, đến khi cảm giác lạnh buốt ấy cuối cùng cũng lan đến tim.
Trong hai mươi mấy năm kiếp sống lính đánh thuê, Thiện Minh từng tưởng tượng về cái chết vô số lần. Hắn từng nghĩ có lẽ mình sẽ chết vì lựu đạn, nã pháo, ám sát, quyết đấu, hắn từng nghĩ mình sẽ anh dũng gϊếŧ địch như thế nào, cuối cùng ngã trong vũng máu, hoặc có thể lúc xung phong bị súng máy bắn thành thịt vụn. Điều mà hắn không mong muốn nhất chính là chết vì lựu đạn, chẳng ngầu chút nào cả, thế mà lựu đạn lại là hung thủ gϊếŧ người số một trên chiến trường. Trước khi chưa có Thẩm Trường Trạch, hắn chẳng màng sống chết, thậm chí còn xem cái chết như một nghi thức có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vì vậy hắn tiêu tiền như nước, không chừa cho mình đường lui, một người không sợ chết sẽ vô địch trên chiến trường. Nhưng sau khi nhặt được Thẩm Trường Trạch, mọi thứ đều thay đổi, trong lòng hắn có vướng bận, hắn cầu nguyện mình có thể trở về bình an, hắn bắt đầu để dành tiền… Hắn biến thành “người có điểm yếu” mà trước đây mình xem thường, nhưng lại chẳng còn cách nào hơn. Bởi vì sự xuất hiện của đứa con trai này khiến hắn rốt cuộc cảm thấy mình giống con người chứ không phải một cỗ máy chiến đấu và hưởng lạc, là Thẩm Trường Trạch khiến hắn biết rằng mình có một cách sống khác, cách sống có thể khiến mình vui vẻ và hạnh phúc từ tận đáy lòng, và cũng giúp hắn hiểu rằng, người không vướng không bận tuy mạnh mẽ thật đấy, nhưng khi một người có vướng bận còn quan trọng hơn tính mạng của mình, người đó mới là vô địch.
Thiện Minh biết mình đang hồi quang phản chiếu. Trong khoảng thời gian rất ngắn, hắn bỗng nhớ lại cuộc đời hơn ba mươi năm ngắn ngủi của mình, mà những thứ đáng để hắn nhớ lại đều liên quan đến Thẩm Trường Trạch.
Vừa nghĩ tới việc mình chết, Thẩm Trường Trạch sẽ tuyệt vọng nhường nào, Thiện Minh cảm thấy trái tim đau đến nỗi át hết tất cả vết thương trên cơ thể.
Con trai… Xin lỗi… Ba phải đi trước một bước rồi…
Khi những quầng sáng ký ức đó từ từ biến mất, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Thiện Minh là: Mẹ nó, ngỏm rồi.
…
Thiện Minh từ từ mở mắt ra, bên tai có tạp âm rất nặng, đầu vang ong ong, giống như có thứ gì đó đang kêu gào trong đầu mình vậy. Nhưng hắn chẳng nghe được gì, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, thế nhưng ánh mắt lại rõ đến lạ, hình ảnh đập vào mắt sạch sẽ như được rửa bằng nước, thậm chí hắn có thể thấy rõ đường vân bùn đất nhỏ xíu trên vách tường đối diện.
Chuyện gì thế này? Tại sao hắn vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm đó, hắn chưa chết ư? Lẽ nào vào phút cuối cùng có người tới cứu họ, sau đó Tùng Hạ cứu sống hắn?
Xung quanh không có tiếng động nào, hệt như mọi người đã đi hết sạch, Thiện Minh liều mạng muốn bò dậy, nhưng cố gắng mấy lần cũng không thành công, cơ thể hắn rất đau, giống như toàn thân chi chít vết thương. Đột nhiên, hắn phát hiện thứ gì đó dưới người mình, khi nhìn rõ nó là thứ gì, hắn sợ đến ngây ngẩn cả người. Bởi vì thứ mà hắn nhìn thấy, chính là thi thể của mình.
