*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đi vào phòng y tế, Ma pháp sư kiến tập quang hệ chỉ vung tay lên một cái, miệng lẩm nhẩm vài câu chú ngữ, vết thương trên đùi của Sát Nặc liền
biến mất không còn thấy bóng dáng, thời điểm hai người đang chuẩn bị
rời khỏi, tiểu y sư
nhìn Sát Nặc chậm chạp
mở miệng:
“Cái kia, Nặc
hoàng tử…… Ngài không phải có
thuật trị liệu quang hệ sao?”
Sát Nặc tay đang
chuẩn bị mở cửa liền
cứng đờ, quay đầu nói:
“Ta chỉ là dẫn y
đến để quen thuộc với
hoàn cảnh
thôi”.
Nói xong, không để ý tới ánh mắt sùng bái của tiểu y sư, mang theo Ngự Thượng Tuyền nhanh chóng ly khai.
Không xa, còn có thể nhìn thấy tiểu y sư thực tập hưng phấn
đối với hành lang hô lớn: “Nga, Nặc hoàng tử, ngài thật sự là một người dẫn đường vĩ đại a!”
Bước chân chuẩn bị xuống lầu của
Sát Nặc
thoáng ngừng lại, nắm tay Ngự Thượng Tuyền
thay đổi đi đến một
phương hướng khác, hắn tự
nhiên lại quên tân thủ nhập học đều phải có một người chỉ đạo, nhưng hiển nhiên, tiểu gia hỏa là Ma pháp sư, mà hắn là một Kỵ sĩ, mặc dù hắn cũng
đồng thời tu luyện ma
pháp, nhưng tóm lại không phải là một
Ma pháp sư chính thống, cho nên vẫn là mang y
tìm một người để học ma pháp và
một ít kỹ xảo đổ thạch đi.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn tùy ý Sát Nặc
mang theo y
đi loạn khắp nơi, nhưng y
phát hiện lúc đầu mình còn
có thể nhớ rõ tên các
tòa ốc, mà lúc sau…… Y
đã không thể nhớ được nữa, sau đó y giật mình
phát hiện, nếu tách ra khỏi
Sát Nặc, y nhất định sẽ không thể tìm được
đường
o(︶︿︶)o ~.
Lại vòng vo một hồi, Ngự Thượng Tuyền
bị Sát Nặc mang tới
trước một cánh cửa lớn thì ngừng lại, sau đó Sát Nặc gõ
gõ cửa, nghe thấy bên trong có một âm thanh đáp lại mới đẩy cửa đi vào.
Bên trong trang trí rất nhiều nguyên tố
hệ mộc, bởi vì nơi này gia cụ phần lớn đều được làm từ gỗ, trong phòng thậm chí còn có một sợi
dây leo nhìn như một cái xích đu, Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, căn phòng này…… Hảo trẻ con a!
Nhức đầu, bất quá thanh âm kia vừa rồi quả thật rất
là quen tai, hình như đã
từng nghe qua ở nơi nào rồi, chính là mặc kệ y nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Chậc
chậc lưỡi, nếu nghĩ không ra thì không cần phải nghĩ nữa, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy nhức đầu.
Sát Nặc đối với gian phòng trống hô một câu gì đó, chỉ thấy từ
giữa không trung hạ xuống một lão nhân, trừ bỏ tóc, đôi mắt, làn da là bình thường thì toàn thân đều được bọc trong một bộ quần áo lục sắc.
“Ngươi cái đứa nhỏ này, vẫn một chút cũng không khả ái, có người sử dụng phá cấm chú như ngươi vậy sao? Đột nhiên niệm ra như vậy cũng không sợ lão nhân gia ta bị té”.
Lục y lão nhân tiếp tục phàn nàn, sau đó ôm mông bắt đầu kêu to
‘Ai ui ai ui’, “Ai ui đau chết lão nhân gia ta rồi, xương cốt đều muốn
nát
hết”.
