Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo

Chương 50: Tập hợp

Đằng Y cầm khối phỉ thúy Kim Ti trên tay thật lâu mới có thể hồi thần, khối phỉ thúy trước mắt này, thật sự như Ngự Thượng Tuyền nói, chính là Kim Ti Chủng.

Loại năng lực kỳ lạ này thật đúng là làm cho người ta hâm mộ ghen tị a!

Lắc đầu, nhưng đứa nhỏ

Ngự Thượng Tuyền này thật đúng là không làm cho người ta có ý nghĩ xấu được, Đằng Y tuy rằng cảm thấy mình coi như tùy tiện, nhưng nhìn thấy những người có thiên phú hảo như vậy, cũng cảm thấy trong lòng có cảm giác bất bình đố kỵ, mà hiện tại Ngự Thượng Tuyền lại là bằng hữu của hắn, nên hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, không cảm thấy ghen tị một chút nào.

Nghe được âm thanh cửa đẩy ra, Đằng Y

quay đầu lại, quả nhiên là Lôi Lạc về.

Lôi

Lạc ôm lấy Đằng Y, ngồi

xuống, sau đó chôn mặt vào cổ hắn vô cùng thân thiết cọ cọ, nói:

“Đang làm cái gì?”

Đằng Y

sợ ngứa liền

rụt thân mình lại, nói:

“Lôi Lạc, ngứa

a”.

Sau đó đẩy Lôi Lạc ra, nói:

“Khối phỉ thúy này cho ngươi”.

Lôi Lạc tiếp nhận, sau đó thấp giọng cười, “Ngươi xem xét?”

Thực lực bạn lữ nhà mình, hắn tuy rằng không thể nói là hoàn toàn hiểu, nhưng cũng rõ ràng, mím môi cười cười, tuy đại bộ phận đổ thạch đều dựa vào vận khí, nhưng thực lực cũng là một phần quan trọng.

Chính là bạn lữ nhà mình……

Hắn không khỏi cảm thán một tiếng, vận khí thật sự là kém đến cực điểm, hơn nữa Đằng Y chỉ chú trọng vào tu luyện ma pháp, về phương diện đổ thạch thì lại xem nhẹ rất nhiều.

Đằng Y

lắc đầu, nói:

“Là Tiểu Ngự đưa cho, nói là lễ vật”.

Hắn cười đến hai mắt cong cong, Tiểu Ngự thật là một đứa nhỏ tốt, tặng lễ vật cũng đưa thứ tốt như vậy, bất quá Lôi

Lạc và Sát Nặc vài ngày nữa sẽ đi rừng rậm Giới Hạn, muốn tìm cũng không kịp.

Đằng Y

cảm thán, nếu không phải hôm nay Tiểu Ngự đưa cho hắn khối hàng len dạ này, có khả năng hắn thật sụ phải mua phỉ thúy thành phẩm cho Lôi Lạc.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi

qua, trước một ngày tiến vào rừng rậm Giới Hạn, Sát Nặc đã hấp thu được toàn bộ năng lượng của ba khối phỉ thúy, sau khi tắm rửa xong hắn

liền ôm Ngự Thượng Tuyền lên giường ngủ, những gì cần chuẩn bị tất

nhiên thời

điểm ở học viên hắn đã chuẩn bị đầy đủ, nên Sát Nặc cũng không vội, dù sao đã có rất nhiều lần kinh nghiệm, lần này còn có hai vị lão sư cấp bậc Hiền giả đi cùng, nên lần đi rừng rậm Giới Hạn này cũng không tính là nguy hiểm.

Lý Tra

cùng

Phỉ

Lạp là một đôi lão sư quan hệ bạn sinh, nên tự nhiên phối hợp vô cùng

quen thuộc, hơn nữa hai người dẫn theo đệ tử tiến vào rừng rậm Giới Hạn đã rất nhiều lần, trước lạ sau quen, huống chi lần nầy không biết là thứ thứ bao nhiêu họ tiến vào rừng rậm Giới Hạn.