Hắn… Hắn chết rồi ư? Linh hồn lìa khỏi xác… Nhưng mà, linh hồn cũng cảm giác được đau đớn à? Thiện Minh vươn tay muốn sờ thi thể của mình, thế nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện một cái chân to đùng, đó là chân của linh miêu. Tóc gáy cả người Thiện Minh đều dựng đứng. Chuyện gì thế này… Tại sao hắn đang điều khiển cánh tay của mình mà nhích tới nhích lui lại là chân của linh miêu.
Thiện Minh chậm rãi bò dậy từ dưới đất, mặc dù hễ nhúc nhích một cái là động đến vết thương toàn thân, mặc dù cơ thể nặng ngoài sức tưởng tượng, hắn vẫn cố bò dậy, rốt cuộc hắn đã nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Tầm nhìn của hắn không ổn, quá cao, gần như nhấc tay một cái là có thể đυ.ng đến nóc phòng, đống máy móc lẽ ra rất lớn vẫn chưa đến vai hắn, hắn cúi đầu xuống, nhìn “chân” mình đã biến thành bốn cây cột lông xù. Trong đầu hắn nhất thời bật ra một từ —— Dị chủng.
Đúng thế, hắn bị con linh miêu kia dị chủng!
Thiện Minh sững sờ chừng nửa phút rồi mới tiêu hóa được sự thật này. Hèn chi trong đầu hắn cứ vang ong ong. Nghe nói sau khi dị chủng, đôi bên sẽ tranh giành quyền làm chủ cơ thể, bên nào có ý thức mạnh hơn sẽ sở hữu cơ thể mới. Hiển nhiên con linh miêu kia không phải là đối thủ của hắn, có điều nó vẫn làm hắn nhức đầu không thôi. Hắn nhìn thi thể… bị cắn đứt cổ của mình một cái rồi vội vàng quay đầu đi.
Trong góc phòng thí nghiệm, Thiện Minh tìm được Giang Doanh và Tôn tiên sinh hộc máu ngã dưới đất, hai người thoạt nhìn đã chết hết, cho dù không chết, hắn cũng chẳng còn sức đưa ai đi, bây giờ hắn đi đường cũng run lẩy bẩy. Tùng Hạ và thằng nhóc kia không thấy đâu, có lẽ đã tìm được lối ra. Thiện Minh hít sâu một hơi, mặc kệ cơ thể đau dữ dội, bước từng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Thiện Minh cảm giác nửa đoạn ruột của mình còn buông thõng dưới đất, nhưng hắn không có cách nào biến về hình người, có lẽ do ý thức của con linh miêu kia vẫn đang làm loạn, hắn chỉ đành kéo lê thân xác nặng nề này ra ngoài. May là sau khi biến thành linh miêu, khứu giác của hắn cực kỳ bén nhạy, hắn ngửi được mùi mà Tùng Hạ và Trang Nghiêu để lại dọc đường, bèn men theo mùi đó đi ra ngoài.
…
Thiện Minh vẫn chưa thích ứng với cơ thể này lắm, đi bằng bốn chân thấy thật mất tự nhiên, đi được một đoạn lại ngã xuống đất, gần như không tài nào đứng lên nổi. Khó khăn lắm hắn mới may mắn dị chủng giữ lại được cái mạng, hắn không muốn chết như thế này!
Chẳng biết đi bao lâu, rốt cuộc Thiện Minh thấy được phía trước có chút ánh sáng, còn có tiếng nói chuyện.
Tiếp theo, chỉ thấy một đoàn ánh lửa điên cuồng xông tới từ chỗ ngoặt, gần như không cần nhìn bằng mắt, Thiện Minh cũng biết ngọn lửa bạch kim rừng rực đó là con trai của mình!