Lão nhân gia liếc liếc mắt về phía Sát Nặc
tiếp tục rêи ɾỉ, Sát Nặc căn bản động cũng không động, nói:
“Tất lão sư, ta tới là có chuyện cần tìm ngài”.
Lão nhân nhìn
Sát Nặc
thần sắc vẫn như thường, cũng không tiếp tục giỡn nữa, khập khiễng tiêu sái đến vị trí của
mình ngồi xuống, sau đó nói:
“Chuyện gì đáng để
ngươi đi phiền toái lão nhân gia ta?”
Sát Nặc nghĩ nghĩ, cùng với hắn vòng vo không bằng nói thẳng,
“Là như thế này, ta muốn ngài thu nhận y làm đồ đệ”.
Nói xong, đem Ngự Thượng Tuyền
đẩy về phía trước một bước.
Lão nhân gia trong ánh mắt mang theo chút đứng đắn, nhìn nhìn Ngự Thượng Tuyền nói:
“Tiểu hài tử này sao, lý do gì?”
Đại hiền giả cấp tám cấp bậc
Đạo sư, mặc kệ là làm sao, đều rất
kiêu ngạo, hơn nữa hắn cả đời này cũng chỉ thu nhận hai đồ đệ, bọn họ không chỗ nào là không phải
một người trên vạn người.
Sát Nặc không nói gì thêm, trực tiếp đem Ngự Thượng Tuyền đẩy tiếp về trước một trước, nói:
“Y
là tân sinh”.
Lão nhân gia không hứng thú
gật gật đầu, tân sinh
thì
tân sinh, thu nhận tân sinh mới phiền toái.
Sát Nặc cau mày, không biết làm
như thế nào, nhìn tiểu hài tử trước mắt bị người ta không thích, hắn cảm thấy trong lòng có một chút không thoải mái.
Cau mày nói:
“Y
ở thời điểm giám định lần đầu tiên, đã là Ma pháp sư cấp
hai”.
Nhìn lão nhân hơi nâng mi lên, Sát Nặc lại
nói tiếp:
“Hiện tại…… Là
cấp hai
hạ kỳ”.
Chính là trừ bỏ tinh thần lực thâm hậu ngoài ý muốn, những cái khác cái gì cũng không biết
╮(╯▽╰)╭
Lão nhân ngẩng đầu lên, nói:
“Thiên tài cũng không phải chỉ có một mình y, điều
này không đủ để trở thành lý do”.
Sát Nặc……
Khóe miệng run rẩy một chút, không tình nguyện nói:
“Tại thời điểm mới luyện tập thực chiến vừa rồi, lần đầu tiên ta thắng y dễ dàng, lần thứ hai……”
Lời còn chưa dứt, lão giả
đã ngẩng đầu lên, ánh mắt phát sáng, nói:
“Sau đó ngươi liền thua?”
Sát Nặc gật đầu, nói:
“Cũng không phải lừa ngươi, đây là sự thật, y
ở phương diện lĩnh ngộ ma pháp thậm chí vượt xa ta”.
Sát Nặc nghiêm mặt nói, đây là sự thật, uy lực ma pháp tiểu hài tử này phát ra…… Thật
sự làm cho người ta giật mình.
Lão giả khuôn mặt
hơi run run, vuốt vuốt chòm râu, nói:
“Lão nhân gia ta đã sớm biết, ca ca đã sớm viết thư cho ta, kêu
ta nhận y, các ngươi thực chiến sao…… Khụ, ta cũng có nhìn thấy”.
Nói xong, ngượng ngùng đỏ mặt, hắn này có tính là già mà không kính không?
Sát Nặc phát hiện hắn hiện tại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngự Thượng Tuyền:
“……”
lão nhân này nguyên lai chính là ham chơi a.
Nói xong, lão nhân bắt đầu tự giới thiệu, hơn nữa rất là quen thuộc
gọi Ngự Thượng Tuyền là
đồ đệ, “Khụ khụ, lão nhân gia ta gọi là Tất Giảm Tác, nói vậy chắc ngươi đã biết ca ca của ta
là ai”.