Khi Sát Nặc

rời giường, Ngự Thượng Tuyền vụиɠ ŧяộʍ mở mắt ra, nhanh nhẹn mặc quần áo vào, sau đó ôm lấy Nhuyễn, nói:

“Nhuyễn, chúng ta đi rừng rậm

Giới Hạn nha”.

Nhuyễn

‘Ngao’

một tiếng, sau đó tiếp tục ở trong lòng

Ngự Thượng Tuyền mơ mơ màng màng, nó

mới sinh ra chưa

đến một năm, hiện tại đi rèn luyện

cũng không

tốt, cho nên, ngủ thì tốt hơn!

Về chuyện

đến rừng rậm Giới Hạn…… Đến rồi nói sau.

Nhuyễn

vươn móng vuốt chà

chà

mắt mình, ngủ tiếp.

Ngự Thượng Tuyền lại nằm úp sấp trên giường, cầm lấy một tấm gương nhỏ ở bên gối, hướng về phía bên trong kêu lên:

“Đằng Y

Đằng Y, ngươi có đó không?”

Phía bên kia rất lâu mới truyền đến một thanh âm ấp úng, Ngự Thượng Tuyền nghi hoặc nói:

“Đằng Y, ngươi có phải sinh bệnh rồi không?”

“Không…… Ngô, không có……” Đằng Y

đứt quãng nói, sau đó như hít sâu một hơi, rống lên,

“Tiểu Ngự ngươi chờ ta một chút

ta đi rửa mặt

nha”.

Ngự thượng tuyền:

“……” Hắn cũng quên đi rửa mặt nữa.

Sau đó Đằng Y liền

nhấn vào cái nút ở trên tấm gương, rốt cuộc không nhịn được kêu lên:

“A a a–!”

Lôi Lạc ghé vào lưng hắn

sống chết va chạm, đến

khi, Đằng Y

chống đỡ không được, mới nằm úp sấp trên giường, kêu lên:

“Lạc, Lạc…… Ngươi, nhẹ một chút!”

Lôi Lạc đâm

vào thật mạnh, Đằng Y

thiếu chút nữa đã

đυ.ng vào đầu giường, thật sự nhịn không được nữa mới nức nở ra tiếng:

“Chậm…… Chậm một chút……”

Lôi Lạc thả chậm tốc độ, sửa thành nhẹ nhàng va chạm, chậm rãi cọ xát vào mặt sau của Đằng Y, khiến hắn không những không dễ chịu, mà còn có cảm giác như bị tra tấn hơn.

Đằng Y không chịu được cảm giác mặt sau ngứa ngáy khó chịu, lại ngượng ngùng kêu

hắn nhanh hơn,

nên

chậm rãi lắc lắc eo nhỏ đuổi theo, lại không nghĩ tới Lôi Lạc ngược lại lại lui về sau, sau đó tiếp tục chín cạn một sâu tiến vào.

“Muốn liền cầu ta……” Lôi lạc nằm trên người

Đằng Y, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn hung hăng làm hắn, chậm rãi hôn lên tấm lưng bóng loáng của

Đằng

Y, hạ thân không ngừng

kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng chính là không chịu thỏa mãn hắn, muốn hắn nói ra.

Đằng Y

nào chịu nổi, cuối cùng như phát điên kêu to:

“Ngươi, ngươi nhanh lên– a!” Lôi Lạc đâm

vào thật mạnh, rồi lại đem hạ thân rút ra, muốn khiến cho Đằng Y phải nói ra chữ kia.

Đằng Y

cắn môi, sống chết chịu đựng không muốn hé răng.

Lôi Lạc ở bên tai hắn nhẹ giọng cười, xoay người nằm ở trên giường, trở tay một cái đem Đằng Y đặt ngồi lên người mình, sau đó mở rộng chân hắn ra không ngừng trừu sáp.