Ngự Thượng Tuyền cười cười, nói:
“Lão sư, ta biết, chính là Tất Gia Tác gia gia”
Tất lão sư gật gật đầu, vuốt chòm râu, rung đùi đắc ý nói:
“Đúng đúng đúng, chính là lão già mà
không kính kia”.
Ngự Thượng Tuyền không nói gì, đến tột cùng thì ai mới là già mà không kính đây?
Lão nhân cười tủm tỉm nói
với Ngự Thượng Tuyền:
“Tiểu Tuyền, ngươi cùng
Tiểu Nặc, khụ khụ, các ngươi là quan hệ kia sao?”
Giờ phút này trên người Tất lão sư đều
lộ ra khí bát quái, Ngự Thượng Tuyền nghi hoặc,
“Cái gì là quan hệ kia?”
Tất lão sư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ ghế dựa một cái,
“Quan hệ tình lữ, đương nhiên là quan hệ tình lữ a!”
Ngự Thượng Tuyền cùng
Sát Nặc đồng thời lắc đầu, Ngự Thượng Tuyền nói:
“Còn không phải a…… Không phải, vốn là không đúng, chúng ta là bạn tốt”.
Ngự Thượng Tuyền nhìn
Sát Nặc cười nói:
“Có phải hay không Sát Nặc?”
Sát Nặc gật gật đầu, phát hiện thời điểm
Tất lão sư nói hắn và
Ngự Thượng Tuyền là quan hệ tình lữ vừa
rồi không hiểu sao
tim của hắn đập rất nhanh.
Mặt không chút thay đổi sờ sờ ngực, Sát Nặc cảm thấy, chắc
là bởi vì vừa rồi mất máu quá nhiều mới như vậy đi, chắc là như vậy đi?
Ngự Thượng Tuyền một bộ biểu tình ngươi xem chính là như vậy nhìn Tất Giảm Tác lão sư, làm cho
lão nhân
Tất Giảm Tác có chút nghiến răng
nghiến lợi.
Hắn cũng không cảm thấy mình
nhìn lầm, ánh mắt Sát Nặc nhìn tiểu hài tử này chính là phi thường ôn nhu, hơn nữa khi tiểu hài tử này nhìn Sát Nặc cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý ỷ lại này nếu không phải cực kỳ tín nhiệm,
thì như thế nào lại có
cảm giác như vậy
chứ?
Tất Giảm Tác lão gia gia vì bản thân mình đúng mà
gật gật đầu, kỳ thật chính là bởi vì hai tiểu hài tử tương đối
trì độn a, ân, chính là như vậy.
Nghĩ
thế, ở trong lòng định một cái…… Hắn sẽ lập ra một kế hoạch, tác hợp hai người bọn họ lại với nhau, xem ra, Sát Nặc
và
Ngự Thượng Tuyền không có gì là không xứng.
Thân phận, địa vị? Kia đều là chó má.
Lão nhân ở trong lòng ‘Hừ’ một tiếng, hoàn toàn không ý thức được
chính mình trong lòng đã muốn sinh ra một thứ được gọi
là
‘Đạo
khống chi hồn’
(?), hiện tại hắn cảm thấy trong lòng rất
là mĩ mãn, một đồ đệ nhu thuận như vậy, còn tốt hơn hai đứa đồ đệ tự mãn kiêu ngạo trước đó của hắn a, ai nha nha, còn rất
nghe lời nữa.
Tất Giảm Tác lão sư thật sâu vừa lòng, càng nhìn
Ngự Thượng Tuyền càng cảm thấy thích, không khỏi nói:
“Ngươi cùng
với Tiểu Nặc ở
cùng một chỗ thật tốt a, có thể thường xuyên
thấy
nhau”.
Ngự Thượng Tuyền, Sát Nặc:
“……” Bọn họ không phải luôn luôn ở
cùng một chỗ
sao?
Hết chương 37
Chú thích:
Xích đu dây leo