Đằng Y

chịu không nổi liền lớn tiếng kêu lên, mặt sau không ngừng

co rút, mắt thấy hắn

sắp ra, Lôi Lạc lại đột nhiên ngừng lại, cảm giác chênh lệch trên trời dưới đất này

làm cho

nước mắt Đằng Y

không tự chủ được mà rơi

xuống, bên tai lại

truyền đến thanh âm phiêu phiêu của

nam nhân nhà mình, vẫn là câu nói kia, bất quá

chỉ

hơn vài từ,”Muốn liền cầu ta, kêu a……”

Nói xong, hướng về phía trước đâm

vài cái, lại ở thời điểm khẩn thiết thì

ngừng lại, làm cho Đằng Y

muốn hỏng mất, khóc hô nói:

“Ô ô…… Lạc ca ca, Lạc ca ca ngươi nhanh lên……”

Lôi Lạc…… Nháy mắt liền thỏa mãn, tiếp tục



tư thế này đem Đằng Y không ngừng trừu sáp, sau đó khi Đằng Y không nhịn được mà co rút lại thì cũng đạt tới cao trào.Một hồi tình sự

qua đi, Đằng Y

nằm ở trên giường không ngừng thở hổn hển, Lôi Lạc nằm

bên người hắn, đem đầu Đằng Y đặt ở chỗ hõm vai mình, sau đó đứng dậy ôm hắn vào phòng tắm.

Đằng Y

mệt mỏi

nằm ở trên giường nhìn Lôi Lạc sửa sang lại đồ đạc, ném gối đầu mắng:

“Hỗn đản!”

Có người nào, có người nào thời điểm ở trên giường lại biến thành cái dạng này a!

Lôi Lạc nhặt gối đầu lên, đặt ở bên người Đằng

Y, hiển nhiên tâm tình rất tốt ở bên tai Đằng Y

hôn một cái, nói:

“Ngoan, chờ Lạc ca ca trở về thương ngươi”.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đằng Y

liền

đỏ bừng, quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.

Lôi Lạc nhìn Đằng Y

tức giận quay đầu đi, cái cổ mảnh khảnh lộ ra

một độ cong

xinh đẹp, mặt trên ẩn ẩn

có thể thấy được mấy vết hôn ngân làm hắn không tự chủ được nuốt nước miếng.

Sau khi thông cổ họng liền dặn dò Đằng Y ở nhà hảo hảo chiếu cố chính mình, lại nhìn Đằng Y nằm ở trên giường, rồi nhìn huynh đệ tinh thần phấn chấn của mình, âm thầm khinh bỉ mình một chút, mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau khi Lôi Lạc đi, Đằng Y mới ôm eo rầm rì đem thông tấn khí ở dưới

gối đầu lấy ra, sau khi kết nối, hai người liền hẹn gặp ở phụ cận dịch quán bọn họ thường xuyên tập hợp, liền thu thập các thứ xuất môn, bọn họ phải đi sớm hơn Lôi Lạc và Sát Nặc một chút mới tốt.

Sau

khi hội họp ở dịch quán, Ngự Thượng Tuyền cùng

Đằng Y mua thêm một chút đồ vật, sau khi kiểm tra không phát hiện còn thiếu cái gì, hai người liền bước đến truyền tống trận bên cạnh, trực tiếp truyền tống đến tiểu trấn lúc trước, nơi đó cách rừng rậm Giới Hạn gần nhất, hơn nữa…… Bọn họ cũng không tính là trực tiếp tiến vào rừng rậm Giới Hạn

chờ bọn người Sát Nặc.

Ngự Thượng Tuyền nhìn Đằng Y

đi đứng không được tự nhiên, liền nói:

“Đằng y, thân thể ngươi không thoải mái sao?”

Tư thế đi đường sao lại quái như vậy? Giống như thời điểm nói chuyện buổi sáng hôm nay cảm giác cũng có chút không đúng.

Đằng Y

cứng ngắc xoay đầu, chậm chạp

nói:

“Không có gì, chính là không cẩn thận bị ngã, có chút đau, nghỉ ngơi một ngày thì tốt rồi”.

Ngự Thượng Tuyền nghi hoặc

gật gật đầu, nói:

“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, không được để bị ngã nữa”.

Không cẩn thận cũng có thể thành như vậy, ngô, y cũng

phải cẩn thận đi đường mới được.